Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 7



Lưu quản gia suy cho cùng cũng chỉ là quản gia mà thôi, hắn cũng phải nuôi vợ con nên khả năng giúp đỡ có giới hạn. Thái Tử cùng A Phi quyết định trở về hẻm Nguyệt Hạ ở tại cái rương gỗ, lấy lại tiền thuê nhà! Như vậy xem ra hai người bọn họ đều có thu nhập ổn định từng tháng để sống tốt.

Cái rương gỗ mau chóng biến thành ngôi nhà chung của hai người, A Phi cùng Thái Tử song túc song tê [đêm ngày có nhau :”>], khắp chốn nhặt được một ít đồ vứt đi đem về gia công lại thành đồ gia dụng. Mỗi ngày chạng vạng tối, A Phi nhóm bếp làm cơm chiều, Thái tử một bên sắp xếp lại thành quả nhặt được trong ngày. Bọn họ từ việc “thu gom ve chai” nay đã thành “thu mua ve chai”, coi như là thăng cấp đi, bắt đầu một mức sống cao hơn.

Một tháng, hai tháng, ba tháng, Thái phu nhân không thể đợi con về nữa, tự mình đến hẻm Nguyệt Hạ xem. Đến nơi thì thấy cục cưng của mình đang cùng thằng nhóc ăn mày kia vui vẻ ăn bánh mật, nói nói cười cười rất thân mật.

Thái phu nhân trên đôi giày cao gót tiến đến, trừng mắt A Phi “Ngươi muốn trở về chưa?!”

A Phi đáp: “Nếu vẫn khăng khăng bắt ta kết hôn với Kim tiểu thư, ta tình nguyện cả đời ở nơi này nhặt ve chai!”, quay đầu, cười cười với Thái Tử, “Ta nói đúng không?”

“Không sai!” Thái Tử vừa lòng gật gật đầu.

Thái phu nhân hận không thể cầm gót giày nện vào đầu tên ăn mày chết tiệt kia, không hiểu con mụ nào lại sinh ra thứ nghiệt chủng quyến rũ con trai nhà mình! Nhưng vì để con trai về nhà, Thái phu nhân đành giả vờ đồng ý “nguyện vọng vô lý” của con.

Cuối cùng, A Phi và Thái Tử cùng nhau trở về ngôi biệt thự xa hoa, kháng chiến thành công rồi a!!

Lưu quản gia xúc động đến rơi nước mắt, ai, tiền ta bỏ ra cuối cùng cũng có cơ may trở về rồi… (T_T)

Thái Tử cực kì hưng phấn, chạy vào phòng, đem cái nơ trên cổ con Teddy lấy xuống rồi gắn vào cổ A Phi, ôm A Phi quay vòng vòng. “Teddy! Bảo bối Teddy của ta! Ta rốt cục được về nhà rồi! Vạn tuế a~~~!”

“Ha ha ha ha…”

Thái phu nhân phát quạu khi nghe tiếng cười truyền ra từ phòng của con mình. Bắt đầu vắt óc suy nghĩ làm sao để kết thông gia với Kim thị sớm sớm một chút để còn đem của cải của nhà người ta về nhà mình. Thế nhưng không nghĩ tới, chạng vạng tối xảy ra một chuyện ngoài dự kiến!

Lưu quản gia mang theo thiếu gia cùng người bạn ăn mày đi tản bộ trong rừng, không bao lâu Lưu quản gia như người mất hồn chạy về, lớn tiếng gào: “Không tốt rồi! Không tốt rồi! Thiếu gia bị trói!”

Mọi người trong phòng đều luống cuống, lập tức báo cảnh sát. Thái thị vừa gọi điện thì…., chuyên môn phụ trách án bắt cóc, tổ trọng án, chuyên gia nghiên cứu tư tưởng tình cảm tội phạm, chuyên gia đàm phán, ngay cả văn phòng cảnh sát giao thông, lực lượng tình báo cũng được huy động, nhồi vào phòng khách, dường như tất cả đều dạt dào chứa chan mong đợi bọn bắt cóc tống tiền gọi điện tới!

Một tiếng sau, quả nhiên bọn bắt cóc gọi điện thoại đòi 500 vạn tiền chuộc, cũng bắt Thái phu nhân một mình đem tiền bỏ vào thùng rác trước cửa hiệu số 18 trong hẻm Nguyệt Hạ, nếu phát hiện có cảnh sát theo chân, lập tức giết con tin. Cảnh sát vô phương xác định nguồn gốc số điện thoại gọi đến. Nhưng quyết định bày binh bố trận, các vị cảnh sát hóa trang thành người đi đướng, người đưa thư, người bán trái cây, bọn du côn lưu manh, thu gom ve chai, ăn mày…blah blah blah. Trong khoảng thời gian ngắn, con hẻm nhỏ Nguyệt Hạ bình thường không có một ai nay đã nườm nượp người qua kẻ lại.

Thái phu nhân càng thêm căm ghét cái hẻm nhỏ này, giả vờ đem tiền nhét vào cái thùng rác hình con thỏ rồi trở về xe theo dõi của cảnh sát, cùng đợi bọn bắt cóc ló mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện