Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 28



CHƯƠNG 28

Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Cao Bắc Vinh: “Là bác sĩ Nhan đúng không? Bây giờ cô có rảnh không? Lưu Cửu bệnh nặng rồi, nếu có rảnh thì phiền cô đến đây một chuyến.”

Nghe nói Lưu Thiên Hàn bị bệnh, trái tim Nhan Nhã Tịnh không khỏi run lên. Cô sợ tình trạng của anh không ổn, cũng không quan tâm việc ăn lẩu nữa mà cầm hòm thuốc, vội vã chạy sang biệt thự của Lưu Thiên Hàn ở sát vách.

Cũng giống như lần trước, khi Nhan Nhã Tịnh sang đến nơi thì Cao Bắc Vinh đã chờ sẵn ở bên ngoài biệt thự.

Vừa thấy Nhan Nhã Tịnh, Cao Bắc Vinh bước khập khiễng đến chào đón, ánh mắt anh ấy không giấu nổi niềm lo lắng: “Bác sĩ Nhan, tình hình của Lưu Cửu hình như không tốt lắm. Cậu ấy nói bị chua ngực. Trước giờ tôi nghe nói loét dạ dày, đau lưng, đau chân các thứ chứ chưa nghe “chua ngực” bao giờ cả. Cô nói xem, Lưu Cửu sẽ không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nào đấy chứ?”

Chua ngực?

Nhan Nhã Tịnh cau mày, cô theo thầy học nhiều năm nhưng vẫn chưa nghe cụm từ chua ngực này bao giờ.

Chưa gặp Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh không dám kết luận bừa, cô nhìn Cao Bắc Vinh: “Anh Lưu ở trong phòng phải không? Tôi vào xem thử.”

Lưu Thiên Hàn đang ở phòng làm việc. Anh không bật đèn, hơn nửa người đều bị bao phủ trong bóng tối, đường nét hoàn mỹ như điêu khắc. Khí chất của anh cao quý bẩm sinh, dù không nói lời nào vẫn toả ra khí thế áp đảo người khác. Từ xa nhìn lại, trông anh như một vị vua của thế giới bóng đêm.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở trước cửa phòng, Lưu Thiên Hàn hơi sửng sốt: “Sao cô lại sang đây?”

“Là tôi nhờ bác sĩ Nhan sang đây.”

Cao Bắc Vinh mở đèn phòng làm việc, nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ mặt lo âu: “Lưu Cửu, chẳng phải cậu nói ngực rất chua hay sao? Mau để bác sĩ Nhan xem thử. Kiểu chua ngực này hiếm thật. Đừng có là bệnh hiểm nghèo gì đấy!”

“Đúng đấy anh Lưu. Để tôi xem thử cho anh.” Nhan Nhã Tịnh đặt hòm thuốc lên bàn của Lưu Thiên Hàn: “Tôi bắt mạch cho anh trước.”

Lưu Thiên Hàn hơi chần chừ, nhưng nghĩ lại thì anh vẫn vươn tay ra cho Nhan Nhã Tịnh.

Khi ngón tay vừa chạm vào da thịt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt nóng bừng.

Vô số hình ảnh tươi đẹp bắt đầu gây rối trong đầu cô, cô hít sâu một hơi, phải không ngừng tự nhủ với bản thân rằng bác sĩ nên điều trị cho bệnh nhân bằng một trái tim bình thường thì đầu ngón tay của cô mới bớt run hơn.

Mạch tượng của Lưu Thiên Hàn không khác biệt lắm so với lần trước. Mạch đập mạnh mẽ, khí huyết dồi dào, cũng không có dấu hiệu nóng trong người, hẳn là rất khỏe mạnh mới phải, sao bỗng nhiên lại thấy chua ngực?

Nhan Nhã Tịnh thu tay về, định tìm hiểu sâu thêm về tình trạng bệnh của anh: “Anh Lưu, anh có thể nói rõ hơn về trình trạng bệnh của anh không? Anh bắt đầu cảm thấy chua ngực từ khi nào? Ngoại trừ lồng ngực thì còn triệu chứng ở chỗ nào khác nữa không?”

Không biết có phải do ảo giác của Nhan Nhã Tịnh hay không, nhưng hình như khuôn mặt tuấn tú đó của Lưu Thiên Hàn hơi ửng hồng, là màu hồng của vẻ ngượng ngùng.

Thấy Lưu Thiên Hàn chẳng nói chẳng rằng, Cao Bắc Vinh không nén được sự sốt ruột: “Lưu Cửu, cậu mau nói đi! Nếu cậu lỡ mắc bệnh hiểm nghèo, ba mẹ cậu sẽ tới đây đập chết tôi mất!”

Rõ ràng có sự bối rối trong ánh mắt của Lưu Thiên Hàn, đôi mắt sâu và bao la như biển cả, gần như có thể hút hồn người vào trong.

Sau khi im lặng một lúc lâu, đôi môi mỏng của anh mấp máy, giọng nói anh trầm thấp và truyền cảm như giai điệu đàn violin vang lên: “Khi nhìn thấy một người phụ nữ thân mật với người đàn ông khác, ngực sẽ rất chua. Ừ, có thể là bị bệnh rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện