Đại Mộng Chủ

Chương 1-1: Chương mở đầu



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

Trong đại điện nguy nga mây mù lượn lờ, nơi cuối cùng trên bậc thềm ngọc màu xanh dài chừng mười trượng, một tên nam tử mặc kim bào, ngồi thẳng tắp trên một chiếc ghế to lớn trắng noãn như ngọc.

Trong đại điện vàng son lộng lẫy, giờ phút này là một mảnh hỗn độn!

Trên mặt đất chẳng những vứt bỏ đầy rẫy các loại binh khí bị tàn phá như búa rìu câu xiên, còn có các loại kỳ trân dị bảo bị vương vãi khắp nơi, hai dãy Bàn Long Trụ to lớn hai bên có vài gốc đã vỡ vụn, chỉ còn lại một nửa bệ trụ.

Điện đường to lớn uy nghiêm tĩnh mịch, ngoại trừ nam tử mặc kim bào ngồi một mình nơi đó, không còn bất kỳ ai khác.

Nam tử mặc kim bào dường như không để ý gì cả, chỉ đờ đẫn ngồi nhìn một vật trên mặt đất cách đó không xa.

Đó là một tấm bảng to lớn không trọn vẹn chỉ còn gần một nửa, trên đó là hai chữ vàng "Lăng Tiêu" cực lớn tản ra vô tận khí tức uy nghiêm.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Cự điện khẽ run lên, khắp nơi hẻo lánh trong điện hiện lên chằng chịt linh văn màu bạc, nhanh chóng lan tràn ra, một tầng lại một tầng, càng ngày càng nhiều, trong chốc lát phảng phất như tấm lưới to lớn trải rộng ra cả tòa đại điện.

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng sét đánh liên miên không ngừng, linh văn màu bạc trong điện cuồng thiểm không thôi, đồng thời mặt đất nứt ra, đỉnh điện phát ra thanh âm "Két két".

"Cuối cùng cũng tới giờ khắc này!"

Rốt cuộc nam tử mặc kim bào ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói một câu, nhìn về phía đỉnh chóp đại điện, trên mặt mơ hồ có một tầng bạch quang bao trùm, căn bản không thể nào thấy rõ khuôn mặt mảy may.

Đỉnh chóp đại điện màu tử kim, "Ầm" một tiếng băng liệt vỡ vụn ra, vô số toái vật văng ra, một ma thủ to lớn kình thiên hung dữ chụp xuống nam tử kim bào

...

Một tòa cự sơn vàng rực rỡ cao hơn vạn trượng, bị mênh mông ma diễm màu xanh lá bao phủ, từ trong chùa miếu trên đỉnh núi lớn không ngừng truyền ra trận trận thanh âm phạn âm phật xướng, đồng thời có vô số phạn văn màu vàng bay ra, liều mạng ngăn cản ma diễm tới gần.

Nhưng theo thời gian trôi qua, phạn văn từ trong cự sơn bay ra càng ngày càng ít, thanh âm phạn âm truyền ra cũng dần dần suy giảm, sau đó không lâu bị lục diễm cuồn cuộn bao phủ, không còn bất kỳ tiếng vang gì.

...

Trong U Minh Quỷ Địa chìm vào mờ ảo, chỗ cửa lớn đại thành màu đen dữ tợn, vô số quỷ vật hình thù kỳ quái quái khiếu tuôn trào ra, lại có một ít lệ quỷ hoặc khống chế quái phong phi hành, hoặc chui xuống dưới đất trực tiếp độn hành, cuồn cuộn phảng phất nước vỡ đê, lít nha lít nhít biến mất ở bên ngoài hoang dã màu xám.

...

Nhân gian! Giữa trưa!

Bầu trời đen như mực, không thấy một tia nắng nào, bất luận thành thị hay là hoang dã đều phảng phất đêm khuya, chỉ có thể thấy được điểm điểm lửa đèn mơ hồ.

Tại một chỗ hương trấn, trong lửa đèn, mơ hồ có thể thấy được vô số người ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, hoặc trợn mắt há hốc mồm, hoặc sợ hãi dị thường.

Trên bầu trời đen kịt đột nhiên truyền đến trận trận tiếng kêu, đồng thời càng ngày càng vang, càng ngày càng bén nhọn, phảng phất có vô số người đang thút thít khóc trầm thấp, khiến cho người nghe bi thương không gì sánh được, phải lã chã rơi lệ.

Cơ hồ cùng lúc, trên bầu trời chớp động chằng chịt hồng quang, từng khỏa thiên thạch xích hồng xuyên thủng tấm màn đen chui ra, lớn phảng phất sơn nhạc, nhỏ thì bằng gian phòng, ầm ầm rơi xuống nhân gian phía dưới, trải rộng khắp mặt đất bốn châu.

Đại Đường trong năm này, ma vật thôn thiên, trời khóc quỷ gào, hàng loạt Thiên Hỏa rơi xuống thế gian, bách tính tử thương thảm trọng. —— « Ma Kiếp Lục »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện