Dạy Hôn

Chương 40: Một đời một thế, hôn lễ ở cổ bảo



?Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)?

???

Tống Thiển Thiển ảo tưởng buổi sáng ngày hôm sau cầu hôn hẳn là như vậy.

Triệu anh tuấn: Thiển Thiển em ngồi, chồng em đã xử lý tốt lắm, ngày mai chúng ta đj Italy kết hôn, ngày kia chúng ta lĩnh chứng, lại ngày kìa sinh đứa nhỏ --

Tống Thiển Thiển: Ngừng -- a nhưng kỳ thực tựa hồ so với ngày hôm qua, cùng hôm kia khong có khác biệt lớn.

Triệu anh tuấn chi tiết đáp: Anh chỉ chuẩn bị cầu hôn, đường kết hôn còn chưa chuẩn bị tốt.

Tống Thiển Thiển mặt không chút thay đổi, làm bộ chuẩn bị tháo nhẫn kim cương.

Triệu anh tuấn lập tức nhảy lại gần: Không cần tháo a -- anh lập tức an bài -- vui đùa thì vui đùa, ngày nghỉ vẫn ngọt như mật.

Một buổi sáng, Tống Thiển Thiển bỗng nhiên tỉnh trước, nhìn sườn mặt Triệu Thuần ngủ say, bỗng nhiên thấy cuộc sống cho mình kinh hỉ quá lớn.

Rón ra rón rén rời giường, chuẩn bị chuẩn bị bữa sáng cho Triệu Thuần. Bỗng nhiên mắt chuyển động, hiện lên tươi cười không có hảo ý.

Vì thế lúc Triệu Thuần xuống lầu đã thấy một màn như vậy.

Trên người cô dấu vết ái tình còn chưa hoàn toàn tiêu tán, đang trong phòng bếp đưa lưng về phía anh, mặc một chiêx tạp dề màu phấn hồng, phía sau buộc hơi lỏng, tựa hồ chỉ cần khe khẽ rút là có thể tuột ra. Bên trong... tựa hồ hoàn toàn không mặc quần áo, cái vú lớn vụt sáng xuất hiện, mông tròn kênh trên tạp dề khi không khi có, cố tình cô còn không tự giác lắc lắc mông đi tới đi lui. Càng có vẻ thanh thuần lại tình dục.

Anh nuốt môt ngụm nước miếng. Đi tới.

"Thiển Thiển -- "

Cô tựa như vừa mới biết anh tới bên mình, xấu hổ đỏ mặt: "Chồng anh tỉnh rồi sao -- "

Anh giống như bị mê hoặc, "Em đây là --" Tay đã sờ lên.

Cô đỏ mặt, giống như thực nói được: Dì cả của em đã tới -- Tay anh cứng đờ. Không cam lòng thu tay, "Vậy quên -- "

Tâm tình cô vô cùng tốt, tiếp tục nói: "Em lừa anh đó... ha ha!"

Trong ánh mắt Triệu Thuần ánh lên ánh sáng nguy hiểm.

Cô thấy mình sẽ trở thành vị hôn thê đầu tiên trong lịch sử bị ôm chết.

Trong nắng hè chói chang, ngày hè nở hoa, đêm đông cuộn mình trong người yêu ôm ấp, thẳng đến tiết xuân năm thứ hai, cành lá mới mở ra. Bắt đầu từ cao nhất, cùng xuân phong lạnh thấu xương mà ôn nhu lặng lẽ chuyển.

Bó hoa non mềm nhất ném ra từng đóa hoa nhỏ vụn, tựa như ngày xuân phát ra nỉ non mềm dịu.

Sau đó, Thiển Thiển có kết quả thi đại học, cao hơn điểm chuẩn hai mươi điểm, Hứa Uyển Quế tóc tai bù xù ôm di ảnh đen trắng của cha Tống Thiển Thiển, khàn cả giọng, gào khóc.

Sau đó, nguyện vọng thứ nhất Thiển Thiển chọn một học viện có khu nhà ở ven biển, học viện không phải tốt nhất, nhưng có hơi thở nhân văn nồng hậu, phong cảnh tuyệt đẹp, ở rất tốt.

Sau đó, Triệu Thuần giao công ty cho chị gái chủ trì, tự mình chia cổ phần, từ chức ở trung học Dục Thụ, bằng vào chuyên môn xuất sắc và tố chất cùng năng lực, trở thành một giáo sư trẻ tuổi nhất ở đại học của Tống Thiển Thiển.

Lại sau đó, Tống Thiển Thiển trải qua cân nhắc thận trọng, sửa lại chuyên ngành, bắt đầu học tập thiết kế trang phục. Triệu Thuần vô điều kiện hỗ trợ.

*

Italy ba năm sau.

Thiên không trong xanh không có một gợn mây, bồ câu trắng đậu trên quảng trường, người già tóc vàng mắt xanh mặt mày thả lỏng, ngồi trên ghế dài cho bồ câu ăn. Hết thảy đều yên tĩnh.

Nhà thờ đúng giờ gõ vang tiếng chuông tươi vui.

Tống Thiển Thiển đứng trước cửa nhà thở cổ, nhắm mắt lại, có chút khẩn trương, lòng bàn tay nóng lên, lại có chút vui mừng xa xôi. Tay trái cầm bó hoa trắng noãn thật dài, tay phải cầm tay mẹ mình Hứa Uyển Quế.

Áo cưới trên người cô được thợ thủ công lành nghề cao cấp làm ra tốn gần 500 giờ may vá mới thành, khăn trùm thêu hoa văn phiêu dật mềm mại dài đến 3m, thiết kế vai trần, đầu vai thêu hoa hồng, trong thanh thuần có gợi cảm, thắt eo rất tinh tế, vạt váy rộng thiết kế nếp gấp, bên ngoài tầng tầng tầng lớp lớp lụa mỏng màu trắng điểm xuyết màu lam, tựa như một màn trời bày ra những vì sao, tùy ý mà duy mỹ. Đuôi váy dài đến 2m, lả lướt duyên dáng, tựa như lướt qua mỗi tấc thảm đỏ đều tỏa ra đóa hoa thuần khiết.

Tống Thiển Thiển tóc dài như thác được tỉ mỉ chải chuốt, đỉnh đầu đội miện hoa mỹ tinh xảo, vành tai khéo léo đeo khuyên tai hình những vì sao, môi tươi đỏ, ánh mắt sáng ngời, trọn bộ thiết kế được gọi tên "Tinh không vĩnh hằng ".

Giờ phút này, cô sắp nghênh đón thời khắc quan trọng nhất trong đời.

Hứa Uyển Quế nắm chặt tay Tống Thiển Thiển, khẩn trương nói: "Đã đến giờ, đi thôi Thiển Thiển." Trong mắt ánh lên một tia lệ quang.

Cửa chính mở ra.

Mặt cô cúi xuống, đầu đội sa dài trắng noãn, hoa phục trên thân, tay cầm bó hoa, được mẹ dẫn dắt chậm rãi về phía trước, tĩnh mỹ ôn nhu.

Bên trong nhà thờ cổ thiết kế thành bức tranh vẽ trời sao, trên trần thiết kế đèn treo bắt chước bầu trời xanh sẫm, hai bên là biển hoa màu trắng bạc, sắc thái hư không và chân thực dung hợp, như người yêu hài hòa mà trầm ổn, yên tĩnh mà trịnh trọng. Bầu trời đêm hè chói sáng, lóe hào quang cẩn thận nhu nhập mỗi một chi tiết trong thiết kế.

Người yêu của cô đang đợi cô.

Anh tựa hồ vĩnh viễn đều là một bộ dáng trầm tĩnh. Là một loại khí chất từ trong ra ngoài, trong ánh mắt cất giấu tinh thần, trong lòng là một mảng đại hải rộng lớn.

Đi trên thảm đỏ cố tình giống dài như đi qua một thế kỷ, cuối cùng đã đến trước mặt Triệu Thuần, Tống Thiển Thiển thậm chí hơi hơi thở dốc. Sắc mặt anh không chút thay đổi, ôn nhu thấp giọng nói: "Giống ốc sên, đợi lâu đến mức anh sắp trực tiếp đến ôm em tới đây."

Trên mặt cô hiện lên đỏ ửng thản nhiên giống thoa son, nhỏ giọng nói: "Thầy..."

Anh nheo mắt lại, "Vẫn sửa không được?"

Mặt co càng đỏ hơn, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, ấm áp ẩm ướt, khó xử nói: "Chồng..."

Anh vừa lòng mỉm cười, "Thiển Thiển ngoan."

Mục sư bắt đầu tuyên đọc lời thề thật dài, cuối cùng hỏi: "Triệu Thuần tiên sinh, anh có nguyện ý cưới cô gái mỹ lệ bên cạnh làm vợ vĩnh viễn không? Dù bần cùng hay giàu có, cả đời đều trân trọng cô ấy, cho đến vĩnh viễn?"

Trong thanh âm Triệu Thuần mang theo ôn nhu, "Tôi nguyện ý."

"Tống Thiển Thiển nữ sĩ, cô có nguyện ý gả cho chàng trai anh tuấn bên cạnh làm chồng duy nhất không? Dù bần cùng hay giàu có, cả đời đều ở bên anh ấy, cho đến vĩnh viễn?"

Cô nói: "Tôi đồng ý."

Mục sư hiền lành trên mặt mang theo ý cười, "Chú rể dâu, trao đổi nhẫn.

Triệu Thuần ôn nhu cúi người, đeo nhẫn cho cô vợ nhỏ, hơi thở lần lượt thay đổi, Tống Thiển Thiển có chút ngây thơ nhỏ giọng nói với anh: "Cái nhẫn này cho em sao? Sao không giống với cái lúc trước?"

Anh bật cười, "Thiển Thiển ngốc, đó là nhẫn đính hôn, đây là nhẫn kết hôn, đương nhiên không giống nhau."

Cô ra vẻ hiểu chuyện gật gật đầu, "Có hai cái a? Vậy tay trái em đeo nhẫn đính hôn, tay phải đeo nhẫn kết hôn là tốt rồi."

Anh cật lực nhịn xuống để không bật cười ra.

Mục sư tuyên bố: "Hiện giờ, chú rể có thể hôn co dâu."

Triệu Thuần một giây cũng không do dự, môi ấm áp dán lên cánh môi kiều diễm của cô.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên một đám bồ câu trắng noãn bay qua.

Một đời một thế, vĩnh viễn.

???

_Hết_

*Cảm ơn các bạn đã theo dõi và yêu mến anh chị. Mong rằng chúng ta có thể gặp lại trong một câu chuyện khác.?

Cuối cùng, chúc tất cả mọi người NĂM MỚI VUI VẺ*

•190101-190201•

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện