Nông Kiều Có Phúc

Chương 14: Giải thích.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Hồ thị thấy Đại Hổ khóc chỉ Trần A Phúc, liền nhận định là Trần A Phúc bắt nạt Đại Hổ. Tức giận đến đá Trần A Phúc mấy cước, mắng: "Mày cái đồ đại ngốc tử này, đánh Đại Hổ nhà tao làm gì? Đầu óc quá hỏng, muốn đánh Đại Hổ cũng ngốc giống như mày hả?"

Bọn người Trần Nghiệp và Trần Danh cùng theo sát vào, thì chứng kiến một màn Hồ thị đá mắng Trần A Phúc.

Trần Nghiệp mắng Hồ thị: "Cái đồ đàn bà thối này, mắng A Phúc làm chi? A Phúc đầu óc không tỉnh táo, bà cũng không tỉnh táo?"

Trần Đại Bảo thấy Trần Danh đến, chạy tới kéo tay hắn lớn tiếng khóc ròng nói: "Nương con không có đánh Đại Hổ ca ca. Là A Cúc cô cô cho nương con ăn kẹo hạt thông, nương con thấy Đại Hổ ca ca muốn ăn, liền cho hắn, nào nghĩ đến hắn vừa ăn vào trong miệng một cái thì phun ra, còn khóc."

Mọi người thấy miệng Đại Hổ đỏ bừng, vừa khóc vừa hà hơi không ngừng, lại nhìn viên kẹo bị phun ra trên mặt đất còn dính một ít bột ớt thì cũng đều hiểu. Nhất định là Trần A Cúc muốn trêu chọc ngốc tử, không nghĩ rằng lại hại Đại Hổ.

Hồ thị cũng sẽ không nghĩ như vậy, còn trừng mắt Trần A Phúc mắng: "Ngốc tử thế nào còn biết rõ Đại Hổ muốn ăn kẹo? Hừ, ngốc không đáng sợ, chỉ sợ vừa ngốc lại hư hỏng, đây chính là muốn hại chết người."

Trần Nghiệp đỏ mặt, mắng: "Ta nói cái mụ đàn bà này, rõ ràng là A Cúc không đúng, bà mắng A Phúc làm chi?"

Trần Đại Bảo lại khóc nói: "Còn có, trước đó A Cúc cô cô lại rót cho nương con một chén nước nóng nóng hổi, nương con không uống."

Hồ thị lại giải thích: "Nói bậy bạ gì đó hả, mày lại không uống qua, làm sao biết rõ nước kia là nóng hổi?"

Trần Đại Bảo liền không có lên tiếng, ôm chân Trần Danh nhẹ giọng khóc sụt sùi. Trong nội tâm Trần A Phúc thầm vui, con trai này là hợp tác tốt nhất, nên nói nó đều nói giúp, đến cùng chuyện gì xảy ra người khác cứ nghĩ đi, nàng là đầy mặt khờ khạo nhìn qua xà nhà ngẩn người.

Trần Danh và Vương thị nghe mà tức đến không thôi, mặc dù A Phúc không bị thua thiệt, cũng là vận khí tốt, hiện tại đầu óc nàng rõ ràng nhiều. Nếu ngốc giống như trước đây, thật trúng kế, đây chính là phải chịu tội. Vành mắt Vương thị đều hồng, đi tới kéo Trần A Phúc vào trong lòng, Trần A Lộc là đi qua kéo tỷ tỷ an ủi.

Trần Danh tức giận đến thân thể đều có chút run rẩy, nói: "Hài tử thì thế nào, đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, làm sao không tiếc để cho người ta bắt nạt như thế. Chao ôi, là hài tử nhà ta trở ngại mắt các người, xấu đến các người. Dù sao đầu cũng đụng rồi, lễ cũng đưa rồi, chúng ta liền về nhà đi thôi."

Trần Nghiệp vội vàng khuyên nhủ: "Nhị đệ, tình cảm huynh đệ chúng ta làm sao có thể bị đàn bà cùng hài tử trộn lẫn, đừng nóng giận." Sau đó, lại mắng Hồ thị cùng Trần A Cúc.

Trần A Quý cũng càng không ngừng chịu nhận lỗi.

Hồ thị trầm mặt không dám lên tiếng, nhưng Trần A Cúc lại ủy khuất đến không thôi, khóc lớn lên: "Nó chỉ là một đứa ngốc, bởi vì nó cùng đứa dã hài tử kia, chúng ta bị bao nhiêu liên lụy, nhưng cha và đại ca còn giúp đỡ bọn họ mắng con..." Diendanlequydon~ChieuNinh

Trần Nghiệp nghe mà tức giận đến muốn đánh nàng, bị Trần A Lan ở một bên kiên quyết kéo Trần A Cúc đi.

Trần lão thái mặc dù không thích Trần A Phúc và Trần Đại Bảo, nhưng bà cũng biết rõ Trần A Cúc có sai trước, lão Nhị lại đặc biệt bảo vệ bọn nhỏ. Lại nghĩ kể từ khi Vương thị gả đến nhà bọn họ, không chỉ lão Nhị sống sót như kỳ tích, thế nhưng còn sinh con trai, từ đáy lòng bà là cảm kích Vương thị. Huống chi, A Cúc bị sủng sinh hư, nếu thật làm phỏng người xảy ra chuyện gì, danh tiếng của nó đã có thể bết bát hơn.

Nên mới lên tiếng khuyên nhủ: "Lão Nhị, là A Cúc không đúng, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, ca ca của con không phải là mắng nó rồi sao? Còn đi cái gì mà đi? Không thể nói mấy lời nói tổn thương hòa khí, nếu không nương sẽ mất hứng. Mau đừng nóng giận, thọ yến lão nương, tất cả mọi người phải thật cao hứng, mới là phúc khí của lão nương."

Trần Danh cũng không phải thật muốn trở về, hắn thủy chung cảm thấy đại ca và chất tử không tệ, muốn hai nhà quan hệ gắn bó tốt. Thân thể này của hắn chết vào lúc nào cũng không biết được, hắn muốn cho đại phòng ở sau khi mình chết đi có thể giúp đỡ một nhà cô nhi quả mẫu một chút, ở thời điểm bọn họ bị bắt nạt thì duỗi tay ra.

Lại hạ khẩu khí nói với Trần Nghiệp và Hồ thị: "Chúng ta đã ở riêng rồi, A Phúc chúng ta cho dù không thông minh, cũng không ảnh hưởng đến nhóm chất nữ, người ta chỉ biết nói khuê nữ Trần gia đầu thôn Đông như thế nào. Còn có, A Phúc nhận thức Đại Bảo làm con trai, chuyện này ta cũng nhiều lần giải thích qua cùng Lý Chính và các thôn dân. Đó là bởi vì tình huống A Phúc đặc thù, chúng ta không muốn để cho nó xuất giá rồi chịu ủy khuất, muốn về sau cho nó lập nữ hộ, mới làm cái quyết định này. Các thôn dân phần lớn đều thấu hiểu, cũng đều công nhận, cũng sẽ không ảnh hưởng đại sự nhóm chất nữ."

Hồ thị vừa nghe này lời nói liền tức giận, quát lên: "Nhị thúc nói nhẹ nhàng đơn giản nhỉ, cái gì mà các thôn dân đều công nhận, ai công nhận? Còn không phải là cười nhạo lão Trần gia chúng ta không có quy củ, chuyện hoa cúc khuê nữ nhận nhi tử cũng có thể làm ra được, còn có chuyện gì không làm được. Lại nói, ngươi giải thích cũng chỉ là giải thích cùng người trong thôn, những người ngoài thôn biết rõ sao?"

Trần Danh đỏ mặt nói: "Nếu như nhà ai bởi vì chuyện A Phúc và Đại Bảo hiểu lầm chất nữ, ta đến cửa giải thích."

Hồ thị nói: "Nhị thúc đến cửa giải thích, giải thích được thì đây sao..."

Trần Nghiệp ngăn cản lại Hồ thị nói, mắng: "Vẫn còn ở nơi này há miệng hả, thọ yến của nương có còn làm hay không?" Nói xong, đỡ lão phu nhân kéo Trần Danh về phòng chính.

Hồ thị chỉ đành dẫn Cao thị đi phòng bếp, vừa đi còn vừa nói: "Luôn miệng nói lập nữ hộ, lập sao? Hay là dụ dỗ người."

Vương thị đi theo sau lưng Hồ thị giải thích: "Quản gia của ta nghĩ vài năm tới lại cho A Phúc lập nữ hộ, khi đó, Đại Bảo cũng lớn hơn vài tuổi, hai nương con bọn họ mới có thể tự mình sống qua ngày."

Hồ thị hừ lạnh không để ý Vương thị.

Lúc ăn cơm, Trần A Cúc tức giận không tới phòng chính ăn.

Lão phu nhân dẫn hai đứa con trai cùng đại tôn tử Trần A Quý ăn ở trên kháng, những người khác ngồi ăn trên bàn lớn dưới mặt đất.

Bàn trên giường gạch rất náo nhiệt, nói chuyện trời đất. Đặc biệt là nói đến lão Tam Trần Thực làm ăn càng làm càng tốt, hiện thời còn có tiền vốn mua một cửa hàng mang tiểu viện ở phủ thành, đều cũng được thơm lây, tiếng cười cũng vui vẻ hơn nhiều. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Trần Thực thường xuyên mang tiền mang vật cho Trần lão thái cùng đại phòng đồng thời, cũng không bỏ rơi nhị phòng. Người cả nhà đối với hắn đều rất có cảm tình.

Mà bàn dưới đất thì không thân thiện chút nào. Trần Đại Hổ và Trần Đại Nha rất ghét bỏ cách Trần A Phúc xa xa, cho dù Trần A Lan vẻ mặt tươi cười, cũng nhìn ra được nàng không thích kề cận mình. Trần A Phúc ngược lại không sao cả, bên trái là Vương thị ngồi, bên phải là Đại Bảo cùng A Lộc ngồi.

Mặc dù đều là chút thức ăn nông gia, cũng coi như là phong phú, năm món ăn bốn món ăn mặn, lấy ngụ ý cửu cửu trường thọ. Mặc dù có vài món ăn mặn chẳng qua là thả vài miếng thịt, nhưng cũng có mùi thịt không phải sao. Hơn nữa, may là vài món thức ăn đều dùng mỡ xào, mà không phải món ăn luộc nước trong nhà ăn. Nghe mùi thơm, Trần A Phúc lại nhịn không được chảy ra nước miếng, nàng vội vàng dùng khăn ngực lau.

Vẫn là Trần Đại Hổ chứng kiến Trần A Phúc chảy nước miếng, nói: "Xem, nàng ta lại chảy nước miếng." Sợ cha nó nghe được đánh nó, còn thông minh hạ thấp thanh âm.

Trần A Phúc tức giận đến liếc mắt, tức giận còn rèn luyện mí mắt của nàng linh hoạt.

Trần Đại Nha lại nói: "Ồ, nàng ta còn biết trợn trắng mắt kìa."

Cao thị gấp rút trách mắng hai đứa bé nói: "Nói bậy bạ gì đó, coi chừng cha các con nghe được lại muốn nện các con."

Hồ thị trừng Cao thị một cái nói: "Vốn chính là ngốc tử, còn không cho phép người ta nói à."

Hết chương 14.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện