Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 35: Âm thầm lên án (1)



Hội nghị khí tượng thế giới kết thúc, vụ án giết người hàng loạt cũng đã được phá, cuối cùng Trường An cũng được lấy lại được yên bình vào cuối tháng 10. Đội điều tra đặc biệt cũng thêm được ít thời gian rảnh rỗi trong lúc cuối thu.

Lan Khâm hiếm khi tan làm đúng giờ nhưng lại không trở về nhà ngay mà đến cửa hàng 4S để lấy lại xe, sau đó đi tới tạp hóa Mỹ Giai. Anh đưa thẻ ngành ra tìm bà chủ Lâm Dụ rồi hỏi tới chuyện của Phạm Xương.

“Anh ấy,” Lâm Dụ vô thức nắm chặt góc áo lúc trả lời câu hỏi của Lan Khâm, “Anh ấy chỉ là khách hàng mà thôi.”

“Khách hàng? Vậy sao cô lại dẫn anh ta đến phòng nghỉ nhân viên?” Lan Khâm hơi nghiêng người về phía trước, gây áp lực cho Lâm Dụ.

“Vì…” Lâm Dụ ngả ra sau tránh né, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh, “Anh ấy rất quan tâm đến cửa hàng chúng tôi, thường xuyên đến xem, đôi khi còn bắt tay vào giúp đỡ nữa. Trước lạ sau quen, lâu ngày trở thành bạn bè.”

“Thành bạn bè? Trước đó cô không biết anh ta à?

“Không biết, lúc tôi kết thúc hợp đồng thì anh ấy vẫn chưa ký kết ở đó.” Giọng nói của Lâm Dụ nhỏ như muỗi, nếu Lan Khâm không cố vểnh tai nghe thì sẽ không nghe rõ được, “Tôi cũng phải mất một thời gian mới phát hiện anh ấy là Phạm Xương.”

Lan Khâm để ý từ đầu tới cuối Lâm Dụ đều không dám nhìn thẳng vào mình. Anh biết rõ cô ta nhất định đang lén bỏ đi vài chi tiết nào đó, nhưng không xác định được có phải đối phương đang giấu giếm mình không.

“Xin mạo muội hỏi một chút,” Anh quyết định thăm dò, “Cô và anh ta chỉ là quan hệ “bạn bè” bình thường thôi sao?”

“…” Lâm Dụ cắn môi, có vẻ như không có ý định trả lời.

Sự im lặng với câu hỏi này, đôi mắt đỏ hoe của Lâm Dụ trước khi Phạm Xương rời đi và người cha không rõ danh tính của Lâm Bá Nam. Mọi chuyện rất dễ dàng trỏ tới một chữ “Tình”, nhưng Lan Khâm lại có cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Nếu như Lâm Dụ vẫn còn trong nhóm nhạc nữ kia thì đúng là cô ta và Phạm Xương thật sự có thể có mối quan hệ này. Nhưng hiện tại Lâm Dụ chỉ là bà chủ của một cửa hàng tạp hóa bình thường, mà ngoài cửa hàng này ra Lan Khâm cũng không tra ra được điểm chung nào giữa hai người nữa, lần gặp mặt nào cũng là lúc chạng vạng, thời gian chưa bao giờ vượt quá 1 tiếng…

Một loạt tiếng gõ cửa đã cắt đứt suy nghĩ của Lan Khâm.

“Mẹ, hai người còn chưa xong sao?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh non dại của Lâm Bá Nam.

Giọng nói của con trai như giúp Lâm Dụ trút được gánh nặng, cô ta lập tức bắt lấy cái cớ này: “Thật ngại quá, cảnh sát Lan,” Sự tự tin trong lời nói cũng tăng lên, “Tôi còn phải đưa con đi công viên thiếu nhi nữa.” Ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.

Dù thu hoạch của chuyến đi này quá ít, nhưng Lan Khâm cũng không tiếp tục dây dưa nữa, dù sao lén lút điều tra thế này cũng không hợp quy tắc.

Anh cười áy náy, đứng lên: “Ngại quá, làm trễ nải thời gian của cô rồi. Cảm ơn cô đã phối hợp,” Anh móc ra một tấm danh thiếp, “Nếu cô có nhớ ra chuyện gì liên quan tới Phạm Xương thì xin hãy liên hệ với tôi.”

Lâm Dụ nhận lấy danh thiếp, nhìn anh một cái ra vẻ muốn nói lại thôi.

Lan Khâm đợi khoảng 30 giây, thấy Lâm Dụ đã hoàn toàn im lặng nên tuy bất lực cũng chỉ biết cúi đầu chào tạm biệt rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Đầu ngón tay vừa đụng vào tay nắm cửa thì sau lưng đã có tiếng gọi anh lại: “Vụ án của Phạm Xương không phải…” Giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ, “Không phải đã phá rồi sao? Hung thủ bị tai nạn giao thông chết rồi mà… Tôi đọc trên báo thấy như thế.” Nhỏ đến mức xuýt chút nữa Lan Khâm đã không nghe rõ mấy chữ cuối cùng.

“Rất có lỗi,” Lan Khâm quay đầu đi, “Chuyện này tôi không tiện tiết lộ.” Nói xong anh dứt khoát đẩy cửa bước ra.

Lâm Dụ nhìn theo bóng lưng của Lan Khâm, vô thức giơ tay phải lên, hai chân như đang ngập trong vũng đầm lầy không thể nhúc nhích được. Cô cắn môi, cố gắng bức ép suy nghĩ trong đầu mình.

“Mẹ.” Lâm Bá Nam đi đến sau lưng cô ta gọi.

Cô ta từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi lại mở mắt ra, tâm tình phức tạp đã bị giấu đi. Cô ta cong mắt, nhếch khóe môi lên để lộ một gương mặt cưng chiều rồi quay lại nhìn con trai.

“Bá Nam, sao vậy?” Cô ta cúi người bế con lên.

“Mẹ, điện thoại của mẹ vừa có tin nhắn đến.” Lâm Bá Nam ngoan ngoãn trả điện thoại lúc nãy mẹ cho mình mượn chơi game lại, “Là người lạ gửi ạ.”

“Để mẹ xem nào.” Lâm Dụ ôm con trai ngồi trên sô pha, nhận lấy điện thoại rồi mở khóa màn hình ra.

“Chị Lâm, là em đây…”

Vừa đọc được hàng chữ đầu tiên, cả người Lâm Dụ lập tức run lên, quăng điện thoại lên ghế sô pha.

“Sao vậy mẹ?”

Lâm Dụ cố nặn ra một nụ cười rất gượng gạo: “Mẹ hơi khát, Bá Nam giúp mẹ lấy một cốc nước ấm tới đây được không?”

“Vâng…” Lâm Bá Nam bất đắc dĩ đứng lên.

“Cẩn thận bị phỏng nhé.”

“Con biết rồi, con lớn rồi mà.” Cậu bé đi ra khỏi căn phòng.

Sau khi xác định bóng lưng con trai đã hoàn toàn biến mất, Lâm Dụ mới hít một hơi thật sâu, mở tin nhắn kia ra lần nữa:

“Chị Lâm, là em đây, Tiểu Tiêu. Em… Em không chịu nổi nữa rồi, em sẽ rời khỏi với mọi người. Cảm ơn chị đã luôn giúp đỡ em, nhưng em không phải là chị, không may mắn được như chị, cũng không có đủ can đảm như chị. Em… nói thật thì… Tuy nói như thế rất vô lương tâm, nhưng… bọn em đều rất ghen tị với chị, thậm chí còn có chút oán hận… Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tóm lại là em phải đi rồi, oanh oanh liệt liệt mà đi, vĩnh biệt.”

Bốp! Điện thoại rơi trên mặt đất.

“Mẹ?” Không biết lúc nào Lâm Bá Nam đã cầm một cốc nước bước đến.

“A,” Lâm Dụ cố nặn ra một nụ cười, song cũng không thể che đi sắc mặt tái nhợt của mình được, “Mẹ vừa bị trượt tay, dọa sợ con rồi hả?”

“Hôm nay mẹ lạ quá, có phải chú lúc nãy đến bắt nạt mẹ không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bá Nam tỏ vẻ muốn đuổi theo Lan Khâm để cho anh một trận.

“Con nít mà đoán mò gì thế,” Lâm Dụ vội đứng dậy cầm lấy ly nước con trai mang tới, “Mẹ chỉ hơi mệt mà thôi.”

“Ồ…”

——————

Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, Lan Khâm ngồi trong xe quan sát bên ngoài, không khởi động xe ngay mà lấy điện thoại ra bấm gọi cho Lan Huệ. Sau đó anh kết nối điện thoại với loa bluetooth trong xe, vặn chìa khóa rồi lái xe ra đường lớn.

Âm thanh chờ kéo dài tròn 30 giây mới được kết nối.

“A lô?” Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói khó chịu của Lan Huệ.

“Tối nay em ở trường học à?” Lan Khâm cũng lười lịch sự với em gái, vào thẳng vấn đề chính.

“Đúng đó, sao vậy?”

“Hay để anh lái xe đưa em đi nhé?”

“Đưa con khỉ ấy, anh không nhìn giờ là mấy giờ rồi à, muốn hại em đi trễ đúng không?”

“Anh đang trên đường về rồi đây, khoảng 20 phút nữa là đến rồi, hoàn toàn có thể đưa em đến kịp giờ học thêm tối. Trời sắp tối rồi, anh không yên tâm để em đi một mình.”

“Anh đang giả mù sa mưa đấy à, em tự đi học mấy trăm năm rồi giờ anh mới nhớ ra chuyện trời tối á? Em đi ra tới công viên rồi, chờ anh 20 phút thì chắc tới sáng em mới tới được.”

“…” Lan Khâm xoa xoa mi mắt đang co giật, sau đó đặt tay lại vào ghế lái, “Thôi đi đi, tự đi đi, cẩn thận an toàn đấy.”

Tút, tút, tút —

Điện thoại trực tiếp bị tắt máy.

Lan Khâm: “…”

Cũng may tính khí thối tha thời kỳ dậy thì này của Lan Huệ không phải ngày một ngày hai, Lan Khâm sớm đã quen rồi, chỉ qua 2 cái đèn xanh đèn đỏ đã quên mất cái miệng ăn phân của em mình.

Trường An lúc 6 giờ 30 tối lúc nào cũng rơi vào một khoảng cao điểm gọi là “Đưa đón con đi học thêm tối”, Lan Khâm cũng không bất ngờ gì khi thấy lúc đi ra đường chính đã bắt đầu phải giảm tốc độ lại xuống dưới 20 km/h. Anh buồn chán mở APP định vị lên, rõ ràng là không vội nhưng cũng tìm một tuyến đường khác không bị ùn tắc. Vất vả lắm mới tìm ra được một đường, đang định chuyển làn xe thì lại bị một chiếc xe buýt số 011 bay tới chặn lại.

Anh kìm lại tính khí hung bạo của mình, thầm nhẩm 3 lần “văn minh nhượng bộ” trong lòng, chịu đựng tiếng còi xe phía sau rồi dừng xe nhường đường cho xe buýt.

Chiếc xe buýt chạy vòng ra trước đầu xe anh như diễn tạp kỹ rồi chuyển sang làn bên phải, chạy về phía trước được 10 m thì dừng trước trạm chờ. Trong lúc nó dừng lại, màn hình phía sau xe xuất hiện hàng chữ đỏ: Trạm Thông Hóa Môn.

Trạm Thông Hóa Môn…

Hình như lúc trước có 1 lần Lan Huệ bị ném xuống ở trạm này thì phải

Thấy mấy chữ này, không hiểu vì sao trong đầu Lan Khâm lại nhảy ra suy nghĩ này.

Ngày 4 tháng 9, trời mưa to, Phạm Sinh Tư gặp tai nạn giao thông…

Đợi đã, hôm đó Trịnh Bân cũng bị tai nạn, hơn nữa là 7 giờ tối…

Lúc ném Lan Huệ ở Thông Hóa Môn là mấy giờ nhỉ…

Nghĩ tới nghĩ lui, trán Lan Khâm bắt đầu toát mồ hôi. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Lãng Duyệt.

“A lô, Lãng Duyệt, cậu còn giữa video giám sát ở công viên Long Thê ngày 4 tháng 9 không? Xem giúp tôi một chút…”



——————

Cùng lúc đó, Lý Trạch Phân đáng lẽ mai mới hết ngày nghỉ lại đang xuất hiện trong phòng thí nghiệm Tế bào và Phân tử của Trung tâm Giám định Tư pháp. Cô đang đứng cạnh một bệ thí nghiệm tự động, trò chuyện với Triệu Vũ Hạm đang trực ca đêm, trong tay cầm 4 ống nghiệm 1.5 ml rỗng.

Triệu Vũ Hạm: “Hôm qua cô có xem trực tiếp quốc hôn không? Oa, Tiềm Chi điện hạ đẹp trai quá mức cho phép rồi, mặc trang phục thành hôn của hoàng tử vào đúng là 360 độ không hề có góc chết, chậc chậc chậc.”

“Vậy hả? Tôi không có xem.”

“Trên Weibo khắp nơi đều là video cắt ngắn ấy, hotsearch cũng đều liên quan đến quốc hôn, chẳng phải 2 ngày nay cô nghỉ ngơi sao, sao lại không có thời gian lên cả Weibo vậy?”

“Về quê một chuyến nên mạng không tốt lắm.”

“Hả? Nhà cô ở chỗ nào vậy, giờ vẫn còn nói câu mạng không tốt lắm à?”

Lý Trạch Phân cười cười, không trả lời câu hỏi này.

“Đợi một chút, dừng lại!” Triệu Vũ Hạm đột nhiên nhảy dựng lên nhìn Lý Trạch Phân, “Chính là nét mặt này, đừng động đậy!”

“…?”

“Tôi đột nhiên phát hiện ra dáng vẻ cô lúc cười rất giống với Tiềm Chi điện hạ nha!” Cô ta nắm vai Lý Trạch Phân, đánh giá trên dưới trái phải cô một lúc.

“… Vậy thì thật đúng là thụ sủng nhược kinh.”

“Mà cô cũng họ Lý,” Triệu Vũ Hạm nghiêm túc sờ cằm suy nghĩ, “Không phải cũng là hoàng thân quốc thích đấy chứ?”

“A ha ha ha ha.” Lý Trạch Phân phát ra vài tiếng cười lúng túng.

Triệu Vũ Hạm đang định hỏi lại thì Lương Hải đột nhiên cầm theo vài tờ giấy đẩy cửa bước vào, đến bên cạnh Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân ngừng động tác lắc ống nghiệm lại, lấy bình cồn xịt 2 cái vào ống nghiệm rồi lau đi chữ đánh dấu phía trên, sau đó dứt khoát ném 4 cái ống nghiệm vào thùng rác sinh học.

“Có kết quả rồi sao?”

“Ừ.” Lương Hải đưa báo cáo trong tay mình cho Lý Trạch Phân, “Trong 4 sợi tóc thì số 1 và số 2 là quan hệ cha con, số 3 và số 4 là quan hệ mẹ con, còn số 1, số 3 và số 4 không có quan hệ huyết thống.”

Quan hệ cha con, quan hệ mẹ con, không có quan hệ huyết thống…

Lý Trạch Phân lấy cớ cúi đầu đọc báo cáo để giấu đi cảm xúc trong mắt mình.

“Ừ tôi biết rồi, cảm ơn nhiều.” Giọng nói cô rất khẽ, tựa như đang đè nén điều gì đó.

Triệu Vũ Hạm nghiêng đầu sang liếc nhìn báo cáo, phát hiện trên đó thiếu tên và mã số vụ án: “Này, Trạch Phân, cô đang điều tra chuyện gì riêng à? Cái này không tốt lắm đâu đấy.”

“Ừm.” Lý Trạch Phân lên tiếng, không biết đang “Ừm” cái gì, sau đó cô quay sang nói cảm ơn với Lương Hải, “Tôi còn có chút việc, đi trước nhé.”

Sau đó cô cuộn bản báo cáo lại, đi thẳng ra khỏi phòng thí nghiệm, để lại Triệu Vũ Hạm không hiểu mô tê gì.

Triệu Vũ Hạm: “Chuyện gì vậy? Cô ấy đang điều tra thứ gì? Sao lại kỳ lạ đến thế?”

Lương Hải nhún vai, vẻ mặt viết rõ “Tôi cũng không biết”.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có ai nhớ 4 sợi tóc này là của ai không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện