Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 31



Môi Trì Ninh mềm mại ẩm ướt, lúc hôn qua chỗ sưng đớn đau đớn tan đi hết.

Hai người một cao một thấp, ở tầm nhìn của Lương Hành Dã chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cùng với chiếc gáy trắng nõn của Trì Ninh, trắng đến phát sáng. Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cậu.

Đầu ngón tay bị nắm nhẹ, hơi ấm nóng bỏng đan xen vào, Lương Hành Dã không tự giác mà động đậy các ngón tay.

Trì Ninh thổi thổi từng ngón một, sau đó ngẩng đầu cười với anh, ánh mắt cong lên, “Được rồi.”

Lương Hành Dã vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào Trì Ninh, đóa hoa trà kia ở trong túi áo cũng im lặng như vậy.

Sưng đỏ dần tan đi, nhìn qua có thể thấy được một lúc nữa sẽ khỏi hoàn toàn. Trì Ninh vẫn cảm thấy áy náy, lại xin lỗi: “Xin lỗi, em không nên cáu gắt với anh.”

Cuộc trò chuyện đã từng nói một lần nhưng Lương Hành Dã vẫn hỏi: “Cáu gắt như thế nào?”

Bởi vì đây là lần đầu tiên anh gặp người cáu giận mà lại hiền lành như vậy, ngồi xổm trên mặt đất tìm hoa tai, thấy anh thì im lặng không nói lời nào, quay đầu đi về phòng ngủ đóng cửa.

Trì Ninh nhỏ giọng nói: “Lúc anh gọi em, em không để ý đến anh, còn làm tay anh bị thương nữa.”

Lương Hành Dã xoa đầu cậu, bật cười, “Cái này không tính là cáu gắt.”

Thấy Lương Hành Dã cười, Trì Ninh cũng cười, cũng thoải mái hơn mà nói, “Em đi ngủ đây.”

“Đi đi.”

Lương Hành Dã dựa lưng vào tường, nhìn cậu đi vào trong phòng.

Trì Ninh đến biệt thự nhà họ Sầm đều là do tài xế đưa đón. Gần đây số lần Lương Hành Dã đi cùng cậu dần dần tăng lên, có khi là cả một đoạn đường lớn chỉ vì cố ý dẫn cậu đi ăn bữa tối. Theo tình hình này chắc là công việc của bác tài xế sẽ bị giảm một nửa.

Đầu mùa đông bầu trời cao mà xa, nước trong xanh, ánh chiều tà rơi xuống treo trên cành cây thưa thớt. Thân cây loang lổ chằng chịt những vết đốm, uốn lượn trên từng lớp gạch đỏ. Chiếc Maybach phiên bản giới hạn dừng ở vòng xoay của biệt thự, Trì Ninh vừa bước ra khỏi cửa, cả người đã nhuộm màu nắng vàng.

Trì Ninh nhìn thấy con xe Maybach lập tức chạy nhanh đến, gần đến lại chạy chậm lại ghé vào cửa xe thở phì phò, cười rồi nói: “Lương Hành Dã.”

“Lên xe đi, tôi đưa em đi ăn đồ Pháp.” Lương Hành Dã hẹn đối tác kinh doanh ở nhà máy rượu. Nhà máy rượu cách nhà họ Sầm tầm mười phút lái xe, bàn công việc xong anh liền đến đây ngay.

Lần trước anh và Trì Ninh ăn ở nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, Trì Ninh thích ăn Coquilles Saint-Jacques ở đó, sò điệp Jacqusò. Vừa hay đã lâu không có thời gian đến đây, nhân dịp có thời giản rảnh anh muốn dẫn Trì Ninh đi một chuyến.

Trì Ninh thắt xong dây an toàn xong, “Nhưng mà đến kịp không? Bảy giờ em phải lên lớp rồi..”

Hôm nay là thứ bảy, buổi tối cậu có tiết học thanh nhạc từ bảy giờ đến chín giờ.

Lương Hàn Dã xoay xoay vô lăng, cười nói: “Tới kịp mà, tôi đã tính sẵn thời gian rồi.”

Xe chạy như bay trong buổi chiều tà, Trì Ninh tựa đầu ở cửa kính xe, như có như không sờ vào chiếc trâm cài áo hình guitar ở cổ áo trái, giọng điệu buồn phiền, “Hôm qua em làm mất một chiếc trâm cài hình nốt nhạt mà em hay đeo rồi.”

Trâm cài nốt nhạc được khảm kim cương, thiết kế trơn tru đẹp mắt, là phiên bản giới hạn của một thương hiệu lớn. Trì Ninh vô cùng yêu thích, nhưng vừa không để ý một chút lại không biết đã làm rơi ở đâu rồi.

Lương Hành Dã nhìn Trì Ninh một cái. Hôm nay Trì Ninh mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, chiếc trâm guitar nhỏ cài trên áo khoác trắng giống như điểm nhấn.

“Không sao cả, cái này cũng rất hợp với em.” Lương Hành Dã nói. Phiên bản giới hạn chỉ có một số lượng nhỏ, cửa hàng thời trang cao cấp nói đó là cái cuối cùng ở cửa hàng họ, không tìm được thì không có cách nào mua lại.

Lương Hành Dã tính toán thời gian thật sự rất chuẩn, ăn xong bữa tối đưa Trì Ninh đến biệt thự nhà họ Sầm vừa vặn là sáu giờ năm mươi.

Từ cửa đến phòng học còn một đoạn nữa, Trì Ninh sợ muộn vội vã xuống xe. Lương Hành Dã kéo cửa kính xe xuống, đưa một túi bánh sò cho cậu, “Trì Ninh, mang cái này theo đi.”

Trì Ninh vội vội vàng chạy quay lại, nhận lấy gói bánh, cười cười phất tay với Lương Hành Dã, “Em đi đây!”

Lương Hành Dã gật đầu, nhìn cậu đi xa. Cuối tuần người đi học nhiều hơn, nhóm ba đến năm người đổ xô đến cổng. Lương Hành Dã thấy Trì Ninh đi đến cạnh vườn hoa, đang nói chuyện cùng với một cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Cô bé có vẻ rất sợ lạnh, mặc áo lông màu xám, đeo cái che tai. Lương Hành Dã nhận ra cô bé, là con riêng của nhà họ Tống, cô bé giống cha như từ một khuôn đúc ra vậy.

Trì Ninh có nói với anh vài lần, cô bé tên là Tống Hiểu Ý, tính cách ngại ngùng hướng nội, là bạn tốt nhất của Trì Ninh ở đây.

Thấy hai người đi lẫn vào đám người, Lương Hành Dã thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi.

Trì Ninh đi nhanh hơn, Tống Hiểu Ý cũng hiểu ý mà chạy nhanh đến lớp học. Phòng học nằm ở góc khuất của tầng một, Trì Ninh đứng ở cửa, nhìn Tống Hiểu Ý bị cậu bỏ xa phía sau, mặt đầy khó hiểu, “Sao lại không đi nữa?”

Tống Hiểu Ý mím môi, lúm đồng tiền trên mặt hiện lên, thấp giọng đáp một tiếng rồi buồn rầu đi về phía lớp học.

Phòng học khá nhỏ, tông chủ đạo là màu xanh lam. Giá sách, loa, các thiết bị truyền thông đều đầy đủ. Có ba bốn hàng ghế, bức tường bên ngoài bị xuyên thủng, được thiết kế thành một cửa sổ lớn sát đất, mắt nhìn sẽ cảm giác như căn phòng lớn hơn. Rèm cửa được làm bằng vải voan mỏng, nhẹ nhàng đong đưa bởi những cơn gió thổi qua khe cửa sổ.

Sầm Minh Sâm vẫn chưa tới. Khóa học thanh nhạc là dạy theo nhóm nhỏ năm người, bốn nam một nữ. Ba bạn nam khác đang ngồi tập trung ở hàng ghế đầu ngắm nhìn những cô gái nóng bỏng trên điện thoại. Đây đều là học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi, tính ra thì Trì Ninh là người lớn nhất ở đây.

Trì Ninh mở gói bánh ra, lấy bánh sò ra chia cho bọn họ. Bạn nam đầu đinh ngồi bên cạnh nhướn mày lên, bỏ bánh vào miệng, cho cả miếng vào miệng rồi nhai, vừa ăn vừa nói: “Cảm ơn.”

Một bạn nam đeo kính cũng cầm lấy, cũng nói cảm ơn với Trì Ninh, còn một bạn nam còn lại thì nhún vai, nói là bị dị ứng với bơ nên không ăn được.

Trì Ninh với Tống Hiểu Ý ngồi song song ở hai bàn phía sau. Bữa tối Trì Ninh có ăn vài cái bánh sò rồi nên giờ có hơi ngấy, cậu chống tay lên cằm, chán nản chờ Sầm Minh Sâm vào lớp.

Tống Hiểu Ý cúi đầu, tóc mái quá dài che khuất đi ánh mắt của cô bé. Tay cô cầm bánh ngọt, cái miệng cắn từng miếng nhỏ giống như con chuột đang gặm bánh vậy.

Đồng hồ treo trên tường chỉ đúng bảy giờ sáu phút, phòng học vẫn im lặng. Một bạn nam bàn đầu đột nhiên hô lên: “Thầy Sầm sao còn chưa đến vậy?”

Khoảng cách giữa các ghế rất gần nhau, âm thanh giống như hét vào tai vậy. Trì Ninh giật mình, Tống Hiểu Ý phản xạ có điều kiện co rúm người lại, đẩy ghế phát ra âm thanh chói tai. Bạn nam bàn đầu liền quay lại, ngượng ngùng gãi đầu, “Thật có lỗi, dọa mọi người rồi.”

Lại quay đầu lại nhỏ giọng than thở: “Thầy ấy sao còn chưa đến, sẽ không dạy quá giờ chứ?”

Phía trước vang lên liên tiếp những tiếng nói nhỏ khe khẽ, Trì Ninh chờ hoài cũng thấy chán, cũng quay ra nói chuyện phiếm với Tống Hiểu Ý.

“Vì sao lúc nào cũng bắt anh xin nghỉ phép giúp em vậy? Rõ ràng em lên lớp có thiếu buổi nào đâu.”

Tống Hiểu Ý có cái thói quen kỳ lạ, lúc đi học thanh nhạc lúc nào cũng bảo cậu xin phép nghỉ hộ nhưng cuối cùng vẫn đến học.

Khi cậu nói với Lương Hành Dã về Tống Hiểu Ý, Lương Hành Dã nói cô bé sống ở nhà họ Tống không quá tốt nên hình thành nên tính cách như vậy, có lẽ là bị ép phải học.

Lúc ấy Trì Ninh cũng cho là như vậy nhưng tiếp xúc lâu lại cảm thấy không giống lắm, bởi vì Tống Hiểu Ý luôn bộc lộ niềm yêu thích với âm nhạc.

Ăn bánh ngọt xong, Tống Hiểu Ý đưa tay vào trong túi, dán mặt lên chiếc bàn lạnh cóng, ánh mắt trống rỗng, “Em không muốn học, nhưng thầy Sầm là thần tượng của em.”

Cô nghiêng mặt, tóc mái dài rớt sang một bên lộ ra cái trán trắng nõn. Dung mạo của Tống Hiểu Ý nhẹ nhàng nhưng nhìn vào lại rất hấp dẫn, mắt to trong, chiếc mũi nhỏ và thanh tú, khi cười lên có lúm đống tiền.

Nhưng tóc mái dài dường như cũng đã che khuất đi khí chất của cô bé, mà Tống Hiểu Ý cũng rất ít cười.

Khi Trì Ninh đã tham gia khóa học thanh nhạc đến mười mấy tiết mới nói câu đầu tiên với Tống Hiểu Ý.

Hôm đó là lớp học phần luyện hát cộng hưởng, cần học cách hát với giọng cổ ổn định. Sau khi buổi học kết thúc, Trì Ninh xem lại video luyện giọng của lớp, kết hợp với những vấn đề mà Sầm Minh Sâm chỉ ra phát hiện chính mình có những điểm yếu rõ ràng cho nên tự ở lại để luyện thanh một mình.

Khi rời đi, cậu chuẩn bị tắt đèn lại phát hiện Tống Hiểu Ý đang ngồi xổm góc tường im lặng mà khóc. Khi đó hiểu biết của Trì Ninh đối cô bé chỉ có vài điều đơn giản: Mười sáu tuổi, đang học lớp mười, tính cách hướng nội, vẫn luôn ở một mình.

Trì Ninh không biết làm sao. Cô bé khóc bao lâu cậu cũng đứng yên bấy lâu. Cuối cùng cậu đi đến góc tường ngồi xổm xuống, do dự lại do dự, nhỏ giọng nói: “Xin chào.”

Sau đó cậu dùng giọng điệu của người anh trai để dỗ dành nói: “Đừng khóc nữa.”

Có thể hai câu này kết hợp với nhau có hơi kỳ lạ, Tống Hiểu Ý ngẩng đầu nhìn Trì Ninh một cái, giọng mũi rất nặng đáp lại: “Xin chào.”

Cô đứng lên, đội mũ lên đầu rồi rũ vai ra khỏi phòng học.

Lần sau đi học, Tống Hiểu Ý mang mấy viên kẹo cho Trì Ninh. Hai người ngoài giờ học cũng chậm rãi nói mấy câu.

Trì Ninh ở đây làm quen được một người bạn nhưng cậu không chơi cùng với mấy bạn nam kia. Mấy bạn đó toàn đùa giỡn, trêu ghẹo rồi véo vào mặt cậu. Trì Ninh chỉ thích ở cùng với Tống Hiểu Ý tính cách hướng nội, sau đó càng thân thiết với nhau hơn.

Đồng hồ treo trên tường tích tắc kêu lên, đã bảy giờ mười phút, cửa phòng học vẫn im lặng như trước.

Mấy bạn nam ở bàn đầu nói chuyện thì thầm nhưng thỉnh thoảng lại hô to lên, Tống Hiểu Ý mặt dán mặt bàn, nhỏ giọng nói chuyện với Trì Ninh.

Phòng học im lặng trong giây lát. Trì Ninh nhìn về phía cửa, Sầm Minh Sâm cầm nhạc phổ bước vào, vừa cười vừa xin lỗi, “Thầy có chút việc nên đến hơi muộn.”

Khí chất Sầm Minh Sâm nhã nhặn, hiệu suất dạy học rất cao, có trách nhiệm với tất cả học viên, đặc biệt là rất kiên nhẫn. Tống Hiểu Ý xem ông ta là thần tượng thì Trì Ninh cũng vậy, cậu cũng thực sự thích Sầm Minh Sâm.

Có điều người cậu thần tượng là Tạ Xuyên, là chú nhỏ của Tạ Tân. Tạ Xuyên thỉnh thoảng sẽ ghé qua đây. Do Tạ Tân rất chán ghét nên Trì Ninh gặp được cũng chỉ dám cười cười với Tạ Xuyên, sợ một ngày nào đó Tạ Tân sẽ đến đây gầm lên với cậu “Không ai dạy cậu lễ nghi sao?”

Lương Hành Dã nói anh với Tạ Tân ít khi gặp nhau nhưng em gái của Tạ Tân cứ ba ngày lại chạy đến chỗ con thỏ ở sau nhà họ Sầm nên số lần Tạ Tân xuất hiện ở đây cũng nhiều hơn.

Mà hắn phải đợi ở nhà họ Sầm một lúc, dù sao thì cũng phải gặp một đến hai lần, mỗi lần đụng mặt đều lạnh lùng nhìn cậu, hai bên nhìn nhau vô cùng chán ghét.

Bài học hôm nay là bài tập thực hành ngâm nga, bao gồm các nguyên âm ua, ia, ao và các bài tập thay đổi nguyên âm từ ngữ tổng hợp.

Trong phòng học vang vọng tiếng của Sầm Minh Sâm.

“Khép miệng lại, hai hàm răng đóng mở…”

“Vị trí âm thanh phải thống nhất khi phát ra.”

“Hít sâu thở dài, tìm được cảm giác thu về bụng.”

……..

Mọi người làm từng cái phát ra tiếng, Sầm Minh Sâm cẩn thận hướng dẫn, lại chọn một bản nhạc để bọn họ vận dụng.

Thời gian qua đi rất nhanh, màn đêm buông xuống, máy sưởi trong lớp ấm áp khiến cho mọi người buồn ngủ. Vừa đến giờ tan học, Sầm Minh Sâm lập tức cầm nhạc phổ rời đi.

Bạn nam bàn đầu cũng hai người còn lại khoác vai nhau đùa giỡn chạy ra khỏi phòng học. Trì Ninh mở bình nước giữ nhiệt, uống một ngụm làm ấm cổ họng.

Cậu dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, thấy Tống Hiểu Ý vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hỏi: “Em không về nhà sao?”

“Có về.” Tống Hiểu Ý đeo túi lên, đội cái mũ áo khoác lên, đuổi kịp Trì Ninh, “Em đi vệ sinh đã.”

Trì Ninh đi trước, cậu đan tay vào nhau đi qua con đường gạch đỏ rộng lớn, đến nơi tài xế lái xe thường đậu mới phát hiện đậu ở đó chính là con Maybach của Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Âm nhạc trong xe êm ái truyền ra từ trong chiếc cửa sổ hơi mở hé. Trì Ninh ngâm nga theo, nhàn nhã bước lên xe, thắt dây an toàn xong mới phát hiện không thấy chiếc trâm cài guitar đâu nữa.

Dây an toàn kêu “Lạch cạch” một tiếng rồi về lại chỗ cũ, Trì Ninh nói: “Lương Hành Dã, em để trâm cài ở trong phòng học rồi, anh có thể chờ em một chút không? Em quay lại đó tìm.”

Trong lớp cậu có cởi áo khoác ra treo sau ghế, có thể là do treo không chắc hoặc có thể bị quệt vào thành sau của bàn rồi rơi xuống đất.

“Mất rồi thì cứ để mất đi, ” Lương Hành Dã nói, “Không cần phải vội, ngày mai lúc đi học lại tìm sau.”

Liên tiếp rơi mất hai cái, Trì Ninh có chút đau lòng, “Em tìm nhanh thôi mà.”

Thấy cậu kiên trì như vậy, Lương Hành Dã xuống xe cùng cậu.

Nhà riêng được dùng làm nơi dạy học, để tránh bị nhầm lẫn lúc ra vào đều có bảo vệ kiểm tra thân phận. Trì Ninh cả ngày ra vào đã quá quen mặt nhưng bảo vệ mới vừa tới đây một tuần không có ấn tượng gì với Lương Hành Dã, cho nên hỏi Lương Hành Dã. Trì Ninh nói với bảo vệ anh ấy không phải người xấu.

“Nhưng vẫn phải khai rõ, tên là gì?” Bảo vệ mở bút, bắt đầu viết lên cuốn sổ.

“Lương Hành Dã.” Trì Ninh chen nửa người trên vào phòng bảo vệ, còn thật sự nghiêm túc nhìn anh ta viết chữ, “Lương trong lương mộc, Hành trong bộ hành, Dã trong dã tâm, đừng viết sai nha chú.”

“Số điện thoại cũng nói luôn đi.”

Trì Ninh đã thuộc lòng, lưu loát đọc lên, âm thanh giòn giã như trân châu rơi vào gương.

Lương Hành Dã mặc áo ba-đờ-xuy, đứng trong ánh sáng nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, nhịn không được cười rộ lên. Đăng ký xong, Lương Hành Dã gật gật đầu với bảo vệ, bước chân đi theo Trì Ninh.

Nhiệt độ không khí buổi tối giảm xuống, Trì Ninh đeo lại khăn quàng cổ lông dê, cậu mang khăn che hết gần nửa khuôn mặt, hỏi Lương Hành Dã: “Anh vẫn luôn tới đón em, dạo này không bận sao?”

“Hai ngày nay lịch trình hơi trống, qua thời gian này sẽ lại bận.” Lương Hành Dã nói, “Phải đi công tác một chuyến.”

“Đi công tác? Đi đâu vậy?”

“Nước ngoài.”

…..

Đèn của biệt thự phòng học gần như sắp tắt hết, người đi bộ rải rác trong sân, hai người vừa đi vừa nói chuyện, lại nói về Sầm Minh Sâm.

Trì Ninh nói: “Buổi tối em học lớp thanh nhạc, thầy Sầm vô cùng lợi hại đó.”

Lương Hành Dã có quen biết với Sầm Minh Sâm thông qua nhà họ Tạ nhưng hiểu biết cũng không nhiều. Anh có xem qua sơ yếu lý lịch của ông ta, kiến thức chuyên môn vững chắc, quá đủ để dạy Trì Ninh.

Lương Hành Dã liền cười: “Vậy còn em? Em có lợi hại không?”

Trì Ninh không trả lời trực tiếp, bước chân lẹp xẹp vang lên, vẽ ra nhịp điệu trên sân đá cẩm thạch trắng sứ, “Lúc đi học, giáo viên nào cũng khen em đấy.”

Lại còn nêu lên ví dụ chứng minh.

“Thầy Sầm nói em hiểu rất rõ về nhạc lý và cảm thụ âm nhạc rất tốt đó.”

“Thầy Hứa lại nói em thần kinh nhạy bén, lực ngón tay và tốc độ phản ứng vượt trội.”

“Còn có cả ông thầy trọc đầu, thầy Trần mà em đã kể cho anh nghe đó, ông ấy rất hài hước, ông ấy nói, ‘Chà, tên nhóc Trì Ninh nhà cậu, thế mà mới chỉ học có chưa đầy nửa năm sao.’ ”

…..

Giọng điệu rất sống động, Lương Hành Dã cười thành tiếng.

Đi đến cửa phòng học, phát hiện đèn đã tắt, cửa đã bị khóa trong, Trì Ninh gõ cửa, “Có người không? Có thể mở cửa một chút không?”

Bên trong truyền ra tiếng vang rất nhỏ, có vẻ là có người, Trì Ninh tiếp tục gõ cửa: “Có người không?”

Một lúc lâu cũng không có ai phản ứng.

Trì Ninh nghi hoặc nhìn cửa, “Thật kỳ lạ.”

Lương Hành Dã đi đến chỗ cửa sổ phòng học đang đóng chặt, Trì Ninh không nghe được nhưng bên trong có truyền ra âm thanh, rõ ràng là tiếng khóc và tiếng thở dốc bị kìm nén.

Hầu hết học viên ở lớp của Trì Ninh đều là học sinh cấp ba rồi, có thể là cặp bạn nhỏ nào đó đang ở trong, nhất thời hứng khởi nếm thử trái cấm.

Trì Ninh vẫn muốn gõ cửa tiếp lại bị Lương Hành Dã nắm lấy tay. Trì Ninh khó hiểu nhìn anh, ánh mắt ẩm ướt sáng lên, “Làm sao vậy?”

Lương Hành Dạ đối diện với cậu, im lặng vài giây, đáp: “Có thể là khóa cửa bị hỏng rồi, đi thôi, về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện