Quy Đức Hầu Phủ

Chương 38



Khắc cũng không muốn làm việc quá mức tuyệt tình khiến người ngoài bàn tán, nhưng ông nghe thánh thượng nổi trận lôi đình muốn giết cả phủ Quy Đức Hầu thì ông cũng hối hận không thôi, biết vậy chẳng làm.

Biết thế lúc trước ông không nên nhận lời việc hôn nhân với phủ Quy Đức Hầu, cũng không biết hiện tại đoạn tuyệt quan hệ với tôn nữ có còn kịp hay không…

Hứa Bá Khắc đã nghĩ trong lòng, một khi bị liên luỵ thì ông lập tức tiến cung bẩm rõ với thánh thượng việc Hầu phủ ép gả tôn nữ.

Hứa Bá Khắc đã chuẩn bị trước nhưng không lường được khúc xương cứng Khương lão thái gia này lại lấy cái chết ép quốc cữu gia dẫn ông ta xông vào trong cung để cầu xin thánh thượng tra rõ chân tướng.

Khương Thái sử lấy tính mạng của cả phủ ông ra bảo đảm việc này không phải do ngoại tôn của ông ta làm, khiến thánh thượng phải hạ lệnh điều tra rõ chân tướng của phủ Quy Đức Hầu.

Thanh kiếm đang treo trên đầu phủ Quy Đức Hầu đã tạm thời nới lỏng.

Trên dưới kinh thành nghe xong đều tâm phục khẩu phục tình nghĩa của Khương gia đối với phủ Quy Đức Hầu. Đến lúc này rồi mà lão Thái sử còn không quên bảo đảm cả nhà hiền tế.

Có khâm phục cũng có sụt sịt xúc động.

Nữ nhi này gả sai nhà cũng là làm hại gia tộc.

Khương gia xem như tiêu đời.

Người của Hứa phủ nghe xong thì trong lòng tràn ngập băn khoăn, đặc biệt là Hứa Trùng Hành. Ông ta nghe người bên ngoài nói nữ nhi Khương gia hại cả Khương phủ thì ông lập tức nói với Hứa Tằng thị: “Ai nấy đều nghĩ tiểu nữ sẽ hại chúng ta. Ngươi nghĩ xem, hai nhà chúng ta mới đứng vững gót chân trong kinh thành, ngày tốt lành còn chưa tới, ngươi cũng chưa được phong cáo mệnh phu nhân. Ngươi không thể nhất thời thơ thẩn việc nhỏ mà làm lỡ tiền đồ mai sau của hai nhà chúng ta.”

Hứa Tằng thị nghe vậy thì ngẩn ra, bà không nghĩ tới ông ta sẽ nói thế.

Bà còn cho rằng hắn sẽ đến trách bà chứ chẳng nghĩ tới hắn còn muốn thỉnh cáo mệnh phu nhân cho bà, nhất thời cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

Hắn vẫn coi bà là chính thê, dù hắn sủng ái tiểu thiếp, thiên vị con thứ thì hắn vẫn xem nàng là người duy nhất cùng hưởng vinh nhục, bạch đầu giai lão với hắn.

Hứa Tằng thị nghĩ vậy, trong lòng bà tiêu tan hiềm nghi, lúc nói chuyện với hắn cũng mềm mại hơn. Bà nói: “Ta biết, ta sẽ không để cho Song Uyển hại chúng ta.”

Bà nói đến đây rồi cảm thán một câu: “Sớm biết thế thì không gả nó vào cái nhà kia.”

Bà tới Hầu phủ một chuyến thì thấy người nhà kia có vẻ thân thiết với nàng.

“Cũng chẳng biết sao nhà bọn họ cứ mãi dính tới cái chết như vậy. Phụ thân vô dụng, nhi tử cũng thế, một nhà chẳng ai có thể vực dậy Hầu phủ…” Cảm xúc trong lòng Hứa Trùng Hành vô cùng rối loạn. Mấy ngày trước, ông và phụ thân nhìn chằm chằm ghế chủ sự Kim bộ kia, muốn nắm lấy vị trí mang lại sự ổn định về tiền bạc nhưng không nghĩ, mới bàn tính hai ngày thì đã phải từ bỏ.

Hứa Trùng Hành nhìn về phía Hứa Tằng thị, trong lòng ông suy nghĩ liệu có thể lấy lại hai mươi vạn lượng bạc không nhưng nhìn chạm phải ánh mắt dịu dàng của bà, cuối cùng ông vẫn không mở miệng.

Thôi thôi, lần này theo ý nàng đi.

Nếu như ép nàng ta vào đường cùng, nàng ta sẽ đem Hứa phủ chôn cùng cũng chẳng biết chừng.

**

Phủ Quy Đức Hầu không bận tâm đến suy nghĩ của người ngoài, cả phủ đóng chặt cửa khiến lòng người bàng hoàng. Mặt ngoài thì lòng người nhìn như bình tĩnh nhưng sóng ngầm mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên nơi đáy lòng.

Những năm này người hầu của phủ Quy Đức Hầu vốn đã rời đi rất nhiều, số còn lưu lại đều kí giấy bán thân nên không thoát khỏi. Phu nhân và Thiếu phu nhân đều muốn giấu việc Tuyên Trọng An không bị thương nên người hầu càng không biết chuyện. Những người hầu này biết Hầu phủ sắp bị tra xét thì không quản cái chết, cũng chẳng để ý đến giấy bán thân, vội vàng thu dọn bao quần áo chạy trốn.

Bọn họ vốn muốn trộm ít đồ từ Hầu phủ. Bình thường kho hàng có chứa đồ quý lẫn phòng ốc đều không có người trông coi, lúc này Khương gia lại mang theo một đám người tiến vào Hầu phủ. Đám người hầu thấy ngay cả Khương Đại phu nhân cũng đến nên biết không trộm được, bọn họ vội vàng thoát thân, ban đêm đeo tay nải nhảy xuống sông nhỏ trong Hầu phủ rồi men theo dòng nước chạy trốn ra ngoài.

Một toán người rời đi trong đêm.

Người của Hầu phủ cũng không quản, Khương Đại phu nhân mang người tới thì cũng mở con mắt nhắm một con mắt, chỉ để ý người ra vào Thấm Viên và Thính Hiên đường.

Số người hầu còn lại thấy Hầu phủ không truy cứu, cũng chẳng đuổi theo người rời đi thì một đám người nhát gan cũng tụm năm tụm bảy chia nửa rồi chạy đi.

Bất kể như nào, chạy đi thì còn mạng, không trốn thì mất mạng.

Hầu phủ vốn chẳng có nhiều người hầu thì lúc này lại càng thưa thớt. Đêm nay Đồ Thân đến phòng các vị phu nhân báo, nhũ mẫu Viên nương của Tuân Lâm trước đó bị đuổi tới phòng khâu đã trộm đồ của phòng khâu rồi chạy trốn bằng con sông nhỏ, Tuyên Khương thị nghe xong lập tức choáng váng.

“Nàng ta không phải luôn nói không nỡ xa Tuân Lâm ư?” Viên nương còn nhiều lần cầu xin bà trở về. Nếu không phải Trọng An nói không được thì bà đã sớm mềm lòng đáp ứng. Tuyên Khương thị nói xong thì cười khổ lắc đầu: “Được rồi, nàng ta muốn đi thì để nàng ta đi đi.”

“Cái kia…” Đồ Thân nói.

Tuyên Khương thị không rõ.

“Mẫu thân, đồ đạc.” Hứa Song Uyển nhắc bà một câu. Lúc quản gia nói chuyện có đề cập tới bà ta trộm của phòng khâu kha khá đồ.

Nói đến mức này thì chắc chắn đã trộm không ít.

“A, quên đi, không phải thứ quá quan trọng thì cứ cho nàng ta.” Tuyên Khương thị vừa thêu hoa vừa nói chuyện với tẩu tử cùng con dâu. Lúc này bà cũng không còn tâm trạng thêu thùa nữa: “Cũng vất vả nàng ta dùng sữa nuôi Tuân Lâm mấy năm.”

Khương Đại phu nhân nghe được câu này thì khoé miệng giật giật.

Tính tình của tiểu cô tử như này, cũng khó trách đến tuổi này rồi cũng không quản nổi cả nhà.

Tình trạng của Hầu phủ đã đến mức này, cũng không biết nàng ấy lấy đâu ra năng lực nói câu này.

Đúng thật là không nên để nàng ta biết thì hơn.

Không phải có Trọng An thì Khương gia bọn họ muốn để tự Hầu phủ liên luỵ đến chết rồi.

Khương Đại phu nhân rũ mắt, sắc mặt lạnh lẽo. Bà không muốn nhìn tiểu cô tử nữa nên cúi đầu nhìn khung thêu hoa của nàng ta, nói với cháu dâu đang đứng bên kia: “Những người này có trộm nhiều không, cần báo quan không?”

Hứa Song Uyển nhìn về phía bà bà.

Tuyên Khương thị lúng ta lúng túng nói: “Không… Không cần báo.”

Khương Đại phu nhân lạnh lùng liếc về phía nàng ta.

Tuyên Khương thị vội cúi đầu.

“Lần này không cần báo,” Hứa Song Uyển biết tâm tư của bà bà nên cũng không làm trái. Lúc này nàng cũng có ý riêng nên thừa dịp việc này nàng lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng: “Sau này nếu bọn họ muốn trở về thì không được; nếu bọn họ trắng trợn bán ra mà chúng ta không báo quan thì lúc ấy cũng phải báo. Đến lúc ấy phải để ý tới mặt mũi của Hầu phủ, quan phủ cũng phải chừa mặt cho Hầu phủ chúng ta.”

Đào nô chính là đào nô. Quan phủ có luật quản lý nghiêm ngặt, nếu bọn họ trốn tránh sinh sống thì ai cũng không bắt bọn họ. Nếu như bọn họ chui đầu ra thì Hầu phủ phải đưa ra biện pháp xử trí.

“Ừm.” Khương Đại phu nhân gật đầu, hờ hững nói: “Đến mức độ kia thì ngay cả Bồ Tát cứu mạng cũng chẳng thể trái luật pháp mà đi cứu bọn hắn.”

Tuyên Khương thị cúi đầu càng thấp hơn, đại tẩu nhà mẹ đẻ có ý riêng khiến bà xấu hổ không dám nhìn thẳng.

Hứa Song Uyển dịu dàng nói với Đồ quản gia: “Mấy ngày nay đã vất vả mấy lão già ngài rồi, chờ thân thể trưởng công tử tốt hơn, tỉnh lại thì chúng ta lập tức đi chọn thêm mấy người hầu.”

Đồ quản gia cũng biết Thiếu phu nhân đang nói tới trận phong ba này qua đi, trong phủ sẽ có thêm người. Hiện tại những người hầu đã rời đi cũng được, còn lưu lại đều là mấy người lớn tuổi, có thể sống chết cùng Hầu phủ, tương lai dễ dàng dựa vào nhau: “Vâng, Thiếu phu nhân.”

Dịch bà bà chờ quản gia lui ra thì mới bưng trà lên cho Khương Đại phu nhân. Bà vừa nhận vừa thở dài nói với lão nhũ mẫu: “Ngài đã tốt bụng cả đời, không phải bà nói ngài không nên; nhưng nương đã qua đời nhiều năm mà người một nhà này không vực dậy, cứ mãi dựa vào ngài, chẳng lẽ còn hy vọng vào lão phu nhân sống dậy thay bọn họ giữ cửa ư? Ngài xem xem, Tuân Lâm bị nuôi thành bộ dạng gì rồi! Nhũ mẫu kia mà là người tốt ư?”

Mặc dù Khương Đại phu nhân đau lòng cho Tuân Lâm bị cái tên hoàn khố Hứa gia kia gây trọng thương ở Khương gia bọn họ, dù Khương gia không đúng nhưng cũng do Hầu phủ không trông coi kỹ Tuân Lâm.

Hầu phủ quay đầu lại đem an nguy của ấu tử vất vả mới nhặt về được giao vào tay nhũ mẫu không thể tin tưởng được, cũng không biết tiểu cô tử chọn người như nào!

Trong nhà này cũng không phải hết người. Ngu nương tử, Khương nương tử, còn có Phúc nương đều là mấy người lão phu nhân trước khi khuất núi để lại cho nàng. Trước khi qua đời lão phu nhân còn hết lòng suy nghĩ cho nàng, ai ngờ nàng quản gia như thế này?

“Cũng may Tuân Lâm không xảy ra chuyện,” Khương Đại phu nhân nhìn chén trà, trong lòng bà cũng khó kìm nén sự khó chịu. Lão phu nhân nhà bọn họ khi còn sống đã hết lòng với tiểu cô tử này, khiến cho hai tức phụ dù không muốn so đo nhưng trong lòng không hề thoải mái: “Lão nhân gia dưới cửu tuyền mà biết được sẽ đau lòng biết bao.”

Tuyên Khương thị vừa nghe thấy thế thì nước mắt lập tức trào ra, bà cúi đầu lau nước mắt.

Lão nhũ mẫu bị nói đến mức không thể đứng thẳng lưng, ngay cả nước mắt cũng trào ra. Hứa Song Uyển biết đây là đại cữu mẫu mượn lão bà bà để châm biếm bà bà. Nàng thân là tiểu bối cũng không tiện nói nhiều, nhưng lúc này hai trưởng bối trong nhà đều đang khóc lóc, nàng không thể làm ngơ nên chỉ có thể lên tiếng: “Đại cữu mẫu, chuyện này đã qua, hiện nay ở trong nhà cũng tốt hơn rồi. Mấy người hầu lòng không hướng về Hầu phủ thì lần này cũng đã rời đi gần hết, chờ chuyện qua rồi thì lại chọn lựa thêm, vừa vặn chúng ta cũng sàng lọc lại, ngài nói xem có đúng hay không?”

“Đến lúc đó thì ngươi lưu ý chút.” Khương Đại phu nhân cũng biết không thể nói quá mức.

Hứa Song Uyển nở nụ cười.

Tuyên Khương thị bận bịu lau nước mắt, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn con dâu: “Uyển Uyển, lúc đó mọi chuyện đều giao cho con, nương già rồi không nhìn rõ người.”

Hứa Song Uyển đi qua lau nước mắt cho bà, Khương Đại phu nhân nhìn dáng vẻ bà bà tức phụ ngồi một chỗ thì kéo lão nhũ mẫu ngồi xuống bên cạnh. Bà hạ giọng nói với lão nhũ mẫu, trong lời nói cũng mềm mỏng hơn, xem như là xin lỗi lão nhân gia.

Tiểu cô tử kia của bà không mỉa mai thì không được. Tính tình của nàng luôn lành sẹo quên đau, trong phủ lại thêm một Hầu gia; nhi tử hay tức phụ dù tài giỏi thì cũng chẳng chịu nổi sự giày vò của bọn họ.

Lần này Trọng An chịu khổ là để cứu sống cả nhà này, không còn cách nào khác.

**

Yến vương đã hôn mê bất tỉnh, tin tức này rất nhanh được trạm dịch truyền tới đất phong của Yến vương là nước Yến.

Nước Yến còn chưa đưa tới tin tức thì âm thanh yêu cầu xử tử Tuyên Trọng An vang lên không dứt bên tai lão Hoàng Đế. Nhân dịp này lão cũng bắt được dư đảng của Yến vương.

Những năm này lão Hoàng Đế dù mê muội nữ sắc nhưng vẫn có toan tính riêng.

Tính tình của lão vô cùng tàn nhẫn, bỏ ngoài tai lời của triều thần cùng bách tích. Năm đó lão còn có thể đào thi hài của tiên hoàng hậu, người từng bắt nạt lão, rồi đuổi nàng ấy ra khỏi nghĩa địa của hoàng tộc. Lần này vì xả cơn tức trong lòng nên người chết dưới tay lão đếm càng không xuể.

Để lẫn lộn tầm mắt của phe Yến vương nên lão nửa giết nửa giữ lại mấy người trung thành với lão trong triều, cũng có rất nhiều nhà đã bị tra xét.

Đòng thời lão ra lệnh cưỡng chế ép giá gạo và vải vóc trong kinh, điều tra chém đầu mấy tên tham quan thu bạc trục lợi, và ban hành sắc lệnh giảm thuế đi một nửa trên cả nước vào năm sau.

Sắc lệnh vừa được dán lên khiến bách tích trong kinh vô cùng phấn chấn, hô to thánh thượng anh minh, thánh thượng vạn tuế. Bọn họ hoàn toàn lãng quên trước kia vừa oán giận Hoàng Đế hoang dâm vô độ và tàn nhẫn thô bạo.

Trong kinh gió tanh mưa máu, một bên cũng nhân dịp sắc lệnh mới hạ của Hoàng Đế mà vui mừng không ngớt. Dưới chân của bọn họ như có gió, hối hả bôn ba.

Hoàng Đế rốt cục đã hạ lệnh bắt giam người của phủ Quy Đức Hầu cùng Khương gia vào thiên lao, chờ nhi tử của Yến vương vào kinh sẽ chém đầu cả nhà. Lúc này Hứa Bá Khắc lập tức đứng ngồi không yên, lão sợ hãi đến mức quỳ xuống nhìn trời, tố khổ trước mặt văn võ bá quan là phủ Quy Đức Hầu và Khương Thái sử dồn ép hăm doạ lão khiến Hứa phủ của lão không thể không cúi đầu. Lão còn thể hiện lòng trung thành đối với thánh thượng cùng triều đình mà khóc lóc nói đạo nghĩa với Hoàng Đế, nói vì danh tiếng của thiên hạ và triều đình nên dù bị phủ Quy Đức Hầu cưỡng ép cưới tôn nữ Hứa Song Uyển, Hứa gia bọn họ chỉ đành tự đoạn tay chân, không nhận thân thích.

Lão Hoàng Đế nghe không ít người lên tiếng thay cho thần tử thì mỉm cười.

Miệng lưỡi Hứa ái khanh dù mười mấy năm trôi qua vẫn tốt như trước.

Tuyên Trọng An đang ngồi trên thảm dày trong đại lao, một tay hắn ôm tiểu kiều thê đang say giấc trong ngực, một tay khác thì dựa vào tường đọc thư. Sau khi tan triều, thân tín tới báo những lời Hứa Bá Khắc nói trên triều đình, hắn cúi đầu nhìn kiều thê đã mở mắt, rồi hắn lấy áo choàng lông phủ lên người nàng, nói: “Lạnh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện