Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 47: Thay đổi và Tham



Edit: Tiana

Beta: Tiểu Tuyền

Trần Thanh Trí không cam lòng mà đi chịu phạt như vậy, hắn ta biết bị tóm đi tới cục công an thì sẽ có kết cục gì đang chờ đợi mình, chẳng có gì tốt đẹp cả. Lúc này thì tội lưu manh hay tội lăng loàn đều không có kết quả tốt. Nặng nhất có thể là tử hình.

Vì thế Trần Thanh Trí tiếp tục ăn vạ: “Lưu Tú Vân, em không thể tuyệt tình như thế được, em không được qua cầu rút ván. Tôi đã nhân nhượng việc ở lại thôn này, các người sao lại vô tình vô nghĩa như thế chứ?”

Hàn Thanh Vân không ngờ thằng cha này lại giở chứng, nếu mình không giải hắn đi được chẳng phải quá mất mặt với anh Ba hay sao hả? Vì vậy cậu đá thẳng vào chân Trần Thanh Trí, vẻ mặt tức giận uy hiếp: “Còn không mau đi?”

Trần Thanh Trí tỏ vẻ heo chết không sợ nước sôi mà gào lên: “Tôi không sai, tôi chả sai gì cả. Là con bé Lưu Tú Vân quyến rũ tôi trước, chúng tôi đôi bên cùng yêu nhau chứ tôi không đùa giỡn lưu manh người ta”

Lâm Lam quẳng lại một sợi dây thừng: “Cậu ta không tự đi thì trói mang đi”

Hàn Thanh Vân hớn hở: “Đúng là chị dâu có biện pháp tốt” – nói rồi cậu ta trói gô cánh tay và chân của Trần Thanh Trí lại, rồi gọi một người thanh niên cầm một cây gây chắc nhấc Trần Thanh Trí lên như nhấc một con heo. Trần Thanh Trí nóng nảy giãy giụa, gào lớn, cuối cùng lại nói đại đội này kéo bè phái khi dễ đội ngũ thanh niên trí thức. Đến nỗi Lâm Lam nhìn quanh thấy cái tã rách của trẻ con đang vất ở góc tường sân viện liền xé một nhúm nhét vào miệng hắn ta: “Được rồi, đi nhanh đi, cơm của nông trường cải tạo lao động cũng thơm lắm đấy”

Hàn Thanh Vân khoát tay: “Đi thôi”.

Lưu Tú Vân quyết định như vậy, Hàn Vĩnh Sinh cùng mọi người đều ủng hộ. Dù sao thằng cha Trần Thanh Trí hư hỏng làm người trong thôn giận vô cùng, hận vô cùng. Hiện tại cho làm gương điển hình cũng dọa được kha khá những thanh niên trí thức cùng xã viên trẻ khác, để cho họ yên ổn giữ bổn phận. Lâm Lam đề nghị Lưu Quý Phát đưa Lưu Tú Vân tới nhà thân thích có thể tin tưởng được ở tạm hai ngày. Dù sao đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, để cô bé tĩnh dưỡng lại nghĩ cho kỹ xem sau này sẽ làm gì. Lưu Quý Phát cùng vợ thương lượng chút liền đồng ý, đem Lưu Tú Vân gửi sang nhà bà ngoại.

Trần Thanh Trí bị đưa đi công xã, nhưng vì hắn ta là thanh niên trí thức được điều động về, nên còn phải báo cáo lên cách ủy hội cấp huyện. Thôn Sơn Nhai lại khôi phục những ngày tháng bình thường, xã viên bận rộn cày bừa vụ thu, phân chia tiểu mạch, chia khoai lát sấy, chia lợi tức thu hoạch khoai, nhổ cỏ. Chờ vào thời kỳ nông nhàn cũng chính là lúc Lâm Lam phải bận rộn tuyên tuyền, cô phải thu xếp chuyện của Tiểu Vượng.

Gió mùa thu lạnh lẽo, ngày hôm đó trời trong, mây lững lờ trôi lãng đãng, ánh mặt trời chan hòa khắp nơi. Lâm Lam không có công việc nên ở nhà nấu khoai lang ngọt mềm sau đó để lạnh, rồi lại cắt miếng phơi khô. Từng mảnh từng mảnh được để trên sạp, hoặc là bọn Đại Vượng cắm vào những cái gai của bụi cây, một nhóm lại đang được treo bên hiên hong gió, sau này thu hoạch được, ăn ngọt ngọt thơm thơm. Món này làm đồ ăn vặt cũng được, hoặc ngào đường làm khoai sấy đường giòn ngọt. Khoai lang tấm còn dư một chút ít, Lâm Lam liền đun nóng chảo, đổ chút dầu rồi đem khoai lang tấm bỏ vào xào. Rất nhanh sau đó hai mặt khoai tấm vàng óng, thơm lừng, khiến cho người ta rất muốn ăn.

Chuẩn bị xong Lâm Lam để Nhị Vượng và Mạch Tuệ ở nhà nấu cơm, cô xới một chén lớn khoai lang tấm xào, lại lén đưa cho Tiểu Vượng một miếng để nhóc gặm, sau đó nắm đôi tay nhỏ bé của nhóc đi tìm Hoắc Duyên. Hoắc Duyên cùng Hàn Thanh Bình và một thanh niên trí thức khác ở hai căn phòng nhỏ trong trường học. Lúc Lâm Lam mang Tiểu Vượng đến thì ba người còn đang ăn cơm chung. Thấy Lâm Lam tới, Hàn Thanh Bình vô cùng nhiệt tình: “Đồng chí Lâm Lam, ngồi chơi một chút”.

Lâm Lam cười nói: “Tôi có làm một chút khoai lang tấm xào, mang đến cho các đồng chí nếm đây” – nói rồi Lâm Lam đưa chén lớn cho Hoắc Duyên, Hoắc Duyên đem đổ vào đĩa của nhà mình rồi cầm chén trả lại cho Lâm Lam, mời cô ngồi.

Lâm Lam tiếp tục nói: “Thầy giáo Hoắc, người đa tài đa nghệ, có thể vẽ tranh lại còn có thể ca hát, không những vậy lại biết đánh đàn. Thầy coi Tiểu Vượng nhà tôi đi, hứng thú cái khác thì không có, nhưng lại thích loay hoay cầm nhạc cụ. Tôi mua cho nhóc một cái kèn harmonica, nếu thời gian của thầy rảnh rỗi thì có thể dạy nhóc thổi kèn harmonica hay không?”

Hoắc Duyên nhìn Tiểu Vượng một cái, thấy đây là một đứa bé xinh đẹp biết điều lại an tĩnh không ai không thích. Lâm Lam sờ sờ bả vai Tiểu Vượng rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Vượng và hỏi: “Tiểu Vượng, con đồng ý theo thầy giáo Hoắc học hỏi sao?”.

Tiểu Vượng móc ra cái kèn harmonica, gật đầu rồi thổi lên một điệu. Dù không có giai điệu ca khúc, nhưng mỗi âm rõ ràng vang vọng, cũng không phải thổi loạn. Hoắc Duyên sững sờ khen ngợi: “Tiểu Vượng, con thổi rất có lực. Lợi hại” làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tiểu Vượng ửng hồng một mảng. Hoắc Duyên đồng ý nhận dạy cho Tiểu Vượng, tuy nhiên bé còn quá nhỏ nên không đi học hàng ngày được, mà để cho bé học một tuần ba đến bốn ngày, rồi để cho bé trong sân chơi, khi rảnh mình sẽ dạy bé thổi kèn harmonica và học một chút kiến thức nhạc lý.

Lâm Lam lại hỏi thêm Hàn Thanh Bình về tình hình của Đại Vượng và Tam Vượng. Mạch Tuệ nhà cô thích học, Nhị Vượng dù không ưu tú như Mạch Tuệ nhưng cũng không kém. Lâm Lam không lo lắng cho hai đứa nhóc này mà càng quan tâm hơn một chút đến Đại Vượng và Tam Vượng. Cô nói:“Hiệu trưởng, thằng nhóc da dày kia nếu không nghe lời ngài, ngài cứ việc sửa trị nha”

Hàn Thanh Bình cười sung sướng, đối với giáo viên mà nói, dạy ra mười học sinh giỏi cũng ít cảm giác thành tựu hơn việc đem một học sinh quậy giáo dục thành ngoan. Giống như trước làm sao có thể mô tả được cảm xúc của mọi người khi một người đàn bà xinh đẹp nhưng đanh đá chanh chua cải tà quy chính thành một người phụ nữ hòa đồng vui vẻ xinh đẹp lại khôn ngoan chứ?

Xem ra Lâm Lam hiện tại chính là người xinh đẹp thông minh nhất thôn Sơn Nhai, cho dù chưa từng đi học cũng không phải là thanh niên trí thức nhưng rất hợp nhãn ông nha. Hơn nữa công lao của Lâm Lam đó là đem chuyện của Lưu Tú Vân giải quyết yên ổn trong hòa bình, ông lại càng thưởng thức cách làm việc của người này. Vì vậy ông cười ôn hòa trả lời: “Lâm Lam đồng chí yên tâm, tôi sẽ không nương tay đâu. Hàn cục trưởng cũng nói với tôi rồi, nên đánh thì đánh. Haha, chỉ sợ lúc đó cô lại đau lòng thôi”. Hàn Thanh Bình nói vậy chứ việc phạt đánh hoàn toàn không nặng nề, chỉ xòe bàn tay đánh thước vào tay thôi. Tuyệt chiêu của ông là lưu hiệu, tịch thu sách giáo khoa rồi cho bọn nhóc đọc thuộc lòng toàn bộ bài khóa, sau đó nói cho Hàn cục trưởng để cho bọn nhóc hư đốn quấy rối đi cải tạo lao động. Không nói đâu xa, chỉ cần bảo là Hàn cục trưởng sẽ bắt chúng lại thì đã làm cho bọn nhóc sợ đến nơm nớp, ngủ mơ thấy ác mộng luôn rồi. Mấy tên trộm bị tháo rụng cả tay chân còn rõ mồn một trước mắt, ai dám không sợ hả? Trong suy nghĩ của bọn nhỏ, Hàn cục trưởng giống như một hung thần đáng sợ. Không tin hả? Coi Đại Vượng đi? Thằng nhóc này là đứa nhỏ không sợ chết lại cứng đầu kiên cường vô cùng, thế mà thấy Hàn cục trưởng một cái là đàng hoàng đứng thẳng như tùng ngồi im như phỗng? Bọn họ không lợi hại như Đại Vượng, thì lại càng sợ.

Lâm Lam vừa hàn huyên vừa suy nghĩ về ý tưởng tuyên truyền, xin Hoắc Duyên cùng mấy người bạn góp ý tưởng thiết kế tiết mục, không kể là ca múa hay là chuyện xưa. Hoắc Duyên biết đánh đàn accordion, Hàn Thanh Bình biết gảy guitar, đều vui lòng gia nhập đội tuyên truyền.

“Đến lúc đó Tiểu Vượng còn có thể biểu diễn tiết mục thổi kèn harmonica nữa nhỉ?” – Hoắc Duyên khen ngợi Tiểu Vượng. Tạm biệt các thầy giáo, Lâm Lam đưa Tiểu Vượng về nhà, đã thấy thức ăn chuẩn bị xong. Tay nghề Nhị Vượng càng ngày càng tốt, rong biển trộn rau, đậu giác xào, canh tôm khô mướp đắng, những món bình thường này nhưng lại có hương vị thơm ngào ngạt khiến cho người mẹ “già” như Lâm Lam cũng phải mỉm cười.

“Cha các con hôm nay không ăn cơm nhà, ăn nhanh đi rồi còn đi học” – Lâm Lam cũng chia sẻ chuyện Tiểu Vượng sẽ theo thầy giáo Hoắc học âm nhạc để cho bọn nhóc khi đi học sẽ đưa được Tiểu Vượng đi cùng. Đại Vượng và Tam Vượng tỏ vẻ không liên quan đến mình, còn Mạch Tuệ và Nhị Vượng chủ động tiếp nhận nhiệm vụ. Mạch Tuệ hỏi Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, buổi sáng em có tự dậy được không? Nếu không em theo bọn nhóc lớp một đi tới cũng được đó” – dù sao Tiểu Vượng cũng thường xuyên chơi đùa trong thôn.

Tiểu Vượng quay sang nhìn Lâm Lam. Lâm Lam nói: “Được, dù sao Tiểu Vượng không phải đi học, đi chơi cũng được”

Tam Vượng phản đối: “Mẹ! Thế vì sao con lại phải đi học không được đi chơi á?”

Lâm Lam gõ gõ cái đầu quả dưa của thằng nhóc: “Sao con không đi so với anh trai con đi?”

Tam Vượng chỉ vào Đại Vượng: “Anh cả còn muốn đi chơi hơn cả con” làm cho Đại Vượng trừng mắt liếc nó một cái rồi lấy một khối bánh bột ngô nhét vào miệng Tam Vượng, khiến cho Tam Vượng ăn vạ đầy một mồm bánh bột ngô chỉ biết ú ớ. Trong phòng một mảnh cười vang.

Từ đó trong nhà ai cũng bận rộn, Tiểu Vượng mỗi ngày dẫn Vượng Vượng đi tới trường học, nhưng chủ yếu là đi chơi, đi trễ về sớm chẳng có vấn đề gì. Điều này khiến cho mấy đứa bé quậy như Tam Vượng hâm mộ hỏng người, đáng tiếc là Hàn Thanh Bình không hề nương tay với bọn chúng, mấy lần đánh vào lòng bàn tay cũng đủ để khiến cho bọn nhóc này không dám đi học muộn nữa. Lại qua thêm vài ngày, Hàn Thanh Tùng đi vào huyện mở hội nghị xử lý tội trạng của Trần Thanh Trí, còn phải sang nông trường cải tạo lao động nhìn Hàn Thanh Hoa một chút, những thời gian khác căn bản đều ở nhà với Lâm Lam, không hỗ trợ trồng trọt thì chính là tham gia sửa đê điều, tận dụng mọi thứ kiếm công điểm giùm vợ.

Lâm Lam muốn để cho chồng nghỉ ngơi nhưng Hàn Thanh Tùng nào chịu vậy, thế là đành mặc kệ. Nhưng nghĩ lại, mọi người cùng nhau cố gắng hăng say, cái cảm giác này thực sự rất là tốt. Lâm Lam đang thổi lửa nấu cơm thì bên ngoài có người đi vào: “Mẹ của Đại Vượng à, ở nhà nấu cơm đấy ư?”

Lâm Lam bận rộn đứng dậy, thấy đó là mẹ của Tú Vân, vẻ mặt bà đã sáng sủa hơn rất nhiều, giống như bỏ đi được khối đá tảng trong lòng, cả người sẽ thư thái hơn bao giờ hết. Lâm Lam liền chào hỏi chuyện trong nhà bà, rồi nhỏ giọng hỏi thăm: “Tú Vân đã về rồi ư?”

Mẹ Tú Vân để rổ trứng gà nhỏ lên bàn, gật đầu: “Đã về rồi. Mẹ Đại Vượng à, thật là làm phiền em quá, con nhóc Tú Vân nhà chị mới được bình an, đối với nhà họ Lưu bọn chị, em đúng là đại ân nhân”.

Lâm Lam vội vàng xua tay: “Chị dâu đừng khách sáo, nơi nào là công lao của em chứ? Là nhờ bí thư chi bộ, đại đội trưởng cùng với chủ nhiệm hội phụ nữ cả đấy. Em chỉ giúp một tay thôi”.

Mẹ Tú Vân thấy Lâm Lam nói năng khiêm nhường liền cười nói: “Em nói chuyện thì đứa bé Tú Vân nhà chị mới nghe vào. Cả nhà chị nói rách cả miệng cũng có nghe vào miếng nào đâu? Nếu không phải nhờ có em với Thanh Tùng thì nhà chị đúng là xong đời rồi ấy”.

Nếu không phải Lâm Lam khuyên nhủ Tú Vân còn Thanh Tùng tóm được Trần Thanh Trí về thôn, thì nhà họ Lưu sẽ thành nhà có người đàn bà lăng loàn, sau này không ngóc đầu lên được. Hiện tại thật tốt, cho dù chưa kết hôn nhưng mà Trần Thanh Trí đã chính miệng thừa nhận muốn kết hôn cùng Tú Vân, thế thì Tú Vân cũng không bị coi là lăng loàn, hôn sự không đi tới đâu thì cũng chẳng ai nói được gì. Lưu Tú Vân sang nhà bà ngoại ở mấy ngày cũng suy nghĩ liên tục, sau đấy quyết định bỏ cái thai này đi. Giống như là việc tuyệt tình tố cáo Trần Thanh Trí, Lưu Tú Vân nghĩ rằng không phải lưu cái thai này, vì cho dù giữ lại sau này đứa bé cũng không hề hạnh phúc. Ban đầu Lưu Tú Vân còn không biết xử lý sao với cái thai này, liền lén trở về tìm Lâm Lam xin ý kiến, không biết vì sao nhưng Lưu Tú Vân có cảm giác Lâm Lam là người vô cùng hiểu biết, hơn nữa còn kín miệng chưa bao giờ tán gẫu thị phi chuyện nhà người khác. Lâm Lam không nhiều lời, chẳng qua chỉ nói vỏn vẹn vài câu: “Cháu không nên nghĩ cái gì mà đó là một tính mạng. Đơn giản bây giờ nó còn rất nhỏ chưa thành hình, cũng không có ý thức suy nghĩ gì hết. Cháu chỉ cần suy nghĩ tình huống của chính cháu thôi. Cháu giữ cái thai này, đối với cháu, đối với gia đình cháu có ưu điểm nào không? Rồi việc cháu giữ cái thai này lại, đối với tương lai của đứa bé có đảm bảo không? Nghĩ thông rồi thì tự quyết định”.

Lưu Tú Vân nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định bỏ cái thai này. Cô bé không còn muốn kết hôn, nếu như lúc này có con lại bị người ta chỉ trỏ đối với đứa bé là đả kích đau đớn, đối với cô bé hay người nhà đều cũng rất bất công. Cho nên Lưu Tú Vân bất chấp nguy hiểm tính mạng bản thân cũng phải xử lý cho xong chuyện này. Lưu Quý Phát thì không muốn con gái bỏ cái thai đi, vì bác sĩ nói rằng thân thể con bé không hề tốt, phá thai có thể gặp nguy hiểm, tốt nhất là không phá. Lưu Quý Phát nói rằng đó chính là cháu của ông, cho dù không cha cũng không phải sợ. Hai anh trai cũng tỏ thái độ, thực ra đứa bé có thể giữ, bọn họ làm cha cũng không khác gì. Người nhà tỏ thái độ hỗ trợ và tha thứ đến vậy, Lưu Tú Vân lại càng không muốn liên lụy đến bọn họ, càng không muốn đứa bé sinh ra bị người ta đàm tiếu chỉ trỏ. Nếu như đã tuyệt tình, thì phải làm cho sạch sẽ hết sức. Thừa dịp cái thai còn nhỏ, mới được hai tháng, mấy hôm trước cô bé đi cùng mẹ, cầm sổ bảo hiểm của chị dâu thứ hai đi vào bệnh viện huyện làm thủ thuật bỏ thai. Lâm Lam thì nhờ sự giúp đỡ của Dương Phán Phán để cậu hỗ trợ an bài người che giấu việc này, không cho ai nắm được tiếng gió nào. Dương Phán Phán và bác sĩ Trang quan hệ tốt, tất nhiên là câu chuyện thuận lợi. Trong lúc thực hiện tiểu phẫu có hai lần máu chảy không ngừng, nhưng bác sĩ hết sức cứu giúp, lại có Dương Hàm hỗ trợ tổ chức cho y tá truyền máu kịp thời, còn có ham muốn sống mãnh liệt của Lưu Tú Vân, cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết xong. Nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện bốn ngày, sau đó về nhà nghỉ ngơi thì đến nay đã không còn gì đáng ngại, chẳng qua là thân thể còn rất yếu mà thôi.

“Mặc dù thân thể hư nhược kiệt quệ không làm được mấy việc nặng, nhưng cả nhà chị cảm thấy an lòng hơn, như dỡ được một tảng đá lớn treo lơ lửng trên đầu vậy” – mẹ Tú Vân thật sự cao hứng.

Lâm Lam cười nói: “Thân thể xương cốt thì không vấn đề, còn trẻ tịnh dưỡng hai năm là tốt. Chị dâu nói cho Tú Vân là con bé đừng trốn trong nhà, con bé không sai, không việc gì phải trốn người cả. Cứ công khai ra cửa, đến nhà em hoặc nhà chị dâu Hòe Hoa chơi đùa”

Mẹ Tú Vân luôn miệng đồng ý, thực sự càng nhìn Lâm Lam càng thích, để cho Lâm Lam tiếp tục làm việc, bà rảo bước ra về. Lâm Lam vội chạy theo trả lại rổ trứng gà: “Chị dâu, Tú Vân đang cần bồi bổ, sẽ mệt mỏi, chị giữ lại cho con bé ăn đi”

“Trong nhà không thiếu trứng, chị nuôi gà đẻ rất nhiều mà”

“Chị dâu, gà nhà em cũng đẻ trứng mà, nhà chúng em đủ ăn”

Kế tiếp cứ đẩy qua đẩy lại khiến cho Lâm Lam nhức hết cả đầu liền nói luôn: “Chị dâu, hay là thế này? Hoặc là em trả tiền trứng cho chị, hoặc chị để khi nào Tú Vân sức khỏe ổn định thì mới cho em trứng gà? Được không?”

Mẹ Tú Vân chính là người phụ nữ thật thà, đầu óc dĩ nhiên là không bị Lâm Lam khuấy đảo, cuối cùng đành đem trứng gà về, nhưng vẫn để lại năm sáu quả, bảo: “Cho bọn nhóc ăn”

Lâm Lam đành nhận lấy, nhưng cũng đem nửa gói đường đỏ cùng táo đỏ đưa cho mẹ Tú Vân: “Vật này khó mua, chị nấu cho Tú Vân uống, chăm sóc con bé thật tốt, cần gì chỉ cần nói với em là được”

Mẹ Tú Vân nước mắt lưng tròng: “Ôi con gái tôi! Em nhìn em xem, chị tới cảm ơn em, ngược lại còn khiến em tặng đồ cho con bé Tú Vân nhà chị”

Lâm Lam cười cười, đẩy đẩy mẹ Tú Vân đi về nhanh. Rất nhanh phán quyết về hành vi của Trần Thanh Trí đã được thông qua. Cách ủy hội cấp huyện lúc này bởi vì chuyện của đại đội trưởng Hoàng Hà nên rất cần nghiêm nghị đả kích kẻ xấu. Trần Thanh Trí đụng vào họng súng vừa lúc bị bắt làm ví dụ điển hình, cũng phải xử nặng.

Vốn là xử tử hình, nhưng do Lưu Quý Phát chủ động cùng Hàn Thanh Tùng và Hàn Vĩnh Phương cầu tình, Trần Thanh Trí chạy trốn không thành, cũng đồng thời bảo vệ mặt mũi Tú Vân, nên nhà họ Lưu không muốn hắn chết đi như vậy, hi vọng có thể giảm án xử lý khoan hồng. Vì vậy Hàn Vĩnh Phương liền gửi lên trên một đơn đề nghị trình bày vấn đề này rồi Hàn Thanh Tùng mang đến Cách ủy hội, sửa thành án tù biệt giam, đưa đến nông trường cải tạo lao động để thi hành án. Án tù này cùng với hình phạt kẻ xấu của đội Hàn Thanh Hoa Triệu Kiến Thiết không giống nhau. Hình phạt của Hàn Thanh Hoa có thể được người nhà thăm thân, mấy tháng có thể xin về nhà một lần, làm việc cũng có công điểm, trong tập thể lao động không hề giống tội phạm. Án tù biệt giam là phạm trọng tội, bị giam giữ đặc biệt, thực hiện lao động cải tạo ở khu vực riêng, người ngoài không được tùy ý thăm hỏi mà người bị xử án này cũng không thể tùy tiện xin phép về nhà, càng không thể ra khỏi nông trường được. Một khi xuất hiện phản kháng hoặc là bỏ trốn, cai quản trại có quyền đánh gục tại chỗ. Như vậy cũng coi là trừng phạt đúng tội.

Khí trời càng lúc càng mát mẻ, hoa mầu của thôn Sơn Nhai đã thu hoạch nhà ai về nhà nấy, cày ruộng phân loại lúa mạch cũng đã hết, không có việc gì phải làm nữa. Đám nông dân thôn tiến vào giai đoạn nông nhàn. Đây là lúc Lâm Lam và Đồng Hòe Hoa chính thức triển khai công việc tuyên truyền, Lâm Lam lên kế hoạch, Đồng Hòe Hoa lo nhân sự và sân bãi, nghe ra lại giống trợ thủ của Lâm Lam hơn. Bọn họ tiến hành khai hội trong khu tập trung ở đại đội, đang khua chiên gõ trống báo tin: “Các xã viên chú ý, các xã viên chú ý, tối nay đội tuyên truyền đại đội có tiết mục, có tiết mục biểu diễn nha”

Lâm Lam cũng chú ý đến vấn đề này, thời điểm khai hội nếu không có công điểm thì không có tích cực, có công điểm thì người so với người càng tích cực hơn. Bọn họ không nghĩ rằng có công điểm, vì đã tuyên truyền giảng đạo lý rồi lại còn tặng công điểm nữa hả, cái bánh nào thơm quá vậy? Cho nên cần phải có tiết mục biểu diễn. Thời điểm nông nhàn xã viên rất nhàm chán, trời lạnh không thể tụ tập tán gẫu nên rất nhiều người cảm thấy nhàm chán vô cùng. Nghe nói có tiết mục thì ai cũng vội vàng ăn cơm tối xong là chạy tới giành chỗ ngồi. Lâm Lam cũng không muốn giống mấy giáo viên cho học sinh học toàn kiến thức chết, mà phải đem kiến thức dung nhập vào chuyện dưa, tìm người nói tốt một chút mà bố trí tiết mục. Trừ bỏ chuyện xưa còn có những hình thức khác ví dụ kể chuyện, nói bình thư, tiết mục này bố trí cho một người tên là Xướng Tú không sai biệt lắm. Ngoài ra còn phát hiện ra một người nữa là Lưu Xuân Tân – xã viên, bình thường vẫn hay pha trò tiết mục ngắn, ăn nói linh hoạt, nam nữ xã viên nửa thích nửa không. Lâm Lam bị cậu ta trêu chọc hơn hai lần liền mắng cho cậu ta một trận, nhưng quay đi quay lại lại mời cậu ta tham gia biểu diễn, làm cho cậu ta sợ Lâm Lam có ý muốn cho cậu ta dính tội lưu manh mà bị bắt đây. Kết quả Lâm Lam cầm kịch bản gốc do mình soạn đến, đọc lại cho cậu ta nghe để cho cậu ta học thuộc lòng.

“Phải giống như đang nói chuyện thật đấy nhé, nói không giống thì bắt cậu đi tù” – Lâm Lam đe dọa uy hiếp.

Thực ra Lưu Xuân Tân cũng là nhân tài, bị Lâm Lam hù dọa giật mình lần đầu, nhưng vài lần sau là quen, không những thế còn giúp Lâm Lam dùng từ ngữ thông tục diễn tả, như vậy xã viên cũng hiểu nhanh hơn mà càng có thể tiếp nhận nội dung. Lâm Lam tiếp thu đề xuất này của cậu ta.

Tiết mục thứ nhất chính là Lưu Xuân Tân và Xướng Tú, có tựa là “Thật sự có gia đình như thế?”

“Có một gia đình thế này, bà già là một người bó chân, hàng năm không rửa chân, còn nói gì mùng sáu mười sáu hai mươi sáu, Diêm Vương gia rửa thịt thối, chỉ có những ngày này mới có thể rửa chân. Nếu không Diêm Vương gia lạnh lòng sẽ sai quỷ nhỏ gặm chân của bà. Kết quả thì sao? Mười ngày nửa tháng cũng không rửa một lần, như vậy mấy lần thì sau cũng không rửa, chân của bà lại thối hoắc vô cùng. Bọc chân vào thì không thấy gì, vừa mở bọc ra thì mùi hôi hun ra mười tám dặm, sau đó….”

“Lại có một gia đình như này, hai vợ chồng nhỏ, một lười một tham…:

“Lưu Xuân Tân, cái người thối chân kia thì sao? Về sau thì sao?” – có xã viên vội vã hỏi – “Bà già thối chân kia thì sao?”

Lưu Xuân Tân mới nghiêm mặt: “Sau đó gì nữa? Những người có chân thối như vậy, sớm bị chết vì mùi thối rồi. Sau đó hả? Chính là thối muốn chết, thối chết…”

Cậu ta còn khoa trương bịt lỗ mũi lấy tay quạt lia lịa, khiến cho có người cười haha, xô đẩy lẫn nhau: “Có phải mười ngày nay cậu không rửa chân rồi không hả?”

“Có phải trời lạnh là nhà cậu lười giặt đồ chứ gì?”

“Cứ thế thản nhiên leo lên giường á?”

“Haha thối chết …. không có sau đó nữa”.

Phía sau Lưu Xuân Tân nói về một đôi vợ chồng không biết giữ vệ sinh, đã thế lại còn thích sinh hoạt vợ chồng, kết quả là hai người bị bệnh. Có người còn hỏi sau đó thì thế nào? Đội xã viên phía dưới hô lớn: “Sau đó cái gì nữa? Bệnh chết chứ sao? Làm sao còn sau đó nữa?”.

Mọi người đùa giỡn như vậy rồi cười vang cả khu biểu diễn. Lâm Lam thực sự muốn hiệu quả tuyên truyền như vậy, để cho bọn họ cảm nhận không khí vui vẻ trong lúc tuyên truyền thì càng ghi nhớ lâu được. Như vậy khi về nhà lúc sinh hoạt vợ chồng cũng sẽ chú ý vệ sinh, nếu không để ý được thì nhớ tới sự đàm tiếu ngày hôm nay tự dung cũng thấy gợn, rồi tự học tập tiếp. Nói tới đây thì Lâm Lam cầm lấy sách ra ngoài, giảng mấy từ ngữ chuyên nghiệp về vấn đề vệ sinh sinh lý, để cho xã viên có khái niệm về bệnh hoa liễu, cái gì gọi là bị nấm ký sinh, bệnh lậu, giang mai, ….và tác hại của nó rất hung tàn, làm phụ nữ mắc bệnh còn đàn ông thì tai họa ngập tràn. Cả đêm nói chuyện chọc cười, học thêm hai mươi phút tuyên truyền đã qua một canh giờ.

Buổi tối xã viên về nhà, không thể thiếu chính là có những cặp vợ chồng son muốn làm chút vận động sinh nhiệt. Cũng có người đàn ông lười vệ sinh, thì vợ anh ta liền mắng cho: “Không vệ sinh cũng đừng có đụng vào tôi, không nghe người ta tuyên truyền à? À chính là có vi khuẩn sâu nấm gì đó, đến lúc đó sẽ mắc bệnh hoa liễu. Ông lười vệ sinh như vậy còn muốn tôi bị hoa liễu hả?”.

Bởi vậy không vệ sinh sạch sẽ thì không “làm”, muốn “làm” thì phải vệ sinh sạch sẽ, cả thôn từ đây bắt đầu sạch sẽ.

Hoạt động tuyên truyền của Lâm Lam tiến hành theo kiểu giáo dục từ từ, mới vào đầu sẽ không thuyết giảng mớ lý thuyết khô khan khó hiểu lại nhạy cảm thế, mà nói từ hoạt động vệ sinh sạch sẽ trước rồi từ từ mới đến những vấn đề kia. Vừa bắt đầu thì có nhiều xã viên cho rằng cũng giống những bài giảng tuyên truyền hồi xưa, không có ý nghĩa nên không thích. Về sau được nghe rỉ tai rồi đi tham gia lại thấy thú vị. Thế là mấy xã viên ăn cơm tối thật sớm, sau đó cầm băng ghế nhỏ vội vàng tới giành chỗ cho cả nhà. Về sau phòng họp đại đội chật kín, có người chen chúc ở trong sân. Về sau nữa có người nêu ý kiến: “Tới phòng học lớn trong trường học đi”

Thậm chí ở vùng phụ cận gần đây cũng có xã viên tới tham gia náo nhiệt: “Thôn chúng tôi không có hoạt động lý thú thế này, chúng tôi tới tham gia học tập, học tập mà”

Qua mấy ngày trời lạnh dần, công tác tuyên truyền tiến hành vô cùng thuận lợi. Lâm Lam và Đồng Hòe Hoa càng ngày càng bận rộn. Lâm Lam còn phải sáng tác tiểu phẩm có lồng nội dung đi vào, thế là bận tối mặt. Không chỉ ở đại đội mình, đại đội phụ cận cũng mời bọn họ tới tuyên truyền huấn luyện, nói rằng mỗi lần tuyên truyền thì được tính công là năm mươi cân cây ngô. Lâm Lam rất động lòng, đi cùng Đồng Hòe Hoa sang đó một lần, quả thật đẩy về năm mươi cân cây ngô. Dù đổi thành tiền cũng chưa được bốn đồng, nhưng giờ lương thực quý giá, có đôi khi có tiền cũng không mua được lương thực ấy chứ. Lâm Lam đặc biệt vui vẻ, Đồng Hòe Hoa vô cùng phong độ chia chác “chiến lợi phẩm” bằng cách đưa Lâm Lam ba mươi cân, mình cầm về hai mươi cân. Lâm Lam càng hứng khởi.

Hôm đó là ngày chuẩn bị đại đội, Lâm Lam chợt thấy một thân ảnh yểu điệu đi về phía mình, cứ tưởng là hoa mắt, hóa ra quả thực là Tú Vân.

Cô vẫy tay với Tú Vân: “Tú Vân, tới đây”

Lưu Tú Vân nhìn Lâm Lam cười cười, bước nhanh tới: “Thím, cháu nghe nói bên thím thiếu người, cháu tới hỗ trợ ạ”

Lâm Lam gật gù: “Thực sự cần, cháu hỗ trợ được thím sẽ báo bí thư chi bộ tính công điểm cho cháu”

Lưu Tú Vân cười cười: “Thím, cháu không cần công điểm, cháu muốn làm việc bận rộn chút”.

Làm được một lát có người thấy Lưu Tú Vân thì tò mò, có mấy xã viên còn chỉ trỏ. Bọn họ đã lâu không thấy Tú Vân, lúc này trông cô bé giống như người khác vậy. Trước kia cô bé đơn thuần hiền lành, thấy ai cũng cười, giống một đóa hoa nhỏ vậy, lúc này mặc dù còn cười nhưng ánh mắt đã có phần lạnh lẽo, lại có ý tứ châm biếm người ta. Có một số thanh niên tiến lên trêu chọc cô bé: “Tú Vân đó à? Lâu ngày không gặp có phải quên bọn anh rồi phải không?”

Lưu Tú Vân liếc bọn họ một cái rồi lạnh lùng nói: “Ai vậy?”

Mấy người thanh niên này nghe tin đồn, chắc mẩm Lưu Tú Vân đã ăn nằm với Trần Thanh Trí, giờ hôn sự không thành sau này chắc chắn chẳng ai thèm rước. Người như vậy ai dám lấy vào cửa cơ chứ, họa chăng bị mù. Bọn họ liền nghĩ sau này có thể trêu liền trêu, có thể chiếm lợi thì chiếm. Thanh niên kia õng ẹo ơ lên một tiếng: “Tú Vân thực không nhận ra anh à? Người sang quý thì quả đúng hay quên, hay là em chưa từ bỏ ý tứ với Trần Thanh Trí? Ăn nằm cũng ăn nằm rồi, sao không cùng đi nông trường cải tạo lao động với nhau luôn đi chứ?”

Lâm Lam nghe vậy liền nhíu mày, đang muốn quát cho thằng cha Hàn Huệ Nông kia một trận thì thấy Tú Vân bất ngờ giơ tay lên tát “Bốp” một tiếng vào mặt người thanh niên.

Hàn Huệ Nông nổi giận: “Lưu Tú Vân, mày đừng tưởng cho tí thể diện thì đã không biết xấu hổ, một đứa đàn bà dâm đãng như mày…”

Lâm Lam cầm thước xông lên quất cậu ta: “Để giáo xiên miệng mày, mày là đồ mỏ nhọn bị giày cao gót chọt, là cái đồ não úng nước, thiếu đòn đúng không?”

Hàn Huệ Nông không dám đánh lại Lâm Lam, bị thước đánh tới liền nhảy loạn cào cào: “Thím a, Thím, có gì từ từ nói mà”

Lâm Lam tức giận: “Cậu, cả cậu, mấy người các cậu nữa” – Lâm Lam dùng thước chỉ chỉ một đám thanh niên đứng gần đó – “Cút mau cho tôi, buổi tuyên truyền hôm nay cấm các cậu tham gia, các cậu không xứng đi học mấy buổi tuyên truyền này”.

Mấy người thanh niên thấy Lâm Lam tức giận liền chạy vội, trước khi đi vẫn không quên gào rú: “Lưu Tú Vân vốn là một cô nàng hiền lành, không nên ở lẫn lộn cùng người đàn bà chanh chua, cái này vui rồi, Lưu Tú Vân cũng là một người đàn bà chanh chua”

Vừa lúc Đồng Hòe Hoa từ phía đối diện đi lại, nghe những lời này nổi giận rút cây củi chất vệ đường quát lớn: “Miệng tiện lũ chúng bay, tao cho ăn đòn cả lũ”

Mấy thanh niên lại gào lên: “Một tổ ba người đàn bà chanh chua, ba người đàn bà đanh đá, chọc không nổi đâu, chạy thôi anh em”

Đồng Hòe Hoa mắng liền mấy tiếng rồi mới qua chào hỏi Lâm Lam, an ủi Lưu Tú Vân: “Đừng chấp nhặt với bọn họ”

Lưu Tú Vân cười cười, sau đó bình tĩnh nói: “thím, các thím cứ yên tâm. Cháu không thèm sợ. Cứ để bọn họ có miệng tự nói. Cháu không giết người đốt nhà, cũng chẳng trộm của ai cướp của ai, làm sai cái gì cháu sẽ nhận lỗi rồi kiểm điểm. Bọn họ chẳng có tư cách gì mà nói cháu”

Lâm Lam gật đầu: “Đúng là nên như vậy”

Lưu Tú Vân tiếp tục nói; “Thím, sở dĩ cháu tới đây vì muốn giúp các thím giảng giải tuyên truyền cho các bé gái và thiếu nữ. Cháu…..cháu có kinh nghiệm”

Lâm Lam cùng Đồng Hòe Hoa đều ngẩn người, không nghĩ cô bé trước mắt lại tỉnh ngộ đến mức này.

“Cháu nghĩ là các cô bé hay thiếu nữ sẽ tiếp thu giảng giải của cháu, không nên bị những thằng cặn bã xấu xa kia lừa gạt. Nếu quả thực là đôi lứa cùng yêu thì phải thông báo với cha mẹ hai nhà. Cha mẹ đồng ý thì tiếp tục yêu đương rồi kết hôn. Nếu như cha mẹ không đồng ý thì chấm dứt ngay”

Thời buổi này nếu cha mẹ không đồng ý thì những người trẻ tuổi kia phân nửa là không có cơ hội ở chung, bởi vì cha mẹ không thừa nhận thì không lấy hộ khẩu đi đăng ký được, càng không được chia công điểm.

Lâm Lam khen ngợi: “Cháu có chí. Cháu nói lời này rất đúng. Chủ tịch Mao vĩ đại của chúng ta đã nói rồi, không lấy kết hôn làm mục đích nói mà chuyện yêu đương thì chính là đùa giỡn lưu manh! Muốn nói yêu đương thì phải nghĩ phải tính toán chuyện kết hôn. Nếu không cũng đừng mở miệng trêu chọc cô nương nhà người ta”

Lời này thánh nhân đã nói, Mao gia gia trích dẫn nha.

Đồng Hòe Hoa cảm thấy những lời này rất tốt, chính là cái này. Không lấy kết hôn làm mục đích nói yêu đương sẽ trở thành khẩu hiệu chứng tỏ kẻ đó đùa bỡn lưu manh, đem cái này tuyên truyền cho các cô nương khác. Nếu như một thằng nhóc muốn nói yêu đương với cô, quản chó gì hắn là thanh niên trí thức hay xã viên, trước tiên phải hỏi có muốn đi xin phép cha mẹ hay không? Có muốn kết hôn với cô không? Nếu có phải đi tìm cha mẹ đặt vấn đề cầu hồn, sau đó yêu đương, sau đó kết hôn. Nếu chỉ nói yêu đương không muốn kết hôn hả, thế thì xin lỗi nhá, báo cáo tội lưu manh không cần thương lượng. Rất nhanh chóng trong thôn đã có hoạt động tuyên truyền mang tên “Yêu thương thì phải kết hôn”.

Lâm Lam chịu trách nhiệm viết kịch bản, xướng tú, tiểu phẩm, ca múa, sau đó mọi người chịu trách nhiệm tìm nhân vật phù hợp. Dĩ nhiên trong vở kịch có chính là câu chuyện của Lưu Tú Vân, nam thanh niên trí thức Lưu Xuân Tân tới nông thôn một hồi thì cô đơn khó chịu, trước trêu chọc Hoắc Duyên sắm vai nữ thanh niên trí thức, nhưng nữ thanh niên này không xinh đẹp nên lại trêu chọc nữ cán bộ nông thôn Đồng Hòe Hoa, Đồng Hòe Hoa miệng rộng mắng người. Sau đó thanh niên trí thức lại bắt đầu trêu chọc Hàn Thanh Bình đóng vai nữ xã viên. Hàn Thanh Bình vóc dáng nhỏ gầy, làn da trắng nõn, mặc áo bông hoa bôi mặt đỏ hồng rất giống như cô thôn nữ.

Nữ xã viên lúc đầu không đồng ý, dùng mọi lời lẽ cự tuyệt, nhưng thanh niên trí thức thủ đoạn nhiều vô biên, lúc thì viết thơ ca, lúc thì lại hát hò, lát sau lại tặng kẹo, một lúc khác…. Cuối cùng thừa dịp vắng người liền ôm ấp lăn lộn, nữ xã viên hoảng sợ lo lắng sợ bị người phát hiện thì danh dự cả nhà đổ sông đổ biển.

Chính vì sự im lặng này mà một hai lần nữ xã viên bị thanh niên trí thức lợi dụng thành công. Sau đó hắn bắt đầu trở mặt, nói mình là người thành phố, sau này phải về thành phố làm sao có thể cùng nữ xã viên nông thôn kết hôn, chính là phá hủy tiền đồ của hắn. Hắn tẩy não nữ xã viên, lừa gạt cô bé tiếp tế đồ ăn, rồi đợi chờ ẩn nhẫn một thời gian, chờ hắn trở lại trong thành phố nhất định sẽ nghĩ cách đón cô ra ngoài. Sau cùng thanh niên trí thức kia trở về thành phố tiếp nhận công việc của cha, cưới một cô gái trong thành phố, cũng không bao giờ trở lại.

Nữ xã viên kia ở nhà đợi, đợi hoài đợi hoài, cuối cùng đợi thành tảng đá.

“Đánh chết cái thằng đàn ông phụ lòng!”

“Để cho Bao công xử trảm thằng Trần Thế Mỹ này đi!”

Có xã viên bắt đầu la ó, kích động xông lên muốn đánh Lưu Xuân Tân. Lưu Xuân Tân bị dọa sợ chạy trối chết: “Đừng đánh, đừng đánh, tôi chỉ diễn kịch thôi mà! Chỉ là diễn thôi, là giả đó”

Chuyện xưa thêu dệt rất tốt, diễn xuất lại chân thật, có tình cảm đan xen, hơn nữa Hàn Thanh Bình biểu hiện tình cảm rất trơn tru, chỉ sợ nam nhân diễn nữ xã viên cũng khiến cho người ta thương, quên mất luôn hắn là đàn ông. Vì vậy mới để cho người đàn ông là Hàn Thanh Bình tới diễn, nếu để cho Lâm Lam diễn một cô nữ xã viên xinh đẹp động lòng người bị phụ bạc, chắc chắn người xem sẽ đem Lưu Xuân Tân xé xác phanh thây.

Lâm Lam cùng Đồng Hòe Hoa vội vàng duy trì trật tự: “Đây là vở kịch mà, mọi người đừng nhốn nháo, không nên kích động, đặc biệt đừng kích động”

Đại đội trưởng vung roi lên: “Ngồi im mà xem diễn trò, đừng làm cản trở người khác. Các người kích động như vậy chính là bản thân có ý nghĩ xấu hả?”

Mọi người vội vàng cười: “Làm sao dám chứ? Không lấy kết hôn làm mục đích nói yêu đương chính là đùa bỡn lưu manh, ai mà không sợ Hàn Cục trưởng bắt đi chứ”

Lúc này Hàn Thanh Tùng từ công xã trở lại, đi xe đạp tới tìm Lâm Lam. Nghe thấy mọi người nhắc tới mình liền xuống xe bước vào: “Có chuyện gì?” khiến cho mọi người buồn cười cũng không dám cười, chỉ đành ngồi im thít không một tiếng động. Hàn Thanh Tùng nhìn quanh rồi lại thấy Lâm Lam đứng trên đài, thầm nghĩ xem ra hoạt động tuyên truyền rất nghiêm túc, kéo đến cảm xúc người xem đây mà.

Lâm Lam nhìn chồng cười cười rồi chỉ phía dưới để anh ngồi xuống nghe. Hàn Thanh Tùng tìm ghế thì mọi người chỉ luôn vào ngồi cạnh bí thư chi bộ. Hàn Vĩnh Phương cùng đại đội trưởng ngồi cạnh, xung quanh liền tách ra một khoảng, ai cũng không dám ngồi phía trước, tránh cho không phải bị phun vào người chính là bị đạp phải. Hàn Thanh Tùng ngồi vào chỗ trống. Mẹ ơi, cả khán phòng cảm thấy không được tự nhiên, cái không khí áp bức này quả thực khó tả quá.

Bởi vì có Hàn Thanh Tùng ngồi đây, Lưu Xuân Tân mới xướng hát được chút đã cảm thấy nơm nớp lo sợ, một lúc thì nói sai, một lúc lại cà lăm. Một khúc xướng của Lưu Xuân Tân có đoạn: “Cái người phụ nữ có chồng lười biếng, thêu thùa may vá đều không biết, nàng liền cùng …liền cùng….liền cùng chồng nói “ngươi….ngươi….ngươi đi mau”.

Lúc Hàn Thanh Tùng nhìn Lưu Xuân Tân, đột nhiên không dám nói, không biết làm sao lại đem lời trong lòng mình ra nói, hận không thể đuổi Hàn cục trưởng đi ngay và luôn.

“Ha ha ha ha ha hmmmm….” – khan giả cười ầm cả lên.

Đoạn này Lâm Lam có tham diễn, dù sao cả thôn cũng biết, biểu diễn một chút cũng không sao, chính là muốn xã viên đem những việc sinh hoạt hàng ngày ra để cho mọi người cùng quen. Xã viên ai cũng biết điều này, nhưng Hàn Thanh Tùng không biết, đây là lần đầu tiên anh nghe, mà nhìn thấy Lưu Xuân Tân nói thế kia chính là kiểu chuyện nhà thông thường, căn bản không nghĩ tới kịch bản gốc như vậy. Anh cho rằng người ta đang bắt nạt bẫy vợ mình, liền nhìn Lưu Xuân Tân giống như là phóng dao tới vậy.

Lưu Xuân Tân sợ mất hồn, thế là vốn muốn “ngươi vá giùm ta” kết quả không cẩn thận liền nói luôn lời mình nghĩ trong lòng. Lâm Lam không nhịn được nữa liền phì cười, híp mắt nhìn Hàn Thanh Tùng ngồi phía dưới, giơ một ngón cái lên cười cười với anh. Thế là vẻ mặt vốn lạnh lùng liền hiền hòa trở lại. Hàn Thanh Vân ngồi bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Anh Ba, chị dâu nói gì với anh thế?”

Hàn Thanh Tùng: “Nói sao?”

Hàn Thanh Vân: “Thì chị dâu như vậy….” – cậu ta khoa tay múa chân một chút: “Ô~”

Người ngồi xung quanh lại cười ầm lên một trận. Lâm Lam vỗ vỗ tay: “Như này đi, hôm nay chúng ta sẽ mời những người ngồi xem phía dưới tham gia tiết mục ngắn. Chính là nói về những điều thú vị trong sinh hoạt của mọi người, có gì hay ho thì chia sẻ, cho mọi người ngồi đây cùng nhau cười vui nhé”

Lâm Lam làm như vậy chính vì có không ít người hay dòm ngó chê cười chuyện người khác, giờ mọi người cùng kể ra thì cười một tiếng rồi thôi, giống như một tiết mục ngắn đã công khai thì không ai lấy đó mà chê cười người khác nữa. Có người gan lớn chỉ vào Hàn Thanh Tùng nói to: “Để anh ấy nói đi”

Lâm Lam liền nhìn vào Hàn Thanh Tùng, Hàn Thanh Tùng vội đứng dậy: “Tôi còn có việc, đi trước” khiến cho Hàn Thanh Vân kéo người lại: “Đừng nha anh Ba, nói một chuyện cho chúng em đi”.

Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Không có chuyện cười, chỉ có vụ án có nghe không?”

“Nghe! Mau tới kể” – khán giả hô to.

Hàn Thanh Tùng đem chuyện điều tra đại đội Hoàng Hà kể ra, mặc dù nghiêm túc ngắn gọn nhưng cũng đầy đủ khúc chiết.

“Cuối cùng thì sao?” – có người không nhịn được hỏi.

Hàn Thanh Tùng liếc: “Cuối cùng gì nữa? Đương nhiên là xử tử hình”

Mọi người cảm thấy lạnh hết sống lưng, sợ run cả người.

“Xử tử hình thì tốt, phải xử tử hình. Người như vậy xử tử mới tốt đấy”

Lâm Lam vỗ vỗ tay: “Cho nên mọi người nhìn cho rõ nhé, có so sánh thì mới thấy ưu điểm, bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng của chúng ta là những người chăm chỉ, luôn cùng xã viên làm việc, chúng ta phải cảm kích biết ơn họ nha”

Đại đội trưởng vui sướng đứng lên chắp tay chào bốn phía: “Cảm ơn giúp đỡ, cảm ơn”

Còn Hàn Vĩnh Phương giơ tay vẫy: “Được rồi, không nên gây chuyện thị phi, mọi người cùng nhau làm tốt việc của mình”

Các xã viên cười haha, rối rít nói sau hoạt động tuyên truyền lần này thấy bí thư chi bộ bình dị gần gũi biết bao.

Công việc tuyên truyền xướng hát, tất cả đều vui vẻ. Các cán bộ phát hiện xã viên của mình quy củ vệ sinh rất nhiều, các bé gái thiếu nữ cũng tự nhiên hào phóng, xã viên thời nông nhàn cũng có việc vui mắt vui tai, Lâm Lam thì nhận được công điểm cùng lương thực mong nhớ đã lâu, Đồng Hòe Hoa tại đại hội công xã được bình bầu là cán bộ phụ nữ ưu tú….

Còn lại chính là Lưu Tú Vân càng ngày càng kiên cường, càng ngày càng tích cực làm việc.

Về sau có một nam thanh niên muốn ve vãn Lưu Tú Vân, hắn cho rằng cô bé bị người đàn ông khác lợi dụng qua, mình không chiếm thì vậy thì lỗ lã quá. Kết quả Lưu Tú Vân giơ tay tát cho vài bạt tai, còn kiện bí thư chi bộ tội đùa giỡn lưu manh. Bí thư chi bộ không cần báo cảnh sát mà trực tiếp cho ăn một bữa đòn roi no nê. Sau này cả đám đàn ông con trai trong thôn đều đàng hoàng hẳn lên, không dám có suy nghĩ không an phận với Lưu Tú Vân nữa.

Có mấy người phụ nữ trước kia coi trọng Tú Vân muốn kết thân, nhưng Tú Vân không có để mắt tới con trai bọn họ, hiện tại thấy Lưu Tú Vân như vậy liền nói mát cái gì mà “Hiện giờ thật khó lường. Đi theo người đàn bà chanh chua sau này cũng đanh đá, một cô nương trẻ tuổi mà như vậy thực đáng khinh. Người như thế sau này không ai dám cưới, cả đời chỉ sống độc thân”. Lưu Tú Vân trực tiếp như dạy bảo của Lâm Lam đáp trả: “Với tính tình mấy bà như vậy, con các bà ở rể tôi cũng không thèm” khiến mấy người phụ nữ kia giận tới mức đi tìm Đồng Hòe Hoa tố cáo Lưu Tú Vân tội cay cú.

Đồng Hòe Hoa mừng rỡ tám chuyện cùng Lâm Lam: “Lâm Lam, em tuyên truyền tốt thật, cô gái từ thôn ta ra cửa cũng không sợ phiền phức, ai dám khi dễ nữa chứ. Haha”.

Lâm Lam cũng mừng không kém: “Như thế coi như chúng ta đã không phí công đào tạo tuyên truyền rồi”.

Thực sự đúng là Lâm Lam không uổng công dạy dỗ, giải quyết xong chuyện của Lưu Tú Vân thì Đồng Hòe Hoa càng ngày càng kính nể cô. Bí thư chi bộ, đại đội trưởng đều thật lòng khen cô mà không phải vì nể mặt Hàn Thanh Tùng. Nhà họ Lưu thì không phải nói, coi Lâm Lam như ân nhân. Nhà những người khác lại cảm thấy Lâm Lam là người dám nghĩ dám làm, cũng không ỷ lại vào Hàn Thanh Tùng mà khi dễ người khác, có đôi khi còn giúp giúp người.

Lâm Lam ở thôn Sơn Nhai bây giờ danh tiếng ngày càng tốt. Người ở ngoài thôn còn cho rằng Lâm Lam là giáo viên tiểu học, nhắc đến cô liền giơ ngón cái lên mà khen ngợi: “Cô giáo Lâm thực lợi hại, khóa tuyên truyền của cô giáo Lâm lúc nào cũng đông người tham gia”

Công việc tuyên truyền đi vào quỹ đạo, công điểm Lâm Lam lấy được rất nhàn hạ. Còn có đại đội khác mời tới tuyên truyền thuận tiện đi kiếm tiền kiếm lương thực, cuộc sống trong nhà tạm ổn định.

Ngày hôm đó Lâm Lam cùng Đồng Hòe Hoa cùng Lưu Tú Vân, Lưu Xuân Tân đi tới đại đội bên cạnh làm công tác tuyên truyền. Đại đội này vừa lúc giết heo, trước khi đi đều chia cho bọn họ mỗi người một cân thịt heo, riêng Lâm Lam thì nhiều hơn một miếng gan heo. Mấy người thực vui mừng: “Đã sớm thèm thịt, đại đội chúng tôi còn chưa tới đợt thịt heo, món này thực sự là vừa lúc”

Lâm Lam cũng thèm thịt heo vô cùng, mấy ngày qua Hàn Thanh Tùng không vào huyện thành, trong nhà không còn đồ ăn mặn, bọn nhỏ cũng thèm lắm. Lưu Tú Vân muốn chia thịt cho Lâm Lam và Đồng Hòe Hoa lại bị hai người từ chối. Lâm Lam cười nói: “Cháu vội chia ra ngoài làm gì hả? Đây là phần cháu nên hưởng, cầm lấy đi, sau này sẽ có nhiều hơn”.

Nhường nhịn một hồi, Lưu Tú Vân không biết làm gì khác hơn là cầm về. Lưu Xuân Tân cười đùa: “Em Vân, nếu em không thèm thịt thì cho anh. Anh thèm muốn chết”

Đồng Hòe Hoa cười: “Trên người cậu còn thiếu chút thịt đấy hả?”

Mọi người cười đùa đi về thôn, Lâm Lam cầm thịt trở về nhà. Khi đi qua cửa nhà bố mẹ chồng, vừa mới thấy em chồng hướng nơi này đi tới, Lâm Lam liền tăng tốc bước nhanh qua.

“Chị đứng lại” – Hàn Kim Ngọc nhìn thấy liền co chân đuổi theo, cô ta nhìn thấy trong tay Lâm Lam đang cầm miếng thịt. Lâm Lam làm sao mà đứng lại cơ chứ? Cô ta càng la thì Lâm Lam càng chạy nhanh, không lâu sau đã không thấy bóng dáng đâu. Hàn Kim Ngọc giận tới mức dậm chân, về nhà khóc kể cùng bà Hàn: “Mẹ, người đàn bà đanh đá kia ôm một miếng thịt to cũng không biết đường tới hiếu kính mẹ”

Bà Hàn mấy ngày trước để cho con thứ hai đi hỏi thăm con út. Bà muốn cho con dâu cả đi báo tin bà không khỏe để gọi thằng Ba tới rồi tìm cách ly gián, kết quả bởi vì náo loạn tiết Trung thu, hiện tại chị dâu cả trên mặt còn lạnh lùng, trừ việc nấu cơm làm việc ra căn bản không nói nửa lời. Anh cả nhà họ Hàn vì bị vợ oán trách, còn không cho gần người, kết quả vụ nông nhàn vốn được bận rộn bởi kế hoạch tạo em bé, thì đây lại bị nghẹn, tự dưng chẳng có tinh thần gì. Cộng thêm việc mẹ mình tự phân công ai đi làm gì, người nào đi tìm người đanh đá kia nói chuyện, người nào cút xéo ra ngoài, dĩ nhiên là không ai làm việc của người khác rồi. Lúc này có muốn gặp cũng chẳng có người nào đi thông báo cho ấy chứ.

Cơm tối là nồi khoai lang luộc thêm cháo ngô, món ăn mặn cũng chẳng có, chỉ có dưa muối ăn kèm. Cô Út miệng dẩu ra như chim, giận tới mức vứt đũa xuống không thèm ăn nữa: “Người ta ở nhà ăn cơm ăn thịt, chúng ta ở đây ăn trấu nuốt rơm”

Chị dâu cả cười lạnh, người ta ăn thịt là do người ta kiếm ra, cũng không nhìn xem Lâm Lam người ta từ khi ở riêng ra đã sống thoải mái dễ chịu thế nào, danh tiếng tốt thế nào. Cả thôn này giờ ai chả khen là cô giáo Lâm tốt, giơ ngón cái biểu thị lòng ngưỡng mộ chứ?

Lâm Lam chẳng biết bọn họ đang mở hội trách móc mình, cô chạy về nhà chính là nghĩ xem muốn nấu gì ngon khao cả nhà. Khi cô đang bề bộn nấu ăn, mẹ Tú Vân lại tới. Kể từ khi Tú Vân không có chuyện gì liền theo Lâm Lam làm tuyên truyền, mẹ Tú Vân tới nhà thường xuyên hơn, cách ba năm ngày lại sẽ hỏi chút có cần hỗ trợ gì không, hoặc đưa chút đồ ăn gì đó…..

“Em gái a, hai ngày này chị không có chuyện gì làm, làm cho em với Thanh Tùng mỗi người một đôi giày” – mẹ Tú Vân đem giày đưa cho Lâm Lam. Lâm Lam nhìn đôi giày đáy dày dặn, đường may tinh xảo, làm sao dám không biết xấu hổ mà nói muốn ngay.

“Chị dâu, chị bao việc bận rộn, làm giày rất mỏi mắt, chị đừng bận rộn quá thế chứ?”

Mẹ Tú Vân gạt tay: “Bận gì chứ, không bận chút nào, làm đáy giày này không cần phí công coi, không uổng sức. Mà Tú Vân cũng hỗ trợ mà, con bé nó khéo tay, làm giày cho thím nó cũng rất là vui”

Bà giục Lâm Lam thử giày: “Em cũng đừng ngại, chính là làm theo cỡ chân của em với Thanh Tùng, người khác xỏ cũng không vừa. Em gái ngoan, xỏ đi, xỏ vừa chị sẽ làm tiếp” – Vẻ mặt kia giống như khi Lâm Lam xỏ giầy là cho bà mặt mũi vậy, khuôn mặt thành kính vô cùng. Mồ hôi Lâm Lam tuôn, vì vậy cô vội vàng lôi kéo mẹ Tú Vân vào nhà tìm chút vải lẻ. Mẹ Tú Vân không đồng ý.

Lâm Lam cố ý nghiêm mặt nói: “Em cũng muốn làm giày, nhưng ngại không khéo tay nên chưa làm đó. Chị dâu làm giúp em, nhưng nguyên liệu chị phải nhận, nếu chị không nhận là em không nhận giầy đâu đấy”

Mẹ Tú Vân không thay đổi ý định của Lâm Lam được, đành phải nhận đồ, ngượng ngùng nói: “Em xem, chị tới đưa đồ cho em sao lại thành cầm đồ của em về rồi?”

“Chính xác là như vậy chứ sao nữa” – Lâm Lam cười nói – “Nhà chị nhiều người mà”

Mẹ Tú Vân lại cao hứng: “Em đang làm vằn thắn hả? Vừa làm vừa nói” – bà xem những thứ Lâm Lam đang bày ra trên bàn bếp – “Em cứ làm vằn thắn đi, chị giúp em băm ít đồ làm nhân”

Bà thực sự muốn giúp Lâm Lam làm gì đó, vì bà có cảm giác Lâm Lam thực sự chính là một người tốt, con bé Tú Vân kia vốn bị Trần Thanh Trí làm tổn thương như vậy, sợ là xong đời rồi. Hiện tại có Lâm Lam khuyên nhủ, con bé càng ngày càng tiến bộ, hiện tại ngày ngày ở nhà không thêu thùa may vá thì sẽ học chữ đọc sách, hoặc là theo đội đi tuyên truyền, cả ngày bận tối mắt so với cán bộ còn bận rộn hơn ấy chứ.

Mẹ Tú Vân thực sự rất là vui.

Lâm Lam bận rộn từ chối: “Chị dâu mau về nhà đi, nhà chị đông người nhiều việc. Em chờ bọn nhóc đi học về đúng dịp giúp em luôn.”

Nói rồi Lâm Lam đẩy mẹ Tú Vân ra cửa, chào tạm biệt. Mẹ Tú Vân có chút lưu luyến không muốn đi, khoát tay ý bảo Lâm Lam có chuyện cứ nhờ bà sẽ giúp, nếu là làm giày làm áo làm quần bông hay vá chăn chỉ cần tìm bà sẽ làm ngay.

Lâm Lam quét mồ hôi trán, có chút sợ mẹ Tú Vân, đặt bà vào tình cảnh hiện đại tuyệt đối là người si mê giúp người khác. Nhưng mà mình không am hiểu thêu thùa đã nổi tiếng cả thôn rồi hả? Lâm Lam nhìn lại đôi giày kia, độ dày vừa vặn lại càng nhẹ nhàng. Xem thủ nghệ của người ta Lâm Lam cũng biết đời này cô không học được món này rồi. Cho nên cô không cần lao lực cố gắng học tập món này làm chi.

Vừa lúc Hàn Thanh Tùng về nhà, nhìn vợ mình đang xỏ đôi giầy loay hoay thử thử, liền ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Em làm?”

Lâm Lam cười nhẹ: “Ừ kia, Hàn cục trưởng thử chút, nhìn xem bà nội trợ hiền lành là em làm có hợp chân không?”

Hàn Thanh Tùng xỏ giày đi hai bước, hài lòng gật đầu: “Tay nghề không tồi, rất thoải mái, chỉ hơi nóng chút, làm thêm đôi nữa đi”

Lâm Lam: chồng mình thiếu đòn hay sao?

Lâm Lam cười cười: “Không có gì, em khoét ít lỗ bên trong, anh sợ nóng thì móc bông ra, khi nào lạnh lại nhét vào đi?”

Hàn Thanh Tùng câm nín. Mình đây sợ vợ mình tự dưng thông minh bất thường thật đấy nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện