Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 1



Trăng treo giữa bầu trời, Trì Ninh cõng túi thủy thảo trên lưng, đong đưa đuôi cá rời khỏi nhà chuẩn bị lên đường vào bờ.

Đường đi ở dưới đáy biển, cậu hít một hơi thật sâu rồi lao đầu xuống.

Nước biển từ trong xanh chuyển dần sang xanh thẳm rồi lại biến thành xanh đen. Càng lặn xuống sâu hơn ánh sáng càng u ám, xuống sâu hơn chút nữa khắp nơi đều đã không nhìn thấy gì, xung quanh chỉ duy nhất một màu đen sì, dường như không có đáy, lại giống như bốn hướng sẽ đột ngột xuất hiện thứ gì đó cắn đứt da thịt người ta.

Tiến vào khu vực biển sâu, tốc độ hô hấp của Trì Ninh bắt đầu tăng nhanh. Tầm nhìn ở đây rất thấp, tầm mắt chỉ nhìn được không quá một gang tay. Xung quanh yên tĩnh đến cô quạnh, bóng tối kéo dài vô tận, phảng phất như biển cả chỉ còn mỗi sinh vật duy nhất là cậu, cảm giác áp bách tức khắc tăng lên cực hạn.

Trì Ninh nhắm mắt, dằn lại nhịp thở đang dồn dập. Đám rong biển lơ lửng khẽ đung đưa trong nước quấn quanh cổ tay cậu như một con rắn biển, Trì Ninh giật mình một cái, hất bay đám rong biển.

Cậu lấy lại bình tĩnh tiếp tục lặn xuống sâu hơn. Chẳng bao lâu sau, phía xa xuất hiện một con cá voi, điều này khiến sợi thần kinh vốn đã căng chặt của Trì Ninh lại kéo chặt thêm mấy phần.

Trong tất cả các âm thanh dưới biển, cậu sợ nhất là tiếng kêu của cá voi. Thanh âm của cá voi vừa kỳ ảo lại nặng nề, có khí tức cổ quái mang theo uy áp chấn động cùng hơi thở cổ xưa, lực xuyên thấu cực đại khiến cậu gần như hít thở không thông.

Trì Ninh thầm đọc thần chú trong lòng: Đừng kêu, đừng kêu, đừng kêu…

Ngay sau đó, cá voi phát ra tiếng từ cổ họng, dòng nước khẽ dao động, một loại âm thanh mang theo áp bách khổng lồ truyền đến tai Trì Ninh.

Trì Ninh run đuôi cá, tăng tốc bơi xuống dưới. Khi luồng sóng âm thứ hai của cá voi vang lên, trước mặt cậu đụng phải một con cá miệng đầy răng nanh, là Monkfish – hạng nhất trong danh sách những loài cá xấu xí nhất dưới đáy biển sâu.

Bị một trước một sau tấn công đột ngột, sợi thần kinh căng chặt trong đầu Trì Ninh đứt ngang ngay lập tức. Trì Ninh hoa mắt chóng mặt, rơi xuống bụi san hô bên dưới.

Không biết đã qua bao lâu, Trì Ninh choáng váng bò ra khỏi bụi san hô. Cậu ngồi yên một lúc, đợi tinh thần tỉnh táo lại một chút rồi mới xuyên qua lùm san hô rậm rạp, bơi đến hang động tối tăm cách đó không xa.

Hang động nằm trong một khe đá rỗng, trong khe đá có rất nhiều ngọc trai, phía dưới có thủy tảo sinh trưởng mạnh mẽ, phía cuối bụi thủy thảo có một mỹ nhân ngư đuôi bạc đang thản nhiên tựa vào trên ghế đá.

Nhìn thấy Trì Ninh, mỹ nhân ngư đuôi bạc cười mở miệng nói: “Cậu đã quyết định rồi chứ?”

Mỹ nhân ngư đuôi bạc là người cá lâu đời nhất trên biển. Mọi người trong tộc nhân ngư đều biết nhưng lại tỏ thái độ né tránh bà ta.

Trì Ninh bơi đến bên cạnh bà, nhìn về phía bức tường đá chạm đầy ngọc phía sau ghế đá. Bức tường đá chạm ngọc được tạo nên từ vô số viên ngọc trai, trong biển sâu tối tăm, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi. Trì Ninh nhìn đến chói mắt, gật đầu mạnh mẽ: “Quyết định xong.”

Gần đây, cậu đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Vốn dĩ nơi cư ngụ của tộc mỹ nhân ngư ở một đảo nhỏ trên biển gần đó, cậu có thể không xuống biển thì sẽ tuyệt đối không xuống, an bình sống đến năm mười chín tuổi.

Tuy nhiên một thời gian trước, hòn đảo nhỏ này đã bị cá mập chiếm đóng. Các hòn đảo khác đều đã có chủ, tộc mỹ nhân ngư buộc phải di chuyển xuống biển sâu. Cậu là một kẻ dị tộc, vừa xuống biển trong lòng đã sợ hãi, biển cạn đã không chịu nổi, biển sâu lại càng là ác mộng đối với cậu. Suýt chút nữa Trì Ninh đã hưởng dương mười chín tuổi lẻ một ngày.

Cậu nhất định phải thoát khỏi biển cả.

“Ta đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nói mỹ nhân ngư sợ biển đấy,” Mỹ nhân ngư đuôi bạc nhìn Trì Ninh thích thú, “Tiểu mỹ nhân, hóa ra lúc nãy cậu nghiêng tới ngửa lui, choáng váng nhiều lần như vậy đều là do sợ biển sao? ”

Trì Ninh mím môi, nhìn bà ta, phủ nhận nói, “Tôi không sợ biển, tôi đói.”

“Sợ biển cũng được, đói cũng được,” Mỹ nhân ngư đuôi bạc cười rộ lên. Trên gương mặt bà ta không thể che giấu được vết tích của năm tháng, không ít nếp nhăn nổi lên nhưng vẫn tuyệt đẹp như vậy. “Không sao, ta đưa cậu lên bờ tìm anh họ

Trong lòng Trì Ninh không kìm được vui sướng, đuôi cá quạt ra một vòng: “Được…”

Cậu là một người cá mồ côi, nhìn tới nhìn lui trong dòng họ cũng chỉ có mỗi mình anh họ được xem như thân thuộc nhất. Hai người cá luôn sống nương tựa vào nhau nhưng bảy năm trước người anh họ này đã biến thành hình người thành công và lên bờ. Do bị hạn chế bởi một số quy luật của biển cả cho nên hai tháng mới anh họ mới có thể quay về thăm cậu một lần.

Vốn dĩ Trì Ninh muốn kiên trì đợi đến lần sau khi anh cậu về biển rồi cùng anh trai lên bờ nhưng những ngày trôi qua trong biển cả quá khó khăn, cậu không thể chịu đựng nổi nữa đành lén lút giao dịch cùng mỹ nhân ngư đuôi bạc sau lưng anh, làm trước rồi tính sau vậy.

“Cậu đã mang theo tất cả những gì cậu muốn mang theo chưa?” Mỹ nhân ngư đuôi bạc hỏi.

Trì Ninh lục trong túi thủy thảo, những viên ngọc trai, thỏi vàng mà anh họ đưa cho cậu chơi… Trì Ninh gật đầu một cái, nở nụ cười: “Xuất phát thôi.”

Mỹ nhân ngư đuôi bạc đi vòng quanh phiến ghế đá, đứng trước bức tường đá chạm ngọc trai, vẫy tay với cậu.

“Trong thời gian ta đã hứa, đuôi cá của cậu có thể trở thành chân nhưng trong vài ngày đầu sau khi lên bờ, tình trạng đuôi cá biến thành chân có thể không ổn định, buổi tối sẽ trở lại trạng thái ban đầu cho đến khi cậu quen dùng chân đi đường hoàn toàn.”

Trì Ninh nhìn xuống chiếc đuôi cá của mình. Đuôi cá có màu xanh nhạt, có vảy sáng lấp lánh. Đây chiếc đuôi cá đẹp nhất trong tộc mỹ nhân ngư, nếu biến thành chân thì hẳn sẽ là đôi chân đẹp nhất. Cậu bơi đến bức tường đá chạm ngọc trai, ngập ngừng nói: “Nếu vượt quá thời gian …”

“Giá cả tăng gấp đôi,” Mỹ nhân ngư đuôi bạc dựa vào bức tường đá chạm ngọc, giọng điệu bình đạm, “Không có cò kè mặc cả đường sống được. ”

Trì Ninh không định quay lại biển nhưng cậu cũng không biết phương pháp hoàn toàn trở thành người. Nhiều năm như vậy chỉ có người anh họ trong tộc nhân ngư thành công, còn không rõ nguyên do. Mỹ nhân ngư đuôi bạc biết chuyện, nhưng bà giữ miệng rất chặt, chẳng tiết lộ cho ai biết.

Giống như tình huống hiện tại, cậu không thể ở trên bờ được lâu. Trì Ninh liếc nhìn mỹ nhân ngư đuôi bạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu cuối cùng tôi biến thành người luôn thì sao?”

“Thế thì xem như cậu may mắn,” Mỹ nhân ngư đuôi bạc véo mặt cậu, cười nói, “Chẳng qua nếu cậu biến thành người luôn, chẳng phải ta sẽ lỗ ư? ”

Trì Ninh tránh ra, thúc giục bà: “Đừng véo tôi, mau đưa tôi đi tìm anh trai đi. ”

Mỹ nhân ngư đuôi bạc nâng cằm, ra hiệu cho cậu ấn xuống chỗ trũng vào trong bức tường đá chạm ngọc. Chỗ lõm ở chính giữa tường đá, vuông vức thẳng đứng, màu sắc ảm đạm, Trì Ninh giơ tay ấn vào.

Một tia sáng đột nhiên lóe lên, ý thức Trì Ninh dần dần trở nên mờ mịt. Cậu cảm giác cả người bị dòng nước ấm áp quấn lấy, âm thanh xung quanh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở về yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Trì Ninh từ trong yên tĩnh tỉnh dậy, nhìn thấy phía trước là một con đường dài, phía cuối có một tia sáng chói mắt.

Nơi ấy chắc hẳn là bờ, Trì Ninh vội vàng bơi về phía trước. Cuối cùng cũng đến được lối ra có ánh sáng, cậu bị ánh sáng chiếu vào, nheo mắt lại, mò mẫm lấy đà nhảy lên.

Khi mở mắt ra lần nữa, Trì Ninh phát hiện mình đang ngồi trong một cái bồn tắm. Không khí ngập tràn bốn phía, cảm giác ngột ngạt áp bách vì không thở được ở trong biển cả đột nhiên tan thành mây khói.

Trước đây khi anh trai cậu ra đảo nhỏ gặp cậu, anh luôn kể cho cậu nghe những chuyện trên bờ. Người trên bờ sống như thế nào, ăn gì và mặc gì, luôn kể với cậu rất nhiều thứ một cách vụn vặt, còn cho cậu xem một số ảnh chụp.

Trì Ninh dựa vào thành bồn tắm nhìn xung quanh, trong lòng thầm đoán già đoán non, đây hẳn là phòng tắm. Cậu trượt xuống đáy bồn tắm, sung sướng dùng đuôi hất nước lên chờ đợi anh trai mình xuất hiện.

Chờ một lúc lâu thật lâu cũng không có bóng dáng ai đến, Trì Ninh nằm ngửa dưới nước, đói đến nỗi đuôi cá rũ xuống, sao anh trai còn chưa quay lại?

Cậu nghiêng người, nhìn thấy trên tường treo khăn tắm và bông tắm, cảm thấy tò mò nên vươn tay định kéo chúng xuống.

Trì Ninh cầm không chắc, bông tắm rơi xuống mặt cậu. Cậu hếch mũi lên ngửi ngửi, biểu tình cứng đờ trong giây lát. Trì Ninh lập tức rướn người ngửi những đồ vật treo trên tường từng cái từng cái một, càng ngửi trong lòng cậu càng lạnh lẽo. Tại sao một tí mùi cá cũng không có!!

Đây chắc chắn không phải là nhà của anh trai cậu!

Trì Ninh hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm lối ra phát sáng vừa rồi. Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, Trì Ninh quay đầu lại theo bản năng.

Có người đẩy cánh cửa màu đen xám bước vào. Đó là một người đàn ông rất cao lớn, vừa đi vừa cởi áo lau vết thương trên mặt, khi bắt gặp ánh mắt của cậu lập tức dừng bước chân lại, ánh mắt lạnh lùng lại cứng rắn rất giống mấy con cá mập tàn ác trong biển cả.

Cá mập là thiên địch của mỹ nhân ngư, dưới biển còn có chỗ trốn, ở đây không có lối thoát. Trì Ninh nắm chặt thành bồn tắm, căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng.

Vào thời khắc tầm mắt của hai người chạm nhau, không giống như Trì Ninh hoảng sợ và căng thẳng, thân thể của Lương Hành Dã nhanh hơn não. Anh lập tức điều chỉnh về trạng thái công kích, cúi người về phía trước, đồng thời di chuyển hai chân một trước một sau, ổn định trọng tâm.

Anh nhanh chóng liếc nhìn đối tượng xâm nhập bất hợp pháp. Là một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc hơi xoăn, đôi mắt to tròn, tai phải đeo khuyên tai, bên hông treo một chiếc túi màu xanh lá, đang khỏa thân ngồi trong bồn tắm của anh, ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.

Kẻ như thế này tuyệt đối không thể đỡ được cú đấm của anh. Nghĩ vậy Lương Hành Dã mới thả lỏng người. Nhưng an ninh của ngôi nhà này rất chặt chẽ, làm sao cậu ta vào được? Sắc mặt Lương Hành Dã không vui, bước về phía bồn tắm.

Sau khi đến gần, Lương Hành Dã phát hiện thứ đeo trên thắt lưng của cậu không phải là túi xách mà là một cái túi làm từ thủy thảo xanh biếc, trên thắt lưng còn có một con cua nhỏ.

Kiểu ăn mặc gì thế này? Lương Hành Dã quét xuống phía dưới, ánh mắt chợt dừng lại. Đuôi cá khẽ run lên trong nước, màu sắc cũng giống như màu chiếc khuyên tai bằng ngọc trên tai phải của thiếu niên, màu xanh lam hoa ngô.

Kẻ nào không có mắt sai người tặng anh thứ khẩu vị kỳ quái như thế này? Lương Hành Dã phỏng đoán một chút, trong lòng đã có đáp án.

“Tên Hứa Tấn phế vật kia sai cậu tới? Túng quẫn đến cỡ này sao?” Lương Hành Dã ném chiếc áo sơ mi đã cởi ra vào mặt Trì Ninh, lạnh lùng nói: “Gọi điện thoại cho nó, bảo nó lập tức bò tới đây trong nửa tiếng.”

Trước mắt Trì Ninh tối sầm, mùi trên cơ thể của Lương Hành Dã mạnh mẽ xộc vào mũi, nồng đậm và khô nóng. Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì cũng không dám bỏ áo xuống, kinh hồn bạt vía lặn xuống nước, nhắm mắt giả chết.

Lương Hành Dã chưa bao giờ nhìn thấy một người không biết điều như thế. Anh đang định lên tiếng thì ánh mắt lại rơi xuống eo Trì Ninh, phát hiện ra có chuyện không hợp lý. Anh cúi người sờ lên cái đuôi cá của Trì Ninh. Không có chân ẩn bên trong, đầy đặn chắc nịch, bên ngoài cảm giác trơn trượt, từ trong ra ngoài tạo thành một cái đuôi trọn vẹn.

Lương Hành Dã cau mày, dùng sức nhéo mạnh một cái. Trì Ninh nhịn không được la một tiếng “Ái”, len lén cuộn đuôi mình lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện