Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 214



Ngoài trời tuyết rơi dày cả một đêm, ngày hôm sau bên ngoài liền biến thành một thế giới toàn màu trắng.

Mặc dù tuyết rơi, Phó Dư Sâm vẫn giờ nào việc đó, sớm đã rời giường rửa mặt chải đầu.

Từ Xán Xán cũng dậy theo, để Phó Dư Sâm ngồi trước kính bàn trang điểm rồi chải tóc, quấn khăn vấn đầu, lại lấy áo choàng da chồn đen lót lụa xanh ngọc khoác lên người hắn, cuối cùng đứng trước kính thưởng thức mỹ nam.

Phó Dư Sâm cúi đầu nhìn Từ Xán Xán, trong mắt phượng mang theo một tia hứng thú: đây là lần đầu tiên Từ Xán Xán dậy hầu hạ hắn rời giường buổi sáng đâu!

hắn cúi đầu hôn môi Từ Xán Xán một chút, thấp giọng nói: “Buổi tối chờ ta trở lại!”

Dứt lời liền rời đi.

- -------

Phó Dư Sâm tiến cung hầu bệnh, còn lại một mình Từ Xán Xán cũng không ngủ được, liền bảo Chu Nhan đem Phó Thụy đã sớm tỉnh bế lại đây, cùng Phó Thụy cùng nhau chơi nửa ngày, hai mẹ con lại rúc đầu vào cùng nhau ngủ.

Đợi Từ Xán Xán tỉnh ngủ, đã đến giữa trưa.

Rửa mặt chải đầu ăn diện xong, Từ Xán Xán liền bắt đầu xử lý việc nhà.

Nàng ngồi ngay ngắn ở trên giường, trong tay bưng một chén trà xanh chậm rãi uống, nghe người phía dưới bẩm báo.

Chu Nhan cùng Bích Vân bị nàng coi như đại quản gia mà bồi dưỡng, bởi vậy một trái một phải đứng bên cạnh giường để hầu.

Trần ma ma cùng bốn vị ma ma đều đã xử lý hết các việc vặt, còn lại đều là những việc cần Từ Xán Xán quyết định.

Đổng ma ma bước ra khỏi hàng, cầm một quyển sách kê khai danh sách cần tặng lễ tết Nguyên Tiêu bắt đầu nói.

Từ Xán Xán vừa nghe đến tặng lễ ngày tết Nguyên Tiêu, liền nhớ tới một đám cô mẫu, chị em của Phó Dư Sâm cả thân cả sơ kia, cảm thấy phiền phức chết, lập tức phân phó Đổng ma ma: “Ma ma xem rồi bàn bạc với Chu Nhan được rồi!” Cũng chỉ là chút quà tặng trong ngày lễ, dựa theo phân lệ thông thường của Thái Tử Phi trước đó là được, nàng không kiên nhẫn để tâm mấy việc này.

Đổng ma ma đáp “Vâng”, liền lui xuống.

Người bẩm báo tiếp theo là Trần ma ma.

Bà là tới hỏi việc an bài yến hội cho tết Nguyên Tiêu, Từ Xán Xán liền kêu Chu Nhan lại đây nghe rồi để ý những thứ chưa ổn để chờ một lát nói lại cùng Trần ma ma.

Trần ma ma nói xong, Từ Xán Xán liền nhìn về phía Chu Nhan, Chu Nhan lập tức uốn gối hành lễ, đem những việc cần chỉnh sửa nói ra, cùng Trần ma ma thương nghị, lúc này mới bẩm Thái Tử Phi để an bài xuống dưới.

Trần ma ma lui ra, Doãn ma ma liền tiến lên bẩm báo việc tuyển thêm 18 tiểu nha hoàn tam đẳng từ thôn trang đưa lên và đưa 2 nha hoàn từ nhị đẳng lên đại nha hoàn.

Từ Xán Xán vẫn đang tiếp tục uống trà vì đã có Bích Vân tiến lên lắng nghe rồi cùng Doãn ma ma bàn bạc.

Bích Vân cùng Doãn ma ma thương lượng xong, liền hướng Từ Xán Xán trả lời: “Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ cùng Doãn ma ma tuyển ra bốn nha hoàn nhị đẳng, thỉnh ngài xem lại một chút để chọn ra 2 người ạ.”

Từ Xán Xán vốn muốn để Doãn ma ma và Bích Vân chọn luôn, nhưng rồi lại nghĩ đại nha hoàn chính là nô tỳ ngày ngày ở chung với mình, đúng là nên chọn ai nhìn thuận mắt, liền nói: “Doãn ma ma đưa 4 người đó vào đi!”

Trong lúc Doãn ma ma tự đi ra ngoài kêu bốn nha hoàn nhị đẳng vào, Hồ ma ma liền cầm tráp lễ tiến lên hồi báo: “Bẩm Thái Tử Phi, hôm nay người tới đưa bái thiếp xin gặp ngài có công chúa Ngọc Mính, Ngọc phu nhân, nhà ngoại đại thiếu nãi nãi, trưởng công chúa Mộc Dương ……”

Từ Xán Xán nghe xong không khỏi cảm thán, tuyết rơi mà vẫn có người có tinh thần tới gặp nàng, thật đúng là đáng để gặp, liền nói: “Ta buổi chiều rảnh, báo lại cho công chúa Ngọc Mính, Ngọc phu nhân, nhà ngoại đại thiếu nãi nãi buổi chiều tới, những người còn lại khi nào ta có thời gian tính sau!”

Hồ ma ma đáp “Vâng”, liền đi xuống. Những bái thiếp xin gặp Thái Tử phi bà đều đã chọn lựa qua, những người râu ria hay muốn đến gặp chỉ để hàn huyên nịnh bợ đều đã bị loại, nhưng những người xin gặp vẫn còn rất nhiều, may mắn là Thái Tử Phi cũng sẽ tự chọn lựa một vài trong số đó chứ không chuẩn tiếp kiến tất cả mọi người.

Hồ ma ma mới vừa ra khỏi nhà chính, liền thấy Doãn ma ma mang theo bốn nha hoàn đi vào, trong đó Hồng Phất, Hạt Y cùng Hôi Tuệ là những người mình hay gặp, liền cười nói: “Ma ma lại đây mà không che dù à?”

Doãn ma ma hoạt bát xởi lởi, gặp người không thể không cười nói, lập tức vừa cười vừa nói: “Ta vào nội viện liền đi dọc theo hành lang, cũng không bị tuyết rơi xuống!”

Hồ ma ma cười cười, để nha hoàn đi cùng bà bung dù lên, mang vào giày đế cao tránh mưa, dọc theo đường các bà tử đang dọn dẹp đi ra ngoài. Bà hơn các ma ma khác ở chỗ là đã có chồng có con, trượng phu làm việc ở phủ Quốc Công, con trai thì làm giáo úy trong quân của Thái Tử, ngày ngày trôi qua dễ chịu, cho nên là so với các ma ma không gả chồng chỉ có thể trông nhờ vào Thái Tử phi không giống nhau. Tương lai Thái Tử điện hạ đăng cơ làm hoàng đế, các ma ma kia chắc sẽ đi theo Thái Tử phi vào cung hầu hạ, còn bà sẽ xin về nhà dưỡng già hưởng phúc thôi!

- ----------------

Từ Xán Xán mỉm cười nhìn bốn nha hoàn nhị đẳng đang đứng trước mặt, trong đó Hồng Phất, Hạt Y cùng Hôi Tuệ là ba người đã hầu hạ nàng một thời gian, nàng cũng coi như hiểu biết.

Hồng Phất rất có nhẫn nại, lúc trước là chuyên quản việc hầm các loại canh cho Từ Xán Xán; Hạt Y trầm mặc ít lời, kim chỉ lại rất tốt, chuyên môn ở tây sương phòng may vá quần áo cho hoàng thái tôn; Hôi Tuệ là người tính tình hoạt bát, ngày ngày vén rèm mành ở trước cửa chính đường, lại cũng vui vui vẻ vẻ, cũng rất có ánh mắt.

một nha hoàn khác có chút lạ mắt, mặt trứng ngỗng mắt to nhìn rất có nét đẹp cổ điển, tên gọi là Hồng Cừ.

Từ Xán Xán nhìn một phen, liền có chút thương hương tiếc ngọc, ai cũng thấy luyến tiếc nếu không chọn, cuối cùng nói với Doãn ma ma: “Đều đem 4 người các nàng đưa lên hết đi, vị trí nhị đẳng nếu thiếu sẽ tìm người bổ sung sau!” Cùng với Chu Nhan, Bích Vân, Huyền Băng cùng Chu Tước, trong phòng nàng có tất cả 8 đại nha hoàn.

Doãn ma ma uốn gối đáp “Dạ”.

Hồng Phất cùng ba người khác cũng vội đồng thời uốn gối hành lễ: “Tạ Thái Tử Phi!”

Bích Vân mang theo bốn nha hoàn nhất đẳng vừa được cất nhắc đi đông sương phòng để dạy dỗ cũng như an bài công việc cần làm, Từ Xán Xán liền cùng Chu Nhan đi phòng ngủ phía tây xem hoàng thái tôn.

Hai bà vú Tôn Khải gia, Hàn Hạ gia đang ngồi ở mép giường may vá, đại nha hoàn Huyền Băng ngồi ở trên giường nhìn hoàng thái tôn, thấy Thái Tử Phi tới, vội đem đồ may vá kim chỉ đặt vào khay, đứng dậy cùng Huyền Băng cùng nhau uốn gối hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Thái Tử Phi!”

Từ Xán Xán mỉm cười hơi hơi gật đầu, nói: “Hoàng thái tôn có uống nước chưa?”

Huyền Băng và Chu Nhan là cùng nhau phụ trách hoàng thái tôn, nghe vậy vội trả lời: “Bẩm Thái Tử Phi, hoàng thái tôn vừa rồi đã uống nước, cũng xi tiểu qua, mới vừa thay đổi tã sạch rồi ạ!”

Từ Xán Xán lúc này đã tới bên giường, nàng bế con trai lên thơm vài ngụm: “Trường Nhạc a, mẹ mang con ra ngoài đi dạo nhé!”

Chu nhan vội nói: “Thái Tử Phi, bên ngoài quá lạnh……”

Từ Xán Xán sai bà vú bao bọc kỹ lưỡng và đội mũ cho hoàng thái tôn, sau đó mới nói: “Chỉ cần quấn đủ ấm, thì sẽ không có việc gì!” Nếu con trai suốt ngày ở trong nhà ấm quá như thế này mới dễ bị bệnh.

Cần đi ra ngoài, Từ Xán Xán lại để Huyền Băng ở lại: “Nhìn nhóm tiểu nha hoàn mở hết các cửa sổ ra để làm mới không khí trong phòng, sau ba mươi phút thì đóng lại!”

Huyền Băng đáp “Dạ”, uốn gối hành lễ, nhìn mọi người vây quanh Thái Tử Phi cùng hoàng thái tôn đi ra ngoài.

Từ Xán Xán ôm Phó Thụy được bọc đến kín mít đứng ở trước lan can dưới hành lang, trên mặt có chút lạnh, nhưng đầu óc lại sảng khoái rõ ràng, phổi cũng thoải mái hơn nhiều.

Nàng nhìn bông tuyết tung bay như lông ngỗng, thấp giọng nói chuyện với con trai: “Trường Nhạc a, sang năm là con đã hơn 1 tuổi rồi, chắc là sẽ biết gọi mẹ rồi nhỉ?”

Lý ma ma cười nói: “Thái Tử Phi, hoàng thái tôn sang năm là đã hai tuổi đấy ạ!”

Từ Xán Xán biết là Lý ma ma tính theo tuổi mụ, cũng không phản bác, mỉm cười nhìn tuyết rơi đầy trên sân.

- ---------------------------

Rừng bạch dương trong nội viện, rừng trúc, các cây sơn chi, lầu các đều bị một tầng tuyết trắng dày bao phủ, chỉ có lan can hành lang dài bởi vì có nha hoàn bà tử vẫn luôn chà lau cho nên sạch sẽ.

Từ Xán Xán cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện mấy chậu cây râm dưới bậc thang đều bị phủ trắng xóa, thoạt nhìn giống như là bị chôn trong tuyết, liền phân phó Lý ma ma: “Ma ma cho người phủi tuyết ở mấy chậu cây râm rồi bê lên để ở hành lang bên dưới đi!”

Lý ma ma đáp “Vâng”, lập tức mang theo mấy nha hoàn đi xuống.

- ---------------

Sau khi dùng qua cơm trưa, Từ Xán Xán đang cầm một cái trống bỏi cho Phó Thụy chơi đùa thì công chúa Ngọc Mính mang theo Lam anh Nhi tới.

Lam anh Nhi thấy Phó Thụy trắng trẻo mập mạp mi thanh mục tú rất là thích, bò đến cạnh giường nhìn Phó Thụy.

Chu Nhan cùng Huyền Băng sợ bé chỉ là một tiểu cô nương mới bốn năm tuổi không biết nặng nhẹ, liền đứng ở một bên nhìn chăm chú, mắt không rời hoàng thái tôn.

Công chúa Ngọc Mính qua tuổi này rồi thì thật sự là có chút thanh nhàn cô đơn, chỉ có 2 mẹ con làm bạn với nhau, cũng không có thân thích gì lui tới, thành ra thời gian nhàn rỗi nhiều, nàng muốn may vá chút gì cho hoàng thái tôn, rồi lại sợ người trong cung Thái Tử không tín nhiệm nàng không cho hoàng thái tôn mặc, nghĩ tới nghĩ lui, liền thêu mấy bức tranh Thập nhị phúc và Bốn mùa hoa cỏ đưa tới.

Từ Xán Xán tiếp nhận tranh thêu, nghiêm túc mà nhìn một vài bức, cảm thấy kỹ thuật thêu thật là khéo léo, mà càng ưng ý hơn nữa vì những hoa văn Ngọc Mính công chúa thêu đều là 《 ly tao 》là những loại hoa cỏ chỉ nhân cách thanh tao tinh khiết, thí dụ như lan, huệ cúc.

Trong lòng Từ Xán Xán rất cảm kích, liền im lặng kéo tay Ngọc Mính công chúa qua, phát hiện đầu các ngón tay của công chúa có rất nhiều vết thương, lập tức thở dài, nói: “Tỷ tỷ, tình cảm của tỷ ta ghi tạc, về sau không được để mình bị thương như vậy nữa!”

Ngọc Mính công chúa liên tục gật đầu. Nàng cũng giống nữ nhi Lam anh Nhi, thích và cảm kích Từ Xán Xán thật lòng, chỉ là từ nhỏ Ngọc Mính công chúa không khéo nói, không biết biểu đạt như thế nào, liền dùng kỹ năng thêu thùa may vá mà mình am hiểu nhất để giãi bày.

Từ Xán Xán phân phó Chu Tước đem tranh thêu treo ở phòng khách phía đông của mình, lại sai Hồng Phất mang theo tiểu nha hoàn bày các dạng điểm tâm tinh xảo, cùng Ngọc Mính công chúa nói đến việc tổ chức hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu.

Ngọc Mính công chúa nghe nói sẽ làm hội đèn lồng ngày tết Nguyên tiêu ở Kim Minh Uyển, rất là mong chờ, nói: “Trước kia hội đèn lồng ngày Nguyên Tiêu, thiếp thân cũng từng theo thánh thượng bước lên trên cửa Duyên Khánh xem qua, chỉ cảm thấy đèn đuốc rực rỡ náo nhiệt phi phàm, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé đều chơi thật sự vui vẻ!” Bởi vì không được sủng ái, nàng cũng chỉ có cơ hội đó được đi theo, về sau không còn lần nào được đi lên cửa Duyên Khánh xem đèn lồng nữa, nên ký ức này vừa tốt đẹp cũng có chút thê lương.

Từ Xán Xán thấy trong mắt công chúa mang theo một tia hồi ức, cười nói: “Ta có một ý tưởng như thế này, sáng sớm ngày mười lăm tháng giêng tỷ tỷ mang theo tiểu quận chúa ngồi xe lại đây, ở chỗ này chơi một ngày, sau đó cùng ta ngồi xe đi Kim Minh Uyển, tỷ thấy được không?”

“thật sự là quá tốt,” Ngọc Mính công chúa vội cười nói, “Chỉ là phiền toái Thái Tử Phi!”

Từ Xán Xán cười: “Có tỷ làm bạn với ta, ta cũng không tịch mịch!”

đang nói chuyện, Thôi thị liền ôm con gái Từ đại tỷ nhi, dẫn theo bà vú cùng nha hoàn bên người theo Hồ ma ma tới. Vừa tiến đến thấy Từ Xán Xán cùng Ngọc Mính công chúa đang nói chuyện, nàng liền cười hì hì uốn gối hành lễ: “Gặp qua Thái Tử Phi, gặp qua công chúa!”

Từ Xán Xán cười nói: “Người trong nhà hà tất đa lễ!”

Bích Vân đưa mắt cho Hôi Tuệ, Hôi Tuệ liền tiến lên dẫn Thôi thị ngồi xuống ghế bành ở bên cạnh giường.

Từ Xán Xán thấy đại tẩu ôm đại tỷ nhi trong ngực, liền nói: “Mau đem đại tỷ nhi ôm lại đây, đặt bên cạnh Trường Nhạc này!”

Thôi thị mỉm cười đứng dậy đem đại tỷ nhi cùng hoàng thái tôn đặt song song ở trên giường, đứng ở một bên nhìn tiểu quận chúa đem đại tỷ nhi cùng hoàng thái tôn chơi đùa. Sau khi bị trượng phu mắng cho một trận, nàng ta suy nghĩ tới nửa đêm, thực hối hận việc làm ngày xưa, liền quyết định ôm chặt đùi Thái Tử Phi, làm bạn của Thái Tử Phi thật tốt mà thôi. Lúc này Thôi thị nhìn đại tỷ nhi cùng hoàng thái tôn nằm cạnh nhau, đều là các em bé phấn điêu ngọc mài rất là đáng yêu, nhưng không hề nghĩ tới chuyện liên hôn nữa.

Ba người nói nói, liền nói tới việc trách nhiệm làm mối mà Thái Tử Phi gánh vác.

Thôi thị nghe nói Thái Tử Phi đã đem Ngọc tam cô nương hứa cho tướng quân Tiết anh làm vợ kế, còn dư lại ba vị Ngọc cô nương còn chưa gả, trong đó Ngọc tứ cô nương năm nay mười bốn tuổi, liền cười hì hì nói: “Thái Tử Phi, nhà chúng ta cũng có thân thích rất xứng đôi với Ngọc tứ cô nương đâu!”

Từ Xán Xán nghe vậy thực cảm thấy hứng thú: “Là công tử nhà ai?”

Thôi thị cười nói: “Là Phong Khánh đích thứ tử nhà Phong Địch, năm nay mười bốn tuổi, tướng mạo cũng khá, cũng là đồng học ở Quốc Tử Giám cùng Nghi Xuân, phối với Ngọc tứ cô nương có phải là quá hợp không? Chỉ là Ngọc phủ xuất thân võ tướng, không biết có nguyện ý gả tứ cô nương vào nhà quan văn hay không thôi…”

Từ Xán Xán hơi suy tư, liền nói: “Chờ một lát Ngọc phu nhân lại đây, để ta hỏi ý bà ấy!”

- -----------------------

không bao lâu sau Ngọc phu nhân liền mang theo Ngọc tứ cô nương, Ngọc ngũ cô nương cùng Ngọc lục cô nương đến. Ngọc tam cô nương vì đã định hôn sự rồi, ra ngoài có chút ngượng ngùng nên ở nhà.

Lúc mẹ con Ngọc phu nhân hành lễ với Từ Xán Xán, Thôi thị ở một bên nhìn, phát hiện Ngọc tứ cô nương mắt đẹp mày thanh cả người đều thoải mái tự tin, hơn nữa còn trang sức trâm hoàn quý trọng quần áo tráng lệ, thể hiện chính là cô gái được yêu chiều dạy dỗ tốt, lập tức liền âm thầm khen hay.

Đại tỷ nhi cùng Phó Thụy đều đói bụng, Chu Nhan Huyền Băng bế đi tây sương phòng để bà vú cho bú rồi ru ngủ. Chỉ còn lại một mình Lam anh Nhi, bé có chút buồn chán, liền hướng Từ Xán Xán làm nũng, đưa ra yêu cầu đã âm thầm mưu mô thật lâu: “Thái Tử Phi, anh Nhi muốn gặp Tiêu ca ca!”

Từ Xán Xán nhịn cười, nói: “Để ta bảo ma ma đưa con đi.” Vừa vặn hôm nay Tiêu Hạ ở trong phủ, để cho anh Nhi đi bám lấy hắn cũng rất tốt.

Lý ma ma liền phụng mệnh đưa Lam anh Nhi và nha hoàn đi thiên viện phía trước tìm Tiêu Hạ.

Thấy các nàng đi rồi, Từ Xán Xán cùng Ngọc Mính công chúa nói giỡn: “Tỷ tỷ, có muốn ta hứa tiểu quận chúa cho Tiêu tướng quân không?”

Ngọc Mính công chúa cũng cười: “Nha đầu này, thấy Tiêu tướng quân đẹp trai nên lúc trở lại trong phủ vẫn luôn nhắc mãi đâu!”

Nhất thời mọi người đều cười.

Từ Xán Xán mỉm cười hỏi Ngọc phu nhân: “Phu nhân ngài có nguyện ý gả cô nương cho nhà quan văn không?”

Ngọc phu nhân còn chưa trả lời, Bích Vân liền tiến lên hướng ba vị ngọc cô nương uốn gối hành lễ, nói: “Ba vị cô nương mời đi theo nô tỳ đi xem hoa thủy tiên Thái Tử Phi đang trồng đi!”

Ba vị Ngọc cô nương vốn là con nhà võ nên cũng không chú ý quá nhiều này đó, nhưng nghe nói như thế liền cười cùng Bích Vân đi ra ngoài.

Ngọc phu nhân thấy các con gái đi rồi, lúc này mới mỉm cười hỏi: “Thái Tử Phi, không biết là công tử nhà ai?”

Từ Xán Xán thích kiểu nói chuyện thoải mái của bà, liền nhìn về phía Thôi thị.

Thôi thị liền nói ngay: “Là Phong Khánh đích thứ tử của Phong viện phán Thái Y Viện, năm nay mới vừa mười bốn tuổi, tướng mạo cũng tốt, là đồng học ở Quốc Tử Giám với Ngũ công tử nhà chúng ta!” Từ Nghi Xuân trong nhà đứng hàng thứ 5, nên gọi là Ngũ công tử.

Ngọc phu nhân vừa nghe cũng có phần động tâm, nhưng là sự việc liên quan đến chung thân đại sự của con gái, bà vẫn muốn cẩn thận, cười nói: “Để thiếp thân trở về cùng lão gia thương lượng một chút, sau đó sẽ hồi đáp Thái Tử phi ạ!”

Từ Xán Xán cảm thấy cũng có lý, liền đáp ứng.

- ------------------------

Tiêu Hạ đang ở phòng ngủ sửa sang lại công văn, nghe được tiếng Lam anh Nhi bên ngoài kêu “Tiêu ca ca”, lập tức 囧.

Sau khi im lặng một lát, hắn liền tiếp tục sửa sang lại công văn.

(hahaaha ~ tiểu quận chúa có phẩm vị ghê nha!)

Trần ma ma mang theo nha hoàn dâng lên điểm tâm các màu tinh xảo cùng nước lê đường phèn. Mọi người đang dùng điểm tâm, nha hoàn vừa mới được đưa lên nhị đẳng Cẩm anh liền tiến vào hồi báo: “Bẩm Thái Tử Phi, Tiêu tướng quân đưa tiểu quận chúa đã trở lại!”

Từ Xán Xán thấy trong phòng đều là nữ quyến, không tiện để Tiêu Hạ đi vào, liền nói: “Để Lý ma ma đưa tiểu quận chúa vào đi!”

Tiêu Hạ cách rèm ở cửa hành lễ liền lui xuống.

Từ ngày mùng một đầu năm đi theo chúng tướng quân lại đây tạ ơn Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử phi, Tiêu Hạ chưa từng gặp lại Từ Xán Xán, Có thể cách rèm mà hành lễ cũng đã là một dịp tốt rồi.

Đến tối lúc khách khứa đã về hết, Từ Xán Xán cầm thực đơn mà cha viết riêng cho Phó Dư Sâm phân phó Trần ma ma: “Bữa tối ma ma làm thanh đạm một chút, nấu mấy món chay —— Phù trúc, rau xào với đậu cô-ve chao tỏi bằm, thêm 3 món mặn—— cá lư hấp, xương sườn hầm củ cải cùng thịt dê nướng. Món chính thì chuẩn bị bánh bao ngũ cốc, với hầm một nồi cháo kê.”

Vì thể chất của Phó Dư Sâm quá yếu, Từ Thuận Hòa ngoài việc định kỳ đến châm cứu vào ngày mùng 5 và mùng 10 hàng tháng, còn viết riêng một thực đơn để bồi bổ.

Trần ma ma nhớ kỹ rồi đáp “vâng” liền lui xuống.

Sau khi cơm chiều đã nấu xong, Trần ma ma tới hỏi ý đã bày bữa hay chưa, Từ Xán Xán liền nói: “Chờ Thái Tử điện hạ trở về đi!”

Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh cũng im ắng lại, tuyết cũng ngừng, mà Phó Dư Sâm còn chưa về.

Từ Xán Xán biết được hôm nay là phó đội trưởng Viên Thân Vũ theo Phó Dư Sâm tiến cung, liền sai Phó Dương cùng Tiêu Hạ cưỡi ngựa vào cung tìm Phó Dư Sâm.

Hoàng Lang nghe người ta hồi báo, vội ra gặp rồi nói: “Thái Tử điện hạ lúc mặt trời vừa khuất bóng đã ra cung rồi ạ!”

Tiêu Hạ Phó Dương lập tức nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra một tia nôn nóng.

Tiêu Hạ hướng Hoàng Lang chắp tay cáo từ, liền cùng Phó Dương rời đi.

hắn ngồi trên lưng ngựa, trầm giọng nói với Phó Dương: “Ngươi nhanh đi Phủ Khai Phong gặp Dương đại nhân, bảo hắn phong tỏa toàn bộ các cổng thành, ta hồi phủ bẩm báo Thái Tử Phi rồi tính tiếp!”

Phó Dương lập tức mang theo hai gã sai vặt quất ngựa chạy nhanh đi.

Tiêu Hạ cũng nhanh chóng hồi cung Thái Tử để bẩm báo tình hình.

Nghiệm ra là cứ hôm nào mình chăm, định post chương mới liền tù tì thì Cung lại không vào được ) Vậy là tại số trời đã định chứ ko phải tại mình nha haha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện