Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 1 - Chương 32: Nhục nhã



Ngoài hành lang có nô tài đứng, tôi do dự ở cửa, rồi ngượng ngùng nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về trước......"

Hắn đứa tại cửa, không hề nói gì kéo tôi vào phòng, màn cửa buông xuống, chạm vào khung cửa vang lên âm thanh soàn soạt. Mặt tôi va vào ngực hắn, tuy cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn.

"Về? Về rồi đi đâu?" Âm thanh khàn khàn phun trên đỉnh đầu tôi, mang theo phần mỉa mai, cũng mang theo phần tự giễu, "Về thành rào gỗ của a mã ta, hay là về nơi của lão nhị?"

Trong tai tôi phát ra âm thanh hỗn loạn, tim tôi không khỏi đập nhanh hơn, bối rối ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Chuyện giữa tôi và Đại Thiện, sao hắn lại biết được?

"Hôm nay vì sao nó không dự tiệc cùng nàng?" Ánh mắt hắn lấp lánh, không vì sốt mà có lấy nửa phần hoảng hốt đục ngầu, "Đó là bởi vì sợ nhìn thấy nàng và a mã bên nhau, trong lòng không thoải mái? Hừ, không phải nó giỏi nhất là giả vờ sao?"

Hắn sao có thể nói những câu không thể chịu được với đệ đệ mình như vậy? Sở dĩ hôm nay Đại Thiện cáo ốm không đi, thật ra là vì tránh A Ba Hợi.

Lòng tôi khó chịu, dùng sức đẩy hắn vào buồng sưởi, trách mắng: "Ngươi ngủ cho tỉnh đi, không nên nói nhảm nữa!"

Chử Anh lại trở tay giữ chặt tôi: "Vì sao là nó?" Thanh âm trầm thấp tựa như đang lầm bầm, giống như đã được chôn sâu trong lòng hắn rất lâu, đột nhiên trong lúc vô ý bị tôi nghe được.

Lòng tôi kìm nén sự phức tạp, hất tay hắn: "Không liên quan đến ngươi."

Hắn không nói gì nhìn tôi, trên mặt lại lần nữa hiện lên vẻ tuyệt vọng thê lương, đột nhiên tôi không dám nhìn lại, hoang mang rối loạn nói: "Ngươi mệt rồi, nên truyền đại phu đến xem một cái đi!"

"Nếu thời gian có thể quay lại thì tốt quá......" Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường trong phòng, kìm nén hô hấp nặng nề, hai tay ôm lấy đầu gối, "Nếu sớm biết nàng sẽ vì thế mà chọn đệ ấy, thì cho dù ta có liều mạng cũng sẽ chạy đến......" Hắn ngẩng đầu, đôi mắt như bị bao phủ bởi một tầng nước, đôi môi đỏ hồng khẽ phát run trong đêm tối, "A mã để ta lưu thủ Kiến Châu, ta không nghĩ đến bởi vì thế mà mất đi cơ hội tốt nhất có được nàng.......nàng ở Cáp Đạt nhất định đã chịu khổ rất nhiều, cho nên, vào thời điểm có người xuất hiện bên cạnh nàng đương nhiên sẽ......ta sao lại ngu dốt như thế, ngay cả lão bát cũng liều lĩnh đeo cung vác đao, vọt đến Cáp Đạt cứu nàng, mà ta lại còn ngây ngốc ở tại nơi này......nàng nhất định rất hận ta, cho nên sau khi trở về, đều trốn tránh ta, ta không thể đến thành rào để tìm nàng, mỗi ngày đều chỉ có thể suy nghĩ xem nên tìm cơ hội gì để đến gặp nàng, muốn giải thích với nàng......nhưng chung quy cũng không gặp được nàng......Đông Ca......nhất định là nàng rất hận ta......"

Hắn thấp giọng thì thào, cánh tay ôm chặt lấy tôi, người tôi run lên, trực giác muốn lui về sau.

Hắn cũng không chịu buông tôi ra mà ôm thật chặt, vùi đầu vào lòng tôi, thở dốc: "Đừng động! Đừng động......một lát thôi......chỉ một lát thôi......ôm nàng thế này, mới khiến ta có cảm giác chân thật. Ta không phải đang mơ! Hôm nay cuối cùng ta đã gặp được nàng, ngay tại nơi này......không phải bị Đại Thiện ôm vào lòng, mà ngay tại nơi này......"

Hắn càng nói càng thấp, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn đã nóng như lửa lớn thiêu hừng hực, sắp đốt cháy tôi.

"Chử Anh......ngươi đang bị bệnh, cũng không biết rằng mình đang nói những gì, mau nằm xuống, mà dưỡng bệnh thật tốt......"

"Ta không phải đang nói mê! Ta rất tỉnh táo!" Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, tuy rằng làn da hai má, mang tai thậm chí là trên cổ đều toát lên một màu đỏ ửng, nhưng hắn vẫn rất mạnh mẽ mà ôm tôi, nói với tôi: "Ta rất tỉnh táo......ta biết bản thân đang nói gì! Ta yêu nàng, Đông Ca, trên đời này không ai có thể yêu nàng hơn ta!"

Tôi chấn động đến không nói nên lời!

Hắn yêu tôi!

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói yêu tôi!

Nam nhân thời đại này, có thích tôi, cũng có mê luyến tôi......nhưng đều không liên quan đến tình yêu! Bọn họ đều không thật sự yêu tôi, chẳng qua vì tôi là một biểu tượng của quyền lực hoặc có thể là sắc đẹp, cho nên mỗi người bọn họ đều đổ xô vào muốn có được tôi, đơn giản là để thỏa mãn hư vinh cùng tự tôn của đại nam nhân bọn họ, như Ngạt Thương, Mạnh Cách Bố Lộc......thậm chí bọn họ có thể vì tôi mà mất mạng, nhưng bọn họ không hề yêu tôi!

Đến cả Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thậm chí là Đại Thiện......cũng chưa từng nói yêu tôi, ngay cả thích cũng chưa từng nói một câu!

Lòng tôi run rẩy, ngón tay lạnh lẽo, hốc mắt chậm rãi ẩm ướt hơi nước.

Chử Anh à! Sao ngươi lại ngốc như thế?

Ngươi yêu ta về điều gì? Ngươi cái gì cũng không biết rõ, giống như ta cũng không biết rõ về ngươi, sao ngươi có thể yêu ta? Yêu một người trong lòng hoàn toàn không có ngươi?

Tôi vuốt ve cái trán nóng bỏng của hắn, như đang đối với một đứa trẻ mà mềm giọng dỗ hắn: "Ngươi nằm một lát đi, ta tìm đại phu......"

"Đông Ca!" Hắn ôm chặt tôi, cố chấp nhíu mày, khàn giọng nói: "Chẳng lẽ nàng......không có chút cảm giác nào sao? Trong lòng nàng trừ a mã, trừ Đại Thiện ra, thì có chút bóng dáng nào của ta không?"

Nhìn vào khuôn mặt tiều tụy đang khẩn cầu bi ai kia, tôi há miệng thở dốc, không đành lòng tổn thương hắn nữa, nhưng tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, nếu không nói rõ với hắn, về sau hắn sẽ lại càng thêm thống khổ.

"Chử Anh, ta không......" Tôi giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của hắn, hắn đang muốn đứng dậy đuổi theo, trên cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ, cách một cửa sổ có âm thanh bẩm báo vang lên trên hành lang: "Gia, đại phúc tấn đã mời đại phu đến, vừa vặn vào phòng xem cho ngài......"

"Ai muốn xem bệnh?" Hắn đột nhiên nổi giận, "Cút! Tất cả cút hết cho ta——"

Nô tài ngoài cửa sổ sợ đến mức tản đi thật nhanh, đại phúc tấn Cát Lộc Đại mặt không còn chút máu, tựa như đầu gỗ mà đứng im ở cửa. Chử Anh nổi giận, lấy roi ngựa trên giá bình phong, quất đến một roi: "Cút! Nghe rõ không? Lỗ tai nàng điếc à!"

Đầu roi ma sát bên giày Cát Lộc Đại sau đó quất xuống nền gạch xanh, phát ra một tiếng cực lớn, sau đó sắc mặt Cát Lộc Đại trắng bệch ngã ngồi trên đất, nô tài thấy thế vội ba chân bốn cẳng dìu nàng đứng lên, sau đó lui đi rất nhanh.

"Cút——" Chử Anh nện thật mạnh lên cửa. Xoay người lại, tay cầm roi hạ xuống, phát điên mà quất loạn xạ vào đồ đạc bày biện trong phòng. Bên trong một mảng hỗn độn, tôi cũng không tránh được, chỉ đành phải thối lui đứng tại Tây phòng nhìn hắn nổi điên.

Đại a ca ương ngạnh trong trí nhớ kia đã trở lại, cái ôm khổ sở tự trách vừa rồi kia, người đầy thống khổ ấy tựa như là do tôi tưởng tượng vô căn cứ mà ra.

Âm thanh quất roi vẫn không ngớt, cùng với tiếng động lạch cạch, tôi nhìn thấy đôi má ửng đỏ của hắn, cùng ánh mắt thống hận ấy......Rốt cuộc là hắn đang phát tiết những gì? Hắn thân là trưởng tử cộng thêm là con của vợ cả, địa vị trác tuyệt giữa đám a ca, công trạng kiệt xuất. Mấy năm nay, có chỗ ở riêng, có tài sản riêng bố trí xa xỉ, tuy là chỉ có một thê một thiếp, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn không hề thiếu, chỉ cần hắn muốn, hằng đêm đều có thể làm tân lang......hiện giờ người mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích sủng ái và xem trọng nhất không phải là hắn sao? Kiểu người sinh ra đã ngậm thìa vàng như hắn đây, thì còn có gì chưa đủ?

"A—-A—-A—-" Đập đến khi không còn gì có thể đập, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú, tôi bị hắn dọa đến mức sợ run, khi lấy lại tinh thần đã phát hiện bóng dáng to lớn của hắn lại ngã quỵ xuống đất. Trên mặt đất có rất nhiều mảnh sứ vỡ, trong nháy mắt, tôi trợn mắt mà nhìn hắn ngã xuống, đè lên đống mảnh vỡ.

"Chử Anh!" Tôi kêu to một tiếng, tiến lên dìu hắn. Hắn quỳ rạp trên đất, cho dù vừa mới té xỉu trong nháy mắt, bản năng cũng khiến hắn tự nhiên ôm lấy đầu.

Hai cánh tay tựa lấy đầu gối, gục mặt xuống, tôi cẩn thận đạp lên đống mảnh vỡ, ngồi xổm xuống quan sát hắn. Không nghĩ đến hắn đã tỉnh táo lại, tôi nhẹ nhàng thở ra, trấn an nói: "Chử Anh, đứng lên được không?" Sức lực của tôi có hạn, căn bản không kéo nổi hắn.

Đột nhiên hắn hít một hơi thật dài, thanh âm nức nở rõ ràng kia khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Hắn......đang khóc sao?

"Chử......Chử Anh?"

Lại một tiếng nức nở.

Hắn chôn mặt vào cánh tay, bả vai không ngừng run run, thanh âm rất nhỏ như có như không, lúc này đây hắn đã hoàn toàn buông xuống phong thái của mình, buông xuống tất cả kiêu ngạo. Hắn đưa tay sờ giày tôi, ngón tay run rẩy từ giày di chuyển lên, cuối cùng kéo lấy ống quần tôi, dùng loại cầu xin mà trước nay chưa từng có, khóc nói: "Ta biết ta không nên trêu chọc nàng, nàng thắng rồi......trước mặt nàng, cái gì ta cũng không có, cái gì ta cũng không đúng......ta chính là như thế......chính là yêu nàng như thế. Hết cách rồi......hết thuốc chữa rồi, không có cách nào ngừng yêu nàng......không có cách nàng dừng lại, không có cách nào......ta không có cách nào. Thật sự một chút cũng không có."

Hắn vô cùng buồn bã nói, khiến mũi tôi cay xót, nước mắt tuôn rơi: "Đứng lên được không, đứng lên xem vết thương của ngươi......ngươi cần phải nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho tốt, ngày mai khi trời sáng rồi, ngươi sẽ thấy hiện tại bản thân mình rất ngốc......"

"Thật là ngốc. Nếu ta có thể tiếp tục ngốc thì tốt biết mấy! Ta sẽ lừa chính mình nói rằng chẳng qua nàng chỉ là dựa vào khuôn mặt! Chẳng qua chỉ là dựa vào khuôn mặt mà thôi......" Hắn đột nhiên kích động, chống hai tay xuống, rồi nhảy dựng khỏi mặt đất, người đầy chật vật, thậm chí trên mặt còn bị cắt một đường nhỏ. Hai mắt hắn đỏ như máu, mặt còn đọng lại nước mắt, thanh âm nói chuyện cũng ngày càng sôi trào, biểu tình dữ tợn, tựa như muốn ăn thịt người, hắn dùng ngón tay chạm lên mặt tôi, "Chẳng qua nàng chỉ cậy vào khuôn mặt này, mà mê hoặc a mã, mê hoặc Đại Thiện! Không! Ta mặc kệ nàng thích mê hoặc ai! Nhưng mà!" Đột nhiên hắn dùng sức chọc vào ngực tôi, tôi bị hắn chọc đau, lảo đảo lùi về sau.

Hắn hung hăng đuổi theo tiếp tục chọc, tôi vội vàng ôm ngực thối lui.

Đồ hỗn đản, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chỉ diễn trò trong giây lát, đây là mượn rượu phát điên, hay là nóng đến hỏng đầu rồi?

"Nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà......" Hắn tựa hồ chọc đến nghiện, tôi bị buộc phải thối lui đến chân tường, đột nhiên đổi từ chọc sang thành nắm, cầm lấy vạt áo trước ngực tôi túm qua, "Cả ngày nàng đều lẫn lộn ở cùng đám nam nhân, hôm nay cùng người này, ngày mai cùng người nọ......nàng ở bên nhiều người như vậy, chỉ tránh mỗi mình ta! Ta có chỗ nào không tốt? Hử? Nàng nói đi!"

"Chử Anh, ngươi nói bậy bạ gì đó? Tỉnh táo lại cho ta!" Tôi nhấc chân đá vào chân hắn, không nghĩ đến lại bị hắn bắt lấy đùi phải, tay hắn luồn qua đùi, một chân của tôi bị hắn nâng lên dễ dàng. Tôi đứng không vững, nhảy lên hai bước, đụng vào tường phía sau.

Tư thế này cực kỳ xấu hổ, tôi dùng sức đấm ngực hắn: "Buông tay! Nghe không hả! Buông tay!"

Đột nhiên hắn cười đầy quỷ dị, tuyệt vọng không nói nên lời. Trong đầu tôi đột nhiên toát ra một ý nghĩ xấu, chưa đợi hiểu rõ, hắn đã nói: "Buông? Nàng đừng có tưởng bở!"

Tay phải phải đột nhiên thâm nhập vào áo choàng của tôi, dùng sức kéo, tôi cảm thấy trên lưng lỏng ra, đai lưng đã bị hắn kéo đứt. Sau đó hạ thân chợt lạnh, quần dài cùng quần trong đã bị hắn lột xuống. Tôi theo bản năng đưa tay bắt lấy quần, nhưng ống quần đã theo mắt cá chân phải mà bị cởi ra. Ngay sau đó đùi phải bị hắn bắc cao, hạ thân lạnh lẽo, trong nháy mắt toàn bộ máu huyết cơ thể tôi đã đã vọt thẳng lên mặt, sau đó toàn bộ đều bị rút ra. Tôi hoảng sợ đưa tay không biết xoay xở ra sao chỉ muốn bắt lấy vài thứ để che chắn, nhưng đùi phải bị hắn đè nặng, bức đùi trái của tôi phải kéo căng đến thẳng ra, miễn cưỡng kiễng chân để đứng thẳng. Bắp chân trái bị kéo căng chặt, cơ thịt sắp co rút đến nơi.

Tôi đau đến không phát ra tiếng, mà ở phía sau, hắn đang vén áo choàng tôi lên, thân thể bị chèn ép, tôi chỉ cảm thấy có một bàn tay đang mò mẫm làm bậy giữa đùi tôi, tiếp theo đó có một vật cứng nóng bỏng tựa như một nêm gỗ tiến vào.

"A——" Tôi thất thanh thét chói tai, đầu ngửa ra sau, hắn lại nâng tôi lên một chút, chân trái của tôi rốt cuộc cũng cách đất, trong tiếng thét chói tai của tôi, thứ khiến người ta sợ hãi đến đau nhứt ấy rốt cuộc cũng tiến vào. Trước mắt tôi tối sầm, trong nháy mắt toàn bộ ý thức đều mất đi, trong đầu trống rỗng.

"Ha......" Là âm thanh hít thở nặng nề của Chử Anh, sau đó hắn liền dừng lại bất động.

Tôi vất vả lấy lại sức, cổ chân không ngừng run rẩy. Tôi cắn chặt răng, móng tay bấm vào cánh tay hắn, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, thấm ướt toàn thân.

Chử Anh!

Chử Anh!

Sao có thể đối xử với tôi như vậy! Sao có thể như vậy!

Tôi xem người như bạn, vậy mà lại làm ra chuyện ghê tởm như vậy với tôi!

"Nàng......" Cặp mắt ấy hoang mang nhìn tôi, bên trong xen lẫn hân hoan không dám tin.

Hắn chậm rãi rút ra, tôi đau đến nghiến răng, nước mắt theo đó mà rơi đầy mặt: "Đau......"

Hắn đột nhiên đưa miệng đến hung hăng hôn tôi, tôi chán ghét nghiêng đầu, hắn lại vui sướng mà hôn mặt tôi, liếm sạch hết nước mắt của tôi.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Hắn lảm nhảm nói, "Ta cũng đau, cái đó......là ta không tốt, chúng ta sẽ từ từ, được không?" Hắn đưa tay cởi quần áo tôi, cởi bỏ nút thắt áo, hắn thở hổn hển hôn từ trên cổ xuống ngực tôi. Tôi bị bắc hai chân vào tường vô cùng thống khổ, yếu ớt đưa tay đẩy hắn.

"Đi......tránh ra."

Hai tay hắn nâng mông tôi, ôm tôi rời khỏi tường, bước đến Tây phòng. Hắn bất động thì vẫn ổn, nhưng vừa mới đi, hạ thân lại bắt đầu có một cơn đau nhứt như dao cắt, đau đến tôi vung một cái tát lên mặt hắn.

"Súc sinh!" Tôi nhổ nước bọt vào hắn.

Hắn vậy mà không tức giận, vừa cởi quần áo trên người tôi, vừa trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Lần này là ta không đúng, nàng muốn đánh chửi thế nào cũng được. Đông Ca......Đông Ca, nàng là của ta!" Hai tay hắn giữ chặt lấy thắt lưng tôi, bỗng nhiên chuyển động mạnh.

Tôi cắn răng chịu đựng, trợn mắt nhìn màn giường trên đỉnh đầu, trên đầu giường điêu khắc sen tịnh đế, màn trướng đỏ thẵm, lưu tô trên màn trướng theo sự rung động kịch liệt trên ván giường mà lay động vô cùng đẹp mắt.

Cố nén đau đớn mà thân thể mang lại, tôi cắn môi không cho bản thân phát ra âm thanh đau đớn.

Nhắm mắt lại, nước mắt trong hốc không tiếng động từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống......

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc sung sướng thỉnh thoảng truyền đến tai tôi.

Tôi không muốn nghe!

Sự vui sướng của hắn vào lúc này chính là minh chứng cho nỗi nhục nhã lớn nhất của tôi!

Môi cuối cùng bị cắn đến chảy máu, vị tanh ngọt chảy ngược vào miệng tôi.

Trong đầu tôi hỗn loạn nghĩ, có phải bản thân chưa đủ kiên cường? Hay là trời cao không thấy tôi có chút nào tốt đẹp, cho nên liền phải khiến tôi một lần rồi lại một lần chịu đựng khiêu chiến cực hạn này.

Nhưng......đời này, khi nào mới đi đến cuối cùng đây?

Thân mình nằm trên người tôi đột nhiên run lên, dường như thỏa mãn mà thở một hơi dài. Rốt cuộc tôi không nhịn nổi, hận ý cùng đau đớn tràn dâng, tôi bấu chặt lấy vai hắn, dùng hết sức lực của toàn thân hung hăng cắn xuống.

Chử Anh không nhúc nhích, tùy ý tôi cắn xé.

Tôi dùng hết sức lực toàn thân, cắn đến ê răng, miệng đầy máu mới nhả ra.

Hắn kinh ngạc nhìn tôi, đưa tay vén tóc rối lên giúp tôi.

Tôi nhìn nam nhân trước mắt vừa quen thuộc lại xa lạ này, ánh mắt hắn đang trìu mến nhìn tôi, tôi dùng hai tay che mặt mình, lớn tiếng gào khóc.

"Đông Ca! Đông Ca!" Chử Anh liên tục gọi tên tôi, cầm lấy hai cổ tay tôi, tách ra.

Hai mắt tôi đẫm lệ mơ hồ thút thít, khóc đến khi không thể thở được nữa, hắn bế tôi dậy từ trên giường, khoanh chân ngồi, ôm lấy tôi trước người: "Có phải là rất đau không? Thật xin lỗi, ta không biết......không biết nàng là xử nữ."

Tôi không muốn nghe hắn nói chuyện, không muốn nghe giọng hắn, không muốn nhìn thấy hắn. Tôi nhắm mắt lại, chôn đầu vào trước ngực, tóc dài rối tung mở ra. Hắn lấy tai vén mái tóc dài trên vai tôi, tiếp đó hôn vào vai vào lưng tôi.

Tôi run lên, toàn thân ghê tởm tựa như có sâu bọ đi qua.

"Ta sai rồi, Đông Ca, trước đó ta không nên nói những lời vô liêm sỉ kia tổn thương nàng......" Hắn hôn sau cổ sau vai tôi, cuối cùng ngậm lấy vành tai tôi.

Trong dạ dày không khỏi thấy ghê tởm, rốt cuộc tôi khó mà nhịn được, hoang mang mở mắt ra, nhấc lên một góc màn, bíu lấy mép giường, khổ sở nôn xuống dưới giường.

Kỳ thực dạ dày trống không, có nôn cũng không nôn ra được thứ gì, chẳng qua cổ họng bị nghẹn nước chua.

"Không thoải mái sao?" Chử Anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi, "Lẽ nào là ta đã lây bệnh phong hàn cho nàng? A......ta thật đáng chết!"

Hắn vươn tay vén màn trướng lên, xem tư thế đó tựa hồ muốn gọi người, tôi vội vã nhảy dựng lên che miệng hắn, tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám gọi người vào, ta liền chết cho ngươi xem!"

Ánh mắt hắn cong cong mang theo ý cười sủng nịch, cong môi hôn vào lòng bàn tay tôi, tôi run lên, vội rút tay về, ghê tởm đến nỗi muốn nôn ra cả dạ dày.

"Đông Ca! Ta rất vui, bởi vì ta biết, đời này nàng sẽ không thể quên ta nữa!"

Lòng tôi chấn động kịch liệt.

"Trong lòng nàng cuối cùng đã có ta......vô luận tương lai như thế nào, nàng cũng không thể không đếm xỉa đến ta như trước nữa!" Hắn tươi cười sáng lạn tựa như đứa trẻ được kẹo, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy khát khao cùng mong đợi, "Chúng ta có một khởi đầu rất tốt đẹp......sau này sẽ càng tốt! Ta sẽ khiến nàng có được hạnh phúc to lớn nhất......" Cuối cùng sau một nốt nhạc liền biến mất trong nụ hôn thân mật của hắn.

Trên môi lạnh như băng cảm nhận thấy độ ấm của hắn, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh lại, ngửa đầu tránh hắn: "Ngươi có thấy ghê tởm không?" Tôi dốc sức chà xát miệng, "Không thấy ta mới nôn ra à?"

Hắn sửng sốt nửa ngày, đột nhiên tuôn ra tràn cười to, tôi trừng hắn, lại bị hắn mạnh mẽ ôm vào lòng: "Đông Ca......Đông Ca! Có còn nhớ khi ta còn nhỏ, lần đầu tiên cố lấy dũng khí mà hôn nàng không? Ánh mắt chán ghét của nàng khi ấy đã tổn thương lòng ta biết bao! Hôm nay ta mới hiểu được, không phải là nàng chán ghét ta hôn nàng, nàng......"

Không thể nào nói lý lẽ với tên nam nhân này! Nghĩ đến việc hắn làm nhục tôi, nhìn lại khuôn mặt vui mừng của hắn lúc này, tôi giận đến sinh hận không thể giết hắn. Tôi chộp lấy gối dựa trong gốc giường ném vào khuôn mặt tươi cười của hắn, tôi run giọng nói: "Tỉnh táo chút đi! Chẳng qua chỉ là phá thân thôi mà, có gì mà ghê gớm, cũng có phải là mất tay, mất chân không sống nổi đâu! Còn nói cái gì mà không quên được ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta chỉ coi như bản thân bị chó dại cắn, mẹ nó ai lại đi nhớ thương chó dại này sau cùng sẽ chết theo kiểu nào!"

Gối dựa rơi trên đất, vẻ tươi cười trên mặt Chử Anh chậm rãi thu lại, ngược lại là sự âm u trước khi gió bão ập đến. Tôi không để ý đến hắn, tự mình lấy quần áo rải rác trên giường mặc vào, bỗng nhiên trên vai đau đớn, lại bị hắn ném lên giường.

"Cái gì gọi là chó dại cắn?" Hắn âm trầm trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: "Tốt nhất bây giờ ngươi nên thả ta về, nếu như trước canh hai ta không quay về thành rào......"

"Sợ cái gì? Sợ a mã ta biết, hay là sợ Đại Thiện biết?" Âm thanh phẫn nộ của hắn gào thét trên đỉnh đầu tôi, "Ta như thế này liền khiến nàng chán ghét sao? Vì sao đối với Đại Thiện nàng đều đủ kiểu ôn tồn, nhưng lại không cười với ta dù chỉ một chút?"

"Buông! Ta phải đi về."

"Là ta gặp được nàng trước......là ta thích nàng trước......" Hắn thật sự như chó dại mà gặm cắn da thịt tôi, tôi đau đến không ngừng thở ra, "Là ta yêu nàng trước......nàng không thể không yêu ta......"

Chử Anh thật đáng hận, mà cũng đáng thương hại!

Tôi trợn mắt nhìn màn giường khẽ lay động, chết lặng mặc hắn đang giày vò phát tiết trên người tôi. Thân thể đau có là gì so với lòng đau đây?!

Ai quy định người yêu tôi, tôi liền phải yêu lại hắn? Ai quy định tôi không yêu hắn, lại phải trả giá đầy đau đớn như thế?

Ai quy định?

Là ai?

Giận dữ xấu hổ cùng thống hận lan khắp toàn thân trong một khắc khi hắn tiến vào kia, tôi cắn răng hít thở: "Ta——không cần tình yêu của ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện