Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 49: Nam nhân đến chết vẫn trung



Dịch: Trando

Biên: Cún Con

***

“Ngụy gia chủ, Lam Ngọc gia truyền của quý phủ có nguồn gốc gì sao?”

Người thần bí nói vậy làm cho trong lòng Ngụy Vô Úy có chút chần chừ, mặc dù chuyện này là bí mật, cũng có thể không trả lời nhưng cục diện này không phải gã muốn làm sao thì làm.

“Đại nhân có chỗ không biết, theo thuyền thuyết trong gia tộc, tổ tiên dòng họ Ngụy của ta đã từng cứu một con Hạc Tiên. Sau đó miệng nó nhả ra một khối ngọc bội, cũng xem như món quà để báo đáp ân tình. Khối ngọc bội Lam Ngọc này đời đời truyền lại, hiện đang ở trong tay ta...”

”Xác thực có trưởng bối nói mang theo nó có thể trừ tà tránh ác, đây cũng chỉ là lời đồn mà thôi bởi vì thực tế cũng không có gì chứng minh!”

Nói đến đây, Ngụy Vô Úy dừng một chút nhìn về phía gã mặc áo đen nằm im trên mặt đất.

“Thành tiên quá mức hư vô mờ mịt, năm đó thời Chính Nguyên Đế của Đại Trinh tìm tiên cầu đạo, lại rơi vào buồn bực mà mất sớm. Còn nữa Tả Cuồng Đồ tự xưng Kiếm Tiên, không phải cũng ôm hận mà chết sao?”

Ngụy Vô Úy cảm thấy vô cùng nực cười, dù bọn người này vừa đoạt được Kiếm Ý Thiếp phá giải bí mật tìm tới tuyệt thế bí tịch, vừa đạt được Lam Ngọc. Nhưng bọn họ dựa vào những thứ này liền có thể thành tiên? Ngay cả hoàng đế đứng đầu thiên hạ còn làm không được huống hồ mấy kẻ này?

“Quá hoang đường, đến miếu cầu Thần bái Phật còn được, không nghĩ tới ta lại bị một lũ điên tập kích!!”

Trực giác Kế Duyên mách bảo Ngụy Vô Úy cũng không phải giả bộ khinh thường, nói cách khác gia tộc họ Ngụy cũng chỉ biết truyền thừa của tổ tiên. Thậm chí bọn họ còn cho rằng miếng Lam Ngọc này ngoài đáng tiền một chút, liền cũng không có điều thần kỳ gì.

Bất quá người áo đen trên mặt đất cũng không phản bác, mà một mực vận khí bình phục thương thế. Y kiên nhẫn đợi Ngụy Vô Úy trào phúng xong, rồi mới mở miệng nhưng vẫn rất chăm chú nhìn về phía Kế Duyên.

Gã áo đen sợ kẻ thần bí này làm việc không chút do dự, bây giờ hắn không có phát tác liền có hy vọng thương lượng. Tuy y đang nhìn sang đồng bạn đang hôn mê nhưng cũng không thèm để ý đến bọn người Hạng Phong.

“Xác thực Ngụy Vô Úy nói đều đúng nhưng ngươi có dám khẳng định trên đời này không có tiên nhân? Sáu năm trước không mưa gió, bỗng Quảng Động Hồ nước khắp ba mươi dặm, bách tính sống ven hồ gặp tai họa người nào không biết? Hai năm trước Đao Khách tên gọi Đỗ Dục Thiên say rượu chém quỷ, thân đao sương lạnh ba ngày không hết, cùng Đỗ gia giao hảo người nào không hay? Năm đó Tiếu Diện La Sát đêm mộng gặp Câu Hồn sứ của Thành Hoàng Bắc Đô, tỉnh lại bạn bè đều bệnh chết, từ đấy sửa tự là Tiếu Diện Câu Hồn Sứ... Những thứ này cũng không chỉ do giang hồ truyền miệng!”

Người áo đen thấy Kế Duyên từ đầu đến cuối bất động thanh sắc, mà người còn lại tựa như đang chê cười y, khiến y càng nói càng kích động.

“Vị đại nhân này, năm năm trước ta tại bờ sông Xuân Mộc đập nát một vò rượu ngon lâu năm, dẫn tới một con cự quy lưng đen có thể mở miệng nói tiếng người. Nó lại yêu cầu ta thêm chút rượu ngon, nói là muốn hiến cho thần sông Xuân Mộc, từ đấy mười lăm tháng năm hàng năm, ta đều đến bờ sông đưa rượu, việc này hoàn toàn chính xác tuyệt không dám nói ngoa!!”

Nghe được lời nói này, ngoài tên áo đen đã ngất đi, liền khiến cho tinh thần mấy tên đạo trích còn lại dù đang uể oải cũng phải một phen khiếp sợ, hiển nhiên trước đó bọn hắn cũng không biết đến tiên nhân sự tình.

Lúc này tuy vẻ mặt Kế Duyên không chút biểu tình, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm rung động không thôi. Hắn kiềm chế kích động, khàn khàn lãnh khốc mở miệng nói.

“Nói tiếp!”

Người áo đen nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Úy đang nhíu mày bên cạnh.

“Cự quy kia nói không muốn thu không rượu ngon của ta liền nói ba việc có thể nhận được tiên duyên, một là Kiếm Ý Thiếp, nói thẳng ở trong Định Nguyên Phủ Phiền gia, lão quy nói rõ trường kiếm Thanh Ảnh đã có linh trí chính là đồ vật sẵn có linh tính, nếu có được đều là cơ duyên; hai là Lam Ngọc tổ truyền của Ngụy gia...”

Người áo đen ngừng một chút chỗ này, tựa hồ đối với sự tình Lam Ngọc không muốn nói quá nhiều, trực tiếp lướt qua tiếp tục nói.

“Việc thứ ba có thể cầu tiên duyên ở ngoài Thông Châu mấy ngàn dặm, chỉ cần các hạ hôm nay tha cho ta một mạng, khối Lam Ngọc các hạ cứ việc cầm đi, đến khi ta khôi phục thương thế liền nói cho các hạ làm thế nào nhờ Lam Ngọc mà cầu được tiên duyên!”

Gió đêm chầm chậm thổi qua, lại không cảm thấy một trận ý lạnh nào.

Nghe được những chuyện kia đều thấy mười phần hoang đường, vừa mới nghe xong lời này, Ngụy Vô Úy liền khẩn trương không thôi.

“Vị đại nhân này. Ngài sẽ không tin tưởng bọn trộm cướp âm hiểm nói bậy bạ chứ!! Ngài cứu Ngụy Vô Úy ta một mạng, khối Lam Ngọc này tặng ngài cũng không đủ ta báo ơn cứu mạng!”

Ngụy Vô Úy lộ hết ra sự phúc hậu, mà nói ra ngôn từ đầy chính nghĩa. Gã trực tiếp lấy Lam Ngọc từ trong ngực ra đưa cho Kế Duyên, mặt hướng người áo đen trên mặt đất.

“Người này hồ ngôn loạn ngữ cũng không tính, trong giang hồ đã giết chóc vô số, quy theo quốc pháp còn không thể tha thứ được!”

Ngụy Vô Úy rất không muốn cho Lam Ngọc đi, nhưng gã cũng không dám đánh cược dù sao nếu cao thủ thần bí này động tâm với cái tiên duyên kia, thì người giữ bảo vật gia truyền là gã liền có thể gặp bất trắc!

Huống chi người áo đen này nói thực sự có chút tà dị, khiến trong lòng Ngụy Vô Úy cũng không khỏi gợn sóng, suy bụng ta ra bụng người gã bèn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!

Nếu cao thủ kia nổi tâm tư, hy vọng bước đi này có thể có chút tác dụng, Ngụy Vô Úy đối với người áo đen gầm thét kỳ thật cũng là để che giấu tâm tư khẩn trương của chính mình mà thôi!

Giờ phút này suy nghĩ trong đầu Kế Duyên thay đổi thật nhanh, Ngụy Vô Úy đưa Lam Ngọc cho hắn. Điều này có thể khiến hắn động tâm đến cực điểm, có thể xem hắn như nửa người tu tiên, vừa rồi từ Ngụy Vô Úy kể Tiên Hạc báo ân Kế Duyên phát giác ra một lỗ thủng, như nếu là chính mình, tặng ngọc báo ân mấu chốt không phải là ngọc mà là người!

Kế Duyên tuy rằng suy nghĩ nhiều, cũng nghĩ không ra thêm ẩn tình gì, huống hồ còn có một cái nguyên nhân mấu chốt.

Lấy mắt hắn xem, lệ khí của Hắc y nhân kia cơ hồ lộ ra ngoài, tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì, mà Ngụy Vô Úy này cũng không phải là người lương thiện, nếu muốn vẹn toàn chẳng lẽ phải ép hỏi cụ thể tiên duyên sau đó diệt khẩu? Chính mình có thể tàn nhẫn quyết tâm giết người sao? Giết phỉ đồ hung lệ đã đành chẳng lẽ có thể quyết tâm giết bọn người Ngụy Vô Úy sao?

"Ta Kế Duyên nhân phẩm là dạng này sao? Thời điểm dạy cọp tinh còn nói trước khi tu hành phải làm người, bây giờ chính mình muốn tu tiên liền dùng bất cứ thủ đoạn nào? Thần tiên trong lòng ta là tiêu diêu tự tại, không phải vong ân phụ nghĩa, gặp người tốt xấu cũng chỉ cười nhẹ! Làm việc bẩn thỉu thì còn tu tiên cái gì!"

Nam nhân đến chết vẫn trung, giờ khắc này chi hồn đi lên, tâm tư Kế Duyên ngược lại càng thêm thoải mái.

"Thời điểm thuyết giáo Tiểu Hồ Ly còn nói nó không thể quá tham, hiện tại chính mình như vậy không phải quá buồn cười sao?"

Không thể không nói Kế Duyên rất rõ ràng ý nghĩ của mình có lẽ quá ngây thơ, có thể vì không thẹn với lòng mình mà lựa chọn không có ra tay. Dù sao ít nhất trong tay hắn đã có Kiếm Ý Thiếp!

Như đã có quyết định, hắn hít sâu một hơi, suy nghĩ trong lòng như trăm sông đổ bể cực kỳ thoải mái, thần hồn liền cảm thấy thoải mái dễ chịu khó mà nói lên lời, Kế Duyên thấy mình như đã thông suốt nan đề.

Nhìn lại Ngụy Vô Úy đưa Lam Ngọc qua, hắn lại nổi lên ý muốn trêu đùa, rất tự nhiên đưa tay nhận lấy Lam Ngọc vào trong tay thưởng thức một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Vô Úy.

“Ngụy gia chủ, cái Lam Ngọc này là bảo vật tổ tiên ngươi truyền lại, huống hồ như người này nói không ngoa bảo vật này có quan hệ đến con đường thành tiên, ngươi cứ như vậy tặng ta sao? Là thật tâm báo đáp hay do lo sợ ta ra tay với ngươi?”

Lời này vừa nói ra kém chút khiến thân thể Ngụy Vô Úy lắc lư, phải dùng ý chí cường đại cùng trọng lượng thân thể mới che giấu được.

“Không dám để đại nhân chê cười, Ngụy Vô Úy ta tuy tham sống sợ chết nhưng còn không đến mức lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ngọc bội là ta thực tâm muốn tặng cho ngài, huống hồ làm thần tiên có thể như ta bây giờ ở phàm trần hưởng thụ vinh hoa phú quý, tự do tự tại?

Kế Duyên cười toét miệng, đột nhiên cảm thấy Ngụy Vô Úy này cũng là diệu nhân.

“Ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha...?”

Tiếng cười kia đối với lời nói của Ngụy Vô Úy, cũng là đối với tinh thần nhẹ nhàng vui vẻ của hắn mà phát tiết.

Đương nhiên, đột nhiên Kế Duyên cất tiếng cười to dọa người khác giật mình, hắn nhìn ngọc bội trong tay rồi ném cho Ngụy Vô Úy khiến tên kia cuống quýt tiếp lấy,

“Ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, còn cần điều tra truy án, cũng trì hoãn đã lâu, làm phiền Ngụy gia chủ đưa đám phạm nhân đến quan phủ!”

Nói xong câu này, Kế Duyên trực tiếp đề khí nhảy vọt, khinh công một cái nhảy vọt đạp lên cành cây mượn lực, dẫm lên một cành Dương Thụ hơi cong xuống.

“Sưu” một tiếng cả người đã lướt đi, liên tiếp mượn lực cành cây phía dưới tốc độ càng lúc càng nhanh, không có chút ý tứ sẽ quay lại.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, vẫn là Ngụy Vô Úy phản ứng nhanh nhất, vội vàng hướng bóng lưng phía xa hô to.

“Còn không biết tôn tính đại danh của đại nhân”

Chỉ là đến khi bóng lưng tiêu thất cũng không có âm thanh đáp lại.

Trong rừng cây, trên đường đi, bên cạnh xe ngựa, yên tĩnh không một âm thanh.

Ngụy Vô Úy quay đầu một vòng liếc nhìn đạo phỉ cùng người áo đen như cũ vẫn trong kinh ngạc, sờ lấy ngực mình cho thuận khí, lời nói mang theo ý cười.

“Ô... Dường như bọn ngươi đều rơi vào trong tay ta, hắc hắc hắc hắc!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện