Không Hòa Hợp

Chương 31



“Anh bị thần kinh à!” Hạng Tây hét một tiếng, “Đậu má dọa em sắp tiểu ra quần rồi!”

Sau khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hạng Tây lần trước ở nhà Đàm gì đó Biến Thái một lần, Trình Bác Diễn lại được lĩnh giáo giọng nói hay thế này của cậu một lần nữa.

Hơn nữa lần này vì ở trong xe nhỏ hẹp, Hạng Tây kêu cái giọng trong vắt này lên, Trình Bác Diễn thiếu chút nữa là lái xe lên vỉa hè.

“Làm gì vậy!” Anh lái vào sát vỉa hè dừng xe lại, nhìn Hạng Tây.

“Trình Bác Diễn anh cũng quá thế đó rồi, sinh nhật anh thì anh nói sớm đi,” Hạng Tây trừng anh, “Vốn đi ăn với bạn anh em đã sợ mất mặt rồi, cái người này thật là, lại là sinh nhật! Anh mà nói sớm thì em đã không mua bộ này rồi, để tiền lại mua quà!”

“Ai cần cậu mua quà chứ, sợ cậu mua quà nên tôi mới không nói đó,” Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ lại đánh giá cậu, cười nói, “Cả bộ này mới mua đấy à?”

“Đúng đó, sau này có đi ăn thì đều là bộ này,” Hạng Tây vẫn còn trừng anh, “Lễ phục hiểu không!”

“Phối đẹp lắm, trước đây thấy cái đầu Mohican của cậu cũng không nhìn ra được mắt cậu tốt vậy.” Trình Bác Diễn giơ ngón cái với cậu.

“Cũng được nhỉ, nếu em không phải bị hủy ở Triệu Gia Diêu mười năm, có khi bây giờ cũng học thiết kế gì đó…….” Hạng Tây nói một nửa thì dừng lại, “Tán dóc cái gì! Đợi em một chút!”

“Không cần mua quà.” Lúc cậu đưa tay ra mở cửa thì Trình Bác Diễn khóa xe lại.

“Yên tâm, sẽ không đắt đâu,” Hạng Tây nhìn anh một cái, “Đã hết tiền rồi.”

Trình Bác Diễn im lặng một lúc, mở khóa xe, Hạng Tây nhảy xuống, vỗ cửa xe, chạy vào trong siêu thị cũ bên cạnh.

Không nói bây giờ Hạng Tây không còn tiền, dù có còn tiền, ở chỗ này làm gì mua được món quà nào cao cấp, cái siêu thị này coi như là chỗ mua sắm tốt nhất ở khu này rồi, căn bản là chợ thức ăn.

Hạng Tây nhanh chóng lượn hai vòng mấy kệ hàng, không thấy gì thích hợp, cậu chưa từng mua quà cho ai, cũng chưa từng được nhận quà đàng hoàng bao giờ, rốt cuộc quà như thế nào, cậu hoàn toàn không có khái niệm.

Cuối cùng cậu dừng trước kệ đồ ăn vặt, mua ít ăn đi.

Nhưng nhìn một vòng, trong đống đồ ăn vặt không thấy có gì giống quà cả, cậu thấy Trình Bác Diễn ngoài cổng đã xuống xe đi đến đây, đang đi vào trong siêu thị.

Cậu hơi gấp gáp lấy cây kẹo mút to bằng cái mặt xuống, chạy đến quầy thu ngân.

Trình Bác Diễn nhìn thấy Hạng Tây cầm cái kẹo que đầy màu sắc to bằng cái vợt muỗi chạy qua đây, hơi tốn sức nhịn xuống cố không cười ra tiếng.

“Chúc mừng sinh nhật.” Hạng Tây chạy đến trước mặt anh, đưa cây kẹo mút ra.

“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn nhận lấy kẹo mút.

“Ăn mau chóng lớn.” Hạng Tây lại nói.

“Được thôi.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Ở đây không có thứ gì ra hồn cả,” Hạng Tây có hơi ngượng gãi đầu, “Cái này tạm thời trước đi, ngày mai em lại bổ sung quà cho anh.”

“Không cần đâu, cái này rất tốt,” Trình Bác Diễn xoay xoay cây kẹo mút trong tay, đi về phía xe, “Tôi rất thích, còn chưa có quà là kẹo mút bao giờ, hơn nữa tôi cũng chưa từng ăn kẹo mút.”

“Kẹo mút không tốt cho sức khỏe nhỉ, chắc chắn là trưởng khoa Hứa không cho anh ăn.” Hạng Tây đi sau lưng anh cười ha ha hai tiếng.

“Hôm nay có thể nếm thử rồi.” Trình Bác Diễn lên xe.

Trên đường có hơi tắc, lái gần một tiếng mà vẫn chưa đến nơi, lúc Trình Bác Diễn đợi đèn đỏ nhận hai cuộc gọi, giục anh nhanh lên.

Hạng Tây có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên kia truyền đến, đồng thời vang lên giọng nói của vài người.

Trình Bác Diễn cười nói đến ngay đây, Hạng Tây nghe thấy câu này bỗng bắt đầu căng thẳng.

Bên quán cơm người đợi Trình Bác Diễn là bạn bè, Trình Bác Diễn từng nói, trên cơ bản là bạn học, cấp ba đại học có hết, chơi lâu quá lẫn hết vào.

Không nói cái khác, chắc chắn những người đó trên mặt tràn đầy tự tin có cuộc sống ổn định quy luật của mình ở thành phố này, Hạng Tây cúi đầu đánh giá mình một chút, loại người ngoài như mình…….

Đến bãi đậu xe quán cơm, lúc tìm chỗ đậu, Hạng Tây gần như muốn nói với Trình Bác Diễn hay là em không đi nữa.

“Bạn tôi đều rất dễ nói chuyện,” Trình Bác Diễn từ từ lái xe, “Thích nói gì thì nói đó, không muốn nói chuyện với bọn họ thì nói với tôi, không muốn nói thì ăn, không sao đâu.”

“Bọn họ nói chắc em cũng không nói vào được câu nào đâu,” Hạng Tây vẫn cúi đầu, “Gì mà quốc tế đại sự kinh tế quân sự………”

“Ôi dồi,” Trình Bác Diễn cười lên, “Cậu cho bọn họ mặt mũi ghê đấy, cậu thấy bình thường tôi nói mấy cái đó sao?”

“Vậy nói cái gì?” Hạng Tây ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Bác Diễn tìm được chỗ đậu xe, chậm rãi lái vào trong: “Ai ai ai càng ngày càng béo không ra hình người rồi, ai ai sinh con nhìn như con heo nhỏ, khi nào cả đám đi bờ biển chơi, tụ tập vì tìm thú vui, cũng không phải đi họp.”

Hạng Tây cười cười.

Mặc kệ Trình Bác Diễn nói thật hay giả, đều làm Hạng Tây an tâm không ít.

Nhưng sau khi đi sau Trình Bác Diễn đến cửa phòng bao, lúc Trình Bác Diễn vừa đẩy cửa ra, Hạng Tây nhìn vào trong lập tức lại căng thẳng.

Lớn lên ở Triệu Gia Diêu từ nhỏ, lần đầu tiên gặp mặt người lạ theo thói quen cậu sẽ nhanh chóng phán đoán từng loại trạng thái của người này, thân thiện, không thân thiện, dễ tiếp cận, không dễ tiếp cận, dễ trộm đồ, không dễ trộm đồ, dễ lừa gạt, không dễ lừa được, có thể ra tay đánh, thấy thì phải chạy đi………

Có hơn mười người trong phòng, vây quanh cạnh một cái bàn lớn, Trình Bác Diễn vừa đẩy cửa đi vào, tiếng cười đùa và tiếng chào hỏi náo nhiệt một trận.

Hạng Tây nhìn lướt qua, nụ cười thận thiện, tiếng gọi thoải mái, nhưng cậu cũng đồng thời nhìn ra dù mấy người này có nói chuyện gì đi chăng nữa, đều là người không chung một thế giới với cậu, nụ cười, khí chất, bầu không khí, kém quá xa.

“Ôi, nói là mang bạn đến mà, thọ tinh giới thiệu chút đi.” Có người trong lúc náo nhiệt nói một câu.

*Thọ tinh là người được chúc thọ.

“Bạn tôi, Hạng Tây,” Trình Bác Diễn ôm vai cậu dẫn cậu đến cạnh bàn, “Vừa 19 tuổi, có phải gọi mấy cậu là các chú các dì không……..”

“Sau đó gọi cậu là anh phải không?” Một cô gái lập tức cười lên tiếp lời, “Thọ tinh mặt dày thật đấy.”

Hạng Tây cũng cười theo, không nói gì.

Người trong phòng dời chú ý rất nhanh, bắt đầu ép một người mập.

Hạng Tây ngồi xuống với Trình Bác Diễn, thở phào một hơi.

Đại khái đều là người quá quen rồi, Trình Bác Diễn cũng không phải là bạn nhỏ gì, trọng điểm của tiệc sinh nhật vẫn được nằm trong bữa tiệc, sau khi đồ ăn lên, mọi người luân phiên kính rượu rồi bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Hạng Tây im lặng mà ăn, lại nhìn xung quanh phòng bao.

Phòng bao này đại khái là phòng bao cao cấp nhất cậu đi vào trong đời này, thiết kế như cung điện vậy, còn có sofa to rộng như cái giường và TV chiếm nửa cái tường, mấy cái phòng bao trước đây cậu vào với chú Bình so với nơi này, đúng là khoảng cách giữa cậu và mấy người trước mặt quá lớn.

Trên sofa để đồ, nhìn là biết là quà, Hạng Tây tùy tiện nhìn vài cái, nhìn ra được từ mấy cái hộp không có cái thứ nào giống đồ trẻ con như kẹo mút cả………

“Hạng Tây, tên là Hạng Tây hả?” Một cô gái ngồi phía bên kia Hạng Tây hỏi cậu một câu.

“Ừm, đúng.” Hạng Tây gật đầu,

“Chị là Tiêu Lãng, cậu nếm món cá kia đi,” Tiêu Lãng đưa tay ra chuyển đĩa cá đến trước mặt cậu, “Cá chiêu khách ở đây đó, ngon lắm, cậu thích ăn cá không?”

“Rất thích,” Hạng Tây gắp một đũa, “Cảm ơn.”

“Không có gì,” Tiêu Lãng cười nói, “Có phải cảm thấy tụi chị lớn nên thấy cách biệt không?”

“Chắc chắn là không có cách biệt với tôi rồi,” Người ngồi đối diện lập tức nói một câu, “Hai ngày trước tôi mới làm trắc nghiệm tuổi tâm lý, mới 15 tuổi thôi, tôi là người cùng thế hệ với Hạng Tây đấy.”

“Thôi rồi,” Trình Bác Diễn gắp thịt viên to cho Hạng Tây, trong miệng nói một tràng, “Thôi rồi thôi rồi thôi rồi……. Lâm Hách sao cậu lại hạ thủ với người 15 tuổi thế, Tống Nhất đi tố cáo đi.”

“Đậu!” Người ngồi bên tên Lâm Hách vui vẻ.

“Đám lão già kể cho tôi nhiều chuyện cười đồi trụy.” Tống Nhất nghiêm trang nói.

Một bàn người cười cả nửa ngày.

Giống như Trình Bác Diễn nói, nội dung nói chuyện của mấy người này rất tùy ý, không có gì cao siêu cả, nhiều lắm là thuận tiện nói vài câu cổ phiếu, đặc biệt là Tống Nhất, nói chuyện rất tùy tiện, nghiêm túc mà nói Hạng Tây có thể nhìn ra Tống Nhất không tính là cùng một loại người với người khác.

Hạng Tây nghe bọn họ nói chuyện, cũng cười theo, tuy rằng vẫn cảm thấy mấy thứ họ nói mình không nói cùng được, nhưng cũng không còn căng thẳng như trước.

Nhưng mà quan hệ giữa Lâm Hách và Tống Nhất, cậu có chút không hiểu lắm.

Hai người đàn ông này là một đôi?

Hình như mọi người cũng không để ý gì tới hai người họ, thái độ như một đôi nam nữ yêu nhau, khiến Hạng Tây khó mà xác định.

Nhưng hai người này nhìn có chút quen mắt, nghĩ một chút liền nhớ đến hai người đến Phong Ba Trang ăn cơm với Trình Bác Diễn lúc trước.

Đang suy nghĩ, nghe thấy có người gọi tên cậu.

“Hạng Tây,” Một người mập ngồi đối diện gọi cậu một tiếng, “Ăn nhiều chút đi, sao không động đũa thế, lúc tôi lớn như cậu có thể ăn hết bàn đồ ăn này.”

“Ôi chao Trần Béo ngữ khí gì đây, quá lộ tuổi tác rồi.” Tiêu Lãng cười nói.

“Tôi không làm vị thành niên với Tống Nhất đâu, tôi có một trái tim trưởng thành, coi Hạng Tây như anh bạn nhỏ vậy…….” Trần Béo nói.

“Ôi muốn con trai tới điên rồi.” Tống Nhất ngồi một bên cúi đầu vừa chơi điện thoại vừa nói.

“Nói lời này à, tương lai hai người mới muốn tới điên,” Trần Béo gắp một miếng sườn cho Tống Nhất, “Im miệng đi…….. Hạng Tây à, 19 thật à?”

“Ừm.” Hạng Tây gật đầu.

“Đang đi học hả? Có phải đàn em của Trình Bác Diễn không?” Trần Béo hỏi.

“Không phải…….” Hạng Tây hơi xấu hổ, câu hỏi rất tùy ý cũng rất bình thường này làm cậu bỗng có chút ngồi không yên, “Em không đi học.”

“Đi làm rồi,” Trình Bác Diễn nói, “Làm được nhiều hơn lúc chúng ta 19 tuổi.”

“Đúng vậy thật, làm việc mài giũa con người,” Trần Béo ăn một miếng, ngẩng đầu nhìn Hạng Tây lại hỏi một câu, “Làm ở đâu thế?”

Tay Hạng Tây cầm ly định uống nước dừng giữa không trung, câu hỏi này làm cậu đột nhiên muốn quay người đi ra khỏi phòng bao, Trần Béo hỏi thế có lẽ hơi nhiều chuyện, nhưng đổi đại sang người khác, cũng không giống cậu trả lời không được.

“Làm ở Sa Huyện.” Trình Bác Diễn rất bình tĩnh nói.

Hạng Tây ngây hết cả người.

“Sa Huyện? Ăn vặt Sa Huyện hả?” Có người hỏi.

*Quán ăn vặt Sa Huyện là quán ăn bán ẩm thực khu Huyện Sa ở thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến.

“Ừ.” Trình Bác Diễn đáp một tiếng.

Cả phòng im lặng một lúc, nhưng rất nhanh lại có người nói một câu: “Vậy cũng vất vả lắm nhỉ?”

“…….Cũng được.” Hạng Tây cười cười.

“Ôi nói tới vất vả,” Tống Nhất vỗ bàn, “Lần đầu tiên tôi đi làm đúng là mệt tới không muốn sống luôn………”

Đề tài rất nhanh bị Tống Nhất dẫn sang chuyện đi làm vất vả thời đi học.

Hạng Tây vẫn luôn im lặng, sau khi uống hai ngụm nước thì lặng lẽ ăn cơm.

“Sao thế?” Trình Bác Diễn thấp giọng hỏi một câu bên tai cậu.

“Hôm nay em không nên tới đây.” Hạng Tây nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói.

“Tôi…….” Trình Bác Diễn thấy ngọn lửa nhỏ trong ánh mắt Hạng Tây, ngẩn người.

Không đợi anh nói tiếp, Hạng Tây nói một câu em ra ngoài một chút, liền đứng dậy rời khỏi phòng bao.

Trình Bác Diễn do dự một chút, cũng đứng lên, trước khi đi anh nhìn Tống Nhất một cái, Tống Nhất làm khẩu hình miệng với anh: “Cậu ngốc quá.”

Tầng này toàn là phòng bao, trên hành lang trừ vài nhân viên phục ra, Trình Bác Diễn cũng không thấy người khác.

“Cho hỏi cậu bé ra từ phòng bao chúng tôi đi đâu rồi?” Anh hỏi nhân viên phục vụ đứng ở cửa phòng các anh.

“Đi đến nhà vệ sinh rồi,” Nhân viên phục vụ chỉ cuối hành lang, “Đi đến cuối quẹo phải là đến.”

“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn nhanh chóng chạy bước nhỏ qua đó.

Vì trong phòng bao đều có nhà vệ sinh, thế nên nhà vệ sinh chung trên tầng cơ bản không có ai, Trình Bác Diễn đẩy cửa ra không thấy ai cả.

“Hạng Tây?” Anh gọi một tiếng, gõ từng cửa một.

Không ai đáp lại anh, nhưng có một cánh của trong đó bị khóa, Trình Bác Diễn gõ lên cửa mấy lần: “Hạng Tây, cậu ở bên trong hả?”

Người bên trong không lên tiếng.

“Xin lỗi,” Trình Bác Diễn nói, “Tôi không biết cậu để ý như vậy, xin lỗi nhé.”

Người bên trong vẫn không nói gì.

Trình Bác Diễn cúi người xuống nhìn qua khe hở dưới cửa, thấy quần jean mới và đôi giày thể thao mới của Hạng Tây, thẳng người dậy chần chừ một chút, anh đi vào trong phòng bên cạnh.

Nhà vệ sinh không có mùi gì dị thường, dọn dẹp cũng khá sạch sẽ, nhưng đối với Trình Bác Diễn mà nói, chuyện sắp làm vẫn có tính khiêu chiến rất lớn.

Anh lấy mấy tờ giấy, đậy nắp bồn cầu xuống, sau đó đúng lên trên, lại vịn tường đạp lên nắp két nước, lại dùng giấy lót trên tấm ngăn giữa hai gian, tay vịn lên đó, thò đầu qua bên kia.

Thấy Hạng Tây đang ngồi trên nắp bồn cầu.

“Ôi, dơ quá đi.” Trình Bác Diễn nói một câu.

Một câu nói từ trên trời giáng xuống làm Hạng Tây giật mình, ngẩng đầu lên thấy phía trên có một cái đầu, trực tiếp nhảy dựng khỏi nắp bồn cầu, tông vào trên cánh cửa vẫn còn đang đóng.

“Anh bị thần kinh à!” Hạng Tây hét một tiếng, “Đậu má dọa em sắp tiểu ra quần rồi!”

“Tôi làm lớn tiếng lắm, cậu không nghe thấy à?” Trình Bác Diễn cẩn thận không để tay đụng vào vách ngăn, “Đi ra, chúng ta nói chuyện.”

Hạng Tây mở cửa, đá một cái, đi ra từ phòng bên, khoanh tay đứng trong nhà vệ sinh.

Trình Bác Diễn nhảy xuống khỏi nắp bồn cầu cũng đi ra phòng bên, đến bồn rửa rửa tay, rồi đến trước mặt Hạng Tây.

“Không cần dịch khử trùng à?” Hạng Tây nhìn anh.

“Lát nữa,” Trình Bác Diễn vẫy nước trên tay, “Cậu giận à?”

“Không.” Giọng Hạng Tây rầu rĩ.

“Xin lỗi,” Trình Bác Diễn lại nói xin lỗi thêm một lần, “Đúng là tôi không cảm thấy gì, thế nên nói thẳng luôn.”

“Đương nhiên là anh không cảm thấy gì rồi,” Hạng Tây nói, “Người mất mặt cũng không phải anh, cùng lắm là người ta nói một câu sao Trình Bác Diễn lại chơi chung với người như vậy thôi!”

“……..Không ai nói vậy đâu,” Trình Bác Diễn nhìn mặt cậu, “Dù có nói cũng không có gì phải để ý cả…….”

“Anh không để ý! Em biết chứ! Anh không để ý đâu!” Hạng Tây bỗng ép sát một bước, nhìn anh, “Nhưng em để ý! Em rất để ý! Anh không để ý vì đây không phải chuyện của anh! Em để ý vì đây là chuyện của em! Người nhận lấy ánh mắt cũng là em! Là em!”

Trình Bác Diễn không nói gì, nhìn cậu rất lâu, cuối cùng thở nhẹ một hơi.

“Ánh mắt của người khác sao,” Giọng anh rất nhẹ, “Sao cậu biết tôi chưa từng nhận lấy? Loại gì cũng có nhiều lắm đây, khinh thường, kỳ quái, thương cảm, hiếu kỳ.”

Hạng Tây nhìn anh không lên tiếng.

“Nhưng vẫn cần phải nói xin lỗi, tôi không nghĩ đến cảm nhận của cậu.” Trình Bác Diễn nói.

“Em không giận anh,” Hạng Tây lùi hai bước, dựa vào bồn rửa tay, “Em chỉ cảm thấy…….buồn bực.”

“Làm việc ở Sa Huyện rất buồn bực sao?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Đều dựa vào bản lĩnh kiếm cơm, bây giờ năng lực tôi có bao nhiêu thì tôi làm chuyện trong phạm vi đó, chỉ cần cố gắng rồi ai cũng không có tư cách nói cậu.”

“Nói thì thật dễ,” Hạng Tây cười cười, “Cứ như người dùng điện thoại một vạn tệ nói người dùng điện thoại một trăm tệ rằng điện thoại cậu rất tốt, thực dụng lắm.”

“Tôi dùng điện thoại một trăm tệ cũng không có cảm giác gì.” Trình Bác Diễn cau mày.

“Nói thừa, đó là vì anh, còn những người anh quen đều không phải là không dùng được điện thoại một vạn!” Hạng Tây híp mắt lại, “Bây giờ anh nói anh làm việc ở Sa Huyện, cũng không ai coi thường anh, đó là đạo lý.”

Trình Bác Diễn há miệng không nói nên lời, nửa ngày sau mói nói: “Bỗng thấy nói không lại cậu……. Được rồi, Sa Huyện, vậy cậu cố gắng chút nữa, từ Sa Huyện thành Sa Thị đi!”

“Loại người như em,” Hạng Tây chỉ vào bản thân mình, trong đôi mắt ánh lên giọt nước, “Cũng chỉ dựa vào chút hy vọng này chống đỡ, rất ảo nhưng vẫn phải bám vào, chỉ sợ vừa nới tay rồi sẽ ngã không dậy được, nhưng anh biết không, khó đến thế, vừa bơm khí bên này cho mình thì bên kia lại bay mất! Sa Huyện? Em đùa anh đó! Chỗ quán cơm niêu em làm không được nữa còn nhảy việc cái gì mà đi Sa Huyện, anh còn tin à? Mẹ nó ngây thơ thật!”

“Hử?” Trình Bác Diễn sửng sốt, “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Chuyện gì xảy ra thế,” Hạng Tây cười lên, nhấc tay dụi mắt, bỗng hét lên, “Còn có chuyện gì nữa! Đi ra từ đống bùn loãng, vẫn còn hôi thôi!”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Nói tôi biết, không phải cậu nói có chuyện gì cũng nói cho tôi sao?”

“Nói gì bây giờ! Em có thể nói gì chứ! Bác sĩ Trình em lại gặp phiền phức rồi, bác sĩ Trình em lại gặp chuyện rồi, bác sĩ Trình em lại! Lại! Lại!” Hạng Tây hét lên, nước mắt rơi xuống, “Nếu em nói với anh rồi, anh mà không trốn em đến tận trời thì em cũng không mang họ Hạng! Ông trời uống thuốc xổ rồi mới má nó làm anh máu chảy lên não cứ coi em là bạn! Anh chỉ là nhánh cỏ thôi, em dám nói sao, em dám dùng sức sao!”

Giọng Hạng Tây càng thấp xuống, nước mắt không khống chế được cứ rơi xuống, “Em dám sao, em dám dùng lực lớn quá làm anh đứt gãy chạy đi sao…….. Vậy em đi đâu tìm nhánh khác bây giờ……. Cũng không còn nữa rồi…….”

Cả buổi Trình Bác Diễn không nói lời nào, anh vẫn luôn cảm thấy Hạng Tây tự ti, nhạy cảm, lại hiểu thấu được rất nhiều chuyện, thứ như nước mắt chắc sẽ không xuất hiện trên mặt Hạng Tây.

Giờ đây cứ sập đê mà tràn nước mắt, làm anh có chút lúng túng.

Còn đau lòng nữa.

“Đừng khóc,” Anh đưa tay vò đầu Hạng Tây hai cái, “Hạng Tây, đừng khóc.”

“Liên quan đến chuyện quần gì của anh! Cứ khóc đấy!” Hạng Tây nức nở nói.

Trình Bác Diễn thở dài, mở rộng vòng tay ôm Hạng Tây vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Được rồi, vậy cậu khóc đi, lại đổi kiểu khác khóc lần nữa.”

Hạng Tây ôm người anh, đè mắt lên vai anh hung hăng mà khóc mấy tiếng, sau đó không còn tiếng gì nữa.

“Khí không ra được nữa hả?” Trình Bác Diễn lại vỗ thêm mấy cái lên lưng cậu.

“Đệt,” Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Khóc dữ quá, khóc không ra nữa…….”

Trình Bác Diễn cười cười, lấy điện thoại trong túi ra: “Không phải không còn công việc sao, không phải bị người gây phiền phức sao, không sao cả.”

“Đứng nói chuyện thì eo không đau.” Hạng Tây nói.

“Tôi giới thiệu ông chủ cho cậu, cậu làm cho tốt,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại bấm số, sau khi thông máy anh nói một câu, “Tống Nhất, đến nhà vệ sinh trên hành lang đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện