Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 1171: 1171: Nữ Quỷ A!





Nữ quỷ hiển nhiên là Ngô Minh hoá trang.

Tóc mở rối tung, thêm vào áo bào nguyên bản đã trắng lại hơi mở ra đai lưng sau bị gió thúc động, không có cosplay nào so với cái này đơn giản hơn, hoàn toàn có thể giả làm nữ quỷ theo gió loạn phiêu.
“Ta, ta không phải là công tử…”
Nghe được cái người trẻ tuổi gọi là Phủ thanh trước mắt này nói như thế, Ngô Minh đều sắp bật cười.
Vừa nãy nàng tiềm hành lại đây, đã sớm nghe được không ít nội dung trò chuyện.

Lại tổng hợp cân nhắc vũ khí đặc thù bọn họ, đã có thể đoán ra chính là dư nghiệt Ma Âm Cốc.
Ngô Minh ngược lại không có dự định tự mình động thủ nhổ cỏ tận gốc, dù sao trình độ huyền khí những người này đã không đủ để gây nên hứng thú để nàng đánh nhau luyện võ.

Hơn nữa nàng cũng không phải là người thích giết chóc, đem mười mấy cái tên binh tôm tướng cá này đi giao cho nhân viên Vũ quốc xử trí là tốt rồi.

Bất quá trước tiên trêu đùa một phen hoặc là để dùng cho song tiểu long luyện tay nghề một chút chưa chắc đã không thể.
Tại dưới ánh sáng mờ tối trong rừng, Ngô Minh tiếp tục phẫn nữ quỷ: “Công tử nói gì vậy? Nếu không phải là ngươi, làm sao có vật đính ước của chúng ta?”
Ngón tay trắng noãn Ngô Minh chỉ đến bao tải nặng chịch bọc một đống nhạc khí được vứt trên mặt đất.
Phủ thanh đều sắp khóc, trong lòng thầm kêu: Vị sư huynh đệ nào chọc nữ quỷ kia? Hoặc là bội tình bạc nghĩa làm nàng chết oan chết uổng, kết quả hiện tại tìm tới cửa rồi?.

truyện tiên hiệp hay
Không trách Phủ thanh không có hoài nghi Ngô Minh là cái người sống sờ sờ.


Quan niệm của con người ở thế giới này chưa từng có phủ định quỷ thần tồn tại.
Trình độ huyền khí Ngô Minh đã chín sao, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Hơn nữa đã tu luyện thân pháp của đám người Ưng lão và các loại khinh công Tàng Kinh Các Tam Thánh Tông, chỉ cần hơi thêm chút khống chế, là có thể làm toàn bộ thân hình mình phiêu phiêu như bông liễu.
Việc bay nhảy kinh hãi thế hãi tục trước đó, liền bị người nhận sai thành hồ tiên, cũng là đạo lý này.
Hiện tại ở trong trong gió đêm rừng tối, Ngô Minh áo trắng phiêu phiêu, tại trên đầu mấy cây cỏ dại đung đa đung đưa, cả người thật giống như lơ lửng.
Không.

Thật giống như căn bản không có chân vậy, người thật tựa như không có trọng lượng mà theo gió đong đưa, này thì ai chịu được?
Dù là Mãng lão ở trong bóng tối nhìn.

Cũng phải thầm khen trong lòng một tiếng hảo khinh công, huống hồ Phủ thanh loại tiểu võ giả chỉ có hai, ba tinh cấp này?
Còn có thanh âm Ngô Minh tựa như xa lại gần.

Dùng thượng thừa huyền khí khống chế nhưng không hề có cảm giác huyền khí khuấy động một chút nào, tuyệt đối giống tiếng nữ quỷ nỉ non.
Nếu không phải Ngô Minh lo lắng đám người Mãng lão nghi ngờ lai lịch của mình, không có dám dùng ma âm hoặc liên âm, bằng không tại trên sự nghiệp phẫn nữ quỷ vĩ đại còn có thể nâng cao một bước.
“Không, không thể nào…” Phủ thanh nhìn ngón tay Ngô Minh trắng nõn.
Nước da này quá trắng a, dưới ánh trăng tựa hồ không có được nửa điểm màu máu cũng có chút cảm giác trong suốt, nữ tử nhà ai có thể có màu da tốt như thế? Tuyệt đối là nữ quỷ mới có!
Ngón tay Ngô Minh không để xuống, hắn run lập cập trái tim nhỏ bé đập liên hồi.
Hắn liều mạng mà muốn di chuyển hai chân, nhưng là mặc dù là cường thúc huyền khí.


Làm thế nào đều không có phản ứng.
Không phải là bởi vì huyền khí, không phải là cảm giác phong huyệt.

Trong lòng Phủ thanh còn hơi làm tính toán, liền rõ ràng này đã vượt qua phạm trù mà một cái võ giả có thể nhận thức.
Không có cách giải thích nào khác, khẳng định là quỷ điếu hồn rồi! Hắn vốn là tính cách nhát gan nhu nhược sắp sợ đến tè ra quần.
Nghe nói hồn phách người bị quỷ nắm chặt, người liền không động được.

Cũng có cách nói khác là cái bóng bị quỷ đoán được, liền cũng bước chân không nổi.

Phủ thanh trong lúc nhất thời nhớ tới rất nhiều truyền thuyết.
Hai cái chân thật giống như là cọc gỗ vậy chôn chặt ở trên mặt đất, mặc dù là hai chân như nhũn ra nhưng cũng không thể ngã xuống.
Có thể nói, hai cái chân hắn quả thực lại như là biến thành chân cương thi, thời điểm nửa người trên run lẩy bẩy, nhưng dưới chân lại thẳng tắp bất động.
Hắn tự nhiên không biết.

Ngay từ lúc ban đầu sau cổ mình bị hai lần gió mát thổi lên, chính là bị người hạ độc.
Đương nhiên là Ngô Minh làm.
Hơn nữa để bảo đảm hiệu quả, Ngô Minh hạ độc lần thứ hai là dùng một chút lực đạo huyền khí.

Tăng nhanh hiệu quả khóa chân mạch của thuốc.


Huyền khí của nàng khác với tất cả mọi người, nguyệt giai thánh giả trở lên cũng còn khó cảm giác được, vị Phủ thanh này chỉ có thể tự nhận là va vào quỷ.
Thanh âm Phủ thanh run rẩy nói: “Những thứ đồ này đều không phải là của ta.”
Ngón tay Ngô Minh cũng không để xuống, hãy còn chỉ vào túi đồ kia.
“Cô nương ngươi nếu là muốn, ngươi liền cầm…” Phủ thanh lúc này chỉ ngóng trông nữ quỷ mau mau biến đi, chỗ nào còn nhớ được vũ khí đồng môn có an toàn hay không?
Ngô Minh không khỏi cảm thấy vô vị, làm sao dễ dàng như vậy liền đầu hàng?
Vì vậy nàng đung đưa theo gió mà đến, một cái tay hướng không vung lên, đem bọc cầm đến sau lại nhẹ nhàng đi.
Phủ thanh nhìn nàng chớp mắt liền không thấy bóng người.

Cả người hãy còn ngốc tại tại chỗ không thể động đậy.
Hắn còn tưởng rằng do nữ quỷ xuất hiện quá kinh khủng, đem ba hồn bảy vía hắn đều doạ đến chạy ra thất khiếu mới dẫn đến thân thể không nghe sai khiến.

Nhưng trên thực tế chính là Ngô Minh hạ dược vẫn không có mất đi hiệu lực.
Mãng lão cùng hai tên chín sao thị vệ nín cười.

Xa xa đuổi theo Ngô Minh.
“Đồ ngu kia dĩ nhiên đem Chu cô nương coi là nữ quỷ sao? Làm thực sự đường đột giai nhân, chờ lão phu đi giáo huấn một phen.” Mãng lão vừa chạy vừa lộ cánh tay làm động tác thái rau.
Ngô Minh ước lượng nặng nhẹ cười nói: “Hắn trúng thoát gân dược của ta.

Nửa canh giờ đều không thể động đậy, không vội thu thập.

Trước tiên đi xem xem những người náo nhiệt kia mới phải.

Hình như bọn chúng đã chặn đường mấy tên tiểu tử nhà ta, cũng không biết mấy tên tiểu tử kia có thể chịu nổi hay không.”
Mãng lão trong lòng cười thầm, Chu Chỉ Nhược quá cũng có thể giả trang tưởng bối, giọng điệu nghe tới lão khí hoành thu.


Mấy cái cô nhi kia mỗi một cái đều thành tiểu bằng hữu của nàng, thật giống như là nhân tài của nàng bồi dưỡng vậy.

(già dặn)
“Trong bọc này là cái gì?” Chín sao thị vệ hiếu kỳ hỏi.

Nhĩ lực của hắn kém xa Ngô Minh, không nghe thấy đối thoại cụ thể vừa nãy của những người kia.
“Trông như là binh khí Ma Âm Cốc a, ta đoán vậy.” Ngô Minh một bộ dáng vẻ ta rất thuần khiết, xưa nay không tiếp xúc qua Ma Âm Cốc.
“Ma Âm Cốc? Chu cô nương tính toán không một chỗ sai sót, tất nhiên là đoán được đồ vật bên trong là gì.” Mãng lão hơi nhướng mày: “Là dư nghiệt Ma Âm Cốc? Bọn họ dám liều lĩnh phản bội đại Vũ quốc chúng ta, những kẻ này đều nên gô lên đài hành hình.”
“Mãng lão nói vậy còn là quá nhân từ.” Ngô Minh trêu ghẹo nói: “Nên bầm thây vạn đoạn, lột da tróc thịt mới phải.”
Hai tên chín sao thị vệ ha ha tán thành: “Chu cô nương nói chính xác cực.”
Cách đó không xa chính là một chỗ tùng lâm dày ở bình nguyên trên đỉnh ngọn núi, ba người tiềm hành đi qua, chỉ thấy có hai tên dư nghiệt Ma Âm Cốc đã ngăn cản bốn cái người trẻ tuổi, đám người Ma Âm Cốc còn lại thì tạo thành hình vòng tròn vây quanh.
Trước đó Ngô Minh và mọi người nghe được âm thành quái lạ kia, chính là âm thanh mà đệ tử Ma Âm Cốc phụ trách giám thị báo tin.
“Tiểu gia hỏa, đầu hàng đi.” Đệ tử Ma Âm Cốc hậm hừ hai tiếng, khá là khinh thường nói.
Liền vì Ngô Minh đi nghe trộm cùng trang nữ quỷ một lát như thế, song tiểu long đã có không ít vết thương trên người.

Hai nữ hài nhi hỗ trợ ngăn chặn trận tuyến, này bốn cái tiểu gia hỏa còn khá ngoan cường mà cùng đệ tử Ma Âm Cốc đối kháng.
Ngô Minh bĩu môi, nói thầm một tiếng mấy cái tín đồ thánh đấu sĩ này thật không hăng hái.

Tuy rằng dũng khí cùng nghị lực đáng khen, thế nhưng chỉ có mấy tên hai, ba tinh võ giả đều đánh không lại a.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện