Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn

Chương 2: 2: Thịt Kho Đông Pha Mặn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
Sáng sớm ngày thứ hai, chim hoàng anh hót ngoài cửa sổ, trên ngọn liễu còn đọng sương.
Diệp Phi Diệp vừa mở mắt, hắn nhìn thấy phụ thân mình đứng bên giường, nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Phi Diệp ngồi dậy, cào tóc, thuận miệng hỏi.
"Đại tiểu thư Nhan gia phái người tới truyền tin, nói rằng trưa hôm nay sẽ đến đây kính thăm." Diệp Bỉnh Hoàn trầm giọng nói.
Nghe đến đây, Diệp Phi Diệp bỗng không muốn nói gì nữa, ừm, cốt truyện từ hôn này sắp diễn ra, khởi đầu nổi tiếng của hắn cuối cùng cũng đến.
Thấy hắn không nói gì, Diệp Bỉnh Hoàn có chút lo lắng, nhưng ông vẫn nói rõ ràng, "Hài tử, vị tiểu thư đó khả năng là tới thoái hôn, con chuẩn bị tâm lí cho tốt."
"Không sao đâu, cha, con hiểu." Diệp Phi Diệp gật đầu, tiễn cha mình đi.
Chờ Diệp Bỉnh Hoàn rời đi, Diệp Phi Diệp lập tức xoay người xuống giường.
Hắn hiểu cái búa, hắn hiểu rằng hắn là đồ bỏ đi hay là Nhan Nghiên quá lợi hại, nếu nàng muốn làm cho hắn mất mặt, chẳng phải vì cốt truyện yêu cầu sao, đúng là trêu đùa hắn.
Nói thật, Diệp Phi Diệp tự nhận mình là kẻ kiêu ngạo, cho dù cốt truyện "ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo" rất thú vị, nhưng nó không có nghĩa là hắn thích thú với chuyện này.
Nhưng gần đến giờ cơm, có chi thứ Diệp gia đến gọi hắn, nói rằng gia chủ mời hắn qua, hắn vẫn phải chấp nhận nên đi ra.
Trên đường đến, Diệp Phi Diệp cảm thấy những ánh mắt kỳ lạ từ tộc nhân, một số người khe khẽ thì thầm, kẻ táo bạo thậm chí còn tiến tới chế giễu.
"Đường ca, nghe nói đại tiểu thư Nhan gia đến thăm nhà chúng ta, huynh nói xem, có phải vị tiểu thư đó đến lui hôn không?"
Nghe những lời mỉa mai này, Diệp Phi Diệp chỉ dửng dưng liếc đường muội Diệp Du Mộc, lướt qua nàng ta như thể không có chuyện gì xảy ra.
Bỏ qua những tiếng chế giễu sau lưng, Diệp Phi Diệp nhếch miệng cười khẩy, đám ngốc này, dám đối đầu với nhân vật chính, qua một thời gian, họ nhất định sẽ hối hận.
Diệp Phi Diệp luôn tin rằng mình là nhân vật chính.

Tin tưởng không chút nghi ngờ, trong lòng hắn rõ ràng, với tư cách là một nam nhân vật chính bị từ hôn, khẳng định là phải chấp nhận sự chế giễu của gia tộc mình, nhưng sau tất cả hắn sẽ chứng minh, hắn ngược lại là người cứu vớt họ và dẫn dắt gia tộc đến vinh quang.
Tuy nhiên, trong tộc, với tư cách là nam chính bị từ hôn, thường sẽ có một tiểu thanh mai, chẳng hạn như người hiện tại đến an ủi hắn Khanh Mặc.
"Diệp ca ca, huynh đừng tức giận, muội tin rằng huynh sẽ không tiếp tục như thế này mãi mãi." Nữ lang trước mặt dịu dàng nói với hắn một cách tin tưởng.
"Ừ, huynh cũng tin vào bản thân mình." Diệp Phi Diệp gật đầu.
Theo kịch bản tiểu thuyết, Khanh Mặc có thể sẽ là CP chính thức của hắn, mặc dù Diệp Phi Diệp có thể cảm nhận được sự ái mộ của nàng ta đối với hắn, nhưng hắn vẫn coi nàng ta như muội muội của mình.
Dù sao hắn cũng là người đã có vị hôn thê, hôn ước một ngày chưa bị hủy bỏ, hắn và Nhan Nghiên vẫn còn đính hôn nên hắn sẽ không làm gì có lỗi với nàng.
>>>>...>>>>
Bước vào đại sảnh, sau một lúc chờ đợi, Nhan Nghiên người lẽ ra đã đến Diệp gia mang theo trưởng lão và thị vệ khoan thai tới muộn.
Và lý do đến muộn của nàng cũng được nô bộc bẩm báo lại, vừa vào Diệp gia, nàng hỏi chuồng gà vịt của Diệp gia ở đâu rồi qua thẳng đó.
Khi Diệp Phi Diệp nghe thấy hành vi của Nhan Nghiên đã có một liên tưởng xấu, đến khi nhìn thấy Nhan Nghiên hắn lập tức sững sờ.
Muội tử xinh đẹp với một con gà trân châu ở tay trái và một con vịt ngọc lục bảo ở tay phải, đó không phải là nữ lang mà hắn đã gặp đêm qua sao! Không ngờ nàng lại là Nhan Nghiên!
Vì tối hôm qua hắn dịch dung, Nhan Nghiên không nhận ra thiếu niên lang khôi ngô trước mặt nàng là người đã ăn cùng gà nướng với nàng.
Sau màn xã giao đơn giản và khách khí, Diệp gia bày thế trận sẵn sàng nghênh địch, Nhan Nghiên mở miệng, nhưng những gì nàng nói làm mọi người tuyệt đối không ngờ tới, "tiểu nữ nghe nói rằng gà trân châu và vịt ngọc lục bảo của Diệp gia là báu vật quý hiếm trong các loài gia cầm, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, lần này đến đây, mong có thể làm một vụ mua bán với Diệp gia."
Nói xong, ngừng một chút, có chút kì quái nhìn thần sắc khó hiểu của phụ tử Diệp gia, liếc nhìn trưởng lão đi cùng, nàng nói tiếp: "Tuy rằng hai nhà chúng ta có quan hệ thông gia, nhưng đến thân huynh đệ còn phải sòng phẳng, tiểu nữ về phương diện làm ăn cũng không biết nhiều, đành phải phiền tam trưởng lão thay mặt tiểu nữ thương lượng với Diệp gia chủ.

"
Vì vậy, tam trưởng lão đứng sau Nhan Nghiên chưởng quản gia sản của Nhan gia bước ra, và bàn bạc về việc mua bán gà vịt với Diệp Bỉnh Hoàn người vẫn chưa kịp hồi thần.
Diệp Phi Diệp vẫn luôn im lặng bởi vì cách hắn không xa Nhan Nghiên không nói gì sau khi giải thích ý định của mình, và cũng không nói ra ý định lui hôn, khiến hắn hơi khó hiểu.
Nếu vị hôn thê của hắn không từ hôn, thì hắn vẫn có thể bị coi là nam chính bị từ hôn sao?

Diệp Phi Diệp thậm chí còn không nghĩ đến việc liệu mình có phải là nam chính hay không, hắn hoàn toàn tin tưởng vào điều đó, nhưng lại bắt đầu nghĩ xem mình là loại hình nam chính như thế nào.
Không đợi hắn nghĩ ra cái gì thì hắn đã thấy Nhan Nghiên đứng trước mặt mình.
Diệp Phi Diệp kích động một hồi, hắn nghĩ rằng cuối cùng Nhan Nghiên sẽ tát vào mặt hắn và nói rằng nàng sẽ lui hôn.
Nào nghĩ rằng...!"Tạm biệt." Với một tiếng từ biệt thanh thúy, Nhan Nghiên rời đi không chút lưu luyến.
Diệp Phi Diệp sững sờ.
Cái quái gì vậy?
Nếu ngươi không tát vào mặt ta, làm sao ta có thể nói những câu kinh điển và bắt đầu phản công?
Đến khi hồi thần lại, mặc dù thấy cha không để ý đến mình mà chỉ mở một hộp thức ăn có mùi thơm chưa từng thấy trước đây, nhưng tâm trí hắn vẫn còn dừng lại ở việc Nhan Nghiên không thoái hôn.
Diệp Phi Diệp ngay lập tức chạy ra ngoài, cuối cùng bắt kịp Nhan Nghiên và những người khác trước khi họ rời khỏi địa bàn Diệp gia.
Hắn thở hổn hển, thẳng thừng hỏi Nhan Nghiên: "...!Tiểu thư không đến để lui hôn sao?"
Thấy Nhan Nghiên nhướng mày, trực tiếp đánh rắn đánh bảy tấc vặn lại, "công tử muốn tiểu nữ lui hôn?"
"Không, không phải, không có." Diệp Phi Diệp hoảng sợ lùi lại.
"Vậy công tử tới để thúc hôn à?" Nhan Nghiên hỏi lại.
"A?...!Tại hạ mới 16 tuổi còn tiểu thư 14 tuổi, có phải hơi sớm không?"
Nghe vậy, Nhan Nghiên lộ ra vẻ "công tử vẫn biết cơ đấy", trừng mắt, bắt đầu giảng đạo lý với hắn.
"Diệp Phi Diệp, vì công tử biết rằng chúng ta vẫn còn trẻ, vậy thì công tử phải biết tầm quan trọng của việc học tập chăm chỉ, ngay cả khi muốn thành thân thì cũng phải chờ đến khi đủ hai mươi tuổi theo quy định.

Còn công tử, công tử mới bao tuổi mà đã muốn thành thân, đây là yêu sớm, với suy nghĩ như vậy, liệu công tử còn có thể tiến bộ được không? "

"Tiểu thư nói gì vậy?" Gì mà hai mươi tuổi theo quy định và yêu sớm, mặt Diệp Phi Diệp ngơ ngác.
Tại sao Nhan Nghiên nói có vẻ có lý, nhưng hắn lại nghe không hiểu?
Nhan Nghiên không quan tâm hắn có hiểu hay không, đổi đề tài câu chuyện, lại hỏi, "không nói hôn ước này có thích hợp hay không, tiểu nữ hỏi công tử, công tử đã bao giờ lên kế hoạch cẩn thận và cân nhắc cho tương lai chưa? "
"A? "Diệp Phi Diệp ngây ra.
"Nếu thành thân, ai sẽ nuôi gia đình, nuôi gia đình như thế nào, ai sẽ làm việc nhà, ai sẽ dạy con cái sau này, công tử đã bao giờ nghĩ đến chưa? "
Nghe vậy, Diệp Phi Diệp nắm chặt tay.
Mẹ kiếp, những điều này, hắn thực sự không nghĩ đến.
Vấn đề quan trọng như vậy, hắn vậy mà không nghĩ tới, xem ra hắn thật không phải là một vị hôn phu đủ tư cách, không có gì ngạc nhiên khi vị hôn thê của hắn lo lắng về điều này, cho dù hắn bị thoái hôn cũng không kỳ quái.
Diệp Phi Diệp đột nhiên xem thường chính mình.
Hắn cảm thấy mình không có tinh thần trách nhiệm và bản lĩnh của nam nhân.
Lại nghe Nhan Nghiên nói, "tiểu nữ nghe nói rằng công tử ngoại trừ học đường tại gia, thậm chí còn chưa bao giờ đến một học đường chân chính, bằng cấp bất kể ở đâu đều rất quan trọng."
Bằng cấp là gì?
Đi học rất quan trọng?
"Nhìn tiểu nữ này, tiểu nữ đã bái Liên Chước tiên tử ở núi Trọng Hoa làm thầy, lập tức mọi người đều biết rằng tiểu nữ có tiền đồ vô lượng, sau này ít nhất tiểu nữ cũng sẽ là một đại cao thủ.

Còn công tử, dựa vào Diệp gia, công tử có thể tự học được bao xa? Tốt hơn hết là công tử nên tìm một học đường tốt, có danh sư chỉ giáo công tử tất sẽ tiến xa hàng nghìn dặm."
"Rốt cuộc công tử vẫn còn trẻ, dù không tính cho tương lai xa, vậy nói tương lai gần đi, công tử ra ngoài gặp tiểu nữ, công tử có nghĩ mình sẽ mất gì chưa?"
"Mất gì?" Đầu Diệp Phi Diệp có chút choáng váng.
"Tiểu nữ đến thăm, tất nhiên là không đến tay không, lúc trước không phải công tử hỏi là trong nhà có mùi rất thơm sao? Nghĩ đến việc thăm hỏi vào bữa trưa, tiểu nữ đã làm một phần thịt kho Đông Pha lớn và mang đến đây, mau về đi, có lẽ còn kịp ăn."
Đầu óc của Diệp Phi Diệp rối bời, nhưng hắn nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt, đồ ăn mà vị hôn thê mang cho hắn sắp bị người khác ăn mất rồi!
Hắn vội vàng chào tạm biệt, huy động chiến lực chạy về thật nhanh, trước đây hắn chưa từng chạy nhanh như vậy, lúc về đến nơi, cha hắn bị ngăn lại trước khi kịp ăn một miếng.
"Cái này do Nhan Nghiên đưa cho con, cha không thể ăn nó!"

Hiếm thấy Diệp Phi Diệp bảo vệ đồ ăn một cách ngang ngược, trái lại khiến Diệp Bỉnh Hoàn bật cười, ông già vậy rồi, cho dù ăn ngon đến đâu, sẽ không giành giật với con cái, nên ông hào phóng đưa cho Diệp Phi Diệp hộp thức ăn còn hơn nửa.
Diệp Phi Diệp ngửi thấy một mùi thơm khó tả từ thịt, rõ ràng là một mùi thơm bình thường, nhưng lại khiến hắn chảy nước miếng.
Hắn nhìn xuống hộp thức ăn, thấy trên đĩa có miếng thịt heo nửa nạc nửa mỡ, từng miếng hình vuông được xếp chỉnh tề, đỏ đến tỏa sáng, sắc như mã não, hơi nóng tỏa ra, mùi thơm hấp dẫn.
Diệp Phi Diệp kêu người mang cơm và bát đũa, cẩn thận gắp một miếng nếm thử, chỉ thấy mềm mà không nát, béo mà không ngậy, trong miệng mềm như bông, ngon muốn nuốt lưỡi.
Loại da mỏng thịt mềm này, màu sắc đỏ tươi, nước sốt đậm đà, giòn mà không vỡ, thơm mềm mà không ngấy, đơn giản là quá ngon miệng, Diệp Phi Diệp thề, chắc chắn đây là bữa thịt heo ngon nhất mà hắn được ăn từ bé đến giờ!
Sao Nhan Nghiên có thể nấu ăn giỏi đến vậy, hắn thực sự muốn nhanh cưới nàng về!
Không, không được, Nhan Nghiên đã nói với hắn nhiều điều như vậy, hắn phải suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng Nhan Nghiên đã nói gì với hắn, aiya, đối mặt với một món ăn ngon như vậy, vẫn là ăn xong rồi nghĩ vậy.
Sau khi ăn hết bốn bát cơm với thịt kho Đông Pha, Diệp Phi Diệp hài lòng thả mình xuống ghế, nhớ lại hương vị thơm ngon trong miệng, một lúc sau, hắn đột nhiên vỗ đầu.
Hèn gì hắn cảm thấy mình đã quên điều gì đó, hắn chỉ mải ăn uống, quên mất những gì Nhan Nghiên đã chỉ điểm hắn.
Nghĩ kỹ lại, Diệp Phi Diệp cảm thấy lời nói của Nhan Nghiên rất có lý, nàng bái sư Liên Chước có địa vị cao, tiên tử là sư phụ của nàng, xuất thân từ danh môn chính phái, mà hắn, không nói tu vi, chỉ là một vị thiếu gia đích xuất Diệp gia, nói ra cũng buồn cười, dù tài năng xuất chúng đến đâu thì hắn có thể vượt qua một môn phái sao? Đừng nói lời nhảm nhí này!
Hắn muốn đi học!
Hắn không thể phụ sự mong đợi của nàng, ngày mai hắn sẽ đến thăm, cảm tạ Nhan Nghiên về lời khuyên của nàng, thuận tiện, cọ bữa cơm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đại chiến sư = trình độ đại học
Diệp Phi Diệp: Trọng điểm là học tập, không phải cọ cơm!
Tác giả: Anh đã quên làm nam chính bị từ hôn muốn lấy lại tín vật đính ước mới có thể phản công rồi hả?
À, nam chính muốn đi học xa nhà, cốt truyện không có nữ chính thì sẽ trôi qua nhanh thôi, nghỉ ngơi mấy ngày rồi cập nhật tiếp.

*thịt kho Đông Pha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện