Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 43: 43: Tất Nhiên Tôi Đến Để Tham Gia Tiệc Rượu





Hoàng Mộng Di nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Vân và Mập, cô hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
“Không ngờ đúng lại là cô, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.

Xem ra ông trời an bài bắt tôi phải trả lại tiền cho cô rồi.” Lâm Vân cười nói.
“Tôi cũng không ngờ vân còn gặp được hai người.” Hoàng Mộng Di khẽ cười.
Không thể không nói, cô cười rất đẹp, nụ cười của cô có thể làm tan chảy trái tim của người khác.
“Có thể gặp lại cho thấy chúng ta còn có duyên, cho nên… lần này có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?” Lâm Vân cũng cười đáp lại.
“ừm… được thôi, tôi tên là Hoàng Mộng Di.” Nghĩ xong, Hoàng Mộng Di liền báo lại tên của mình.
“Hoàng Mộng Di, a, tên hay!” Lâm Vân lẩm bẩm cái tên.
“Đúng rồi, Hoàng Mộng Di, cho tôi số tài khoản của cô.

Tôi sẽ chuyển tiền cho cô.

Tôi không có nhiều tiền mặt ở đây.

Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi không phải kẻ dối trá.


Hôm qua tôi thật sự bị lấy trộm ví.” Lâm Vân nói.
“Thật sự không cần.

Tôi tin anh không phải là người nói dối.

Cứ xem như tôi mời anh bữa đó là được rồi.” Hoàng Mộng Di xua tay.
Ngay từ đầu Hoàng Mộng Di chưa từng nghĩ sẽ lấy lại được tiền.
“Mộng Di, ai vậy con?”
Cha của Hoàng Mộng Di đứng bên cạnh rốt cuộc cũng hỏi.
“Ba, anh ấy là người hôm qua ở nhà hàng.

Hôm qua anh ấy ở nhà hàng gặp phải chút rắc rối, nên con đã giúp anh ấy một tay.” Hoàng Mộng Di nói.
“Mộng Di, con vẫn thích lo chuyện bao đồng như vậy, con là con gái, nếu con xảy ra chuyện gì thì sao?” Cha Mộng Di nghiêm mặt.
“Dạ.” Hoàng Mộng Di chỉ có thể
cúi đầu, ngoan ngoãn nghe cha mình dạy dỗ.

Có thể thấy, việc dạy dỗ của nhà Hoàng Mộng Di rất nghiêm khắc.
“Chào bác, cháu tên là Lâm Vân, cháu rất vui được gặp bác và con gái.” Lâm Vân chìa tay ra với cha của Hoàng Mộng Di.
Cha Hoàng không từ chối, đưa tay bắt tay Lâm Vân, nhưng thái độ của ông ấy rất lạnh nhạt.
Lâm Vân lại nhìn Hoàng Mộng Di: “Đúng rồi, Hoàng Mộng Di, tại sao cô lại ờ chỗ này?”
“Tất nhiên tôi đến để tham gia tiệc rượu.” Hoàng Mộng Di nói.
“ò? nói như vậy, nhà cô cũng hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao? Không biết có thể tiết lộ một chút, là hợp tác ở phương diện nào không?” Lâm Vân tò mò hỏi.
“Chúng tôi rất muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng… công ty của chúng tôi quá nhỏ để lọt vào mắt xanh của tập đoàn Hoa Đình.” Sau khi Hoàng Mộng Di nói đến đây, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Mập ờ bên không khỏi che miệng
cười khẩy, trong lòng đang nghĩ, nếu Hoàng Mộng Di biết Lâm Vân là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh, không biết Hoàng Mộng Di sẽ phản ứng như thế nào?
Lâm Vân hỏi: “Hoàng Mộng Di, có tiện nói cho tôi biết tên công ty của các người tên là gì không?”
“Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành.” Hoàng Mộng Di nói.
“Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành?” Lâm Vân ngạc nhiên.
Bởi vì sau khi Lâm Vân nghe đến cái tên này, liền nhớ tới vừa rồi Lưu Ba đã báo cáo với mình, nói rằng ông chù cùa Thiên Thành muốn gặp mặt anh.
Hoàng Mộng Di lúc này mới tò mò hỏi Lâm Vân: “Đúng rồi, còn anh thì sao? Sao anh lại ờ đây? Nhà anh cũng là đối tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao?”
Lâm Vân suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Tôi ở đây là bởi vì… ông trời biết cô ở đây, cho mới cho tôi đến đây để trả tiền cho
CỒ.
Lâm Vân suy nghĩ một chút, nhưng cũng không vội nói cho cô biết thân phận của anh.
Sau khi Hoàng Mộng Di nghe được lời của Lâm Vân, che miệng cười thầm.
Nhưng vẻ mặt của cha Hoàng có chút ảm đạm.
“Cậu nhóc này, cậu đây là muốn tán tỉnh con gái tôi ngay trước mặt tôi sao? Cậu coi vậy có được không?” Cha Hoàng nghiêm nghị.
“Ôi…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện