Anh Trai Dâm Ma Và Em Trai Dâm Đãng

Chương 22: Trong phòng tự học cởi quần lõa lồ Hạ thể!!



『 Trong phòng tự học cởi quần lõa lồ hạ thể 【làm bài tập bị chơi âm đế, âm đế cao trào. Ở nhà vệ sinh công cộng được nam nhân mút sữa. Nguyên nhân Sở Phóng rời đi, lựa chọn của Nguyễn Ngưng.】』

..

Lục Hoa trả không gian lại cho Nguyễn Ngưng và Sở Phóng, liền đến phòng tự học tìm anh trai. Bây giờ sắp đến cuối kỳ, cơ hồ mỗi phòng học đều đầy ắp người. Lục Dạ Hằng tới sớm, theo lý thuyết hẳn là có thể chiếm được vị trí tốt nhất, nhưng Lục Hoa phát hiện anh hai ngồi ở hàng cuối cùng. Chỗ đó thật sự có chút vi diệu, ở góc trái phía dưới phòng học, nhìn qua vô cùng chật chội. Và dĩ nhiên, cũng rất bí mật...

Lục Dạ Hằng đứng lên cho Lục Hoa ngồi vào chỗ bên trong hắn. Lục Hoa ngồi yên, sau lại phát hiện anh hai đem cái bàn dài đều chiếm hết, bên ngoài chỗ ngồi của cậu để cặp sách và tài liệu học tập, thêm vào đó sau lưng là vách tường, giống như làm thành một không gian nhỏ bốn bên đem Lục Hoa vây bên trong. Có lẽ có không gian chật hẹp, Lục Hoa cảm giác hô hấp có chút không thông, tim đập nhanh hơn. Cậu không khống chế được bản thân suy nghĩ miên man.

Lục Dạ Hằng thấy gương mặt đỏ bừng của Lục Hoa, cũng biết cậu đại khái đã đoán được ý mình.

Lục Hoa hôm nay ăn mặc tương đối trẻ trung, áo lót lộ eo phối với quần short. Vì vậy Lục Dạ Hằng không khách khí chút nào xáp đến, ngón tay ngang vòng eo lộ ra ngoài của Lục Hoa nhẹ nhàng chuyển động, trêu đùa hết sức, ngón tay cái lại xoay xoay xoa lên rốn Lục Hoa mấy cái khiến eo cậu mềm nhũn, vô lực dựa vào ngực nam nhân.

Trong phòng tự học không thể tùy tiện nói chuyện, Lục Hoa cũng không thể hướng anh hai cầu hoan, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào nam nhân, thuận tiện cho hắn vui vẻ đùa bỡn mình, trong lòng mong đợi có thêm nhiều chỗ được "yêu thương" hơn. Lục Dạ Hằng giống như muốn tỉ mỉ cảm thụ xúc cảm tuyệt vời của da thịt Lục Hoa, êm ái chậm rãi sờ tới sờ lui khiến Lục Hoa khó chịu vặn vẹo, cái mông cũng nhếch lên. Lục Dạ Hằng ngậm vành tai hồng hồng của Lục Hoa khẽ cắn, đưa tay cởi vài nút chiếc quần short.

Lục Hoa cả kinh trợn to hai mắt. Cậu quay đầu dùng ánh mắt hỏi nam nhân muốn làm gì. Lục Dạ Hằng cười một tiếng, cầm lấy giấy bút, rất nhanh viết ra một hàng chữ to rồng bay phượng múa giống như bản thân, rộng rãi tiêu sái, như nước chảy mây trôi, quả nhiên là phiêu lượng hữu lực, nhưng nội dung viết đập vào mắt thì chịu không nổi. Chỉ thấy trên đó viết: Bảo bối ngoan, cởi quần ra, anh hai muốn nhìn em hạ thể trần truồng tự học.

Lục Hoa cũng biết nam nhân chọn vị trí này là đã có âm mưu từ trước. Mặc dù biết anh hai bảo cậu cởi nhất định có thể bảo đảm cậu không bị nhìn thấy, nhưng mà vẫn xấu hổ quá a...

Lục Dạ Hằng cũng không hối thúc, chỉ là cách một lớp áo lót vải bông mỏng xoa xoa cặp vú. Cho tới bây giờ Lục Hoa vẫn là không mặc nội y và quần lót, rất nhanh bị sờ đến chịu không nổi, đầu vú lập tức dựng lên, đem hai quả cầu nhô lên rất rõ ràng qua lớp áo. Cặp vú trập trùng bồng bềnh, đổ mồ hôi ươn ướt, áo màu trắng giống như biến thành trong suốt, đem cặp vú đầy đặn lộ ra. Đôi gò bồng đảo bị nam nhân ngày đêm đùa bỡn hết sức nhạy cảm, chẳng qua nắn bóp mấy cái liền khơi dậy tình dục của Lục Hoa. Không thể rên rỉ, tất cả dục vọng đều tích tụ trong người, một cỗ nhiệt lưu lao xuống đều tụ tập ở hạ thể dâm đãng. Đáy quần đã ướt, cúi đầu một cái là có thể thấy vũng nước đọng dâm mỹ. Cảm giác dâm huyệt lại ướt át ngứa ngáy Lục Hoa không thể nào quen thuộc hơn nữa, mỗi lần đến lúc này đều muốn cực kỳ, bất kể nam nhân an ủi chỗ nào của cậu một chút đều tốt...

Mỗi phần tử trong cơ thể dâm đãng như sục sôi, cậu muốn cởi quần áo... phơi bày cơ thể xinh đẹp, làm một tao hóa phơi dâm huyệt chờ đợi nam nhân đến làm đau. Ánh mắt Lục Hoa long lanh, nhìn một cái chính là dáng vẻ muốn tìm bất mãn. Cậu không chờ nam nhân động thủ, động tác thật nhanh cởi bỏ quần short.

Lục Dạ Hằng đã sớm để ý đem áo khoác trải ra trên chỗ ghế Lục Hoa, lúc này dâm huyệt ướt đẫm dán lên quần áo anh hai, Lục Hoa thoải mái khe khẽ phát ra âm thanh. Ý thức mình vừa phát ra là tiếng rên rỉ dâm đãng, cậu vội vàng che miệng nhưng động tác chỗ hạ thân vẫn không dừng lại, hơi tách chân, uốn éo trên áo ma sát dâm huyệt.

Lục Dạ Hằng sắc tình nhìn chằm chằm Lục Hoa. Tiểu tao hóa hôm nay vốn ăn mặc mát mẻ, quần áo so với yếm cũng không dài hơn bao nhiêu, vào lúc này so với cởi sạch quần áo còn cám dỗ hơn, duy nhất một miếng vải che xung quanh ngực sữa, tránh cho cậu bị người khác nhìn thấy sạch.

Lục Dạ Hằng làm sao có thể cho Lục Hoa tự mình chơi đến sung sướng, lập tức dán lên ôm lấy eo nhỏ Lục Hoa, tay để sát nhục huyệt Lục Hoa nhưng cũng không làm gì cả. Lục Hoa gấp gáp mong muốn, vội vàng đưa tay vào trong quần anh trai, thuần thục lấy lòng đại dương vật nam nhân. Lục Dạ Hằng được phục vụ tương đối sảng khoái, ở bên tai Lục Hoa thấp giọng hỏi: "Điếm nhỏ, muốn không?"

Lục Hoa không ngừng gật đầu, ở trong phòng tự học đông người cởi sạch trơn, bị nam nhân đùa bỡn hạ thể thật sự là quá sung sướng, cậu thật muốn ở chỗ này bị chơi đến cao trào...

Lục Dạ Hằng cầm lấy bài tập Lục Hoa, thấp giọng nói: "Bảo bối phải vừa sờ dương vật cho anh hai vừa làm bài tập, làm đúng anh hai liền xoa xoa âm đế bảo bối. Hôm nay cho bảo bối dâm đãng chỉ dùng âm đế cao trào, được không?"

Lục Hoa nghe xong dâm huyệt kích động đến mức run rẩy một trận, suýt chút nữa không cầm được bút. Nhưng cậu phải giải đề, chỉ có làm đúng mới được nam nhân dâm ngoạn âm đế. Lục Hoa cố gắng phớt lờ dâm huyệt trống rỗng đói khát, tập trung chú ý làm bài tập. Bài thứ nhất rất đơn giản, một chút đã làm đúng. Nam nhân quả nhiên rất giữ chứ tín, hai ngón tay kẹp âm đế dùng sức bóp một cái, Lục Hoa sung sướng đến mức cái mông vặn vẹo chảy ra mật hoa, môi bị cậu cắn đến sưng đỏ. Sướng quá, nhưng vẫn chưa đủ, cậu còn muốn... Nhưng không tập trung chú ý được, cậu liên tục làm sai mấy bài, nam nhân cũng không thương xót cho dâm huyệt xinh đẹp hiu quạnh kia của cậu, không sờ mó cũng không chơi đùa. Lục Hoa ủy khuất đến mức muốn chảy nước mắt, chỉ có thể nghiêm túc làm bài. Vì vậy Lục Hoa liền lấy lòng, tay trái tuốt dương vật cho anh hai, tay phải cầm bút viết, còn phải chống đỡ khoái cảm ở hạ thân. Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Lục Hoa, nam nhân rốt cuộc bắn vào trong tay cậu, mà Lục Hoa quả thật cũng chỉ dựa vào âm đế đã đạt cao trào, dâm thủy phun lên ghế.

Lục Hoa vô lực ngã vào ngực nam nhân. Cậu thế mà ở phòng tự học chơi âm đế trực tiếp đến cao trào, quá xấu hổ. Nhưng mà không thể không thừa nhận như vậy quả thật rất sung sướng, cậu lại bắt đầu mong đợi lần tiếp.

Lục Dạ Hằng dùng khăn giấy đơn giản đem hạ thể hai người lau chùi một phen, lại giúp Lục Hoa mặc quần. Vốn là muốn giúp Lục Hoa tự học, kết quả Nguyễn Ngưng lại gửi một tin nhắn tới, nói có chuyện muốn tìm Lục Hoa.

Lục Hoa biết Nguyễn Ngưng và Sở Phóng đã gặp mặt qua, lúc này nào dám mặc kệ cậu ta, liền đứng dậy muốn đi. Kết quả là anh hai Lục ưa dính người ưa ghen tuông lại không vui, Nguyễn Ngưng trong đầu hắn đã biến thành tiểu nhược thụ (=)))))), suốt ngày nha nha chít chít khóc lóc, ngay cả vấn đề tình cảm của mình cũng giải quyết không được. Lục Hoa dở khóc dở cười, không thể không dỗ hắn. Cuối cùng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu "quái thai" của nam nhân - đến nhà vệ sinh cho nam nhân mút sữa.

- -- ▪ ---

Lục Hoa đứng trước nhà vệ sinh nam, có chút lúng túng. Cậu bởi vì nguyên nhân thân thể cho tới bây giờ vẫn chưa dùng qua nhà vệ sinh công cộng, ở trường cũng là sử dụng phòng vệ sinh bên trong phòng nghỉ. Lục Dạ Hằng xấu xa quan sát Lục Hoa, nói: "Vậy là trai gái vụng trộm hình như đều vào nhà vệ sinh nam. Hay là... Lục Hoa muốn đi nhà vệ sinh nữ nhìn một chút?"

Lục Hoa ngượng chín mặt, trợn mắt nhìn anh hai nhà mình một cái, dậm chân tự đi vào trước. Thật may lúc này nhà vệ sinh không có người, cậu tùy tiện chọn một gian đi vào. Lục Dạ Hằng đuổi theo, khóa cửa, ngay lập tức đè Lục Hoa lên tường, hắn vén áo cậu lên, há mồm cắn đầu vú hồng hồng nộn nộn, dùng sức hút.

Lục Hoa vừa nãy cũng bị làm cho trướng lớn, nam nhân hút một cái liền hút đầy miệng. Lục Hoa có thể cảm nhận dòng sữa ở vú đều chảy, cuối cùng hội tụ ở đầu vú, được nam nhân ăn hết vào miệng. Lục Dạ Hằng còn chưa hút đã, đầu lưỡi khiêu khích núm vú nhạy cảm, bàn tay cách lớp vải quần sần sùi nạo vét dâm huyệt Lục Hoa.

Lục Hoa xấu hổ nhìn cái đầu đang chôn trước ngực mình, muốn đẩy ra lại không chống lại được khoái cảm sâu tận xương tủy, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt lấy nam nhân, đem cặp vú hương vị ngọt ngào hướng về phía trước.

Nửa thân dưới cảm giác ngứa ngáy không được giải quyết triệt để khó chịu vô cùng. Lục Hoa chủ động cởi quần, muốn nam nhân sờ dâm huyệt mình một cái nhưng Lục Dạ Hằng ngăn lại, đồng thời buông ra cặp vú bị mút đến ửng đỏ, một đường hôn đến dái tai Lục Hoa, bên tai cậu nói: "Muốn ăn dương vật thì trở về sớm một chút. Tiểu dâm huyệt đói bụng e rằng phải tự mình chịu nha."

Lục Hoa hừ một tiếng: "Em cũng không tin dương vật anh hai không nghĩ đến chuyện chơi dâm huyệt ướt át mềm mềm của Lục Hoa. Dương vật không được thả ra cũng phải trách anh đấy."

Lục Dạ Hằng cười nói: "Nhưng mà anh vẫn thấy lực kiềm chế của cưng vẫn kém hơn. Không bằng chúng ta cá đi, nhìn xem ai không chịu nổi đi tìm đối phương trước. Cưng mà thua thì tuần này ở nhà đừng hòng được mặc quần áo."

Lục Hoa sửa sang quần áo ngay ngắn, nói: "Cá thì cá." Nói xong một mình đi tìm Nguyễn Ngưng.

٩( ╹▿╹)۶

Lại nói Nguyễn Ngưng bị Sở Phóng quấn lấy, người nọ đột nhiên hùng hồn, không nói hai lời liền lại hôn lại sờ, còn bị những học sinh đi ngang qua thấy được, có người mập mờ có người kinh ngạc nhìn bọn họ. Nếu như nói chuyện yêu đương đứng đắn, Nguyễn Ngưng không sợ bị người khác biết được, nhưng đằng này đã quyết định buông tha, Sở Phóng như vậy chỉ mang đến cậu phiền toái và cũng không ngăn được những lời đồn đãi.

Nguyễn Ngưng giận đến đỏ mắt, dùng sức đẩy Sở Phóng ra, cả giận: "Cậu rốt cuộc muốn làm sao? Sở Phóng, tôi không có nghĩa vụ chỗ này chờ cậu trở lại, vì cậu thủ thân như ngọc. Như vậy tôi không nợ nần cậu. Cậu có tư cách gì muốn hủy hoại danh tiếng của tôi thế này, trả thù tôi thế này?"

Sở Phóng không trả lời, im lặng cho Nguyễn Ngưng phát tiết. Những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn biết Nguyễn Ngưng nói đúng. Năm đó ra đi không từ biệt là hắn, hắn không có tư cách yêu cầu đối phương giống như ban đầu, càng không nên vì tức giận và ghen tuông của mình mà đi tổn thương Nguyễn Ngưng. Có lẽ chuyện hắn nên làm nhất là buông tay, nhưng hắn buông không được. Vô luận Nguyễn Ngưng mấy năm nay đã trải qua những gì, hắn cũng không muốn buông tay người này ra, cho dù không biết xấu hổ mặt dày làm phiền, hắn cũng phải đem Nguyễn Ngưng đoạt về. Bởi vì, những năm này, hắn cho đến bây giờ một khắc cũng không quên, cái khoảnh khắc thiếu niên đem hắn từ địa ngục kéo về, cho hắn một tình yêu thuần khiết.

Sở Phóng thấy Nguyễn Ngưng dần tỉnh táo mới mở miệng: "A Ngưng, anh sai rồi, anh không nên để ghen tị làm mụ mị đầu óc. Anh trở lại là muốn giải thích với em, giải thích nguyên nhân năm đó rời đi. Chúng ta lần đầu gặp mặt là em cứu anh, lúc ấy cả người anh đều thương tích. Bởi vì anh em trong gia tộc tranh quyền, người anh mà anh kính trọng nhất đã chết trong lần tranh quyền đó. Anh muốn nhân lúc này rời khỏi bang phái, rời khỏi hắc đạo, nhưng sau đó lại xảy ra vài chuyện, anh không thể không trở về đoạt vị. Khi đó trong hắc đạo tất cả đều hỗn loạn, anh không thể mang em đi, anh cũng không cách nào nói cho em biết khiến em lo lắng. Thậm chí anh còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không..."

Sở Phóng lẳng lặng nhìn Nguyễn Ngưng, vẻ mặt nghiêm túc. Việc đã đến nước này hắn cũng không cần thiết biện giải cho mình. Bất kể nỗi khổ, tổn thương đã tạo nên, hắn chỉ có thể làm là đem nguyên nhân nói ra đúng sự thật. Hắn nợ Nguyễn Ngưng một câu trả lời.

Nguyễn Ngưng cúi đầu không nói lời nào. Cậu đau khổ nhiều năm như vậy rốt cuộc vấn đề đã có được câu trả lời. Cậu tin tưởng Sở Phóng không nói dối, là hắn bất đắc dĩ mới rời đi, không phải vì chán ghét cậu. Cậu nên cao hứng không phải sao? Nhưng tại sao, trong lòng Nguyễn Ngưng chỉ có mờ mịt...

Nguyễn Ngưng lạnh nhạt nói: "Sở Phóng, bây giờ cậu vẫn là người của hắc đạo, cậu có thể đảm bảo cả đời không có những lúc gặp nguy hiểm sao? Có phải hay không mỗi lần gặp nguy hiểm cậu đều không nói câu nào đẩy tôi ra, sau đó qua rất nhiều năm rồi trở về nói một câu là cậu bất đắc dĩ? Có lẽ năm đó cậu lựa chọn như vậy là thích hợp nhất, nhưng tôi lại không cách nào không có khúc mắc lại ở chung với cậu. Huống chi, nhiều năm trống vắng như vậy, cậu vẫn cảm thấy chúng ta có thể tìm lại cảm giác như lúc đầu sao?"

Nguyễn Ngưng nói xong, xoay người rời đi. Sở Phóng không đuổi theo nữa. Hắn biết Nguyễn Ngưng cần thời gian, nhưng trong mắt hắn đều là kiên định. Bây giờ hắn hiểu được bất an sợ hãi của Nguyễn Ngưng, hắn sẽ cố gắng đem chuyện này giải quyết. Lúc ấy còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không giải quyết được. Những năm này vì muốn trở về lần nữa hắn không ngừng khiến cho bản thân trở nên cường đại hơn. Hắn tin tưởng Nguyễn Ngưng của hắn cũng giống như vậy, không phải là một tên thỏ đế mà lớn lên thành một người đàn ông có thể sóng vai cùng hắn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Nguyễn Ngưng vẫn còn nguyện ý trở lại bên hắn. Đến mức thời gian tạo thành vết nứt? Nếu không thể bù đắp, hắn sẽ một lần nữa truy đuổi, bắt đầu lại từ đầu, nói một tiếng yêu không hối tiếc.

(੭ु╹▿╹)੭ु⁾⁾

Nguyễn Ngưng trong lòng chán nản, hẹn Lục Hoa ra đây để tâm sự. Lục Hoa nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hỏi han: "Cậu bây giờ đang rất xoắn xuýt, vừa vui mừng thanh thản nhưng vẫn không thể hoàn toàn buông xuống, thậm chí đối với tương lai cũng sợ hãi, không có lòng tin, đúng không?"

Nguyễn Ngưng không nói gì, nhưng âm thầm thừa nhận.

Lục Hoa cười một tiếng: "Cậu không nên phức tạp hóa vấn đề lên. Bây giờ cậu chỉ cần biết rõ hai chuyện: cái cậu để ý là gì? Cái cậu muốn là gì? Trong tình cảm, nếu như không phân biệt được ai đúng ai sai, ai nợ ai nhiều hơn, kết quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương. Nếu cậu không có chút nào yêu Sở Phóng, vậy thì đơn giản, nhất đao lưỡng đoạn, cả đời không gặp nhau. Nếu như cậu vẫn thích hắn, thậm chí còn rất yêu thì cái gọi là để cho hắn thống khổ trên thực tế cũng làm cho chính cậu thống khổ. Một mực giận dỗi người yêu là thứ không có ý nghĩa nhất. Cậu nên nghĩ như thế nào để giải quyết vấn đề giữa hai người, như thế nào để tiếp tục tình cảm này?"

Nguyễn Ngưng cau mày nhìn Lục Hoa, không quá tình nguyện nói: "Nói thật giống như tớ căn bản không bỏ được hắn ta vậy."

Lục Hoa không chút khách khí phản bác: "Hổng đúng hả?" (。╹v╹)

Nguyễn Ngưng cũng không đáp lại, vẻ mặt buồn hiu ( "^"°) ngồi dưới đất.

Lục Hoa tiếp tục nói: "Nếu như vẫn thích, vậy thì thử lại một lần nữa. Những thứ khiến cậu sợ hãi, tớ tin Sở Phóng sẽ cố gắng giải quyết được hết. Nhưng cậu phải hiểu, chỉ dựa hết vào một mình hắn là không đủ, đây là chuyện tình cảm của hai người các cậu. Nếu như cậu không muốn thời điểm xảy ra chuyện lại bị Sở Phóng đẩy ra, vậy thì phải nghĩ biện pháp chính mình trở nên mạnh mẽ, trở thành một người có thể sóng vai chiến đấu với hắn trong khói lửa. Tất nhiên, tớ tin Sở Phóng sẽ đem toàn lực để tránh phát sinh những tình huống như thế này."

Nguyễn Ngưng yên lặng một lát, đột nhiên cười nói: "Sở Phóng có phải đã đút lót gì cậu không, bây giờ lại nói đỡ hắn thế?"

Lục Hoa nhún nhún vai, nói: "Bởi vì vấn đề này chỉ có hai câu trả lời, cậu đồng ý hắn hoặc không đồng ý. Mà đây cũng mới là quyết định cậu còn yêu hắn hay không. Mấy vấn đề còn lại, chỉ cần không phải thù hận tổ quốc, cũng không cần ý chí quyết tâm hoặc là come out bản thân, đều có thể giải quyết từng cái một không phải sao? Nếu ngay cả chịu đựng đau đớn cậu cũng không có dũng khí, làm sao có thể hạnh phúc được?"

- ----- ☆ ------

Xem tụi lớp 10 chúng nó nói chuyện gì với nhau kìa. Tôi còn không có ghệ =(((((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện