Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 30: Chương 30





Chỉ cần khóa cửa lại bên trong lập tức biến thành một cái nhà lao kín như bưng.

Hạ Miên Miên nhanh trí khóa cửa ngoài, nhưng trong lòng vẫn thoáng bồn chồn, sợ Hạ Văn Xuyên đạp cửa lao ra xứ lý cô.

Cô ba chân bốn cẳng chạy đến tận cầu thang, sau không nghe thấy động tĩnh sau lưng nữa mới thả chậm bước chân, nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Sức Hạ Văn Xuyên rất lớn, cô có ấn tượng khá sâu sắc với điều này, lần trước Hạ Miên Miên hờn dỗi không ăn cơm, anh ta có thể một cước đá văng chiếc cửa gỗ lớn ở nhà, kể cả cửa đã khóa trái bên trong cũng không ảnh hưởng được việc ông anh phản diện này phát huy tài năng.
Cánh cửa gian phòng tối kia so với cửa phòng ở nhà của cô nhìn mỏng manh hơn nhiều, biết đâu vài phút nữa sẽ bị ai đó phá tan tành cũng nên, tóm lại không trông chờ được vào cánh cửa này cản được Hạ Văn Xuyên.

Nhưng mà mấy phút đồng hồ trôi qua, vậy mà cánh cửa kia vẫn im lìm không chút động tĩnh.

Hạ Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt, do dự hai giây, sau đó xoay người, cẩn thận từng li từng tí quay trở lại, đứng cách cánh cửa kia 2, 3 bước ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
Một chút tiếng động cũng không có, mọi thứ an tĩnh đến quỷ dị.

Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ trong này có cơ quan nào đó, bởi vì cô đóng cửa đồng thời khởi động cơ quan này giam Hạ Văn Xuyên lại?
Nghĩ vậy, Hạ Miên Miên thoáng sợ hãi, do dự có nên mở cửa ra xem không.

Nhưng nghĩ đến tình hình vừa rồi anh ta dám cột cô vào cái ghế biếи ŧɦái đó, lại quả quyết nhốt Hạ Văn Xuyên ở trong phòng cho tỉnh táo một chút.

Nhìn thoáng qua cách bài trí vừa rồi, Hạ Miên Miên có thể kết luận đó là một gian phòng vô cùng dâʍ đãиɠ, chính là loại phòng được thiết kế chuyên để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của mấy tên nhà giàu biếи ŧɦái có xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ khác người.
Thế này đúng không thể chấp nhận được, cô còn chưa gật đầu đồng ý yêu đương với anh ta, anh ta đã nghĩ đến việc vui chơi tình thú như thế nào cùng cô rồi, Hơn nữa khẩu vị còn nặng như thế, cô nhất định sẽ sống chết đấu tranh với tên điên Hạ Văn Xuyên đến cùng.
Nhưng mà gian phòng kɦıêυ ɖâʍ kia, hẳn là không có cơ quan bí mật nào nguy hiểm chứ?
Căn phòng quả thực không có cơ quan nào khác, nhìn có vẻ khoa trương mà thôi, kỳ thực chỉ là một không gian kín, tuy không có cửa sổ nhưng vẫn có bộ phận lưu thông không khí.

Hạ Văn Xuyên không ngờ Hạ Miên Miên lại đột nhiên dở chiêu này ra, khoảnh khắc cô đóng sầm cửa lại trước mặt anh, Hạ Văn Xuyên trực tiếp ngẩn người.
Phản ứng đầu tiên là tức giận, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người nào dám hành xử với anh như thế, sau đó là nóng ruột, muốn ra ngoài thu thập cô nhóc cứng đầu cứng cổ Hạ Miên Miên lấy lại uy nghiêm của bản thân.
Đương nhiên anh không lỡ đánh cô, nhưng nhất định phải đem cô nhóc này ép lên giường giày vò một phen.

Còn giày vò thế nào hiện tại anh còn chưa nghĩ đến, chỉ sợ nghĩ quá sớm lại khiến cơ thể phản ứng, lúc này người chịu khổ chỉ có anh.

Vấn đề trước mắt là làm sao thoát ra ngoài.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Hạ Văn Xuyên đưa tay lau mặt, im ắng thở dài, cửa này chỉ có thể mở từ bên ngoài, bởi vì chất liệu đặc thù nên không thể dùng chân không đá văng.

Lúc cho người thiết kế, bên lắp ráp còn đưa anh bản vẽ và báo cáo cung cấp thông tin về kiểu cửa này.
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng anh nhịn không được muốn tự mình kiểm chứng một chút, anh lui ra sau mấy bước chạy lấy đà, sau đó dùng sức đạp mạnh, cửa “phịch” một tiếng, không hề nhúc nhích.
Hạ Văn Xuyên: …
Hạ Miên Miên ghé vào cửa nghe lén động tĩnh, chờ hồi lâu mới nghe được một tiếng động nặng nề vang lên, nhưng vô cùng nhé, giống như truyền từ một nơi rất xa đến.

Trong lòng cô thoáng hiếu kỳ, không biết anh ta làm gì trong đó?
Cô áp tai lên cánh cửa nghe ngóng một hồi, trừ tiếng động từ bên ngoài truyền đến thì không còn tiếng động nào khác.

Hạ Miên Miên nhếch miệng, nghĩ thầm: Anh ngồi sám hối trong đó hết đêm này đi đồ nghiện sεメ.

Sau đó Hạ Miên Miên khí định thần nhàn nhảy chân sáo về phòng mình.
Về phòng, việc đầu tiên là tắm rửa một trận, sau đó lăn lên giường nghịch điện thoại, vốn cho rằng đêm nay không ngủ ngon nổi, nào ngờ đến hơn 11 giờ cô thiếp đi lúc nào không hay điện thoại vẫn còn trên tay.

Không chỉ ngủ thiếp đi mà còn ngủ một giấc vô cùng thoải mái không chút mộng mị.

Tại một phòng khác, Hạ Văn Xuyên đợi thật lâu vẫn không thấy Hạ Miên Miên mở cửa, thế là ai đó bàng hoàng nhận ra một sự thật phũ phàng: Hạ Miên Miên sẽ không đến vì cô còn muốn nhốt anh một buổi tối cho bõ tức.
Đến lúc này Hạ Văn Xuyên không tức cũng không giận, đơn giản tìm một góc rộng rãi, tùy ý ngồi xuống mặt đất.

Đôi chân dài duỗi thẳng, tách ra, lớn như vậy đây là lần đầu tiên anh lâm vào hoàn cảnh chật vật như hiện tại.

Anh sờ sờ trong túi lấy ra bao thuốc lá và điện thoại, nhưng lại không có bật lửa, anh mắng một tiếng, cầm một điếu nên ngửi sau đó ngậm vào miệng.

Ấn mở điện thoại, một cột tín hiệu sóng cũng không có.

Đúng như anh đã liệu trước.
Anh cứ thế dựa vào tường, ngậm điếu thuốc, ấn mở album điện thoại, chậm rãi xem ảnh.

Bên trong đa phần là ảnh của Hạ Miên Miên, vì muốn kiểm soát lịch trình của cô, mà anh đã sai vệ sỹ theo sát 24/24 liên tục chụp ảnh sinh hoạt thường ngày gửi cho anh để báo cáo.

Tích lũy vài tháng trời bộ nhớ điện thoại cơ hồ bị lấp đầy bởi ảnh của cô.
Trước kia khi nào anh ngẫu nhiên nhớ ra sẽ xóa bớt đi, nhưng gần đây toàn bộ tâm tư Hạ Văn Xuyên đều đặt lên người Hạ Miên Miên, mà quên mất chuyện này.


Hiện tại ngồi trong phòng tối không có việc gì bèn lôi ra xem.
Hạ Văn Xuyên đột nhiên đột nhiên nhớ lại, từ bao giờ anh đặc biệt chú ý đến Hạ Miên Miên.

Có lẽ là từ lần cô bé đập hỏng xe của người ta.

Trước đó, mặc dù anh vô cùng dung túng, che chở cô, cho cô điều kiện sống tốt nhất, từ ăn mặc, chi tiêu đều vô cùng chiều chuộng, nhưng rất ít khi quan tâm đến cảm xúc, tình cảm của cô bé này.

Trong nhà, ngoài những dịp cần đi đối ngoại cùng nhau, đa số thời gian con bé đều trốn tránh anh, mỗi lần cô bé gây chuyện ở ngoài, việc anh làm được chỉ là sai Phương Cần đi giải quyết hậu quả.

Khi đó anh đơn giản nghĩ đứa bé này đang trong thời kỳ thiếu niên phản nghịch, hơn nữa Hạ Miên Miên là người nhà duy nhất của anh, cho nên đương nhiên muốn bao dung cô bé này nhiều hơn.
Sau đó chỉ vì một chút sự việc cỏn con, Hạ Miên Miên đập xe của người khác, Hạ Văn Xuyên mới ý thức được, không thể tiếp tục bỏ mặc cô nhóc này tùy tiện càn quấy nữa.
Anh quyết định xong khi dọn dẹp xong hậu quả sẽ đem cô bé về dạy dỗ, uốn nắn lại đàng hoàng.
Nhưng mà điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là, sau lần đó, Hạ Miên Miên như biến thành người khác, không còn giống con nhím con ương bướng đi khắp mơi gây sự như trước, mặc dù vẫn sợ anh, trốn tránh anh, nhưng hầu hết thời gian đều có dáng vẻ của một cô em gái đáng yêu, hoạt bát, biết lấy lòng anh.

Cô mang đến cho anh cảm giác rất khó diễn tả, tựa như một tấm hình đen trắng nhạt nhòa, bỗng chốc biến thành một tấm ảnh đầy màu sắc tươi sáng, thu hút sự chú ý của anh.
Đến khi hai người bị hạ thuốc, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Hạ Miên Miên bắt đầu trốn tránh anh, cô không muốn nhắc lại chuyện đêm đó, cô muốn quên đi, muốn trở lại làm anh em với anh như lúc đầu, nhưng anh tuyệt đối không cho phép, thứ cảm giác thăng hoa, mỹ diệu ấy, bình sinh đây là lần đầu tiên anh được nếm trải, sao có thể dễ dàng quên.
Nghĩ đến đó, Hạ Văn Xuyên lại tiếp tục thở dài, tựa đầu vào tường, ngước nhìn trần nhà.

Có lẽ anh quá gấp gáp, rõ ràng muốn dùng chiến lược nước ấm nấu ếch (1), nhưng thực tế anh lại từng bước ép sát, miễn cưỡng cô phải làm theo.
1.

Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc.

Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra.

Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Sáng sớm hôm sau, Hạ Miên Miên bị tiếng đập cửa đánh thức, khi tỉnh lại theo thói quen cô quay đầu vào vách tường mơ màng một lúc.

Đột nhiên Hạ Miên Miên nhớ ra đêm qua Hạ Văn Xuyên bị cô nhốt trong phòng tối, thế là bàng hoàng tỉnh dậy, vội vàng xoay người bước xuống giường, muốn đi xem tình hình anh ta.

Sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng đập giục giã, Hạ Miên Miên bị dọa đến mức chân tay run rẩy, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mình, suy đoán hay là Hạ Văn Xuyên đang ở bên ngoài chờ tính sổ với cô.

Nhưng mà cô nhanh chóng phủ định ý nghĩ này, Hạ Văn Xuyên bị cô nhốt một đêm, nếu thực sự thoát được chắc chắn không nhã nhặn gõ cửa thế này, mà đã một cước đạp bay cửa ra rồi.

Phân tích xong, cô quả quyết đi mở cửa.

Quả thực người đến là trợ lý của anh ta Phương Cần.

Phương Cần cũng được coi như một anh chàng mặt liệt.

Cô gặp anh ta không ít lần, chưa từng thấy người này biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì trên khuôn mặt, nhìn không khác nào một chiếc máy cuồng công việc giống Hạ Văn Xuyên.

Trông thấy Hạ Miên Miên mở cửa, anh ta cũng chẳng chút ngạc nhiên nào, nhàn nhạt hỏi:
“Hạ tổng rời giường chưa? Chút nữa phải đến sân bay, tôi đến đón anh ấy.”
“Sân bay?” Hạ Miên Miên vội hỏi:
“Anh ấy cần đi đâu à?”
“Theo kế hoạch đáng nhẽ phải đến Châu Âu công tác mấy ngày trước, nhưng lại bị trì hoãn do việc đốt xuất, hôm nay bay.”
Phương trợ lý đơn giản giải thích.
Hạ Miên Miên gật đầu, quay người nhìn căn phòng cuối hành lang, vẻ mặt buồn thiu, nói với anh ta:
“Anh tôi đang ở trong phòng kia, anh..

anh đi gọi anh ấy đi.”
Phương trợ lý không chút nghi ngờ bước đến, Hạ Miên Miên không đi cùng, ghé đầu phòng khung cửa, mặt mũi đề phòng nghĩ thầm, có người ngoài ở đây, chắc chắn Hạ Văn Xuyên sẽ không nổi điên đâu?
Hơn nữa chuyện tối qua là anh ta không đúng trước, cô làm tất cả cũng chỉ vì tự vệ chính đáng thôi.

Phương trợ lý đi tới cửa, nhìn thấy cánh cửa bị khóa từ bên ngoài, không khỏi ngẩn người, vừa nhìn đã biết chắc chắn Hạ Miên Miên khóa, anh ta bất khả tư nghị quay nhìn Hạ Miên Miên một cái, Hạ Miên Miên thấy thế, rụt rụt đầu tỏ vẻ vô tội.

Phương trợ lý thoáng khẩn trương mím môi, cánh tay thoáng run run, có chút lo lắng, sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên thấy.

Cuối cùng cánh cửa cùm cụp từ từ mở ra.

Bên trong có bật đèn, vừa mở cửa có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Trợ lý Phương nuốt 1 ngụm nước bọt, dò xét nhìn xung quanh.

Trong góc phòng Hạ Văn XUyên ngồi tựa vào tường nghiêng đầu ngủ thiếp đi, trên tay còn đang cầm điện thoại.


“Hạ Tổng?”
Phương trợ lý không đi vào, chỉ dám đứng ở cạnh cửa lên tiếng gọi.

Hạ Văn Xuyên ngủ không sâu, Phương Cần gọi một tiếng, anh đã tỉnh dậy, cau mày gật gật đầu, sau đó chậm rãi mở mắt.
“Hạ tổng, anh không sao chứ?”
Phương trợ lý có chút bất ngờ, Hạ Miên Miên dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn như vậy, làm thế nào nhốt được ông anh trai cao to nhà mình vào căn phòng này, rốt cuộc đêm qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà dù trong lòng có hiếu kỳ đến đâu, cũng không dám hỏi, càng không có quyền hỏi.

Hạ Văn Xuyên vươn người, sau đó mới chậm rãi, ung dung đứng dậy.

Ngồi một tư thế thời gian dài cả người đều tê, mỏi.
Bị nhốt một đêm, quần áo trên người anh đều rúm ró, nhàu nhĩ, cằm lún phún râu mờ mờ.

Dù vậy có vẻ như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nét đẹp trai nam tính của anh ta, lại khiến người đàn ông này nhiều hơn mấy phần thăng trầm, mong manh.

Mà cái vẻ đẹp của người đàn ông tang thương luôn quyến rũ đến nao lòng.

Cả đêm không ngon giấc, sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, cả người phờ phạc.

Anh không mở miệng, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhếch môi đi ra ngoài cửa.

Thời điểm bước ra khỏi phòng, bởi vì hành lang quá sáng, anh giơ tay che mắt.

Hạ Miên Miên một mực chôn chân cạnh cửa nhìn lén anh, vừa thấy Hạ Văn Xuyên đi ra, bị dọa đến mức cả người rúm lại, dán lên vách cửa, không nhúc nhích.
Cô thực sự không biết phải tránh đi đâu, cảm giác chỗ nào cũng không an toàn, dù trốn đến chân trời cũng bị anh tìm ra.

Từng bước chân của anh như giẫm lên tim cô, khiến Hạ Miên Miên thở cũng không dám thở mạnh.
Hạ Văn Xuyên đi đến trước cửa phòng ngủ mới bình tĩnh quay đầu nhìn về phía cô nhóc nào đó đang cố biến mình thành người vô hình.

Hạ Miên Miên run run, mí mắt rủ xuống, không dám nhìn vào mắt anh.

Sau đó cất giọng như muỗi kêu, lắp bắp nói:
“A..Anh… hai.”
“Thế nào? Biết sợ rồi?”
Anh chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn:
“Tối qua lúc nhốt anh sao không cảm thấy sợ đi.”
Hạ Miên Miên không dám cãi lại, sợ vạ miệng lại chọc giận anh.

Hiện giờ Hạ Văn Xuyên bình tĩnh, dễ chịu như thế này khả năng chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.

Hạ Văn Xuyên đứng cạnh cửa, lạnh lùng nhìn cô hồi lâu, thấy nhóc con nào đó luống cuống đến độ sắp tự đào một cái hố tự chôn mình để ẩn thân mới chịu buông tha, quay đầu hỏi trợ lý Phương:
“Còn bao nhiêu thời gian nữa.” Phương Cần nhìn đồng hồ nói:
“Anh còn 30 phút để chuẩn bị.”
Hạ Văn Xuyên gật gật đầu, nói với anh ta: “Cậu đưa em ấy về nhà.”
Nói xong liền đi vào phòng tắm rửa.

Hạ Miên Miên đang sợ đến mức cả người ướt sũng mồ hôi, nghe thấy câu này, lập tức thở nhẹ một hơi.

May mắn Hạ Văn Xuyên không có thời gian tính sổ với cô, đến khi đi công tác về, đoán chừng cục giận này cũng tiêu tan hết rồi.
Hơn nữa vừa rồi anh ta phân phó thư ký đưa cô về, đoán chừng là đưa về nhà.

Đúng là tin vui liên tiếp ập đến.

Hạ Miên Miên chạy chậm lên phòng lấy điện thoại, quần áo ngủ cũng lười đổi, chỉ thắt chặt đai lưng, phấn khởi thúc giục trợ lý Phương:
“Phương trợ lý, mau giúp tôi chuẩn bị xe.”
Trợ lý Phương hoàn toàn không hiểu được phương thức chung sống của đôi anh em này, cũng không dám nhiều lời, theo đúng quy củ dẫn cô xuống lầu nói:
“Tiểu thư sẽ ngồi xe vệ sị về.”
Hạ Miên Miên không có gì dị nghị, ngoan ngoãn nghe theo.

Hai người đi tới cửa biệt thự, quả thực có hai chiếc xe đã đỗ chờ sẵn.
Thời điểm ngồi vào trong xe, Hạ Miên Miên nhịn không được ngẩng đầy nhìn tòa nhà được tầng tầng lớp lớp cây cối xanh mướt bao lấy, kỳ thực cô cũng chỉ bị anh giam một ngày một đêm mà thôi, nhưng bởi vì giữa chừng phát sinh không ít chuyện khiến cô cảm thấy một ngày một đêm đó thật dài, cũng may cuối cùng đã kết thúc.
Còn cái phòng tối kỳ quái kia, sau này có đánh chết cô cũng không đến đây lần hai.

Lúc xe khởi động, Hạ Văn Xuyên vừa vặn xuống lầu, Hạ Miên Miên không nhịn được đuổi theo bóng hình của anh, lại luống cuống quay sang hỏi Phương Cần:

“Các anh đi mấy ngày?”
Phương trợ lý từ tốn đáp: “Nhanh thì một tuần, chậm thì nửa tháng.”
Nói cách khác, ước chừng nửa tháng cô sẽ không chạm trán Hạ Văn Xuyên.

Hạ Miên Miên thở dài một hơi, đồng thời trái tim thoáng nhói lên, cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Phương trợ lý:
“Trong phòng khách có một bó hoa hồng, anh lấy giúp tôi để cốp xe nhé.”
Phương trợ lý gật gật đầu, quay người đi vào nhà, một hồi lâu mới khiêng bó hoa ra, chờ đến khi anh ta cất gọn gàng vào cốp, Hạ Miên Miên mới phân phó lái xe rời đi.

Hơn 40 phút sau mới về đến biệt thự bên hồ, có lẽ dì Liên đã được thông báo từ trước, sớm chờ sẵn ngoài sân.

Xe còn chưa dừng, Hạ Miên Miên đã hạ kính xuống, vẫy vẫy tay gọi bà:
“Dì ơi!”
“Ôi tiểu tổ tông, con quay lại rồi.”
Vành mắt bà đỏ lên, vội vàng tiến lên đón, đến khi cửa xe mở ra, bà lập tức nhào đến ôm cô, lo lắng nói:
“Về sau không được làm thế nữa nghe chưa? Dì sắp bị dọa đến nhồi máu cơ tim rồi đó.”
Hạ Miên Miên vòng tay ôm bà, dỗ dành:
“Đừng lo lắng, con không sao, lúc đầu con cũng không định bỏ nhà đi thật mà.”
“Con đó, sau này đừng xúc động như thế, nếu trên đường gặp phải tai nạn bất ngờ hay người xấu thì phải làm sao?”
Hạ Miên Miên cười:
“Lúc ấy con tức giận quá, không nghĩ nhiều như vậy.”
Dì Liên kéo tay cô, thấy cô vẫn còn mặc áo ngủ thì cười nói:
“Nhanh nào, lên thay bộ quần áo khác rồi ăn sáng.

Dì đã chuẩn bị nhiều đồ ngon cho con rồi.”
“Cảm ơn dì, con còn chưa rửa mặt nữa cơ, tỉnh ngủ đã lập tức lên xe về nhà rồi.”
“Ừ, đi rửa mặt mũi đi.”
Hai người vào nhà, Hạ Miên Miên thì đi thẳng lên lầu, dì Liên thì cao hứng vừa ngân nga hát vừa đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Lên lầu, Hạ Miên Miên không vội đi rửa mặt mà lấy điện thoại di động ra do dự nhắn tin cho Hạ Văn Xuyên.

Hết gõ lại xóa, cô cảm thấy viết gì cũng không ổn, mặc dù giam anh cả đêm có chút quá đáng nhưng cô thực sự bị anh ép đến nổi nóng.

Cuối cùng dứt khoát không gửi tin, tắt màn hình điện thoại, chuẩn bị đi rửa mặt mũi.

Đến khi vệ sinh cá nhân qua loa, thay một một bộ quần áo mới xong đi ra, cầm điện thoại lên vừa vặn nhận được tin nhắn của Hạ Văn Xuyên.

[Muốn mua cái gì thì liệt kê ra, anh bảo Phương Cần đi mua.]
Hạ Miên Miên có chút lóng ngóng không bắt kịp mạch suy nghĩ của anh.

Anh bị cô khóa trong phòng tối cả đêm vậy mà không những không tức giận còn muốn mua quà lấy lòng cô.

Hạ Văn Xuyên rốt cuộc anh lại định chơi chiến thuật mới gì thế?
Nghĩ nghĩ cuối cùng trả lời lại: [Không cần đâu.

Em không muốn mua gì cả.]
Đợi một lúc không thấy đối phương trả lời, cô đoán hẳn là anh đã lên máy bay.

Hạ Miên Miên cũng không ngồi suy đoán đông tây nữa, đi xuống lầu ăn sáng.
Mới mấy hôm không gặp, dì Liên đã cảm thấy cô gầy mất mấy cân, đau lòng đến mức hai mắt đỏ hoe, chuẩn bị cho cô một bàn bữa sáng mấy người ăn không hết, còn vô cùng nghiêm túc khuyên cô nên ăn nhiều hơn:
“Mấy ngày nay dì nhất định phải bồi bổ cho con thật cẩn thận mới được, nhìn con đi, gầy đến trơ cả xương rồi đây này.”
“Dì nói quá rồi, con thực sự không ních nổi nữa.”
Hạ Miên Miên đẩy bát đũa, nhất quyết bỏ cuộc.

Hai người hàn huyên một lúc, dì Liên đột nhiên nhớ ra, nói:
“Hôm qua dì nhận được điện thoại của dì nhỏ, cô ấy nói hai ngày nữa sẽ về nước, còn mang theo con trai về cùng.”
“Dì nhỏ?”
Hạ Miên Miên nhíu mày, nhất thời không nhớ ra nhân vật này là người nào, trong trí nhớ của nguyên chủ hình ấn tượng về người này cũng rất mơ hồ.

Dì Liên nói:
“Chính là em út của mẹ các con, năm đó cô ấy ra nước ngoài học rồi định cư tại đó luôn, nghe thì rất hoành tráng nhưng cuộc sống chẳng suиɠ sướиɠ gì.

Chồng cô ấy thu nhập thấp lại còn ham rượu chè, uống say là về đánh đập vợ.”
“ Có lẽ quá thất vọng nên cô ấy cũng không sinh được con, sau này nhận một câu bé làm con nuôi.

Năm nay cậu ta 18 tuổi thì phải.

Những năm gần đây sinh hoạt phí của cô ấy đều do anh con chu cấp.

Khó trách con không có ấn tượng gì, từ sau khi phu nhân qua đời, cô ấy không về nước lần nào nữa.”
Hạ Miên Miên ồ lên một tiếng hỏi:
“Vậy lần này dì ấy tới là muốn thăm người thân hay muốn định luôn ở đây?”
Dì Liên thở dài:
“Hôm qua hàn huyên với cô ấy vài câu, hình như cô ấy đã ly hồn rồi, chuẩn bị về nước định cư lâu dài.” Hạ Miên Miên gật gật đầu:
“Vậy chuyện này dì đã nói với anh con chưa?”
“Rồi.

Cậu chủ nói cứ để mẹ con họ ở đây vài ngày, đến khi cậu ấy về sẽ tự có sắp xếp.”

Hạ Miên Miên không quá để ý việc này, dù sao dì nhỏ kia đối với cô mà nói cũng chỉ là người xa lạ.

Cô đứng lên từ tốn nói: “Con đi soạn sách đây.

Lát còn đến trường.”
Dì Liên sửng sốt hỏi: “Gấp vậy à? Không nghỉ ngơi 2 ngày đã.”
“Con đã nghỉ rất nhiều ngày rồi.”
Dì Liên có cách suy nghĩ giống Hạ Văn Xuyên không coi trong giáo dục, khiến cô thường xuyên quên mất mình vẫn đang là học sinh.

“Dù gì cũng muộn rồi, chờ ăn trưa xong rồi đi.” Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ cuối cùng đồng ý:
“Vậy chiều con đi.”
Buổi chiều, thấy Hạ Miên Miên xuất hiện ở trường rất nhiều bạn học nhao nhao đến trêu chọc, cho là cô ham chơi lười học, kiếm cớ cúp cua.

Chỉ Bạch Tinh và Lê Hạ biết chân tướng, chờ đến khi vòng người vãn bớt, mới kéo cô bạn thân ra một góc thì thầm.

“Anh của cậu không xử lý cậu à?”
Bạch Tinh nói:
“Hôm đó anh ấy cho người lôi bọn tớ đến phòng làm việc.

Hu hu đúng là sợ suýt tè ra quần đó.

Không nói ngoa tí nào luôn.”
Lê Hạ cũng hỏi: “Cuối cùng cậu chạy được bao xa, ra được đến ngoại thành không?”
Hạ Miên Miên cười:
“Tránh ở nhà một người bạn.

Anh ấy không xử lý được mình còn bị mình xử lý ngược lại.”
Nói xong cô không nhịn được đắc ý cười khanh khách.

Nhốt được tên trùm phản diện vào phòng tối, cô chắc chắn là người đầu tiên.

Hai cô bạn tò mò muốn hỏi cho ra ngô ra khoai, nhưng việc này quan hệ mật thiết đến mặt mũi của Hạ Văn Xuyên, muốn giữ mạng tốt nhất vẫn không nên lộ ra.
Hết tiết, Hạ Miên Miên đi nhà vệ sinh, ngẫu nhiên gặp được hai cô bạn cùng trường, hiển nhiên sau bữa tiệc kia người nào cũng đối xử với cô cực kỳ nhiệt tình, thân thiết.

Có đi nhà vệ sinh vô tình chạm mặt cũng chào hỏi như thể bạn thân lâu năm.

Lúc cô đứng trước bồn rửa tay, một cô bạn học họ Lý chạy đến, nói cho Hạ Miên Miên biết ít dưa vừa hóng được:
“Miên Miên nghe nói Chu gia sắp thành thông gia với nhà cậu, có đúng không?”
Hạ Miên Miên ngẩn ra, quay đầu nhìn cô bạn kia hỏi: “Thông gia gì cơ?”
Bạn học Lý cũng ngẩn người, chớp chớp mắt nói:
“Cậu không biết à? Ba tớ làm trong ban giám đốc cấp cao của Chu thị, nên xem như cũng biết chút nội tình, gần đây tin tức nóng hổi nhất trong giới kinh doanh chính là việc kết hôn của người thừa kế duy nhất của Chu Thị - Chu Khả Nhi và anh của cậu - Hạ Văn Xuyên đó.”
Hạ Miên Miên nhíu mày:
“Dưa thôi.

Mình không nghe anh mình đề cập đến chuyện này.”
Bạn học Lý kia lại đáp:
“Tin tức này mới rộ lên 2 ngày nay thôi.

Hay là anh cậu chưa tìm được cơ hội nói với người trong nhà?”
Hạ Miên Miên đột nhiên cảm thấy tim nặng nề như bị một tảng đá lớn đè lên, cô nghĩ thầm: Anh ta nhìn thấy tôi đều muốn bổ nhào lên người tôi ăn tươi nuốt sống, làm gì có thời gian nói chuyện khác.

Hạ Miên Miên nói:
“Chắc thế, để chút về mình hỏi anh xem.

Bạn học Lý hai mắt sáng long lanh cảm thán:
“Mình đã từng gặp trực tiếp Chu Khả Nhi.

Ôi chị ấy đẹp kinh khủng, từ nhan sắc đến khí chất đều đỉnh của chóp.

Người thật còn đẹp hơn trên bìa tạp chí nữa.

Nếu mà lấy anh cậu.

Chu choa tổ hợp người thừa kế, lại sở hữu hai visual đỉnh cao chứ.

Đúng là tuấn nam mỹ nữ.”
Hạ Miên Miên: …
Rời nhà vệ sinh cô cũng không vội về phòng học.

Tìm một chỗ tương đối yên tĩnh ít người qua lại, lấy điện thoại, nhanh chóng gõ một tin nhắn gửi cho Hạ Văn Xuyên.

Bởi vì quá xúc động cô cũng chẳng để ý hành động hiện tại nồng nặc mùi dấm.
Hạ Miên Miên: [Có phải anh muốn kết hôn?]
Không lâu sau, Hạ Văn Xuyên gửi lại tin nhắn: [???]
Hạ Miên Miên: [Hừ.]
Hừ xong, tắt máy đi thẳng về lớp học..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện