Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 37: 37: Lâm… Lâm Tổng Tôi… Sai Rồi!





Lúc này, Lâm Vân từ trên ghế sofa da đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Trương Hổ.

“Trương Hổ, có phải là ngạc nhiên khi gặp tôi phải không? Tôi đã nói trong lớp học hôm qua rằng hôm nay có thể chúng ta sẽ gặp nhau ờ tiệc rượu.

Bây giờ, mày tin rồi chưa?” Lâm Vân mỉm cười.

“Sao… sao mày có thể là chủ tịch mới được chứ, sao có thể là cháu ngoại của Liễu Chí Trung được! Chuyện này chắc chắn là lầm rồi!”
Trương Hổ lắc đầu nguầy nguậy, hắn không thể chấp nhận được sự thật này.

Lưu Ba ở một bên hừ lạnh: “Trương Hổ, cậu hãy coi lại thái độ và lời nói của cậu đi.

Đây là chủ tịch mới của chi nhánh chúng tôi, cũng là cháu ngoại ruột của chủ tịch Liễu Chí Trung! Sao có thể là giả được?”
Trương Hổ nghe xong những lời này, đột nhiên như rơi xuống dưới chín tầng địa ngục!
Tổng giám đốc Lưu Ba đã nói như vậy, sự có mặt của Lâm Vân
cũng đủ để giải thích thân phận của Lâm Vân, cho dù Trương Hổ có khó tin cũng phải tin!
Lúc này, Trương Hổ đột nhiên hiểu được tại sao hôm qua nói chủ nhiệm phòng hành chính của trường muốn đuổi học Lâm Vân, hiệu trường lại bảo vệ Lâm Vân, có lẽ là bởi vì xuất thân đáng sợ của Lâm Vân…

Lúc này Trương Hổ mới hiểu tại sao Lâm Vân dám thách thức hắn, thậm chí dùng bút đâm hắn, bởi vì Lâm Vân có lai lịch đáng sợ như vậy để chống lưng!
Nghĩ đến đây, Trương Hổ chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, run sợ!
Hắn vẫn đối đầu với một nhân vật đáng sợ như vậy!
Trương Đại Xuân, ba của Trương Hổ, đương nhiên đã nhìn ra manh mối.

“Trương Hổ, nói! Có phải mày đã đắc tội với chủ tịch rồi không?” Trương Đại Xuân mắng con trai.

“Con… con”
Trương Hổ lúc này chỉ cảm thấy
vô cùng tuyệt vọng.

Sau khi Trương Đại Xuân nhìn thấy phản ứng của con trai, ông ta hiểu rằng con trai mình hoàn toàn đã xúc phạm Lâm Vân!
Trương Đại Xuân tức giận trực tiếp dùng chân đá mạnh lên người Trương Hổ.

“Đồ khốn nạn! Quỳ xuống xin lỗi Lâm tổng!”
Trong lòng Trương Đại Xuân vô cùng tức giận, ông ta biết nếu như xúc phạm Lâm Vân, rất có thể sẽ khiến tập đoàn Hoa Đỉnh
ngưng hợp tác với ông ta.

Tuy nhiên, hầu hết hoạt động kinh doanh của công ty đều được hậu thuẫn bởi tập đoàn Hoa Đỉnh, nếu tập đoàn Hoa Đỉnh không đặt mua vật liệu xây dựng từ công ty ông ta thì công ty của ông ta sẽ nhanh chóng sa sút, thậm chí là đóng cửa!
Hơn nữa, loại người đáng sợ như cháu ngoại của Liễu Chí Trung, sao bọn họ có thể chọc cho nổi chứ?
Đương nhiên Trương Hổ cũng hiểu được sự thật này.

Trương Hổ kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân không khỏi run lên.

Ngay sau đó, Trương Hổ trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“Lâm… Lâm tổng, tôi… sai rồi! Tôi đáng chết! Tôi đáng chết! Xin anh hãy tha thứ cho tôi!”
Trương Hổ vừa nói, vừa tự dùng tay tát mạnh lên mặt mình.


Trương Hổ hiểu rằng, chỉ vì Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, nên Lâm Vân có giết hắn cũng dễ hơn bóp chết một con
kiến!
Chỉ là bời vì xuất thân đáng sợ là cháu ngoại Liễu Chí Trung của Lâm Vân, hắn không có khả năng phản kháng lại.

Và tất cả những gì hắn có thể làm là cầu xin sự tha thứ!
“Ha ha, hôm qua không phải mày dọa sẽ khiến trường đuổi học tao sao? Không phải nói sẽ hủy hoại tương lai của tao sao? Sao bây giờ lại bắt đầu xin tha thử vậy?”
“Tôi… Tôi…” Trương Hổ đỏ mặt.

Nhìn Trương Hồ quỳ trước mặt mình cầu xin, Lâm Vân cười lạnh nói: “Hôm qua tao đã nói nếu mày xin lỗi tao, tao có thể suy nghĩ lại mà tha thứ cho mày, nhưng mày đã không làm.

Hôm qua mày đã chọn con đường khác là đến địa ngục.


Trương Hổ nghe xong, toàn thân run lên sợ hãi, hắn biết Lâm Vân có ý gì, là sẽ không cho hắn cơ hội!
Trương Hổ trực tiếp bò về phía dưới chân Lâm Vân, ôm lấy đùi anh mà van xin: “Lâm Vân, cầu xin cậu, cậu nghĩ tình mình là bạn
học với nhau, có thể cho mình một cơ hội nữa không, tha thứ cho mình đi!”
Giờ phút này, còn đâu Trương Hổ với vẻ kiêu ngạo độc đoán ở trước mặt Lâm Vân nữa? Chỉ còn lại sự vô cùng thảm hại.

“Cút!”

Lâm Vân trực tiếp đá bay Trương Hổ.

Những người như Trương Hổ không đáng được thương xót chút nào.

Lâm Vân khoanh tay đứng nhìn Lưu Ba, nói: “Lưu Ba, bắt đầu từ hôm nay, chấm dứt hợp tác với công ty Vật liệu Xây dựng Hồng Đạt và không mua bất kỳ vật liệu xây dựng nào từ công ty của họ nữa.


“Vâng, chủ tịch!” Lưu Ba gật đầu đồng ý.

Sau khi Trương Đại Xuân nghe xong liền nóng lòng, nếu như tập đoàn Hoa Đỉnh mà không còn hợp tác với bọn họ, công ty của ông ta có thể sẽ đóng cửa!
“Lâm thiếu, xin ngài… hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa! Tôi nhất định sẽ về dạy dỗ lại thằng con trai tôi!” Trương Đại Xuân cũng bắt đầu van xin.

“Câm miệng!” Lâm Vân cau mày.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện