Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 31: Hai đầu tội lỗi (17)



Trong bóng tối, gã hoảng loạn mở mắt ra, mơ hồ nhìn người đàn ông trung niên xa lạ đang đứng trước mặt mình.

“Đại… thúc,” Đầu lưỡi gã không linh hoạt cho lắm, “Ông, ông là ai?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm gã bằng ánh mắt ảm đạm, không nói một lời nào.

Gã thử cử động tay chân, phát hiện hai tay hai chân mình đều đã bị thứ gì đó trói chặt. Nhưng gã không lo lắng cũng không sợ hãi, vì gã biết rõ đối phương sẽ không làm gì mình. Bất luận lí do hắn làm chuyện này là gì thì gã đều có cách để hắn thay đổi ý định. Vì trên đời này không có ai qua được sự cám dỗ của đồng tiền cả.

“Đại thúc, nếu không thì thế này đi, chúng ta trao đổi một chút.” Gã tự tin đề nghị.

Vẻ mặt của người đàn ông kia dường như đã thay đổi, nhưng không mấy rõ ràng lắm.

Nhưng gã vẫn có cảm giác mình đã nắm chắc rồi.

“Ông thả tôi đi, muốn bao nhiêu tiền cứ nói,” Gã nói tiếp, “Ừm, cứ lấy điện thoại trong túi quần tây rồi gọi điện cho cha tôi, trong vòng 1 tiếng ông ấy nhất định sẽ mang tiền mặt đến chỗ ông muốn, chắc chắn sẽ không báo cảnh sát đâu.”

Người đàn ông trung niên bước vài bước về phía trước.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Gã có cảm giác rằng mình đã thành công, trong lòng không khỏi thấy buồn cười, cười và sự ngu ngốc và nông cạn của con người, cười vào loại phế vật sống chỉ tổ lãng phí không khí như kẻ trước mặt mình.

Gã thấy người đàn ông kia cúi xuống rồi đưa tay ra, bèn hất cằm chỉ vào cái túi quần mình không với tới được, ý bảo điện thoại ở trong đó. Nhưng người kia vẫn không chuyển tay về phía gã chỉ, bàn tay của ông ta nắm lại thành nắm đấm, vung tới mặt gã.

Bốp!

Cú đấm cực mạnh khiến cả người gã lăn đi nửa vòng rồi lập tức bị sợi dây thừng trói hai tay hai chân kéo lại khiến bả vai của gã đập mạnh xuống đất. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, trên vai đã không còn cảm giác gì nữa.

Một bàn tay túm lấy cổ áo rồi xách anh ta lên.

Lúc này gã mới nhìn rõ được mặt của người kia. Làn da vì phơi nắng nên hơi ngâm đen, nếp nhăn đầy mặt cùng với đôi lông mày đang dính chặt vào nhau.

Gã không quen.

Sao gã có thể quen biết được chứ? Loại hàng nghèo kiết xác, loại ong thợ có đầy trong tổ ong, loại phế vật lãng phí không khí như thế.

“Ông…”

Bốp! Lại một đấm nữa.

Gã bị đánh đến ngất đi rồi.

Từng nắm đấm trút xuống người gã như mưa, trong miệng gã đã nếm được mùi tanh tưởi của máu. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi đến vậy, nhưng trong lòng càng tức giận hơn, gã muốn đem tên đàn ông kia đi rút gân lột da, bầm thây nát nhừ cho hả giận.

——————

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Sau khi trở về từ công ty vệ sinh, Lý Trạch Phân, Lan Khâm và mọi người trong đội chuyên án nhanh chóng tập họp trong phòng họp, trước đây vốn là phòng truyền thông.

“Phó Khánh và vợ ông ta vốn dĩ đều là giáo viên trong trường Trung học số 3 Trường An,” Tiêu Lãng Duyệt báo cáo, “Con gái là Phó Du năm 2014 đã chuyển tới Mỹ học lớp dự bị, năm 2016 thi vào một đại học bình thường ở San Francisco, cuối năm 2015 đã nhảy lầu tự tử trong thư viện của trường. Hai vợ chồng bỏ hết việc để chạy đến nước Mỹ, ở đó đến tháng 2 năm 2017 mới về nước.”

“Sau khi quay về, người vợ bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vòm họng, nhưng vì đã tích tụ nhiều năm lại còn ở nước ngoài suốt 1 năm nên không thể tiến hành phẫu thuật được, tháng 9 năm đó đã qua đời rồi. Sau đó Phó Khánh cũng bị sa thải, bắt đầu tìm việc thời vụ khắp nơi. Lúc thì qua dạy thay lớp phụ đạo, lúc thì làm tài xế taxi, nhân viên bán hàng, công nhân vệ sinh… Quỹ tích hành động rất giống với quỹ tích gây án.”

“Con gái tự sát, tiền tích góp đã tiêu sạch, vợ bệnh chết, bỏ việc…” Vũ Nhuận Khoa sờ cằm suy nghĩ, “Chuyện con gái tự sát có gì lạ không? Xài hết tiền tích góp trên tòa, đây là điểm duy nhất hợp lý, vả lại có khả năng có liên quan đến những người bị hại đấy. Tiểu Lý, bên nước Mỹ kia có phản hồi gì chưa? Đã bao lâu rồi?”

“Vẫn chưa ạ, bây giờ bên đó đã là nửa đêm rồi.” Lý Trạch Phân sợ tính nôn nóng của Vũ Nhuận Khoa lại phát tác bèn nói thêm, “Nhưng con đã lần ra được một ít manh mối từ báo chí ở thành phố San Francisco kia.”

Vừa nói cô vừa chiếu một số bài báo lên màn hình chính, “Tháng 3 năm 2016, tòa án thành phố San Francisco đã tiếp nhận một vụ án tấn công tình dục, mà nguyên cáo và bị cáo đều là công dân Đường Quốc. Danh tính của những người liên quan được bảo mật, nhưng nguyên cáo là một cặp vợ chồng hơn 40 tuổi, 4 tên bị cáo đều là du học sinh ở San Francisco. Trong đó có 3 gã là sinh viên chưa tốt nghiệp, 1 gã là học sinh cấp 3, lúc đó vẫn còn là trẻ vị thành niên*. Lúc cảnh sát tham gia điều tra thì đã cách thời điểm phát sinh vụ án gần 3 tháng, hơn nữa nạn nhân đã tự sát, ngoài một cuốn nhật ký thì không đủ chứng cứ trọng yếu nữa. Nhưng trong nhật ký cũng chỉ miêu tả mơ hồ, chỉ có thể tính là hành vi bắt nạt và quấy rối tình dục.”

(*) Ở Việt Nam trẻ vị thành niên được tính là dưới 16 tuổi, nhưng ở Mỹ thì tính là dưới 18 tuổi.

“Do đó trong 4 bị cáo thì chỉ có 1 tên bị phán án tù có thời hạn, hơn nữa trong lúc thi hành được 1 phần 3 án phạt đã được người nhà nộp một khoản tiền lớn để bảo lãnh ra. 3 người còn lại đều được vô tội phóng thích. Nhưng dưới ảnh hưởng của vụ án này, 1 người đã bị học sinh trong trường liên kết lại xin đuổi học, 2 người khác thì tự chuyển trường đi.”

“Từ những bài báo này có thể thấy các luật sư của bị cáo lúc đó có 1 người mang quốc tịch Đường Quốc. Mà nạn nhân và 4 tên bị cáo cũng không phải học chung trường mà là gặp nhau vào một buổi tiệc Halloween năm 2015 do những du học sinh Đường Quốc liên kết để tổ chức. Tôi đã nhắn cảnh sát Mỹ yêu cầu lấy thông tin của vụ tấn công tình dục đó rồi.”

(*) Ở Việt Nam trẻ vị thành niên được tính là dưới 16 tuổi, nhưng ở Mỹ thì tính là dưới 18 tuổi.

“Do đó trong 4 bị cáo thì chỉ có 1 tên bị phán án tù có thời hạn, hơn nữa trong lúc thi hành được 1 phần 3 án phạt đã được người nhà nộp một khoản tiền lớn để bảo lãnh ra. 3 người còn lại đều được vô tội phóng thích. Nhưng dưới ảnh hưởng của vụ án này, 1 người đã bị học sinh trong trường liên kết lại xin đuổi học, 2 người khác thì tự chuyển trường đi.”

“Từ những bài báo này có thể thấy các luật sư của bị cáo lúc đó có 1 người mang quốc tịch Đường Quốc. Mà nạn nhân và 4 tên bị cáo cũng không phải học chung trường mà là gặp nhau vào một buổi tiệc Halloween năm 2015 do những du học sinh Đường Quốc liên kết để tổ chức. Tôi đã nhắn cảnh sát Mỹ yêu cầu lấy thông tin của vụ tấn công tình dục đó rồi.”

“3 gã sinh viên chưa tốt nghiệp kia là Vũ Thiên Thịnh, Trịnh Hạo Tân, Phùng Siêu – là con của Tiễn Lương và vợ trước, năm 2016 chỉ mới 17 tuổi, còn là vị thành niên.” Lan Khâm sắp xếp lại tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên, “Mẹ kiếp. Rất có khả năng chuyện công ty Vũ Đông Thăng phá sản có liên quan đến số tiền khổng lồ đã giao nộp để bảo lãnh hắn. Tiễn Lương và vợ ông ta ly hôn không chừng cũng có liên quan. Trịnh Hạo Tân chỉ có bằng cấp 3, nhưng trên lý lịch lại có đến 4 năm trống, chỉ e là vì đã bị xử lí đuổi học trước khi tốt nghiệp. Còn luật sư có quốc tịch Đường Quốc của các bị cáo kia chính là Trịnh Bân.”

“Đợi chút,” Mao Lệ xoa mày một lúc, “4 bị cáo? Cưỡng hiếp… tập thể ư?”

“… Ừ.” Lý Trạch Phân khẽ sờ vào cổ áo.

“Chết tiệt, súc sinh mà.” Vũ Nhuận Khoa mắng một câu.

“Tôi cũng đã tìm ra các tài liệu có liên quan,” Có lẽ vì đã xem hết những tài liệu mình tra được nên sắc mặt của Tiêu Lãng Duyệt không tốt lắm, “Chuyện xảy ra vào đêm tiệc Halloween đó, địa điểm tổ chức là trên một du thuyền tư nhân. Nạn nhân bị lừa nhốt vào một căn phòng bí mật trên du thuyền rồi bị cưỡng hiếp suốt 1 ngày trời.

“Sau đó, nạn nhân Phó Du phải xin nghỉ phép ở trường hơn nửa tháng, khi quay lại thì đã là cuối học kỳ, sau đó thì tự sát ở thư viện. Vì vậy lúc đó nhà trường đã lý giải chuyện này là do áp lực học tập quá lớn, còn tiến hành không ít hoạt động giúp sinh viên giải tỏa áp lực. Mãi cho đến khi cha mẹ cô ấy từ Đường Quốc bay tới, lúc sắp xếp di vật phát hiện ra cuốn nhật ký kia mới phát hiện ra nguyên nhân thật sự.”

“Sau khi vợ bệnh chết, Phó Khánh không còn tiền ra nước ngoài nữa nên không có cách nào ra tay. Vì vậy hắn chọn cách truy lùng người thân của 4 tên bị cáo và tên luật sư bào chữa cho vụ án đó?” Vũ Nhuận Khoa phân tích, “Nếu như vậy thì còn Monica? Cô ta không phải thẩm phán, không phải người nhà nạn nhân, không phải luật sư, càng không phải là sinh viên.”

“Việc xét xử của vụ án đó dựa trên hệ thống bồi thẩm đoàn*, không phải thẩm phán mà là 12 thành viên bồi thẩm đoàn phán định vô tội. Các thành viên bồi thẩm đều là ngẫu nhiên chọn ra từ những công dân đủ 18 tuổi, ngoại trừ những nghề nghiệp và xuất thân đặc biệt.” Lý Trạch Phân lập tức nghĩ ra đáp án, “Rất có khả năng Monica chính là một trong những thành viên bồi thẩm đó, hơn nữa còn bình chọn là “Vô tội”.”

(*) Ở những nước thuộc hệ thống pháp luật Thông luật, trong phiên tòa xét xử thường xuất hiện bồi thẩm đoàn ngồi bên cạnh thẩm phán. Bồi thẩm đoàn là tập thể gồm 12 người được chọn ngẫu nhiên. Bồi thẩm đoàn có vai trò rất quan trọng vì họ sẽ là người lắng nghe lập luận, bằng chứng từ hai phía nguyên đơn và bị đơn trong vụ việc dân sự, hoặc công tố và bị cáo trong vụ án hình sự. Sau đó, 12 thành viên của bồi thẩm đoàn sẽ họp trong phòng kín và thảo luận về vụ việc cho tới khi thống nhất với nhau về việc bị đơn hoặc bị cáo có phải chịu trách nhiệm dân sự hoặc hình sự hay không. Chỉ sau khi có quyết định của bồi thẩm đoàn, căn cứ vào đó thẩm phán mới ra phán quyết.

“… Tai bay vạ gió*.” Vị cảnh sát trong video trực tiếp thở dài.

(*) Những tai họa ta không ngờ có mà tự nhiên xảy đến.

“Vậy là Phó Khánh bỏ công việc nhân viên vệ sinh là để chuyển vị trí và bắt đầu tiếp cận mục tiêu kế tiếp ư?” Lan Khâm nhíu mày, “Trong thành phố Trường An? Hay là ngoài thành phố? Người nhà họ Phùng, Vũ, Tiễn trong nước đã không còn một mống rồi. Trịnh Hạo Thân cũng đã bị giết, Phó Khánh cũng không còn lí do gì để sát hại cha mẹ của hắn nữa. Nếu như muốn giết thì cũng đã ra tay lúc trước rồi, không chờ đến bây giờ làm gì. Vậy thì mục tiêu kế tiếp của hắn có thể là ai được chứ?”

Mọi người trầm tư, tựa hồ cũng không tìm ra được đáp án.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Cuối cùng vẫn là Vũ Nhuận Khoa lên tiếng trước: “Mao Lệ, lập tức gửi tin tức về Phó Khánh cho các ban ngành liên quan, đề phòng Phó Khánh rời khỏi Trường An.” Ông vỗ bàn đứng dậy, bắt đầu phân công, “Lan Khâm, cậu đi tìm đội cảnh sát giao thông yêu cầu hỗ trợ điều tra, tìm kiếm hướng đi của Phó Khánh. Tiêu Lãng Duyệt, cậu hợp tác với đội An ninh mạng xem có có thể tìm ra được mục tiêu tiếp theo của Phó Khánh thông qua Internet không. Tiểu Lý, con tiếp tục cùng Mao…”

“Bùi Nguyên Tuấn.” Lý Trạch Phân bất thình lình cắt lời Vũ Nhuận Khoa, nói ra một cái tên.

Vũ Nhuận Khoa: “Hả?”

“Chiếc du thuyền tổ chức buổi tiệc Halloween kia đứng tên con trai chủ tịch tập đoàn Bùi thị – Bùi Nguyên Tuấn.” Lý Trạch Phân thản nhiên nói, không hề có vẻ gì là chạy đua với tên sát nhân, ngược lại còn giống như đang nhàn nhã đọc báo, “Nhà tài trợ cho buổi tiệc đó cũng là chi nhánh tập đoàn Bùi thị ở Mỹ. Tôi đã điều tra ra lịch sử xuất nhập cảnh của Bùi Nguyên Tuấn rồi, tháng 10 đến tháng 11 năm 2015 anh ta đúng là đang ở Mỹ.”

Ý nói Bùi Nguyên Tuấn nhất định có liên quan gì đó đến cái chết của Phó Du. Và Phó Khánh cũng sẽ không rời khỏi Trường An, vì mục tiêu tiếp theo, hoặc nói chính xác hơn là “mục tiêu cuối cùng” của hắn, chính là Bùi Nguyên Tuấn.

Tất nhiên Lý Trạch Phân cũng không cần nói hết tất cả ra, cô cần để những người khác thông qua manh mối được cung cấp rồi tự đưa ra kết luận của mình, không thể trông chờ cô bày hết ra được. Thực ra cũng không vì lí do gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là thói quen không muốn nói hết mà thôi.

Vũ Nhuận Khoa và Lan Khâm cùng sờ cằm, suy nghĩ về những lời Lý Trạch Phân vừa nói.

“Hôm nay Bùi Nguyên Tuấn có một buổi phát biểu ở trường cũ của mình, Trung học Hoàng Gia, nhưng đã tạm thời hủy bỏ từ 30 phút trước rồi.” Lý Trạch Phân nén lại một quả bom cuối cùng, chiếu thông tin lên màn hình lớn.

Hai người Vũ Nhuận Khoa và Lan Khâm cùng nhìn về phía Lý Trạch Phân, sau đó lại liếc nhìn nhau. Cuối cùng lại là Vũ Nhuận Khoa lên tiếng trước, sắp xếp lực lượng cảnh sát. Lý Trạch Phân vẫn ở lại văn phòng, chịu trách nhiệm liên hệ với cảnh sát bên San Francisco để nhận những tài liệu chính thức về vụ án tấn công tình dục kia. Còn Vũ Nhuận Khoa và Lan Khâm sẽ lái xe đi đến tòa nhà trụ sở của tập đoàn Bùi thị.

Lý Trạch Phân không phản đối sự sắp xếp của Vũ Nhuận Khoa, nhưng họ đi chưa được 1 tiếng cô đã nhận được điện thoại và các văn bản tài liệu từ cảnh sát Mỹ, sau khi đưa vào kho dữ liệu chung của đội chuyên án xong, cô cũng đi ra khỏi Cục điều tra.

Vì để tránh để nhiều người chú ý sẽ gây phiền phức, cô cũng không mang theo súng lục bên người.

Nếu như Bùi Nguyên Tuấn là người cuối cùng thì sau khi giải quyết anh ta xong, Phó Khánh sẽ…

Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra dò tìm vài thứ. Sau đó cô gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ là một nghĩa trang mới vừa tra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện