Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về

Chương 37: Bắt cóc(2)



Khi nghe chưa hết lời của trợ lý báo cáo. Anh liền đứng bật dậy, cả người lạnh dần, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng bất an.

"Điều tra về vị trí của cô ấy cho tôi"

"À...trên điện thoại của cô ấy tôi có cài thiết bị định vị...cậu đi làm ngay đi"

Nói xong anh không để trợ lý trả lời liền đứng dậy gấp gáp đi ra nhanh.

Vừa đi anh vừa nhấn số gọi cho anh họ thpong báo một tiếng.

"Dương Khánh...Dạ Hoa bị bắt cóc rồi"

Tắt máy, anh liền đi nhanh về nơi để xe. Trong lòng lo sợ không thôi...

Đáng lẽ ra sáng nay anh nên chở cô đến công ty, không biết bây giờ cô có bị làm sao không?

Không biết cô có sợ mà khóc thét lên không?

Anh chạy xe nhanh đến địa bàn của Hắc Long.

Hắc Long là một bang hội xã hội đen, anh chính là người đứng đầu ở đó, ít ai biết rằng anh tham gia vào xã hội đen.

Thông tin chị dâu của hắc long nhanh chóng được mọi người ở đó biết, mỗi người đều góp một tay truy tìm tung tích của cô. Người nào cũng đều bận rộn...

Chiếc xe cũng anh từ từ tiến vào bên trong, thân hình cao lớn uy nghiêm của anh bước xuống.

Mọi người trong Hắc long đồng loạt hướng về phía anh cúi chào.

"Lão đại..."

Anh lạnh lùng bước ngang qua, từng bước chân của anh mang theo sự gấp gáp vội vàng.

Ngồi vào vị trí chính giữa, anh trầm giọng nói.

"Tiểu Tứ...cậu đi chuẩn bị xe mọi thứ cho tôi"

"Đã có thông tin của cô ấy chưa?"

Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của cô ấy, lòng anh càng lo lắng hơn. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo sợ như vậy...cảm thấy bản thân quá bất lực, đến bảo vệ sự an toàn của cô thôi mà cũng không làm được.

Tiểu Tứ đôi tay vẫn gõ gõ trên bàn phím phát ra tiếng"cạch cạch", khi nghe anh hỏi đến thì ngước mắt lên rồi nói.

"Thông qua GPS ở điện thoại em đã tìm ra địa điểm của chị dâu...Lão đại anh nhìn đi, tín hiệu được phát ra từ một nhà bỏ hoang ở cách xa thành phố...hẳn là một vùng hẻo lánh hoang vu nào đó"

Tiểu Tứ vừa nói vừa kèm theo động tác xoay màn hình máy tình về phía amh.

Anh nhíu mày một cái, rồi quay đầu phân phó đàn em.

"Chuẩn bị tất cả đi...các cậu có 5 phút"

Đứng dậy xoay người bước ra khỏi phòng, anh đi đến căn phòng riêng của mình. Lấy tất cả vũ khí cần thiết...rồi bước đi.

Mèo hoang, chờ anh...anh nhất định sẽ tìm được em và cứu em khỏi đó, hãy yên tâm!

Còn cô bây giờ, sau khi tĩnh dậy được một lúc thì bọn chúng bước vào.

Tên nào tên náy đều thô lổ, buông những lời tục tỉu.

Có tên còn đưa tay vuốt ve mặt cô rồi cất tiếng cười dâm đãng.

Cô vừa tức giận vừa sợ hãi, bản năng la hét hâm doạ cứ thế mà tuông ra khỏi miệng. Vừa hét vào mặt bọn chúng vừa kịch liệt lắc đầu để thoát khỏi những cái đụng chạm của bọn chúng.

"Mấy người...cút...cút hết cho tôi"

Bọn chúng thấy vậy không những tức giận mà còn thích thú cười ồ lên.

Một tên trong số đó còn mở miệng nói.

"Cô em...bọn anh thật sự rất thích những người cá tính như em...qua đêm nay bọn anh đảm bảo sẽ cho cưng lên mây...hahha"

Cô hừ lạnh một cái, đã tức giận nay còn tức giận hơn.

"Cút...lũ đầu bò các người...đừng ở đó mà mơ tưởng được chạm vào người chị đây"

Rất mạnh mẽ mà chửi vào bọn chúng, cô trừng hai mắt lên.

Một tên nghe vậy thì tức giận, bước đến đưa tay tát mạnh vào mặt cô một cái.

"Con điếm...mày dám nói bọn ông vậy à...có tin ông hiếp mày xong rồi giết chết mày không?"

Cô trừng hai mắt nhìn vào tên đó, ấm ức không dám lên tiếng.

Bấy giờ, tên đại ca của bọn chúng mới lên tiếng.

"Thôi...chúng mày mau cút ra ngoài đi...nếu để cô ta biết được con nhỏ này bị đánh thì chúng mày không có tiền đâu"

Cả lũ nghe vậy thì tức giận bước ra ngoài kể cả tên đại ca, bây giờ chỉ còn một mình cô tại căn phòng đó.

Bọn chúng đã đi hết, thì cũng là lúc nước mắt cô chảy xuống, khóc thành tiếng.

"Tùng Quân...sao bây giờ anh vẫn chưa đến cứu tôi....tôi sợ lắm"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện