Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 19: Phương Triết tức giận, phi kiếm loạn vũ



Một ngày sau, khi Phương Triết và Tiểu Hắc đến được chân núi Ông Đội, đã là chiều tà.

Quan cảnh trước mắt Phương Triết, vẫn còn ngổn ngang dấu vết giao chiến. Những mảnh gỗ, lá cờ trên xe ngựa Phương gia nằm khắp nơi trên mặt đất, những mũi tên vẫn còn ghim trên vài chiếc xe ngựa đã bị phá nát.

Tất cả hình ảnh đập vào mắt hắn, khiến hắn rơi nước mắt, trong lòng cồn cào bất an.

Tiểu Hắc ngửi ngửi, đánh hơi được dấu vết cha mẹ, liền hất Phương Triết lên lưng, phóng nhanh về hướng sườn núi. Hướng đến chính là Mô sơn Cốc.

Lúc này, tại Mô Sơn Cốc, hơn ba trăm tên mã tặc dưới quyền ba tên trưởng lão Nhiêu Phong Trại đứng một bên đầu cầu.

Bọn chúng có tổng cộng hơn một trăm tên cung thủ đang hướng mũi tên về phía sơn cốc, trên mỗi đầu mũi tên có bùi nhùi. Bọn chúng định phóng hỏa đốt sơn cốc, không cho một người nào thoát thân.

Bọn chúng không dám tiến vào vì cây cầu cheo leo, chỉ cần bước lên, đối phương có khả năng sẽ chặt dây thừng, khiến cây cầu đổ sập.

Một trong ba tên trưởng lão Nhiêu Phong Trại, ngồi trên lưng ngựa dõng dạc quát “Cho các ngươi một khắc quyết định đầu hàng hoặc là chết!”

Bên trong cốc, lúc này hơn hai mươi người, phu phụ Phương gia, Bạch Cự Nhân và những hộ vệ còn sống. Trên nét mặt từng người ngưng trọng, không giấu được vẻ mệt mỏi.

Bạch Cự Nhân nhìn phu phụ Phương gia, cảm giác tiếc nuối “Ta làm liên lụy đệ muội rồi!”

Phương Trung Kiên chắp tay, cương quyết nói “Là tiểu đệ, Phương gia làm liên lụy Bạch huynh. Nếu không vì bảo vệ người Phương gia, Bạch huynh sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng này!”

Bạch Cự Nhân vẫn lắc đầu “Ta chỉ làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này, có lẽ thất bại rồi. Nên mới làm liên lụy đệ muội!”

Tiêu Kim Lam đứng bên cạnh, ôm lấy cánh tay phu quân mình an ủi, nàng cũng không sợ chết. Nét mặt nàng chứa đầy quyết tâm cùng phu quân sống chết có nhau.

Lúc này, bên ngoài sơn cốc, một tên trưởng lão đã không đủ kiên nhẫn, lớn tiếng nói “Các ngươi đã muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện!”

Nói rồi, hắn phất tay, một trăm mũi tên đã bắt lửa bắn về hướng sơn cốc. Những mũi tên, bắn ngay đầu cầu bên kia, bắt đầu bốc cháy dữ dội, mục đích bọn chúng là cản đường tiếp cận cây cầu của Bạch gia và Phương gia.

Nhân cơ hội đó, hơn trăm tên mã tặc cầm đao khí thế ồ ạt xông lên, băng qua cây cầu. Nhóm cung thủ phía sau, vẫn liên tục bắn về trước để yểm trợ.

Bạch Cự Nhân lớn tiếng quát “Giết!”

Nói rồi, hai mươi hộ vệ cùng hắn lao vào giữa trận chiến, bắt đầu chém giết. Trường đao Bạch Cự Nhân quét đến đâu, mã tặc lâu la ngã đến đó, khí thế hừng hực như sát thần. Một mình hắn có thể đối đầu với ba tên trưởng lão không hề yếu thế.

Đám cung thử phía sau, lúc nào cũng nhăm nhe, âm thầm ám sát Bạch Cự Nhân, và đám hộ vệ, nhưng kết quả hầu như chỉ bắn trúng đồng bọn mình.

Bọn chúng bắt đầu chú ý đến người Bạch gia, vị nam tử đang che chở phu nhân hắn.

Thế là hơn mười tên cung thủ, phát ra mười mũi tên bắn về phía phu phụ Phương Trung Kiên. Đám hộ vệ thấy vậy, liền rút lui trở về che chở chủ nhân mình. Ba hộ vệ không kịp phòng bị, bị mũi tên ghim vào người, máu tươi bắn ra. Bọn họ ngã xuống, không còn sức chiến đấu.

Bạch Cự Nhân thấy vậy, liền từ bỏ giao tranh với ba tên trưởng lão, quay về bảo vệ phu phụ Phương gia.

Bạch Cự Nhân vì bảo vệ đôi phu phụ, liều mạng dùng tay đỡ lấy một mũi tên, mũi tên xuyên qua lòng bàn tay hắn, khiến hắn ngã nhào về phía sau.

Một trong ba tên trưởng lão thấy vậy, hắn cầm trường đao, thẳng hướng Bạch Cự Nhân chém xuống, muốn kết thúc trận chiến.

Một tiếng “xoẹt” vô tình ngang qua, hắn nhìn cánh tay bỗng nhiên rời khỏi hắn, văng ra xa năm trượng.

Hắn gào thép, ôm cánh tay vừa bị cắt xuống loạng choạng lùi về sau, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Một bóng đen to lớn, ở độ cao mười trượng phóng xuống mặt đất, đứng bên cạnh Bạch Cự Nhân.

Bạch Cự Nhân sững sờ, nhìn thấy một con hắc báo, trên lưng là một thiếu niên trẻ tuổi. Ánh mắt nhìn hắn một cách chăm chú.

Phương Triết vội vàng phóng xuống đất rồi lao nhanh về phía cha mẹ mình. Sau đó hắn dò xét xem cha mẹ có bị thương gì hay không. Hắn lại nhìn xung quanh, một vài hộ vệ thân đầy vết thương nằm trên mặt đất. Nắm tay hắn siết lại.

Phương Triết cảm kích nhìn vị đại hán trước mặt vì bảo vệ cha mẹ hắn mà bị thương nặng. Hắn đỡ Bạch Cự Nhân đứng dậy, sau đó chắp tay thi lễ “Đa tạ đại nhân bảo vệ cha mẹ ta, ân này ta không bao giờ quên!”

Bạch Cự Nhân nhìn thiếu niên, phong thái thản nhiên trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, vẫn điềm tĩnh như vậy. Hắn cảm thấy hổ thẹn, sau đó mới nói “Ta chỉ phụng lệnh hành sự, tiểu đệ không cần khách khí!”

Lúc này, tên trưởng lão bị cắt đứt cánh tay nhân cơ hội Phương Triết nói chuyện, hắn dùng cánh tay còn lại, một trảo hướng cổ Phương Triết chụp tới.

Phương Triết thản nhiên, điểm nhẹ ngón tay, một phi kiếm xuất hiện trước mặt hắn, rồi “vèo” một phát, mũi kiếm xuyên qua ngực hắn, đẩy lùi và hất tung hắn lên mười trượng về sau, hắn rơi xuống đất chết tươi.

Hai tên trưởng lão nhìn huynh đệ mình chết không nhắm mắt, bọn hắn nghiến răng gào thét “Tiểu tử, ngươi chết chắc!”

Bọn chúng phất tay một cái, trăm tên cung thủ vào vị trí, chuẩn bị bắn trăm mũi tên về phía Phương Triết.

Phương Triết không nói gì, hai ngón tay điểm nhẹ. Sáu mươi thanh kiếm trúc từ trong túi vải bay ra ngoài, sau đó lượn một vòng trên không trung.

Khung cảnh thình lình xuất hiện sáu mươi thanh phi kiếm, khiến Bạch Cự Nhân mở to mắt ra kinh ngạc, những hộ vệ cũng không tin vào mắt mình. Cha mẹ hắn cũng dụi dụi mắt nhìn về con trai mình, giờ này, hắn khí thế không hề phát uy ra, nhưng bọn hắn cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối.

Hai tên trưởng lão Nhiêu Phong Trại thấy vậy, không chút do dự, ra lệnh phóng tên. Tức thì, trăm mũi tên thẳng hướng Phương Triết lao tới, Phương Triết điểm nhẹ ngón tay về trước, sáu mươi thanh phi kiếm lao về hướng mũi tên và nhẹ nhàng cắt đứt không sót mũi tên nào, trăm mũi tên bị cắt vụn rơi xuống đầy mặt đất.

Sau mươi thanh phi kiếm lượn trên không trung một vòng, sau đó trở về bên cạnh Phương Triết.

Bọn mã tặc nhìn thấy thủ đoạn thần hồ kỳ kỹ quỷ dị như thế, bắt đầu hoảng sợ, bọn chúng bắt đầu nhốn nháo lên.

Phương Triết âm lãnh, nhìn hai tên thủ lĩnh “Các ngươi có gan, tiến lên một bước!”

Hai tên trưởng lão nhìn thiếu niên quỷ dị trước mắt, bắt đầu lúng túng. Từ khi bọn chúng hành tẩu giang hồ, chưa từng gặp phải thủ đoạn lợi hại như vậy. Có thể điều khiển phi kiếm tấn công định nhân.

Bọn hắn ngẫm nghĩ, suy tính một lúc rồi nhếch miệng lên cười hiểm, một trong hai tên mỉa mai “Thủ đoạn của ngươi, chắc chắn không thể kéo dài được lâu, ta nói đúng chứ?”

Nhìn động thái thăm dò của bọn chúng, Phương Triết không biểu hiện gì, hắn cũng nhếch miệng cười “Ngươi… thử xem!”

Tên trương lão nhìn biểu hiện đối phương bình tĩnh, cũng không dám mạo hiểm, thế là ra hiệu một nhóm khoảng mười tên lâu la lao về trước thăm dò. Bọn chúng mười tên vừa cách Phương Triết một trượng, thì bị đánh bật trở về sau, sau đó liền ngoẹo đầu.

Bọn mã tặc lâu la lúc này đã thực sự kinh sợ, hai chân bọn chúng miềm nhũng không tự kiểm soát được quỳ xuống.

Hai tên trưởng lão thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng rút lui.

Đứng trước một địch nhân có thủ đoạn miểu sát trong chớp mắt như vậy, bọn chúng không thể nào đối chọi được, toàn bộ quyết định rút lui.

Sau một khắc, toàn bộ mã tặc Nhiêu Phong Trại đều rút lui không còn một tên, những tên bị giết, cũng bị thu nhặt trở về.

Tất cả người có mặt chứng kiến Phương Triết một mình nghiền ép hơn ba trăm tên mã tặc không khỏi kinh sợ. Thủ đoạn đó có thể nói là hô phong hoán vũ, thủ đoạn miễu sát địch nhân chỉ trong chớp mắt như vậy, người bình thường, không thể nào làm được.

Bạch Cự Nhân là người từng trải, hắn ngang dọc trong giang hồ trên ba mươi năm. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến phi kiếm lơ lửng trên không trung, và miễu sát địch nhân chỉ bằng một ý niệm.

“Đây chẳng phải là người, Bạch gia chủ vô cùng để ý tới sao?” Bạch Cự Nhân nhủ thầm, sao đó hướng Phương Triết ngại ngùng nói “Không nghĩ tới, lần này đến cứu viện, lại không hoàn thành nhiệm vụ, Bạch mỗ ta thật sự hổ thẹn!”

Phương Triết nhìn vị trung niên nhân trước mặt, thắc mắc hỏi “Cho hỏi, thúc là?”

Bạch Cự Nhân lúc này mới nhớ ra, hắn vẫn chưa giới thiệu cho Phương Triết “Ta là một trong mười trưởng lão Bạch gia, Bạch Cự Nhân! Lần này Bạch gia chủ sai ta trước đến cứu viện, sau đó viện quân đến sau. Không nghĩ tới, bọn chúng lại sớm hơn dự kiến, nên ta trở tay không kịp”

Phương Triết nghe nói vậy, liền khom người thi lễ. Hắn không nghĩ tới Bạch gia lại âm thầm bảo vệ Phương gia hắn.

Hắn thầm nghĩ “Chẳng lẽ chỉ vì giúp Bạch Thi Lan nhìn thấy, mà Bạch gia đối với hắn tốt đến như vậy!”

Bạch Cự Nhân nhớ tới thủ đoạn vừa rồi của Phương Triết, chợt cảm thấy tò mò, hắn không kìm chế được liền hỏi “Võ công mà Phương công tử sử dụng là gì, có thể ta giải khai khúc mắc được không?”

Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc, hắn mới trả lời “Đây là Phi Kiếm Thuật, một lần đi Câu Mộc Trấn gặp một vị lão nhân gia, lão ta truyền thụ cho ta. Rất tiếc là ta không thể tiết lộ thêm được!”

Bạch Cự Nhân gật đầu, nhủ thầm “Phi Kiếm Thuật, đúng là thủ đoạn nghịch thiên. Nếu có thủ đoạn này, cho dù ta học võ công ba mươi năm hay trăm năm cũng chẳng bằng hắn một ý niệm…”

Bạch Cự Nhân thở dài “Nhân sinh, người có cơ duyên vẫn là một thiên tài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện