Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1474: Sinh Hảo Nhi Tử





Càn Đoái thực muốn nội thương hộc máu, mọi người đều nói sinh nữ nhi như khuỷu tay quẹo ra ngoài, hắn sinh đứa con trai mà sao khuỷu tay cũng quay ra ngoài thế này.

Hắn thật muốn đem kẻ lỗ mãng này đánh một trận chỉnh đốn.

Hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, đem sự bạo nộ của mình nén xuống dưới, Càn Đoái mới vung tay áo đi vào trong: “Nói đi, là chuyện gì!”
Dạ Dao Quang liếc nhìn Càn Dương ánh mắt thắng lợi, Càn Dương lại lộ ra nụ cười tươi chiến thắng: Hắn phải làm hảo nhi tử tự hố cha hắn.
“Sự tình là như vậy……”
“Cái gì! Đại Thừa kỳ, ma tu!” Càn Đoái mới vừa chuẩn bị ngồi xuống, vừa nghe xong Dạ Dao Quang nói, tức khắc mông như có lửa thiêu nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, “Ta mới vừa lên Hợp Thừa kỳ chưa lâu, đối phó với tên tiểu nhân trong miệng ngươi chưa chắc thành, ngươi còn bảo ta đối phó với tên mạnh hơn.


Ta không có bản lĩnh đó nhưng ngươi không mời người cao minh khác.

Tính ra, ngươi tìm đến ta, khẳng định đã cùng đường.” Càn Đoái dừng bước chân nhìn về phía Càn Dương, “Ta đi tìm quan tài, tìm hai bộ thật tốt.

Nhi tử a, cũng đừng nói cha không thương ngươi, thật sự nếu ngươi muốn tuẫn tang theo sư phụ ngươi thì cũng đừng lôi kéo cha đẻ ngươi theo chứ? Người làm cha này thành toàn cho ngươi, dù lòng đau khổ không thôi, nhưng sẽ không ngăn cản….”
Còn chưa đợi Càn Đoái chạy vội tới cổng lớn, Dạ Dao Quang lại chắn trước mặt hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Càn đại sư, ngài đã từng nghe nói vào ổ cướp cướp người mà có thể toàn thân lui chưa?
“Ngươi muốn làm gì?” Càn Đoái buộc gọn vạt áo lại, vẻ mặt phòng bị nhìn Dạ Dao Quang, rất giống như Dạ Dao Quang say mê sắc đẹp của hắn, “Ta sẽ không khuất phục!”
Dạ Dao Quang ghét bỏ nhìn hắn một cái: “Ta chính là hảo tâm nhắc nhở ngài, trước khi ngài tới, ta đã dùng nguyên thần xuất khiếu giao thủ cùng hai người kia…..”
“Ha ha ha ha….” Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, Càn Đoái liền phát ra một chuỗi tiếng cười, từ trên xuống dưới đánh giá Dạ Dao Quang một phen, “Ta nói này sư phụ hài nhi của ta, ngươi mạnh miệng có chút quá mức rồi.

Ngươi hiện tại nhiều nhất mới khôi phục tu vi Luyện Hư kỳ, ngươi có thể nguyên thần xuất khiếu đi tìm một Hợp Thể kỳ cùng một Đại Thừa kỳ, hơn nữa cùng bọn chúng giao phong, linh hồn nhỏ bé của ngươi có thể bình yên vô sự trở về sao? Ngươi đừng đem ta coi giống như tên tiểu tử ngốc này mà lừa gạt.”
“Ta không có đem ngài coi như kẻ ngốc, ta chỉ coi ngài là cha của tên ngốc thôi.” Dạ Dao Quang không chút khách khí đáp trả một câu, làm Càn Đoái tức giận thổi phì phì chòm râu, Dạ Dao Quang mới một cái lắc mình, thân thể nàng không cử động, nguyên thần lại từ thân mình nhảy ra, thẳng bức hướng tới Càn Đoái, đem Càn Đoái sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.
Thân mình bị đẩy tới bàn gỗ, Càn Đoái nghiêng đầu nhìn thân thể đằng sau nguyên thần, rồi lại nhìn nguyên thần trước mặt, hoàn toàn không giống thân ảnh giả.

Nhìn nguyên thần có tu vi Luyện Hư kỳ đỉnh, Càn Đoái cả kinh đến rớt cả cằm, một hồi mới cà lăm nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi….


Ngươi ăn linh đan diệu dược gì, cho ta một viên.”
Dạ Dao Quang không buồn liếc mắt nhìn hắn, nguyên thần nhanh chóng trở lại thân thể, cách một khoảng cách nhìn hắn: “Ta ngày đó là dùng nhất chiêu này giao thủ làm lung lay ý chí bọn chúng, hiện tại bọn chúng cũng đã tới Hàng Châu, chỉ sợ sớm đã biết nơi ta đặt chân, chẳng qua trên người ta có Tử Linh Châu thêm vào, bọn chúng dù muốn tra xét cũng tra không ra thực lực của ta, tự nhiên kiêng kị không dám động thủ.

Lúc này mới nhờ ngươi tới, nhưng ngươi tùy tiện xông vào rồi lại công khai rời đi.

Bọn chúng đang lúc cân nhắc xuống tay với ta thế nào, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ buông tha cho con mồi là ngươi à? Vẫn nói ngươi cảm thấy sức ngươi chỉ có một người, có thể đào tẩu giữa một Hợp Thể kỳ và một Đại Thừa kỳ sao?”
“Ngươi ——” Càn Đoái vươn run rẩy ngón tay chỉ vào Dạ Dao Quang, mồm miệng lẩy bẩy, nhìn về phía Ôn Đình Trạm, thấy Ôn Đình Trạm để môi cười khẽ, hắn hung tợn hướng về phía Ôn Đình Trạm nói, “Đều là bị ngươi dạy hư!”
Trước kia Dạ Dao Quang nào có âm hiểu xảo trá như vậy? Đây rõ rang là tác phong của tên phúc hắc vô sỉ phàm phu tục tử này, đúng là gần mực thì đen! Nghĩ đến đây, Càn Đoái hận sắt không thành thép, nhìn nhi tử bức hắn rơi vào một chuyện không liên quan, bưng một một đĩa điểm tâm màu tím gặm nhấm: “Ngươi vì sao một chút đều không có tiến bộ?”
“A?” Càn Dương đang đầy mồm nhai nghe thấy hai chữ tiến bộ, vội vàng trả lời, “Cha, con đi theo người mưới bốn năm mới tới Kim Đan kỳ, con đi theo sự phụ không tới mười năm mà đã vượt qua Nguyên Anh kỳ, hiện tại đã là Hóa Thần kỳ.

Con mấy ngày hôm nay còn tạm tới lá chắn, rất nhanh sẽ tới Luyện Hư Kỳ, con hiện tại mới….” Đang nói Càn Dương đếm trên đầu ngón tay, “Con hiện tại mới 24 tuổi, cha lúc 24 tuổi mới tới Nguyên Anh kỳ, còn nói con không tiến bộ?”
Càn Đoái hai tay ôm ngực, không được, hắn nếu có ngày ngã xuống, nhất định là bị tiểu tử này làm tức chết!
Dạ Dao Quang thật rất phục đôi phụ tử như hai kẻ dở hơi này có thể ở canh nhau hàng ngày, liếc mắt qua Càn Dương mới mở miệng: “Càn đại sư, ngài là cha ruột Càn Dương, ta như thế nào cũng không thể hại ngài…..”
“Ngươi hiện tại chẳng lẽ không phải đang hại ta sao?” Càn Đoái khóc không ra nước mắt nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang ho nhẹ hai tiếng: “Bẫy nhưng sẽ không có hại, ta chỉ là thỉnh ngài tới tương trợ ta, ta đã có một biện pháp nhưng lại phải cùng lúc đối phó với hai ma đầu kia.”
“Ngươi nói đi, ta hiện tại còn có thể như thế nào?” Càn Đoái rũ đầu, vẻ mặt sống không còn gì nuối tiếc.

“Chúng ta ở một tòa nhà bên cạnh Tây Hồ, dưới Tây Hồ có một con quái vật, pháp lực khó lường, ta ở dưới nó còn vô thố, nó nhất định có thể đánh chết Đại Thừa kỳ, ngài giúp ta bám trụ tên Hợp Thể kỳ kia, ta đem ma đầu Đại Thừa kỳ dẫn vào đáy hồ.” Dạ Dao Quang nói với Càn Đoái.
Càn Đoái rốt cuộc cũng khôi phục một chút sinh khí: “Chỉ cần ta đối phó ma đầu Hợp Thể kỳ kia?”
“Phải, chỉ cần ngài đối phó với Hợp Thể kỳ.” Dạ Dao Quang khẳng định trả lời.
Càn Đoái gật đầu, cân nhắc nói: “Ngươi xác định ngươi có thể giải quyết được ma đầu Đại Thừa kỳ kia?”
Cứ thế mà tin một tên đã bị giải quyết, đến lúc đó tên kia lại đánh trở về, vậy hắn chẳng phải bị liên lụy mà chết.
“Ngài hiện tại không có lựa chọn nào khác, ta nếu như không thể, thì nó là một cái tử lộ của ngài, cho nên ngài tốt nhất tin tưởng ta có thể đi.” Dạ Dao Quang đối với Càn Đoái buông tay.
“Sư phụ nhất định có thể!” Càn Dương cổ vũ sư phụ, vẻ mặt tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.
Càn Đoái nghiến rang, thật là nhi tử ngu xuẩn mà, hít sâu một hơi, lại phun ra một hơi, Càn Đoái nói: “Được, ngươi muốn ta làm gì thì nói đi.”
“Trong chốc lát ta sẽ dùng nguyên thần xuất khiếu dẫn ma đầu Đại Thừa kỳ đi, khi ta đưa hắn đi chỗ khác, ngài trực tiếp chặn tên ma đầu Hợp Thể kỳ còn lại là được.” Dạ Dao Quang giản lược nói xong liền nhìn Ôn Đình Trạm, rồi sau đó ánh mắt chuyển qua trên người Mạch Khâm, “Mạch đại ca, A Trạm giao cho huynh cùng Tiểu Dương, muội lo lắng bọn chúng mang theo thủ hạ.

Những kẻ đó tuy rằng không đáng để sợ hãi nhưng lại không biết số lượng nhiều hay ít.”
Tuy rằng nàng đuổi tới trước nghênh chiến, nhưng hai đại ma đầu tu vi cao khẳng định tốc độ cũng nhanh, những tiểu ma đầu đi sau có hay không nàng liền không thể biết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện