Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn

Chương 11: 11: Măng Xào Thịt Mặn




Rốt cuộc thua thắng, thua thắng, thua thắng, hay là thua nhỉ? Trong lòng Diệp Phi Diệp có hai ý nghĩ giao chiến.
Hắn tưởng rằng thứ mà Nhan Nghiên muốn đương nhiên sẽ là giải nhất trong cuộc thi luyện đan, nhưng ai biết rằng lại là giải nhì?!
"Diệp ca ca, chúng ta không thể thua như thế này đúng không? Nhưng nếu không được đồ cũng không thắng được thì phải làm sao?" Khanh Mặc đứng bên cạnh, một tay kéo nhẹ góc áo hắn, nhỏ giọng nói.

Chỉ là mặt nàng ta đầy rối rắm, hiển nhiên là với mối quan hệ giữa nàng ta với Nhan Nghiên, nàng ta cũng hy vọng Diệp Phi có thể đoạt được giải thưởng, nhưng nếu để Lâm Miểu Miểu có cơ hội để giao dịch như thế này, nàng ta cảm thấy rất không vui.
Diệp Phi Diệp không thể nói ra sự phức tạp trong lòng mình, có rất nhiều người trên sân, việc luyện đan sai một ly đi một dặm, trước khi kết thúc, hắn cũng không biết mình đứng thứ hạng nào, với vị trí đứng đầu, chỉ cần hắn có khả năng luyện ra hồi hồn đan cấp bảy mà lão gia gia tùy thân chỉ bảo sẽ nắm chắc, nhưng thực sự rất khó để có được vị trí thứ hai.
"Thi đấu đã bắt đầu rồi, đừng ở đây làm phiền hắn." Đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói như vậy, Diệp Phi Diệp đột ngột quay lại, chỉ thấy Nhan Nghiên duỗi tay kéo Khanh Mặc đến bên cạnh nàng.
Tâm tư hắn có chút phức tạp, không biết phải nói gì, lại thấy Nhan Nghiên gật đầu với hắn và mỉm cười xin lỗi, "Ta khiến công tử khó xử rồi, thật xin lỗi."
Lời nói của Nhan Nghiên có phần khách sáo khiến Diệp Phi Diệp cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn lắc đầu định phản bác thì Nhan Nghiên tiếp tục nói: "Mặc Mặc không hiểu chuyện, không nên ở đây quấy rầy công tử.

Còn về cuộc thi này, ta vốn dĩ không biết công tử sẽ tham gia.

Đối với ta mà nói, quả la phi chỉ là việc lấy vật đổi vật, nhưng nếu công tử thắng, ta đương nhiên sẽ vui mừng cho công tử."
Nhan Nghiên nói chuyện luôn hào phóng và khéo léo, nhưng sự hiểu chuyện và dịu dàng này đối với Diệp Phi Diệp thân là vị hôn phu của nàng, lại cảm thấy không thích hợp, ngược lại cảm thấy bất an, như thể khoảng cách trước đây giữa họ bị kéo giãn ra khiến họ trở nên xa cách một cách kỳ lạ, hắn không thích như vậy.
"Không, ta tham gia cũng chỉ muốn biết thực lực của bản thân mạnh đến đâu, nếu nàng hy vọng ta thắng, ta nhất định sẽ thắng." Diệp Phi Diệp chỉ có thể nói như vậy, nhưng hắn đột nhiên nghĩ ra, sau khi hắn giành được vị trí đầu thì hắn có thể tìm người đứng thứ hai để đổi lấy giải thưởng! Không có kẻ ngốc nào không rõ sự khác biệt giữa các giải thưởng!
Nhan Nghiên nghe vậy lại muốn nói gì đó, nhưng thấy Lâm Miểu Miểu đứng bên một lò luyện đan khác chạy tới, hướng Nhan Nghiên nói, "Nhan tỷ tỷ, tỷ chờ xem, muội nhất định sẽ đem giải thưởng về cho tỷ."
Nghe đến đây, Diệp Phi Diệp sốt ruột, hắn không biết tại sao Lâm Miểu Miểu lại chắc chắn rằng thị sẽ giành được hạng hai, nhưng hắn cũng không dám nói gì, khéo quá hóa vụng thì toi.

Nhưng nhìn Nhan Nghiên mím môi cười, dường như tốt tính khích lệ Lâm Miểu Miểu: "Cơ hội để so thực lực luyện đan tốt như vậy, sao muội có thể khó chịu chỉ vì giải thưởng chứ."
Nhìn Lâm Miểu Miểu hơi do dự, Nhan Nghiên tiếp tục nói: "Tỷ biết bản lĩnh luyện đan của Diệp Phi Diệp, hắn có chút thiên phú từ nhỏ, nhưng tỷ không rõ khả năng của Lâm cô nương, muội trông có vẻ rất tự tin, nhân cơ hội này, chi bằng so tài với hắn xem ai có thực lực tốt hơn, đây mới là việc nên làm."
Nàng nói một cách rất ôn hòa, nhưng Diệp Phi Diệp lại tinh ý nghe ra sự khó chịu trong lòng nàng.
Hắn chợt nhận ra rằng Nhan Nghiên cũng sẽ vì hắn mà ghen tuông, có thái độ thù địch với người khác, nàng rốt cuộc vẫn còn so đo về những gì đã xảy ra trước đó.
Hắn còn tưởng rằng Nhan Nghiên không quan tâm đến hắn nhiều như vậy, trước đây hắn luôn chủ động, nhưng phản ứng mà hắn nhận được giống với bằng hữu hơn, hắn không có cách nào để xác nhận tâm tư của Nhan Nghiên, lúc này, hắn mới phát hiện, hóa ra nàng vẫn còn quan tâm đến chuyện đó, nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút ngọt ngào và tự đắc.
Sau khi ý thức được điều này, Diệp Phi Diệp đột nhiên bình tĩnh lại, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu có thể giành chiến thắng thì nhất định phải giành được vị trí đứng đầu, cho dù Lâm Miểu Miểu giành được vị trí thứ hai thì sao, vị hôn thê của hắn sao có thể dễ lấy lòng?
Tất cả những gì hắn cần làm là giành được danh hiệu hạng nhất này, hắn sẵn sàng trao vinh dự này cho Nhan Nghiên như một lễ vật nhận lỗi.
"Nhan tỷ tỷ quả nhiên vẫn còn tức giận, Diệp ca ca, nhớ phải biểu hiện thật tốt nhé!" Khanh Mặc cũng hiểu một chút về Nhan Nghiên nhờ thời gian tiếp xúc gần đây, lúc này nàng ta cũng nhìn ra tâm tư của Nhan Nghiên, nàng ta nghiêng người về phía Diệp Phi Diệp thì thầm dặn dò.
Diệp Phi Diệp gật đầu, cũng không trả lời, hắn để Khanh Mặc theo Nhan Nghiên đứng sang một bên, bản thân tập trung vào việc luyện đan.
Thời khắc nổi bật như vậy, hắn tất nhiên muốn Nhan Nghiên xem hắn làm thế nào giành được vị trí quán quân.
Hơn nữa hắn cũng có vài phần tư tâm, hắn nghe nói rằng nam nhân lúc nghiêm túc dường như dễ khiến nữ nhân động tâm nhất.

Hắn không biết Nhan Nghiên thích mình đến mức nào, nhưng hắn nghĩ, với tư cách là vị hôn thê của hắn, cho tới nay hành động của nàng tối thiểu cũng thể hiện rằng nàng không chán ghét hắn, cơ hội tốt như vậy, đúng là thời điểm thích hợp để hắn toát ra sức hấp dẫn lấy lòng nàng!
Trong lòng cảm thấy tự tin và xúc động khó tả như vậy.

Diệp Phi Diệp thế như chẻ tre xuất sắc giành được vị trí quán quân trong cuộc thi luyện đan, đồng thời giành giải quán quân trong cuộc thi luyện khí và luyện phù vào hai ngày kế tiếp, kể từ khi thần luyện đại tái được tổ chức tới nay, hắn là người đầu tiên giành được quán quân của tam thần đại tái, được đưa vào sử sách vĩnh cửu của thần luyện đại tái.
Là người đứng đầu trong số những người đứng đầu, phân lượng giải quán quân của hắn không cần phải nói, phía chủ nhà cố ý vì hắn chế tác một huy chương, làm bật lên vinh dự của hắn.

Diệp Phi Diệp không chút nghĩ ngợi, cầm huy chương với khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn đến trước mặt Nhan Nghiên đưa cho nàng, lớn tiếng nói: "Ta mang vinh dự của ta tặng cho nàng!"
Nhan Nghiên vốn chỉ là một khán giả đứng dưới khán đài bỗng đỏ mặt vì hành vi liều lĩnh của hắn.

Nàng không phải là người thích chơi trội, nhưng cũng không ghét cảm giác này, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười, giữ thái độ dịu dàng thường ngày, hiếm có mà cho Diệp Phi Diệp một cái ôm khích lệ.
Tối hôm đó, khi trở về khách điếm, Diệp Phi Diệp đột nhiên không thấy bóng dáng của Nhan Nghiên, sau khi hỏi Khanh Mặc mới biết được rằng Nhan Nghiên đang bận rộn trong bếp, muốn nấu cho hắn món ngon nào đó để ăn mừng.
Hắn không khỏi mong đợi, nhưng nhìn vào đôi mắt đang chớp của Khanh Mặc, hắn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, khi các món lên bàn, hắn nhìn kỹ, phát hiện ở giữa vậy mà là đĩa măng xào thịt.
Hắn vô thức cảm thấy da đầu mình tê dại.
Ngay cả khi măng tươi kết hợp với thịt ba chỉ, cùng với ớt đỏ tươi, đương nhiên hương vị sẽ rất tuyệt.

Nhưng món măng xào thịt cứ cho cảm giác Nhan Nghiên muốn đánh hắn là thế nào...
Nhưng sau khi cắn miếng đầu tiên, vị giác của hắn đã bị chinh phục bởi hương vị đậm đà, ăn cùng với cơm, một miếng lại một miếng, cùng với Khanh Mặc vốn thích ăn măng chia nhau món ăn này, một lúc sau, nồi cơm trên bàn đã cạn hơn phân nửa.
"Nhà các ngươi toàn là kẻ phàm ăn sao?" Lâm Miểu Miểu không chút khách khí hỏi, nhìn Khanh Mặc có chút giễu cợt.
"Ai cần ngươi lo cho ta, chẳng phải có Diệp ca ca thích ăn sao, ta cũng thích ăn cơm do Nhan tỷ tỷ nấu.

Với cả, cơm ngon như vậy, ăn không hết thật lãng phí." Khanh Mặc không chút nghĩ ngợi đem cái danh phàm ăn đẩy cho Diệp Phi Diệp, ngược lại khiến Nhan Nghiên không nhịn được cười.
Sau khi ăn xong, Diệp Phi Diệp chống đỡ tay chân ủ rũ, dứt khoát nằm xuống bàn nhắm mắt dưỡng thần, lại thấy Nhan Nghiên thu dọn xong đi tới, thần sắc có chút rối rắm, chọc cánh tay hắn, hỏi, "công tử có muốn ra ngoài đi dạo với ta không? Cùng nhau tản bộ tiêu thực?"

Ngay cả khi hắn thực sự không muốn di chuyển, nhưng nếu là lời nói của vị hôn thê nhỏ dễ thương của hắn, dù mệt đến đâu cũng phải nghe theo nên ngập ngừng gật đầu, khó khăn đứng dậy đi theo nàng ra ngoài.
giao mùa xuân hạ gió nhẹ ấm áp, trong không khí thoang thoảng hương cỏ cây khiến lòng người không khỏi thư thái, có rất nhiều điều bình thường không được nói ra cũng được lộ ra.
Đi bộ đến mép sông, ánh trăng chiếu xuống mặt sông lấp lánh, "công tử có muốn ăn gà nướng không?" Nhan Nghiên đột nhiên nói.
Diệp Phi Diệp sửng sốt, Nhan Nghiên chỉ vào một con gà rừng trong bụi cây cách đó không xa, mỉm cười hỏi hắn.
Nhan Nghiên của đêm nay rất khác, nàng khác với vẻ dịu dàng thường ngày nhưng có chút xa cách, thay vào đó là sự hòa nhã khó tả, ánh mắt cũng có chút kiên định.
Diệp Phi Diệp đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, lập tức gật đầu, không cần Nhan Nghiên phân phó, hắn nhanh chóng tóm lấy con gà rừng xử lí, sau đó chặt vài nhánh cây, đặt một giá nướng, cùng Nhan Nghiên nướng gà.
"Công tử có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Nhan Nghiên đột nhiên hỏi hắn, mắt nhìn chằm chằm vào món gà nướng đang tỏa mùi thơm quyến rũ.
Mặc dù Diệp Phi Diệp không hiểu tại sao nàng hỏi, nhưng vẫn thành thật trả lời, "ta nhớ là khi nàng ba tuổi, ta đến nhà nàng làm khách thì gặp nàng.

Khi đó nàng mập mạp, tổ phụ của chúng ta ở đó, họ nó với ta rằng nàng hơi nhõng nhẽo, nhưng nàng là vị hôn thê của ta, ta đương nhiên phải nhường nàng, cũng muốn cố gắng càng thêm cường đại để bảo vệ nàng."
Nhan Nghiên nghe xong, im lặng trong giây lát, "...!Hóa ra chúng ta đã sớm có hôn ước.

Vì vậy công tử mới luôn như vậy với ta." Nàng thuật lại sự thực này với giọng điệu khó hiểu.
Diệp Phi Diệp cảm thấy trong lòng có chút bất an, bỗng thấy Nhan Nghiên nghiêng đầu hỏi hắn: "Tại sao công tử không phản đối hôn sự này? Mặc dù chúng ta quen nhau từ nhỏ nhưng từ năm tám tuổi, chúng ta chưa bao giờ gặp lại, công tử cũng không hiểu biết gì về ta, công tử cứ vậy mà sẵn lòng ở bên một người xa lạ cả đời chỉ vì hôn ước?"
Diệp Phi Diệp vốn không phải là người giỏi ăn nói, nhưng lúc này hắn lại đột nhiên nhanh trí, nghiêm túc nói: "Trước khi gặp nàng, hôn ước này đối với ta chỉ là một khái niệm mơ hồ do trưởng bối định ra, hôn sự của những người khác cũng gần giống như vậy, không có gì không tốt, ta chỉ cần tuân thủ là được.

Nhưng hôm đó nàng đến nhà không phải để từ hôn, còn ăn gà nướng với ta, nói với ta nhiều đạo lí như vậy nên ta cảm thấy thật tuyệt khi nàng là người đó.

Ta thực sự may mắn vì nàng là vị hôn thê của ta.


Hơn nữa, thích còn cần lí do sao? Chẳng lẽ nàng chán ghét ta sao?"
"Nếu như ta không phải vị hôn thê của công tử mà là người khác, dưới tình huống có vị hôn thê công tử gặp được ta, công tử vẫn thích ta, đối tốt với ta như vậy sao?" Nhan Nghiên lại hỏi.
"A? Lời này của nàng có kỳ quái." Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Diệp Phi Diệp suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Nếu phải lựa chọn giữa một vị hôn thê chưa từng gặp với một người ta thích, ta khẳng định sẽ chọn người ta thích, hơn nữa nhất định sẽ chủ động thoái hôn, đây mới là sự tôn trọng đối với mọi người.

Hơn nữa, ta không phải đã nói, ta chỉ thích nàng, nàng vừa hay lại là vị hôn thê của ta, đây đúng là một điều tốt đẹp." Diệp Phi Diệp vô cùng chân thành.
"Công tử nói đúng." Nhan Nghiên suy nghĩ một lúc rồi tự giễu gật đầu, trong nháy mắt lại nói sang chuyện khác.

"Ngày mai ta phải trở lại sư môn, lần ra ngoài này ta đã hiểu ra được nhiều điều, ta dự định bế quan trong ba năm, sau khi ta bế quan xong, nếu tâm ý của công tử không đổi, chúng ta có thể chuẩn bị hôn sự.

Coi như đó là khảo nghiệm cuối cùng của công tử."
Nàng nói những lời này, lời trước không khớp với lời sau, đột ngột biến chuyển, nhưng kỳ lạ là Diệp Phi Diệp lại hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, hắn nắm được trọng điểm, dù sao chính là Nhan Nghiên muốn thành thân với hắn vào ba năm sau, còn hắn có hiểu ẩn ý hay không cũng không thành vấn đề.
Mặc dù vậy, vẫn luôn là Nhan Nghiên hỏi hắn, Diệp Phi Diệp lại bị kích thích, hắn kéo cánh tay của Nhan Nghiên, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sáng lấp lánh, nhanh chóng nói: "Nàng đã biết ta luôn thích nàng, vậy nàng có thích ta không? Ta cảm thấy nàng thích ta, nhưng nàng chưa bao giờ nói với ta, nàng có thể nói với ta rằng nàng thích ta không?"
Nhan Nghiên sững sờ một lát, nàng nhớ lại một lúc, chợt nhận ra rằng dường như vẫn luôn là Diệp Phi Diệp trả giá, phản ứng của nàng đưa ra thực sự không rõ ràng, có lẽ nàng là người hướng nội, nhưng vẫn luôn không đáp lại, dù là người nhiệt huyết đến đâu cũng cảm thấy bị tổn thương.
Nàng cười nhẹ, mang theo vẻ e thẹn dịu dàng.

Nàng nghiêng người về phía Diệp Phi Diệp, chủ động nắm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn một nụ hôn, "ta thích chàng, ta cũng rất vui khi người đó là chàng".

Nàng nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện