Khi Đại Thần Gặp Đại Thần

Chương 36: Chúng ta kết hôn đi



Người trong lòng vẫn im lặng, không biết có phải không muốn nhắc tới đề tài này hay không nữa. Lục Thủy Hàn ôm càng chặt hơn, cánh tay cứng ngắc không dám loạn động nửa phần.

“Đồ ăn…”. Rất lâu sau, thanh lãnh thanh âm mới rầu rĩ từ trong ngực truyền tới.

Lục Thủy Hàn hoảng loạn nháy nháy con ngươi, phục hồi tinh thần lại.”Ah! Uh…” Sau đó xoay người sang chỗ khác, cầm lấy đũa đảo đảo hai cái.

Tiếng bước chân phía sau, chậm rãi hướng ra ngoài, từng bước, từng bước.

Tiếng bước chân gần biến mất sau cánh cửa, Lục Thủy Hàn nhẹ nhàng thở dài một hơi. Không hề báo trước, thanh âm quen thuộc bỗng bay tới: “Anh vì sao vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện về anh ta?”

Ai đó mấp máy môi, suy nghĩ một vài giây, sau đó rất thẳng thắn thốt lên: “Vì anh ghen!”

“…” Diệp Hân Mạch nghiêng người dựa vào cửa, xoay mặt ra ngoài, nhăn nhó không thôi.

“Kể cho anh nghe đi, được không?” Ai đó thấy cô nàng cũng không có vẻ gì là tức giận, liền đứng chống nạnh, tay nắm cái thìa, miệng nói liên tục —— khiến Hân Mạch bủn rủn cả người.

“Anh cứ làm cơm xong đi đã.” Nói xong liền chạy mất dạng.

Lục Thủy Hàn vừa nghe xong liền cười hắc hắc, c cửa rồi nha! Sau đó lập tức hăng hái mười phần đem đồ ăn đang làm dở nấu hoàn tất rồi gọi Hân Mạch vào ăn cơm.

Đồ ăn trên bàn, ai đó không ngừng gắp vào bát Hân Mạch, đã xếp thành núi nhỏ trước mặt. Cô nàng lẳng lặng ăn, tựa hồ tuân thủ một cách nghiêm chỉnh nguyên tắc “lúc ăn không nói chuyện”, nhưng người ngồi đối diện lại không thể bình thản.

“Hân Mạch…”

“Sao?” Diệp Hân Mạch đang nhai một miếng khoai tây hầm, trong miệng lại tràn đầy vị ngòn ngọt, ngầm buồn cười. “Thật khó ăn.”

“Này!” Lục Thủy Hàn mặc kệ, mình khuya khoắt nấu cơm thì dễ dàng chắc? “Đâu đến nỗi không ăn được! Không phải chỉ là hơi ngọt một chút thôi à… Mà thôi…” Thanh âm Lục Thủy Hàn càng ngày càng nhỏ.

“Anh so với anh ta quan trọng hơn.” Rốt cục tại lúc anh cúi đầu trề môi, cô liền lên tiếng.

“Hả?” Ai đó còn không phản ứng kịp.

“Em nhớ là đã có lần giải thích với anh về vấn đề này rồi mà.”

“Chỉ là, em lúc ấy nói…” căn bản không được rõ ràng thôi!

“Anh đã nói sẽ không nghĩ ngợi lung tung”. Hân Mạch tiếp tục giữ vẻ mặt bình tĩnh ăn cơm.

“Nhưng mà…”

“Có lẽ, anh cũng nên giải thích chuyện giữa anh và hai vị học tỷ đó, còn có cả lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta nữa.”

“…” Rất hay. Ai nói đại thần không thù vặt nào? Trí nhớ hoàn hảo của Diệp đại thần giờ mới phát huy tác dụng đây này! Lục Thủy Hàn bi ai gãi đầu, nghĩ muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích từ đâu.

“Anh có thể không nói.”Diệp Hân Mạch nhún vai, đạm đạm liếc mắt một cái.

“Anh…” Lục Thủy Hàn hiện tại là đang nấu bánh chẻo trong ấm trà, trong bụng một đống lời nói, nhưng nói không nên câu. Vò đầu nửa ngày mới cẩn thận dè dặt quan sát thái độ Hân Mạch: “Chuyện này… Anh, anh, anh thực không phải… Em phải tin tưởng anh…”

“Em tin anh.” Hân Mạch mặt không đổi sắc lặp lại lời anh nói.

Chính là cô như vậy, ai đó lại càng hoảng sợ. Không chừng anh hiện tại cũng giống mình trong lòng bị doạ hoảng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ trấn định — a, đúng rồi, JoJo không phải nói anh đối với phụ nữ không quan tâm sao? Vô nghĩa! Cô đây rõ ràng là đang buồn bực ở trong lòng đây!

Nói dễ nghe thì là bình tĩnh, nói không dễ nghe thì là khó chịu!

“Hân Mạch, đừng… Em tốt nhất là đừng giận, anh nói là được mà?”. Lục Thủy Hàn bi thống những tưởng ép được người khác nói ra, kết quả là lại rơi xuống cái hố người ta đào sẵn. “Kỳ thật, anh là bị Lục Triển Bằng cho vào bẫy. Năm anh vừa mới tốt nghiệp, anh ta nói muốn giới thiệu công việc, kết quả là lại mang anh vào một câu lạc bộ đêm. Lúc tối liền bị anh ta và một đám bằng hữu chuốc say, sau đó liền cùng Lily và JoJo… Lúc đó nhất thời hồ đồ, cảm thấy bọn họ ngày ấy hết sức tiêu sái. Cho nên suốt hai năm liền, cái gì cũng không có làm, mỗi ngày đều ban ngày thì ngủ, buổi tối mới hoạt động, một nhóm người cùng nhau ăn chơi đàng điếm, làm rất nhiều chuyện phóng túng…”

Đang nói, Hân Mạch theo thói quen đem thịt băm trong thức ăn bỏ ra, để qua một bên, Lục Thủy Hàn lập tức không để ý mình đang sám hối, gầm nhẹ nói: “Không được kiêng ăn, vốn đã gầy, còn dám chọn ——”. Âm cuối đột nhiên cao vút nhưng đến nửa chừng lại biến mất.

Diệp Hân Mạch ngẩng đầu nhìn, thấy anh không có ý kiến gì với việc ăn uống của mình thì vừa lòng cúi đầu tiếp tục ăn. Chỉ là, lúc gắp đồ ăn, đôi đũa ngập ngừng một chút rồi cũng đem thịt băm gắp vào bát.

“Sau đó… Năm kia, gia đình Lục Triển Bằng giục anh ấy kết hôn. Anh lúc ấy còn đang suy nghĩ, anh ta làm thế nào mà kết hôn được chứ? Trong lòng anh ta ít nhất cũng có đến mấy chục mỹ nữ ấy! Về sau, bác trai vì tức giận, liền trực tiếp tới quán bar tóm cổ anh ấy, mắng cho té tát. Lúc ấy anh mới biết, Lục Triển Bằng lúc còn đi học kỳ thật đã có một người bạn gái, chỉ là sau này, cha mẹ cô gái ấy ngại anh ấy quá thành thật, không cho hai người qua lại nữa…” Nói đến đây, Lục Thủy Hàn tiếp tục thở dài.

Bát cơm trong tay Hân Mạch khẽ run lên một cái, muốn nhìn biểu tình trên mặt Lục Thủy Hàn, mà cuối cùng lại chỉ tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Hai anh em Lục gia này thực là giống nhau ở một điểm, chính là kỠcục đó!

“Lúc ấy anh có chút sợ hãi, chính là sợ có một ngày, anh thực sự gặp được một người, giống như Lục Triển Bằng dù chết cũng không quên được, bởi vì lý do gì đó mà cự tuyệt anh…” Lục Thủy Hàn rất thành thật giãi bày vấn đề. “Ngày gặp em, kỳ thật… Ban đầu chỉ là nghĩ muốn trêu chọc, sau… Là lỗi của anh… Hân Mạch, là mị lực của em quá lợi hại, anh thật sự nhịn không được mà thôi…”

“Vậy sau này anh thế nào lại nhịn được?” Diệp Hân Mạch bực bội trợn mắt .

“Sau… Sau… Sau này là bởi vì, bởi vì, bởi vì… Anh yêu em”. Ngập ngừng ấp úng hồi lâu, ai đó lần đầu tiên dõng dạc đem ba chữ kia nói ra.

Diệp Hân Mạch nghẹn miếng cơm trong miệng, nuốt cũng không được, mà nhả ra cũng không xong.

“Hân Mạch… Anh cam đoan, về sau nhất định không lăng nhăng… Nhất định! Kiên quyết!”. Hai má Lục Thủy Hàn dần dần hiện lên hai mạt đỏ ửng, cúi đầu che dấu sự lúng túng, càng nói càng hăng say, càng về sau càng như muốn phát thệ.

“Ah”. Hân Mạch rất nể tình đáp lại một tiếng, chỉ chỉ bát cơm.”Em no rồi.”

“Mới ăn một chén, không được, em mau ăn thêm đi”. Lục Thủy Hàn nhíu mày, nhìn thân thể đơn bạc của cô, càng nhìn càng khó chịu, gầy như vậy, về sau làm sao mà sinh em bé đây! —— Lục đại thần a, ngài nghĩ xa thật đó nha!

“Buổi tối ăn quá nhiều không tốt cho dạ dày”. Hân Mạch coi thường sự ngăn trở của anh, trực tiếp đem bát đũa trên bàn thu dọn gọn ghẽ.

Lục Thủy Hàn nghĩ ngợi, cũng thấy, lời này không sai. “Vậy… Em không giận sao?”

“Giận?”. Hân Mạch bưng chén đũa, xoay người đi qua, nghi ngờ. “Em không có giận!”

“…” Ai đó buồn bực.”Thế sao em còn…” còn hỏi về hai cô nàng kia, rồi cả chuyện trước kia nữa?

“Ah, chính là hiếu kỳ thôi”. Nói xong, cô nàng vào phòng bếp. Lúc trở ra, thấy Lục Thủy Hàn vẫn còn đang ngồi bên bàn ăn ngẩn người, khẽ nhíu mày. “Anh mau đi tắm đi, sáng mai về nhà sớm một chút…”

“Ha… Em cùng anh về nhà hả?”. Lục Thủy Hàn phục hồi tinh thần, cườiì hì khom người xuống nhìn Hân Mạch cười ám muội.

“Em không đi, mùng một phải kiêng kỵ nhiều”. Coi như anh là người vô hình, cô nàng tiếp tục thu dọn chén đĩa, lau bàn, sau đó chui xuống phòng bếp rửa chén.

“Gì, em nói sẽ cùng anh về nhà mà. Không được, sáng mai về nhà cùng anh!”

“Tại chúng ta…., mùng một chỉ dành để người thân trong nhà gặp mặt, để người trẻ chúc tết trưởng bối mà thôi …” Diệp Hân Mạch nhẫn nại giải thích.

Cái gì mà chỉ để người trẻ chúc tết trưởng bối? Lục Thủy Hàn gãi gãi đầu, cân nhắc hồi lâu, bỗng nhiên vỗ đầu. Đần quá! Thực là đần! Linh quang loé sáng, ai đó đi từ từ chui vào phòng bếp, vừa lúc Hân Mạch rửa xong chén bát đi ra cửa, lại bị cản lại.

“Hì hì… Hân Mạch, chúng ta kết hôn đi!”

Nửa ngày sau, Diệp Hân Mạch nhìn thẳng mắt anh, không hề lên tiếng.

Ai đó kìm không được ý cười bên khóe miệng, Hân Mạch à, muốn đấu với anh sao, không có cửa đâu! Hơn nữa, nếu như nói bọn họ sẽ kết hôn, cô liền có thể quang minh chính đại đến nhà mình! Ha ha, mình thực là thông minh nha!

Rất lâu sau, Diệp Hân Mạch mới xoay lưng lại, nói. “Em nhớ lần trước không phải đã thử qua sao? Vẫn là, anh tự ý ly hôn còn gì?”

“Không phải, lần trước anh không phải cố ý, anh cũng không biết sự việc là thế nào… Không đúng không đúng, này này! Anh không nói chuyện trong game nha…” Lục Thủy Hàn theo phản xạ muốn phản bác, nhưng phản bác được một nửa, bỗng nhiên phát giác mình lạc đề,nhanh chóng ra oai trở lại, vội vàng tiến về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện