Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

Quyển 1 - Chương 10



Trong 15 năm cuộc đời của Nghiêm Tiểu Tiểu thì hôm nay chính là ngày không may mắn nhất. Ngày hôm nay thật xui xẻo, đã vậy quần áo lại ướt sũng, hại cậu bây giờ cảm thấy lạnh run.

Nhất là tinh dịch đã chảy khắp quần lót, nước mưa ướt vào làm dịch thể càng bê bết, khiến cho cậu rất khó chịu, hạ thể rất ngứa ngáy, thỉnh thoảng cậu còn có ảo giác bị điện giật, thiếu chút cậu đã rên ra tiếng trong phòng học toàn là người...

Cái chân bị Abel Dieter đá đến bây giờ trở nên siêu đau, đau đến nỗi cả ngày cậu không thể rời khỏi chỗ ngồi, cũng may có An Tư đưa thức ăn cho cậu, bằng không chắc giờ cậu đã đói chết.

Không ngờ An Tư và cậu lại học cùng một lớp. Lớp học ngoài trừ 2 người Hoa như cậu và An Tư ra còn có một người tên Phùng Khải, là con lai.

Nhưng Phùng Khải lại rất lạnh lùng cao ngạo, không đến ý đến bọn cậu, An Tư có đi qua chào hỏi cậu ta, thế nhưng cậu ta lại lờ đi, điều này thật sự làm cậu bực mình.

Có điều cậu và An Tư bây giờ đã trở thành bạn thân. Không ngờ chỉ mới khai giảng mà cậu đã có được một người bạn, đúng là ngoài dự kiến của cậu.

Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ có bạn nào, cũng không có bạn học nào thân thiết. Tất cả là do cơ thể của mình, đa số thời gian cậu toàn ở nhà đọc sách, thường xuyên xin nghỉ bệnh ở nhà, cậu căn bản không có cơ hội để làm quen bạn bè.

Bạn bè duy nhất mà cậu biết là Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ. Cậu quen họ trong lúc đi bổ túc tiếng Hoa, ngặt nỗi bọn họ bây giờ là tình nhân, đâu có thể xem như bạn bè!

Nghĩ đến hai anh em nhà Thiệu, cậu lại giận.

Không gọi điện thoại cho cậu, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Bọn họ biết rõ cậu ít tiếp xúc với người khác, vào môi trường mới sẽ khó thích ứng, thế mà bọn họ lại ném cậu đi và mặc kệ. May mà cậu gặp được An Tư.

Vất vả lắm mới đợi được đến buổi chiều tan học, Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn dưới sự giúp đỡ của Tương An Tư bước ra khỏi phòng.

Bầu trời khi chiều cũng không giống lúc sáng, mưa phùn càng lúc càng nặng hạt, không khí rét lạnh khiến cho Nghiêm Tiểu Tiểu hắt xì liên tục.

"Tiểu Tiểu, chắc cậu bị cảm rồi đó, mà chân của cậu.... Tớ nghĩ cậu đừng về nhà, đi bệnh viện khám trước đi!" Tương An Tư đề nghị.

"Cảm ơn lòng tốt của cậu, tớ về nhà uống thuốc cảm với thoa tí rượu thuốc là ổn. Không cần đến bệnh viện đâu, rất phiền." Nghiêm Tiểu Tiểu vội lắc đầu.

Nơi nào cậu cũng có thể đi, nhưng tuyệt đối không thể đi bệnh viện, lỡ người ta phát hiện cơ thể cậu kì lạ thì hỏng bét, haizzz.

Tương An Tư còn muốn khuyên nữa, nhưng một chiếc xe cao cấp đắt tiền màu trắng đã dừng lại trước mặt bọn cậu. Một người đàn ông Trung Quốc có vẻ ngoài bình thường khoảng 40 tuổi bước xuống, cung kính mời Tương An Tư lên xe.

"Tiểu Tiểu, tài xế nhà tớ đến đón tớ này, nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về." Tương An Tư hỏi.

"Không làm phiền cậu đâu, tớ sẽ tự đón xe, cậu đừng bận tâm, cứ đi trước đi!" Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng lắc đầu mỉm cười.

Ngày đầu tiên quen biết mà đã phiền đến An Tư rồi, người ta còn tốt bụng muốn đưa cậu về nhà, cậu làm sao không biết xấu hổ được chứ.

Hơn nữa cậu muốn đợi xem cặp anh em bại hoại đáng giận có đến đón cậu không, ngày hôm qua còn nói là ngày nào cũng sẽ đến đón cậu.

"Vậy mai gặp!" Tương An Tư quen cậu được một ngày, biết cậu là người cố chấp, chỉ có thể gật đầu.

Nghiêm Tiểu Tiểu vẫy tay tạm biệt bạn thân. Sau khi nhìn thấy bạn mình lên xe rời đi, cậu tiếp tục đứng đợi, chờ xem liệu hai thân ảnh cao lớn có đến đón mình không.

Nếu bọn họ giữ lời hứa, nhìn thấy cậu rồi chạy lại giải thích, nói vài lời ngon tiếng ngọt thì cậu sẽ tha thứ!

Nghiêm Tiểu Tiểu mặc dù giận, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất thương bọn họ!

Nghiêm Tiểu Tiểu đợi cả buổi cũng không thấy bóng dáng hai anh em, nhưng lại thấy một người quen hơn!

"Ba!" Cậu đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức cao hứng chạy đến chiếc ô màu đen đang đi tới, phía dưới đó có một người trung niên phương Đông anh tuấn cao ngất đang vẫy tay.

"Tiểu Tiểu!" Nghiêm Ký Hạo mặc chiếc áo khoác lông dê màu xám, cái miệng nghiêm nghị có hơi mỉm cười, nhanh nhanh đi đến trước mặt con trai.

"Sao ba đến đây!" Nghiêm Tiểu Tiểu vui vẻ ôm lấy người cha mình yêu nhất, thật sự không ngờ ba sẽ đến đón!

"Ba lo cho cục cưng nhỏ của ba, ba mới đến sớm một tí là đã thấy con rồi!" Nghiêm Ký Hạo dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại đen láy giống vợ mình của con trai, vẻ mặt cưng chiều.

"Ba không cần lo cho con, con tốt lắm!" Nghiêm Tiểu Tiểu tựa vào lồng ngực rộng lớn ấm áp, làm cử chỉ OK với ba mình. Thực ra hôm nay vô cùng không OK, nhưng cậu không muốn làm ba mình lo lắng.

Vô tình nhìn xung quanh, Nghiêm Tiểu Tiểu phát hiện mọi người đang nhìn hai cha con bọn cậu, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng.

Không xong rồi, cậu đã quên mất chỗ này là cổng trường, chung quanh toàn là người, vậy mà cậu lại đứng đây làm nũng với ba. Lớn tướng mà còn..... thật sự rất mất mặt!

Thực ra người ngoại quốc rất nhiệt tình, cha con ôm nhau là chuyện bình thường. Mọi người chú ý đến họ vì màu da của người phương Đông rất bắt mắt hơn so với người da trắng, hơn nữa ngoại hình của họ thật sự rất thu hút.

Lúc Nghiêm Ký Hạo chưa xuất hiện, mọi người đã chú ý đến cậu bé Nghiêm Tiểu Tiểu xinh đẹp như tiên trên trời, chẳng qua cậu không để ý.

"Ba, mình mau đi thôi!" Nghiêm Tiểu Tiểu rời lồng ngực ba mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng nói.

"Được, mẹ con đang ở trong xe đợi chúng ta!" Nghiêm Ký Hạo gật đầu.

"Mẹ cũng đến sao!" Nghiêm Tiểu Tiểu kinh ngạc khẽ hô lên. Mẹ mình là người hướng nội, ngoại trừ đi siêu thị gần nhà để mua đồ thì rất ít khi ra khỏi cửa, ấy vậy mà hôm nay mẹ mình lại cùng ba tới đón, thật vui!

"Mẹ con còn lo lắng hơn cả ba, sợ ngày đầu tiên khai giảng con không quen!" Nghiêm Ký Hạo cười.

Con trai là tâm can bảo bối của vợ chồng họ. Từ hồi sáng lúc con trai ra khỏi nhà, họ đã lo lắng cho con trai sẽ ra sao ở trường, thế nên họ đã sớm chờ ở bên ngoài trường học.

Hết chương 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện