Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 33





Vân Lập Tân nói: Cho dù cô muốn gả cho Tuấn Phong, cũng không thể làm loại chuyện kiểm tra mất mặt xấu hổ như vậy.

Lâm Tĩnh Anh nói: Đời trước nhà họ Vân tạo nghiệp gì, gặp phải loại phụ nữ như vậy.

Bạc Ngạn Thiên nói: Cho dù thân thể sạch sẽ thì thế nào, trong mắt ông ta chỉ nhận một mình Vân Ngọc Hân Bà cụ Bạc cũng châm chọc một câu: Cô nghĩ báo cáo kiểm tra này có thể chứng minh được gì?
Vì gả cho Tuấn Phong, đúng là không từ thủ đoạn, bại hoại trinh tiết.

Từ lúc yêu anh, cô hạ thấp mình tiến vào trong bụi đất, nở ra một đóa hoa.

Nhưng mà đóa hoa này, đã sớm bị anh giãm nát vào năm năm trước.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn khó có thể quên, cảnh mưa đó, người đàn ông ôm Vân Ngọc Hân vào trong ngực vẻ mặt thương tiếc.

‘Vĩnh viễn không quên được.

‘Vân Lập Tân tức giận nói: “Cô tới đây làm gï?”
Bạc Ngạn Thiên vừa nhìn thấy cô, trợn tròn mắt, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.

‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Nơi này không phải nhà họ Vân, ông Vân có tư cách gì quản?”
‘Vân Lập Tân bị làm cho nghẹn họng.


“Nơi này là nhà họ Bạc!” Bạc Ngạn Thiên chống gậy đứng dậy, chỉ vào cô nói: “Không tới lượt cô tới đây lỗ mãng!”
‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, ông cụ Bạc tưởng tôi nguyện ý tới sao? Nếu có thể, đời này tôi không muốn bước vào cánh cửa này”
Lâm Tĩnh Anh hừ lạnh một tiếng: “Ngoài miệng thì nói dễ nghe, vậy cô lại tới đây làm gì?
Mất mặt xấu hổ”
‘Vân Giai Kỳ không để ý tới bà ta.

Cô nghe thấy tiếng bước chân truyền từ trên lầu xuống, nhìn lên trên, chỉ thấy Bạc Tuấn Phong ôm Mạn Nhi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Mạn Nhi!”
Trông thấy Mạn Nhi, sắc mặt Vân Giai Kỳ thay đổi, chỉ thấy gương mặt Mạn Nhi nước mắt rưng rưng, rõ ràng là có dấu vết đã khóc.

Đôi mắt đỏ hồng, mí mắt hơi sưng lên, sợi tóc hỗn loạn, gương mặt đỏ bừng.

Tâm mắt Vân Giai Kỳ nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, đột nhiên sải bước tiến lên, vung tay thật mạnh “Bạc Tuấn Phong!”
“Bốp” một tiếng!
Tàn nhẫn tát một cái, tát vào mặt anh Sức lực rất mạnh, gương mặt tuấn tú của Bạc Tuấn Phong hơi nghiêng đi.

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!
Người nào cũng không dám tin, vậy mà Vân Giai Kỳ dám ra tay đánh Bạc Tuấn Phong.


Vậy mà cô nốt Cô cũng dám!
Năm năm trước, Vân Giai Kỳ coi anh như trời, thật sự không còn tồn tại nữa!
“Tôi đã cảnh cáo anh, cho dù anh đối xử với tôi như thế nào, anh cũng không được phép làm hại Mạn Nhi!”
Vân Giai Kỳ vươn tay, thương tiếc ôm lấy Mạn Nhị, bảo vệ ở trong lòng, trừng mắt nhìn anh một cái, tràn ngập phòng bị.

Bạc Tuấn Phong cũng vì một cái tát này, mà có chút thất thần.

Anh ngoái đầu lại nhìn về phía cô, trong đôi mắt ẩn chứa vài phần sắc bén “Anh đừng dùng loại ánh mắt này trừng tôi!”
Vân Giai Kỳ chất vấn: “Không phải là anh đã nói, Mạn Nhi không ở chỗ anh sao? Không phải anh tự xưng Bạc Tuấn Phong anh cho dù làm chuyện gì, dám làm dám chịu! Loại lời nói dối thấp kém như vậy, anh cho rằng còn có thể qua cửa sao?”
Bạc Tuấn Phong lập tức hiểu ra.

Tất nhiên là cô đã hiểu lầm, hiểu lãm anh mang Mạn Nhi đi.

“Anh không có.


“Sự thật thắng hùng biện, cho đến bây giờ anh còn muốn nói dối à? Anh đưa Mạn Nhi tới nhà họ Bạc, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Bạc Tuấn Phong không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chăm cô, Anh biết, cô đã nhận định tội danh của anh, cho dù anh nói gì đều không giải thích rõ ràng được.

Mọi người đều nhìn trong ngực Vân Giai Kỳ.

Mạn Nhi sợ hãi ôm lấy Vân Giai Kỳ, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng cô, toàn thân run lẩy bấy.

Cô bé nhìn ra được, mẹ tức giận, cô bé còn tưởng rằng là cô bé không ngoan, khiến mẹ tức giận, nên ẩm ức vành mắt đỏ lên



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện