Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 9: 9: Cái Gì Mười Triệu





Khi Trịnh Đồ Tể nghe thấy Lâm Vân gọi ông ta bằng biệt danh, ông ta tức giận đập tay xuống bàn.

“Đồ khốn kiếp, mày dám gọi tao là Trịnh Đồ Tể! Còn dám nói chuyện với tao như vậy! Tao hứa, kẻ phải hối hận nhất định là mày!” Trịnh Đồ Tể hét vào phía bóng lưng của Lâm Vân.

ở trường đại học, việc xúc phạm giáo viên là hành vi không sáng suốt.

Trịnh Đồ Tể đã hạ quyết tâm không chỉ đình chỉ môn của Lâm
Vân vào cuối học kỳ, mà còn phải làm khó dễ Lâm Vân khi thi lại, để Lâm Vân không lấy được bằng tốt nghiệp, có như vậy thì mới xả được cơn tức trong lòng hắn.

ở một nơi khác.

“Thật là một con cầm thú đội lốt người, chẳng đáng làm thầy giáo!” Lâm Vân không khỏi lắc đầu sau khi rời văn phòng.

Trịnh Đồ Tể này thật sự khiến Lâm Vân cảm thấy rất buồn nôn.

Thực ra, về chuyện bỏ tiết Lâm
Vân chỉ cần đưa vài nghìn tệ cho Trịnh Đồ Tể là giải quyết xong, nhưng Lâm Vân sẽ không bao giờ làm như vậy!
Những gì Lâm Vân phải làm là khiến Trịnh Đồ Tể phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm.

Lâm Vân đi một mạch đến bên ngoài văn phòng hiệu trưởng.

“Cốc cốc cốc.



“Mời vào!”
Sau khi vào phòng, hiệu trưởng Chu, mặc một bộ âu phục, lọt vào
tầm mắt Lâm Vân.

Hiệu trưởng Chu ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vân, sau đó vừa tiếp tục đọc báo vừa nói: “Bạn học này, cậu có chuyện gì vậy?”
“Hiệu trưởng Chu, tôi muốn quyên tặng một ít tiền cho trường.

” Lâm Vân nhẹ giọng nói.

“Quyên góp à? Bạn học này, chúng tôi ghi nhận lòng tốt của bạn, nhưng mà vài chục đồng hay vài trăm đồng thì trường chúng ta không thiếu.

Cậu giữ lại mà dùng đi.

” Hiệu trưởng Chu vừa đọc báo vừa trả lời.

Lâm Vân cười: “Hiệu trường Chu, tôi muốn quyên tặng không phải mấy chục hay mấy trăm, mà là… mười triệu!”
“Cái gì? Mười triệu?”
Hiệu trưởng nhanh chóng đặt tờ báo xuống, kinh ngạc nhìn Lâm Vân.

“Bạn học này, cậu đang đùa với tôi sao? Cậu muốn quyên tặng mười triệu hả?”
Hiệu trưởng nhìn cách Lâm Vân ăn mặc, hoàn toàn không có vẻ gì là người có thể lấy ra được
mười triệu cả.

“Đưa số tài khoản của trường cho tôi, sau khi tôi chuyển khoản, thầy sẽ biết đó có phải là sự thật hay không.

” Lâm Vân nói.

Hiệu trưởng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa số tài khoản cho Lâm Vân.

“Chuyển khoản xong rồi, thầy hiệu trưởng kiểm tra thử đi.

” Lâm Vân nhanh chóng dùng điện thoại di động hoàn tất việc chuyển khoản.

“Tiểu Lý, gọi cho phòng tài vụ,
xem thử xem có nhận được mười triệu tiền chuyển khoản không.

” Hiệu trường nói với thư ký cách đó không xa.


Thư ký gật đầu, rồi gọi điện xác nhận.

“Hiệu trường, đã kiểm tra xong! Phòng tài vụ nói… vừa rồi đột nhiên nhận được mười triệu tiền chuyển khoản không rõ ràng!” Thư ký háo hức nói.

“Hít!”
Hiệu trưởng đột nhiên hít một vào một hơi lạnh, ông ấy không ngờ
đây là sự thật!
Khoản quyên góp mười triệu, đây chắc chắn là khoản quyên góp lớn nhất mà trường đại học Thanh Dương nhận được từ sau khi thành lập!
“Tiểu Lý, mau đi pha trà cho bạn học này! Lấy Trà Phổ Nhĩ mà tôi cất kỹ ấy!”
Hiệu trưởng nói xong, tươi cười nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Vân, nhiệt tình nói: “Bạn học này, mau ngồi đi, không biết quý danh của cậu là gì? Là thiếu gia nhà ai?”
Hiệu trưởng trong lòng rất rõ ràng người có thể tùy ý quyên góp mười triệu, gia thế không phải bình thường, chắc chắn là trong nhà phải có rất nhiều tiền, loại công tử cao cấp như vậy hiệu trưởng cũng phải xem như là thần.

“Tôi tên là Lâm Vân.


Lâm Vân quay người ngồi xuống, sau đó bắt chân chữ ngũ và nói:
“Thầy hiệu trường, mười triệu này của tôi không phải là để tặng không.

Tôi có hai yêu cầu.


“Mời nói! Mời nói!” Hiệu trưởng gật đầu.

Trước đó hiệu trưởng đã nghĩ, người con trai này nhất định sẽ không tự nhiên mà quyên tặng tiền đâu nhỉ? Luôn luôn phải có mục đích gì đó, phải không?
Lâm Vân nhấp một ngụm trà mà thư ký đưa cho, sau đó nhẹ giọng nói:
“Đầu tiên, đuổi việc giảng viên Trịnh Đại Vĩ, giáo viên của trường, và thứ hai đảm bảo tôi sẽ không bị đình chỉ tất cả các môn học, ngay cả khi tôi tùy ý nghỉ
học.



“Không thành vấn đề!” Hiệu trưởng đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ thêm.

Chuyện sa thải một giảng viên nho nhỏ thì rất đơn giản, dù sao thì giảng viên đầy ra đó, mười triệu chắc chắn là quan trọng hơn nhiều!
“Được, vậy tôi sẽ không làm phiền thầy hiệu trưởng nữa.

Tôi hy vọng hiệu trường sẽ thực hiện càng sớm càng tốt.

” Lâm Vân đứng ỉên.

Hành động này của Lâm Vân là khiến Trịnh Đồ Tể bị đuổi việc, bây giờ mục tiêu đã đạt được.

“Để tôi tiễn cậu Lâm.


Hiệu trưởng đi theo sau lưng Lâm Vân và đi theo Lâm Vân ra khỏi vãn phòng.

Sau khi Lâm Vân rời đi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện