Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

Quyển 2 - Chương 39



Ngày hôm sau, khi chuông vừa reo, Nghiêm Tiểu Tiểu mới vào tới trường học, trễ như thế cũng tại ba cậu hết.

Ông thấy rất có lỗi với chuyện hôm qua quên đi đón cậu, tuy cậu đã bảo không sao, nhưng ba cứ kiên trì dẫn cậu đến nhà hàng cao cấp ăn sáng, coi như là bồi tội, bởi vậy trì hoãn không ít thời gian.

Điền Vũ Mặc có vẻ hôm qua bị Nghiêm Kí Hạo làm thật thảm cho nên không thể cùng hai cha con Nghiêm Tiểu Tiểu đi ăn sáng, không biết chừng nào anh mới có thể xuống giường đây nữa.....

Nghiêm Tiểu Tiểu chạy đến phòng học, nhưng chạy được một lúc thì có một đám người chặn cậu lại, người đi đầu chính là người mà cậu thề phải đánh lại, Abel Dieter.

Nghiêm Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày, anh ta xuất viện rồi à, nhanh quá nhỉ! Nhưng mà nhìn bên ngoài của anh ta đâu có vết thương gì quá nghiêm trọng...

"Chó da vàng, mày cuối cùng đã đến, bản thiếu gia đã chờ mày nửa ngày, tao còn tưởng mày biết bản thiếu gia đang đợi nên mày không dám tới đó chứ!" Abel chỉ vào cậu, nổi giận đùng đùng mắng.

Anh ta nghe đám người hầu nói, hiệu trưởng không dám đuổi học hai anh em nhà Thiệu, ngay cả Nghiêm Tiểu Tiểu cũng không dám, thiếu chút nữa tức chết anh ta. Anh ta lập tức xuất viện, quyết định đích than đuổi ba tên da vàng đáng chết này ra khỏi trường học, nhất là phải đuổi cho được người mắng anh ta tát anh ta đánh anh ta chửi anh ta là heo da trắng.

"Tôi muốn quyết đấu với anh!" Nghiêm Tiểu Tiểu nhíu mày, lên tiếng. Cậu sẽ không đợi anh ta đưa chiến thư, cậu sẽ tự làm điều đó, thừa dịp hiện tại đưa ra lời quyết đấu với người này.

"Quyết đấu?" Abel có chút kinh ngạc, lập tức hiếu kì nhìn cậu. Con chó vàng này dám khiêu chiến anh ta, thật thú vị!

"Đúng vậy! Nếu tôi thắng, tôi muốn anh phải giải thích cho chuyện anh mắng người da vàng chúng tôi là chó, hơn nữa về sau không được mắng như thế nữa!" Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu.

"Còn nếu mày thua?"

"Tuỳ anh quyết định."

"Được! Nếu mày thua, tao muốn mày phải quỳ xuống, trước mặt toàn trường liếm giày cho tao, thừa nhận người da vàng bọn bây là chó!" Abel đáp ứng, dù sao con chó da vàng này tuyệt đối sẽ không thắng, anh ta nhất định phải nhân cơ hội nhục nhã nó, chỉnh chết nó!

"Được!" Nghiêm Tiểu Tiểu cũng sảng khoái đáp ứng, cậu nhất định sẽ tìm mọi cách để chiến thắng.

"Nhưng bộ mày tưởng nói đấu là đấu hả?" Abel trào phúng, mắt liếc cái nạng trong tay cậu.

"Tôi..."

"Hai tháng sau chúng ta sẽ quyết đấu, đến lúc đó chắc thương thế của này cũng lành hết rồi, bây giờ đánh thắng mày, mắc công người ta bảo tao ỷ mạnh hiếp yếu, người Nhật Bản tụi bây hay nói thế mà..."

Able tự cảm thấy rất công bằng. Anh ta là một người rất kiêu ngạo, nhất định sẽ không lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn mà thừa nước đục thả câu, anh ta muốn chiến thắng của mình phải hoàn mỹ xinh đẹp, làm cho đối phương thua tâm phục khẩu phục, cho nên trước hết cho thằng oắt này ở lại trường thêm hai tháng nữa đi!

"Ỷ mạnh hiếp yếu là người Trung Quốc chúng tôi nói, tôi là người Trung Quốc, không phải người Nhật Bản, anh hãy nhớ kỹ!" Nghiêm Tiểu Tiểu nổi giận đùng đùng, chỉa nạng chống về phía Abel, giận dữ hét.

Thật mắc cười, sao lại có nhiều người nghĩ cậu là người Nhật Bản? Cậu nơi nào lớn lên giống với Nhật hả?! Chẳng lẽ vì nhìn cậu đặc biệt thấp bé?!

Đáng giận! Cậu nhất định phải cao lên! Cậu phát hiện trước khi đả bại Abel, cậu còn một chuyện quan trọng hơn phải làm, chính là không để người ta hiểu lầm cậu là người Nhật Bản thêm một lần nào nữa, mà nhìn vào là biết cậu là người Trung Quốc!

(Lé: vì hồi xưa thím sinh ra nhỏ con quá nên mới có tên là Tiểu Tiểu đó:3 Có sự tích hết cả mà:3)

"Mày rống éo gì, người Trung Quốc thì người Trung Quốc, có nhất thiết phải lớn tiếng vậy không?!" Abel hết hồn, tức giận mắng.

"Hai tháng sau tôi nhất định sẽ đánh bại anh!" Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

"Mẹ, nói đéo gì, coi chừng bố đây đổi ý đuổi học mày ngay bây giờ... A—" Abel tức sắp chết rồi, mặc kệ thân phận quý tộc của mình mà mắng to, kết quả quá kích động ảnh hưởng đến cổ.

"Cậu Abel, ngài sao vậy?" Đám người hầu phía sau y lập tức lo lắng hỏi.

"Cổ tao.... Mau, mau đưa tao đi bệnh viện... Chậm nữa sẽ tắt thở mất..." Abel khoa trương kêu to, như là đau đến có thể xỉu ngay bất kì lúc nào. Anh ta quả nhiên bị thương quá nặng, không nên xuất viện sớm như thế, tất cả đều do con chó da vàng kia làm hại!

"Dạ! Cậu Abel, ngài đừng sợ. Chúng tôi lập tức đưa ngài đến bệnh viện." Người hầu của anh ta lập tức đáp ứng, cùng nhau bối rối đưa anh ya đến bệnh viện, còn có người muốn gọi trực thăng đến đưa anh ta đi nữa kìa.

Nghiêm Tiểu Tiểu mắt xém trợn trắng, thật không chịu nổi mấy người này, Abel tuyệt đối là người được chiều chuộng nhất cậu từng gặp.

Người như vậy, mình có thể thắng, chỉ cần có thời gian!

Hết chương 39.

Lé: Abel chương này cưng ghê, như tạc mao thụ vậy ~ Oh, gay everywhere ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện