Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 40: Chương 40



Mọi người nghe xong lại cười ồ hùa theo, Hân thẹn thùng đỏ ửng mặt, quay sang lườm NT, rít từng tiếng qua kẽ răng:
- Có ai như cậu không? Bị thương đến như vậy mà vẫn còn trêu đùa người khác? Tin mình làm cho cậu băng bó nốt mấy bộ phận còn lại không?
- Ôi trời ơi! Sao trên đời này lại có người ác độc đến thế này? Dám đe dọa giết người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, đã thế nạn nhân lại còn là một người thương tích đầy mình nữa chứ. – NT ra vẻ hoảng hốt, ai oán kêu trời, than đất, sau đó thở dài, ra vẻ tiếc hận nói – Haiz, xem ra ông trời bị mù màu rồi. Trắng đen lẫn lộn.
Mọi người nghe vậy cười khổ lắc đầu bó tay với NT.
Chị Huệ nhìn vẻ mặt bí xị, mếu máo của Hân cười vỗ vai, vẻ mặt đồng cảm đáp:
- Bây giờ thì mọi người nhìn rõ bộ mặt ngây thơ vô số tội của mụ Tuyết chưa? Cuối cùng bao ngày tháng bị dày vò và bắt nạt của tôi đã có người được trải qua và thấu hiểu.
- Đúng vậy đó. Hai mẹ con cô bé này bề ngoài xinh đẹp, có vẻ ngây thơ, yếu đuối nhưng thực chất lại vô cùng đáng sợ và sắc bén. Ai mà động đến họ thì nhất định sẽ bị gai nhím của họ đâm cho đau thấu xương, máu me đầm đìa, chỉnh cho không còn đương sống luôn. – QT véo yêu má AD, vẻ mặt đau khổ lên án nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập ý cười và tình yêu thương dành cho hai mẹ con NT. AD phụng phịu dãy ra khỏi lòng QT, cười tinh nghịch nhìn anh đáp:
- Cách tả văn của bác Tiệp tiến bộ hẳn, không uổng công AD thường xuyên lao tâm khổ tứ rèn luyện.
Căn phòng lại rộ lên một trận cười, chỉ có QT là đen mặt vì xấu hổ và bị làm trò cười.
NT cười theo mọi người, sau đó đưa mắt nhìn TN và NH vẫn yên lặng từ nãy giờ. NH thì luôn nho nhã ít nói như vậy nhưng có vẻ hôm nay anh trầm hơn một chút, mặc dù cười đùa theo mọi người nhưng cũng chỉ là góp vui lấy lệ. Còn TN rõ ràng trầm lặng một cách khác thường. Đôi lông mày lúc nào cũng cau lại, trong ánh mắt dường như chất chứa nhiều tâm sự. Vì vậy NT liền nắm tay bạn hỏi nhỏ:
- Sạo hôm nay im lặng vậy? Có chuyện gì sao?
- Không sao, chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi, cậu đừng lo. – Tuyết Nhi giật mình lảng tránh ánh mắt của NT, cười nhẹ nhàng đáp.
Thấy bạn như vậy NT cũng không ép buộc nữa, cười nhẹ nói tiếp:
- Mệt mỏi thì về nghỉ trước đi. Mấy hôm nay cậu cũng lo lắng cho mình quá nhiều rồi. Ở đây có nhiều người mà, lại có bác sĩ, y tá, cậu ở đây chỉ thừa thãi thôi. Về đi, khéo khi như vậy mình còn nhanh chóng hồi phục hơn. - NT cười đưa tay đẩy Tuyết Nhi về, rồi sau đó quay qua nói với NH:
- Anh Huy tiễn TN một đoạn giúp em nhé.
NH đang ngồi im lặng, nghe cô nói vậy đứng lên đang định đáp thì TN đã lên tiếng từ chối trước:

- Không cần phiền phức như vậy.... Mình về trước, bao giờ rảnh rỗi lại vào thăm cậu sau. Nhớ nghỉ ngơi, dưỡng sức nhiều vào.
Nói xong TN cầm lấy túi sách, cười nắm tay NT rồi quay sang thơm lên má AD, lễ phép chào bố mẹ cô:
- Hai bác ở lại, con xin phép về trước ạ. - Sau đó không đợi ai nói gì đã đi nhanh ra ngoài cửa.
Mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng cô, sau đó lại coi như không có chuyện gì, tiếp tục vui đùa. Chỉ có NH thẫn thờ nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại. Trong mắt là nỗi buồn và áy náy. Anh vẫn rất ân hận và buồn bã vì những gì đã xảy ra. Luôn muốn có cơ hội nói chuyện với TN nhưng cô thường phớt lờ và coi anh như người vô hình cho nên NH không thể làm gì khác là để cho mọi chuyện cứ tiến triển như vậy. Mặc dù trong lòng anh rất khó chịu và bức bối. Có lẽ anh đã thực sự chạm đến sự thiên liêng nhất trong trái tim cô, do đó cô mới không thể tha thứ và tức giận đến như vậy. NH thở dài buồn bã.
Mấy ngày sau, NT bắt đầu làm quen với cuộc sống của một bệnh nhân. Bạn bè làm việc cùng chỗ của cô đều đến thăm hỏi cô khiến cho NT rất cảm động. Đặc biệt bọn họ còn thông báo cho cô biết cậu Trung sắp làm đám cưới. Đó là điều đáng vui mừng nhất từ khi cô bị đưa vào đây.
Trung là một người đàn ông nhỏ nhắn, tuy không đẹp trai nhưng cũng dễ nhìn, tính tình hiền lành, tốt bụng và hài hước. Cậu là một người bạn tốt của cô. Mặc dù NT không đáp lại tình cảm của cậu ấy và mặc dù đã có niềm hạnh phúc thực sự thuộc về mình nhưng cậu vẫn quan tâm và yêu quý cô như một người bạn chuẩn mực. NT rất vui vẻ và xúc động vì điều đó. Cô càng vui mừng và hạnh phúc hơn khi cậu đã tìm được một nửa còn lại của mình.
NT ra vẻ tức giận, nói với cậu:
- Sao cậu không đưa vợ chưa cưới đến cho tôi xem mặt? Như vậy tôi còn vui hơn là giỏ hoa quả này.
- Ừm, đợi đến lễ cưới là em khác gặp thôi. Vì em mà anh hoãn cả ngày cưới của mình. Hôm đó cho dù cô dâu vắng mặt em cũng không thể vắng mặt được – Trung cười tươi ghẹo lại. NT cũng cười to, đập vào đầu cậu mắng:
- Ai là em của cậu? Tôi còn có con gái năm tuổi rồi đó. – NT trừng mắt nhìn Trung. Anh chàng này, bảo bao nhiêu lần vẫn không chịu sửa cách xưng hô, cứ nhất quyết gọi như vậy từ khi gặp cô lần đầu tiên. Hai người đều bằng tuổi nhau nhưng anh luôn bắt cô gọi mình là anh, lúc đầu vì muốn tán cô còn bây giờ đã thành thói quen, sống chết không chịu sửa, NT đành bó tay bất lực.
- Có con gái năm tuổi thì sao? Trông em vẫn trẻ như cô bé 18 tuổi, là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp. – Trung nửa đùa nửa thật nói.
- Chết nhé, tôi nhất định sẽ mách vợ cậu. Dám khen người con gái khác xinh đẹp nhất, lại còn kêu cho dù cô dâu vắng mặt cũng được. Tôi ghi âm lại rồi. Cậu tốt nhất nên chuẩn bị sẵn quan tài đi. Hehe. – NT cười nham hiểm, giơ điện thoại lên lắc lư, đắc ý nhìn anh chàng vẻ mặt như bánh đa mới ra lò bị ngấm nước mưa.
- Xem ra em nên bị thương ở miệng sẽ hay hơn nhiều. – Trung ngao ngán lắc đầu nói với NT.
- Rất tiếc mong ước đầy tội lỗi và ác độc của cậu đã không được ông trời nghe thấy bởi người không ngu ngốc như cậu. Haha.
NT cười to nhìn Trung giơ hai tay lên, ngả nón đầu hàng.
Im lặng ở bên cạnh, vẻ mặt như ăn phải một tổ kiến lửa vì bị vứt sang một bên, MV hậm hực xen vào:

- Em ngồi lâu như vậy không mệt sao? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?
- Không sao, nằm muốn liệt sống lưng luôn rồi, nếu nằm nữa chắc tôi bị liệt toàn thân quá. – NT bỉnh bơ cắt đứt câu nói của MV rồi quay sang tiếp tục nói chuyện phiếm với Trung, không để ý đến vẻ mặt đen thui của anh.
- Haiz, làm sao bây giờ? Tôi như thế này sao có thể tham gia đám cưới của cậu được? – NT thở dài, rối rắm nói.
- Anh đã bảo đợi em lành lại rồi mà. – Trung ra vẻ thản nhiên trả lời.
Nghe vậy NT sợ hãi đến mức gần như nhảy bật ra khỏi giường, may mà bị MV ngăn lại và vì vết thương của mình.
Bỏ qua nỗi đau ở tay, NT quay ngoắt sang nhìn chằm chằm Trung hỏi:
- Cậu không đùa chứ?
- Không đùa. – Trung nghiêm túc đáp làm cho NT luống cuống, không biết nói gì:
- Vậy....vậy.... Không được. Cậu điên à? Nếu cậu làm thế thật tôi nhất định tuyệt giao với cậu. – NT hết cách, đành mạnh miệng uy hiếp.
- Ngốc ạ. Anh đùa thôi. Không phải vì em.... Mà là do các cụ trọn ngày đó vì đẹp ngày, hợp giờ rồi gì gì nữa. Em không quan trọng đến mức đó đâu. – Trung đưa tay cốc nhẹ đầu NT, sau đó nháy mắt đùa cô. Nhưng NT vẫn không tin, đưa mắt nhìn mấy người còn lại. Thấy vậy, chị Nguyệt – một người phụ nữ khoảng bốn mươi, dáng người hơi đậm, cũng là nhân viên lao công với NT, tuy không quá thân thiết nhưng quan hệ không tệ và NT cũng rất kính trọng chị- đứng bên cạnh Trung, bước lên cốc đầu cậu ấy rồi cười nói với NT:
- Đúng vậy, nó đùa đấy, không phải vì em đâu.
- Tất nhiên rồi, thằng này chưa gì đã sợ vợ còn hơn cả tôi rồi. Làm sao dám làm như vậy? – Bác Trần cũng cười nói.
Mọi người nghe xong liền cười như được mùa nhìn cậu Trung mặt mày nhăn nhó, bí xị. Đến lúc này NT mới cười to, tránh né khỏi tay anh, thở phào đáp:
- Hết hồn.... Thôi được rồi, vì tấm chân tình và sự mong đợi mòn mỏi của cậu mà tôi đành miễn cưỡng tham gia vậy. Ai bảo tôi là một người bạn tốt cơ chứ. – NT cười, le lưỡi trêu anh bạn.

Trung chỉ còn nước lắc đầu bó tay với NT, sau đó cười tươi đứng dậy nói với cô:
- Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi, nhanh chóng hồi phục đấy, nhất định trước ngày cưới của anh phải khỏe lại, biết chưa? Nếu không anh nhất định không tha cho em.
Anh trừng mắt đe dọa NT rồi ung dung ra về. Bỏ lại NT đang cười nắc nẻ trên giường và MV với vẻ mặt đen như bao công.
Mọi người cũng lần lượt đứng dậy dặn dò NT nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho tốt, sau đó cũng về theo.
***********
Sau khi mọi người về, NT chẳng buồn quan tâm đến sự khó chịu viết rõ ràng trên mặt MV, đang định quay người nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì anh đã lên tiếng, giọng nói có vẻ cáu kỉnh:
- Em và cậu ta lúc nào cũng nói chuyện thân mật như vậy sao?
- Đúng vậy.
NT nhanh nhẹn trả lời như đó là chuyện đương nhiên khiến MV càng tức giận hơn, bá đạo ra lệnh:
- Sau này không được như vậy nữa.
- Tại sao? Anh có quyền gì mà ngăn cản mối quan hệ của chúng tôi? – NT không chịu yếu thế, lạnh lùng hỏi.
- Dựa vào anh là bố của AD.... Dựa vào anh là người đàn ông...của em. – MV cũng bực bội, mất kiểm soát, vội thốt lên điều vẫn luôn để trog lòng.
Câu nói của anh khiến NT giật mình, sau đó ngọn lửa căm ghét lâu ngày dường như đã nguội lại dần dần dâng trào, sục sôi trong khóe mắt, cô cười lạnh đáp trả:
- Vậy thì sao? Đó là ý nghĩ chủ quan của một mình anh. Tôi chưa bao giờ công nhận điều đó.
- Em…
V đang định nổi điên lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt rừng rực lửa và đau đớn của NT anh biết mình đã ngu xuẩn và mất trí thế nào khi chạm vào điều cấm kị của cô. Anh lại một lần nữa vô tình khơi dậy kí ức đau buồn nhất trong lòng cô, xé toang lớp vỏ mỏng manh đó, máu tươi lại chảy ra kéo theo bao sự căm ghét và thù hận của cô đối với anh. MV rất hối hận vì điều đó, chỉ muốn cho mình mấy bạt tai ngay lập tức. Phải biết khó khăn lắm mới có một chút cải thiện trong mối quan hệ của họ. Phải vất vả bao nhiêu MV mới cởi bỏ được sự đề phòng và bài xích của NT với mình. Bây giờ nhất định không thể chỉ vì một câu nói lỡ lời mà anh bị đánh bay về điểm xuất phát. MV nhất định không chịu thua.
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay mềm mại của NT, MV ngước mắt nhìn cô với tất cả chân thành và yêu thương trong trái tim, anh cất lên giọng nói dịu dàng và quyến rũ nhất:
- Lúc đầu làm tổn thương thân xác và linh hồn ngây thơ, trong sáng, đồng thời phá hủy luôn tương lai tươi đẹp của em. Sau đó lại ngu ngốc lăng nhục nhân cách của em….Mặc dù tất cả những việc đó đều vì sự ngu dốt và không hiểu của bản thân nhưng nó lại bắt em phải gánh chịu nỗi đau đớn và ám ảnh lâu dài….có thể là…. mãi mãi. – MV hít một hơi sâu rồi cười giễu bản thân, tiếp tục – Vậy mà bây giờ còn dám đứng trước mặt em lớn tiếng đòi quyền lợi và bá đạo cấm đoán em một cách vô lí…. Anh biết với những việc mình đã làm, thực sự không thể nhận được sự tha thứ của em. Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không bù đắp được tất cả lỗi lầm của mình….. Nhưng xin em hãy tin, anh luôn ghi nhớ tất cả và sẽ sống trong sự dằn vặt của lương tâm và tình yêu anh dành cho em suốt đời…. Biết rõ mình không có tư cách trách móc hay ghen tuông… nhưng khi nhìn thấy người đàn ông khác với ánh mắt trìu mến và cử chỉ ân cần dành cho em, anh lại vô cùng tức giận và đố kị… Vì vậy sự ích kỉ và chiếm hữu của một người đàn ông trong anh lại trỗi dậy, khiến anh mất đi lí trí nói lời không kịp suy nghĩ làm tổn thương em…. Anh xin lỗi… Mong em tha thứ cho anh… Anh biết mình thật yếu hèn và kém cỏi khi cũng có những suy nghĩ thấp hèn và tầm thường như nhiều người đàn ông khác.

Nói xong, MV cầm tay NT áp lên má anh, ánh mắt say đắm và yêu thương cháy bỏng nhìn cô khiến NT bối rối và mâu thuẫn vô cùng. Cô đang tức giận và căm ghét anh vô cùng khi anh dám nhắc đến điều đó, gợi lại nỗi đau trong cô….nhưng khi anh thâm tình nói lên nỗi lòng và sự áy náy của mình cô lại cảm động, thực sự cảm động. NT không biết làm thế nào? Sống mũi cay cay, mím chặt môi lại, cố kìm nén giọt nước mắt trực trào ra, cô vội vàng quay đi, không muốn MV nhìn thấy điều đó. Nào ngờ anh lại mạnh mẽ và kiên quyết đưa tay nắm nhẹ lấy cằm cô xoay lại, khiến NT nhìn thẳng vào mình. Dịu dàng đưa tay lau giọt nước mắt vừa chảy ra trên má cô và xoa lên đôi môi đang mím chặt vì kìm nén cảm xúc của cô. Cảm nhận người NT run lên với những động chạm của anh, MV dừng lại vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt rưng rưng của cô với sự chân thành tuyệt đối, nhẹ giọng nói:
- Em rất ghê tởm và sợ hãi anh có đúng không?- MV cười buồn nhìn NT tay nắm chặt lại, im lặng không trả lời – Anh biết mình rất vô sỉ, mặt dày… nhưng anh sẽ không lui bước cho dù em có chán ghét anh đến đâu. Anh sẽ dùng từng giây, từng phút còn lại của cuộc đời để chờ đợi và làm bất cứ việc gì khiến cho em có thể yêu và chấp nhận anh, kể cả khi em không tha thứ cho anh…. Nếu em vẫn đau khổ và ám ảnh vì chuyện đó, anh nguyện sống trong địa ngục và nỗi đau khổ ấy cùng em…. Anh chỉ xin em hãy vui vẻ, thoải mái như xưa và tùy ý trừng phạt, dày vò anh từng ngày cũng được bởi…. Anh yêu em…. Lần đầu tiên anh nghiêm túc nói điều này với em…. Anh xin thề đây là tình yêu đầu tiên cũng là cuối cùng trong tim mình. Em là người duy nhất trên đời này nghe thấy câu nói đó từ Trần MV.
Sau đó MV im lặng nhìn NT với ánh mắt say đắm và dịu dàng nhất, hận không thể moi tim mình ra cho cô xem. Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng chờ đợi cô, giao mọi quyền quyết định bản thân mình vào tay cô.
Cuối cùng NT cũng không cầm lòng được, một giọt nước mắt rơi xuống rồi những giọt nước mắt khác thi nhau rơi theo như dòng suối chảy, không thể ngăn lại. Lần đầu tiên NT khóc trước mặt MV, cũng là lần đầu tiên MV không e ngại tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của đàn ông, sẵn sàng phơi tày toàn bộ tâm can của mình ra trước mặt NT.
Đang im lặng chờ đợi NT sẽ nói gì đó nào ngờ cô lại khóc như mưa khiến MV hoảng sợ và luống cuống vô cùng. Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, nhưng anh lại không có kinh nghiêm dỗ dành bởi trước đó anh chưa bao giờ có một chút mảy may để ý đến nước mắt của đàn bà lại càng không ôn nhu, dỗ dành bất cứ ai.
Không kịp suy nghĩ, MV ôm lấy NT, cố gắng dịu dàng để không động đến vết thương của cô. Đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, anh vội vàng nói:
- Đừng khóc….Nước mắt của em chẳng khác nào axit tạt vào tim anh. Đau lắm…thực sự đau lắm. Em có thể hành hạ anh thế nào cũng được miễn là em vui vẻ và không tổn thương đến mình, có được không? – MV nhìn cô âu yếm hỏi. NT ngại ngùng quay đi, chẳng hiểu sao hôm nay cô lại yếu đuối như vậy. Cô cũng không quá bài xích cái ôm của anh. Đó là một vòng tay rộng lớn, vững chắc và ấm áp…. Nhưng trong cô vẫn tồn tại quá nhiều mâu thuẫn và giằng xé. Cho nên NT bối rối né tránh, mãi sau mới ngập ngừng nói:
- Ừm…tôi…tôi…cần thời gian.
Câu nói của NT khiến MV đang đau buồn vì sự né tránh và xa cách của cô với anh bỗng nguôi ngoai đi rất nhiều. Cô không dứt khoát cự tuyệt như những lần trước, lần này cô nói cô cần thời gian. Mặc dù không biết là bao lâu nhưng như vậy có nghĩa là cô đã chấp nhận cho anh một cơ hội, cô chấp nhận mở lòng mình với anh? MV vui sướng đến mức gần như có thể bay lên, chỉ muốn được ngâm nga giai điệu nào đó. Anh cười tươi rói nhìn cô đáp:
- Được, bao lâu cũng được. Anh nhất định chờ đợi. Em muốn làm gì đều được hết, chỉ cần em vui vẻ thì bắt anh làm gì cũng đáng. –
MV vội vàng hứa hẹn, vì quá vui mừng mà quên mất giới hạn. Vì vậy NT vội vàng nắm bắt thời cơ, đưa mắt nhìn anh hỏi lại:
- Thật sao? – Rồi khi MV gật đầu như giã tỏi NT liền nói – Vậy tôi muốn chuyển phòng, ngay lập tức. Tôi đã khỏe hơn nhiều. Anh phải thực hiện những điều đã nói. – NT nghiêm nghị nhìn MV khi anh nhăn mày, ý muốn phản đối – Không được nuốt lời.
Vì vậy MV chỉ có thể bất lực thở dài chấp nhận, mặc dù không muốn nhưng chỉ cần cô vui là được. Anh cười vuốt má cô đáp:
- Được rồi. Chiều theo ý em. Em muốn gì đều được hết. Lời nói của em là mệnh lệnh.
NT đỏ mặt quay đi tránh né tay anh. Đối phó với một MV lạnh lùng, thâm trầm dễ dàng hơn rất nhiều so với một MV dịu dàng và âu yếm cô như trẻ con thế này. NT le lưỡi rờn rợn, mặc dù trong ánh mắt cô cũng có chút thích thú.
Sau đó là sự vui vẻ như chảy hội của NT vì được dọn sang “nhà” mới với khuôn mặt đắc ý, cười trên nỗi đau khổ của “người hầu” MV vội vã lo thủ tục và chuyển đồ giúp cô.
Một ngày mới vui tươi và sáng sủa lại đến. NT hít sâu một hơi, cười vui vẻ chuẩn bị đón chào những người bạn cùng phòng sắp tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện