Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 3: Nghịch Thiên Quyết



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ------------------

Ban đêm.

Vân Phi Dương ngồi dưới một cây đại thụ trong đình viện.

Bởi vì mông bị thương, tư thế ngồi vô cùng kỳ quái, lại phối hợp với vẻ mặt nghiêm nghị, cả người giống như bị táo bón.

Vân Phi Dương mở mắt, vẻ mặt đau khổ.

- Aiii, linh khí Phàm Giới quá yếu, một đống lớn Thần kỹ vũ kỹ của ta hoàn toàn vô dụng.

Vốn hắn không có ý định tu luyện, muốn hưởng thụ sinh hoạt, tán gái cưới muội tử.

Nhưng hôm nay bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, mới ý thức được tình huống bây giờ của mình là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

Không được.

Đường đường Thần Giới đệ nhất cao thủ, đệ nhất soái ca, há có thể bi thảm như vậy cấ độ!

- Thế giới cường giả đứng đầu, muốn hưởng thụ sinh hoạt cần phải có đủ thực lực, nhất định phải tu luyện, ít nhất cũng phải có năng lực tự vệ, trước đó nên tùy tiện đạt tới Vũ Thần cảnh, sau đó tiếp tục đại kế tán gái.

Nghĩ thông suốt, Vân Phi Dương tính toán tu luyện, nhưng ngồi xổm dưới tàng cây hơn nửa ngày, táo bón hơn nửa ngày, vận chuyển rất nhiều vũ kỹ, tỉ như cái gì Cửu Huyền Thần Công, Hỗn Nguyên Tâm Quyết, lại như Trảm Thiên Diệt Địa các loại tâm pháp, cuối cùng đều thất bại.

Những vũ kỹ này nghe tên đã biết cấp bậc rất cao, cần pháp lực bàng bạc và tinh thuần, linh khí ở Phàm Giới quá yếu không cách nào cung cấp, hắn có thể tu luyện thành công mới lạ.

Mà nhân dân Phàm Giới nên phải cảm tạ việc linh khí yếu như thế này!

Nếu như tên này tu luyện thành công, dựa vào cả đống vũ kỹ khoa trương, vài phút đã có thể hút sạch linh khí triệt để khô kiệt, không có linh khí cung cấp, mọi người cũng cũng đừng tu luyện nữa.

- Phổ thông công pháp, ta không có mới đau chứ.

Vân Phi Dương rối rắm, làm đã từng là Thần Giới đệ nhất cao thủ, những vũ kỹ bất nhập lưu căn bản không có học qua.

"Ai."

Hắn ngẩng đầu, nhìn lấy bầu trời cảm khái.

- Sớm biết có một ngày như vậy, đã sớm chuẩn bị mấy bản bí tịch vào không gian giới chỉ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào rồi.

Chờ chút!

Không gian giới chỉ?

Vân Phi Dương như nghĩ đến cái gì, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một giới chỉ lấp lánh.

- Haha.

Hắn cất tiếng cười to.

- Bên trong có lẽ có phổ thông bí tịch a!

Đặt không gian giới chỉ trong địa phương bí ẩn nhất người, trên đời này chỉ sợ cũng có vị Thần Giới đệ nhất cao thủ này làm mà thôi.

Thực ra hắn cũng bị bắt buộc, từng đối mặt với vô số cường giả liên thủ vây công, vì không để bị đám kia lão bất tử cướp đi, suy nghĩ hồi lâu mới tìm được một chỗ tốt để cất giấu.

Không gian giới chỉ là một loại không gian khí vật, ngoài trừ sinh vật sống, cái gì cũng có thể chứa.

Nó đã nhận chủ, nên mặc dù không có tu vi, nhưng Vân Phi Dương vẫn có thể câu thông, vơ vét một hồi, hắn lấy ra một bản cũ nát bí tịch.

- Nghịch Thiên Quyết, nhất phẩm tâm pháp.

Nhìn mấy chữ trên bí tịch, Vân Phi Dương cau mày.

- Chỉ là hạ cấp tâm pháp, vậy mà để cái tên oách xà lách như thế.

Đẳng cấp tâm pháp Phàm Giới chia thành nhất đến cửu phẩm, Nghịch Thiên Quyết là nhất phẩm tâm pháp cấp thấp nhất, tuy thấp điểm, nhưng trong mắt người bình thường như Mục Oanh và Triệu Tráng, vẫn là bảo vật vô giá.

Vân Phi Dương lại tìm thêm một vòng, không phát hiện bí tịch khác, không thể làm gì khác hơn.

- Thôi kệ, có còn hơn không.

Nghịch Thiên Quyết tên rất bá khí, nhưng chung quy chỉ là tâm pháp cấp thấp nhất, bí tịch chỉ ghi chép rải rác vài đoạn, khẩu quyết vô cùng đơn giản, Vân Phi Dương dễ dàng ghi nhớ, sau đó bắt đầu tu luyện.

Sau nửa canh giờ, thuận lợi lĩnh ngộ tâm pháp, bên trong thân thể ngưng tụ được chút ít linh khí.

Võ tu, linh khí rất trọng yếu, bời vì vũ kỹ đều cần linh khi cung cấp mới có thể thi triển ra uy lực chân chính.

Lại qua nửa canh giờ.

Vân Phi Dương lĩnh ngộ Nghịch Thiên Quyết đến tầng, cảnh giới đột phá tới Vũ Lực nhất đoạn.

Vũ Lực là đẳng cấp mà người bình thường bắt đầu tiếp xúc, tổng cộng chia làm chín đoạn, đột phá chin đoạn có thể bước vào Vũ Đồ, trở thành một võ giả chân chính.

Chỉ một lát đã có đẳng cấp, không hổ là Thần Giới đệ nhất cao thủ a!

Vân Phi Dương mở hai mắt ra, có chút không hài lòng nói.

- Lĩnh ngộ nhất trọng cảnh chỉ thăng được nhất đoạn, muốn đạt tới Vũ Đồ, chí ít cũng phải đến cửu đoạn a.

Nghịch Thiên Quyết chia làm chín tầng, mỗi một tầng kéo theo việc đề cao đẳng cấp võ đạo, tu luyện tới chín tầng, có thể đạt đến cửu đoạn.

- Thôi, ngủ một giấc rồi tính.

Vân Phi Dương vốn không có ý định tu luyện, nếu như không phải vì bị chó cắn, hắn lười đi làm sự việc nhàm chán này, hay tán gái tìm lão bà trọng yếu hơn nhỉ.

- Vân đại ca.

Đúng lúc này, Mục Oanh đi ra, liễu mi hơi nhíu, nhẹ giọng chỉ trích.

- Sao huynh không hảo hảo dưỡng thương mà ra ngoài làm gì?

- Hóng mát chút ấy mà.

Vân Phi Dương đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười mê chết người không đền mạng.

- A!

Mục Oanh xoay người, mặt đỏ tới mang tai ngượng ngập nói.

- Vân đại ca, ngươi…ngươi…quần ngươi!

- Hửm?

Vân Phi Dương cúi đầu xem xét, phát hiện cái quần trượt xuống đụng tới đất, đập vào mắt là một cái quần lót thiêu hoa, hiển nhiên, vừa rồi lấy không gian giới chỉ, cởi đai lưng ra nhưng quên buộc lại.

Quả nhiên hóng mát mà!

Vân Phi Dương vội vàng nâng quần lên, một điểm e thẹn cũng không có nói.

- Oanh Oanh, phía dưới cũng bị ngươi thấy rồi, ngươi nhất định phải gả cho ta mới được.

Khuôn mặt Mục Oanh đỏ rực như lửa, ngượng ngùng chuyển đề tài.

- Vân đại ca, ta vừa rồi thấy ngươi ngồi dưới tàng cây tựa như đang tu luyện?

- Ừm.

- Ngươi là võ Giả?

- Đương nhiên, ta là võ Giả bên trong võ giả, trong cao thủ cao thủ!

Vân Phi Dương rất đắc ý.

- Vân đại ca!

Mục Oanh thấp giọng nói.

- Ngươi có thể dạy ta không? Ta cũng muốn học.

- Có thể chứ.

Vân Phi Dương sảng khoái đồng ý, lão bà đã muốn học, đương nhiên không thể keo kiệt.

Mục Oanh xoay người, vui vẻ hỏi lại.

- Thật sao?

Thế gian này, dù nam hay nữ đều hy vọng có thể tiếp xúc đến võ đạo để cải biến vận mệnh của mình.

- Thật.

Vân Phi Dương đi tới, ôn nhu nói:

- Dù sao trên trời, ta cũng có thể hái xuống cho nàng.

- Vân đại ca!

Mục Oanh cúi đầu xuống, quay người chạy mất dép.

Tiểu ny tử thẹn thùng a.

Đối mặt với nam nhân đẹp trai dám đẹp, lại nói lời mật ngọt, với cái tuổi vừa mới lớn của nàng, thật rất khó chống cự.

Vân Phi Dương lộ tia mỉm cười, âm thầm nghĩ, quả nhiên mị lực của mình không thể đỡ, mới trọng sinh không bao lâu đã mê đảo được muội tử, thật sự đắc tội, đắc tội a.

- Oanh Oanh, trời sáng ta sẽ dạy cho!

- Ừm.

Mục Oanh ngừng trước cửa, xoay người nói.

- Vân đại ca, cám ơn ngươi.

Vân Phi Dương chẳng biết xấu hổ đáp.

- Cám ơn cái gì, đều là người một nhà, đừng khách khí.

Mục Oanh bại lui.

Nam nhân tiện như thế, ai cũng chịu không được.

Hôm sau.

Trên tảng đá dưới cây trong sân, Mục Oanh ngồi xếp bằng, vận chuyển khẩu quyết Nghịch Thiên Quyết.

Vân Phi Dương đứng bên cạnh, yên tĩnh theo dõi.

Trong lúc tu luyện, Mục Oanh càng lộ vẻ đáng yêu, hắn không khỏi ngây ngốc mà nhìn, nghĩ thầm, vô luận như thế nào, cũng phải cưới cô em này, để nàng trải qua sinh hoạt mà thần tiên cũng phải hâm mộ.

Sau hai canh giờ, Mục Oanh mở mắt, hưng phấn nói:

- Vân đại ca, trong cơ thể ta giống như có khí lưu, có phải ngưng tụ thành cong rồi hay không?

- Nhanh như vậy?

Vân Phi Dương có chút ngoài ý muốn, lúc này bước lên trước, bắt lấy cánh tay của cô nàng, nói:

- Điều động khí lưu cho ta đến xem thử.

Tên này rốt cục ra tay.

Mục Oanh lần đầu tiên bị người lạ bắt tay, khuôn mặt nhỏ không khỏi nóng lên, tay nhỏ cũng hơi run rẩy.

Vân Phi Dương ra vẻ đạo mạo nói:

- Người tập võ, không câu nệ tiểu tiết.

Lời nói hiên ngang lẫm liệt.

Nhưng tay hắn thì lại cọ qua cọ lại trên bàn tay mềm nhẵn, biểu lộ rất vui sướng, chững chạc đàng hoàng chiếm tiện nghi nữ hài người ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện