Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 79: Chuyện sau đó



Chung Như Thủy ngồi ở tẩm cung thuộc về hoàng hậu đích – Phi Hà điện, buồn bực nhìn chính mình trong gương đồng trổ phượng, mắt ẩn ẩn tức giận. Năm cung nữ quỳ sau lưng, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

Chung Như Thủy bị tiếng khóc của bọn họ làm bực mình, tức giận nói: “Bảo các ngươi đứng lên, đừng khóc, có nghe thấy không? Các ngươi muốn ta thế nào?”

“Hoàng hậu nương nương, xin người để chúng nô tỳ chải đầu mặc y phục cho người a, trang sức y phục này, trước khi vào triều, hoàng thượng đã dặn, nhất định phải để người thử một lần, ba ngày sau sắc phong đại điển, không thể xảy ra sai sót, nếu không đầu chúng nô tỳ khó giữ được! Thỉnh nương nương khai ân!” Một cung nữ khóc sướt mướt nói, nghe xong, Chung Như Thủy thực muốn cầm vợt ruồi chụp nàng!

Phong Hàn Bích hỗn đản! Chung Như Thủy nhìn trang sức y phục chồng chất như núi nhỏ, nha, còn yên chi thủy phấn! Cho hắn là gì? Nữ nhân hay gay a! Bọn họ về Mị thành đã năm ngày, ngoại trừ vào triều, Phong Hàn Bích còn tìm một đống người dạy hắn cái này dạy hắn cái kia! Ngay cả Tiểu Trùng cũng phải học, Lâm công công nói, nơi này khác phủ thái tử, hết thảy đều phải quy củ. A phi! Lúc Phong Hàn Bích hống bọn họ trở về, cũng không nói qua cái này!

“Hoàng thượng giá lâm!” Thái giám ngoài cửa hô lớn o, người trong phòng quỳ trên đất, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Bình thân.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, mọi người trong phòng run rẩy đứng dậy, cẩn cẩn dực dực nhìn hoàng hậu nương nương, cái này, cái này, sao hoàng hậu nương nương thấy hoàng thượng cũng không hành lễ a? Còn cười đến âm hiểm như vậy?

“Đều ra ngoài đi.” Phong Hàn Bích phân phó, một đám thái giám cung nữ như được đại xá, tất cả đều nhanh chóng chạy đi, trước khi ra vẫn không quên đóng cửa, có một số việc đóng cửa giải quyết tốt hơn!

“Ngươi xem, nguyên một đám chạy so với thỏ còn nhanh hơn, sao vậy, ngươi hù dọa bọn họ?” Phong Hàn Bích cười cười tới sau lưng Chung Như Thủy, cúi người nhìn Chung Như Thủy trong gương đồng.

“Hừ hừ, bản thân ta muốn biết câu ‘Đầu khó giữ được’ hù dọa ai!” Chung Như Thủy liếc xéo y, cười lạnh nói.

Lông mày Phong Hàn Bích nhảy lên, nghiêng đầu ghé vào tai hắn nói: “Tuyệt đối không phải hù dọa ngươi.”

“Ngươi!” Chung Như Thủy vừa định giáo huấn y, Chung Tiểu Trùng đột nhiên đẩy cửa tiến đến, vẻ mặt ủ rũ, rầu rĩ nói: “Cha, Phong Hàn Bích, ta học xong......” Trở về cung, lão sư của Tiểu Trùng dạy nó chuyện đầu tiên là phụ phụ tử tử, quân quân thần thần chi đạo, rõ ràng cấm nó gọi thẳng tên phụ hoàng của mình, dạy suốt hai ngày đều không khởi sắc, lão sư xách Chung Tiểu Trùng tới trước mặt Phong Hàn Bích, lão lệ tung hoành, nói cái gì “Cựu thần tội đáng chết vạn lần, phụ sự phó thác của hoàng thượng”, rồi “Thái tử thiên tư thật sự rất cao, cựu thần dạy không nổi”,… Phong Hàn Bích đỡ trán, lời này, “Cựu thần” cũng đã từng nói với phụ hoàng của y hai mươi mấy năm trước, chỉ cải biến vài chữ mà thôi. Không thể ngờ Phong Hàn Bích y cũng có hôm nay a! Sau đó y suy nghĩ biện pháp, chính là lúc không có người thì Tiểu Trùng gọi y là “Phong Hàn Bích”, có người ngoài thì gọi “Phụ hoàng”. Chung Tiểu Trùng vui vẻ tiếp nhận.

Phong Hàn Bích đứng người lên lên, cười khổ ôm lấy nó, nói: “Ai! Ngươi tới thực không phải lúc a!” Thiếu chút nữa y có thể khiến Chung Như Thủy tức giận xù lông, đến lúc đó lại có đậu hủ ăn! Đáng tiếc, nhi tử của y quá không nể mặt y!

“Phong Hàn Bích, ta có thể không làm thái tử chứ?” Chung Tiểu Trùng ôm cổ Phong Hàn Bích, môi vểnh lên, ngữ khí ủy khuất. Chung Như Thủy chơi đùa trâm phượng trên tay, lạnh lùng nói với Phong Hàn Bích: “Phong Hàn Bích, ta có thể không cần đeo cái quỷ này chứ?”

“Làm sao vậy? Thái phó dạy không tốt?” Phong Hàn Bích không nhìn Chung Như Thủy, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Chung Tiểu Trùng, hỏi.

“Không phải......” Chung Tiểu Trùng có chút buồn bực thở dài, sau đó ghé vào ngực Phong Hàn Bích, bất động.

“Phong Hàn Bích, ta có thể không mặc bộ y phục gay trên bình phong kia chứ?” Chung Như Thủy dùng ngón tay cái chỉ chỉ phượng trang hoa lệ, nụ cười càng lạnh.

“Trước kia ta cũng nghĩ như Tiểu Trùng, lúc ấy ta còn là một hài tử, độ tuổi như ngươi. Vì không muốn làm thái tử, suốt ngày trốn học, đánh nhau với hoàng tôn công tử, khiến lão sư giận tới mức mỗi ngày đều cáo trạng ta trước mặt phụ hoàng. Khi ta náo loạn từ nội cung ra ngoài cung đều không hiệu quả, ta bắt đầu nhận mệnh . Nhưng dần dần, ta phát hiện, làm thái tử có thể làm rất nhiều chuyện cho bách tính. Cuối cùng, làm thái tử không hề trở thành gánh nặng của ta, mà là một loại trách nhiệm. Một loại trách nhiệm phải đảm đương.” Phong Hàn Bích nói khẽ, “Chờ ngươi lớn lên một chút, ngươi sẽ hiểu.”

Chung Tiểu Trùng cái hiểu cái không gật đầu, nhưng lông mày nhíu chặt vẫn vạch trần phiền muộn và chán ghét của nó. Phong Hàn Bích vỗ nhẹ nhẹ lưng nó, nó cần thời gian, lúc đó đến, nó sẽ hiểu.

“Phong Hàn Bích, nếu ngày đại điển ngươi bắt ta đeo cái quỷ này và mặc bộ y phục gay kia, ta cam đoan ngươi sẽ trình diễn Thiên Lý Tầm Phu Ký! Hơn nữa dù ngươi tìm ngàn năm vạn năm cũng không ra!” Chung Như Thủy xiết chặt nắm tay, nụ cười có chút méo mó, ném xuống quả bom nặng ngàn cân.

“Ai ~” Phong Hàn Bích và Tiểu Trùng liếc nhau, hỏi: “Từ trước tới nay cha ngươi đều không hiểu chuyện như vậy a?”

“Theo ta nhớ, chuyện cần hiểu không thấy hắn hiểu qua.” Chung Tiểu Trùng bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ nó cũng bất lực.

“Phong Hàn Bích ~ Chung Tiểu Trùng ~ các ngươi nói xem, ngày đại điển ta nên mặc cái gì mới tốt?” Nụ cười của Chung Như Thủy vặn vẹo dọa người, nhe răng nhọn lóe ra bạch quang, hai ngón tay đong đưa, ngữ khí ôn nhu có thể nhấn chìm một con sư tử.

Trong lòng Phong Hàn Bích và Tiểu Trùng “Lộp bộp” một tiếng, đổ mồ hôi lạnh, Phong Hàn Bích ôm Tiểu Trùng, xoay người rời đi, vẫn không quên phân phó: “Chuẩn bị y phục đơn giản cao nhã cho nương nương, giản lược tới mức có thể!”

Cung nữ thái giám hai mặt nhìn nhau, cùng đáp: “Vâng! Cung tiến hoàng thượng, cung tiễn thái tử.”

“Hứ! Dám đấu với ta!” Chung Như Thủy khinh thường cong khóe miệng, ném trâm phượng trong tay lên bàn, hướng phía thị nữ hô: “Thu lại những vàng bạc châu báu này, tương lai bán lấy tiền!”

Tiểu thị nữ run lên, giả vờ không nghe câu nói cuối cùng của hắn, khom người: “Vâng, nương nương.”

Phi! Còn nương nương! Chung Như Thủy bĩu môi, quy củ chết tiệt trong nội cung!

Tiểu Trùng ngồi ở ngự hoa viên, chống cằm ngẩng đầu nhìn trời đêm lốm đa lốm đốm. Phong Hàn Bích cùng cha nó thương lượng “Quốc gia đại sự”, vứt nó ở đây tự hỏi nhân sinh.

“Ai ~” Chung Tiểu Trùng u oán thở dài, kỳ thật nó nói với Phong Hàn Bích không muốn làm thái tử, không phải vì chán ghét......

“Tiểu Trùng, mới nửa ngày không thấy, ngươi liền biến thành khuê phòng oán phu a? Ai u!” Hồ Đồ ôm đầu, tức giận xoay người nhìn Chung Như Phong, cao thì giỏi lắm sao! Cao có thể tùy tiện cốc đầu người ta?

“Tiểu Trùng.” Chung Như Phong đi qua, ngồi bên cạnh Tiểu Trùng, “Không thích ở đây?”

“Không phải......” Chung Tiểu Trùng vẫn ngẩng đầu nhìn trời, đại bá của nó trở thành thị vệ của Phong Hàn Bích, quan bái ngũ phẩm. Hồ Đồ trực tiếp bị Đào Như Lý kéo vào thái y viện, chính lục phẩm.

“Vậy tưởng niệm tiểu cô nương nào?” Hồ Đồ cũng ngồi xuống cạnh nó, không đếm xỉa ánh mắt như đao sắc của Chung Như Phong, hỏi.

“Cũng không phải......” Chung Tiểu Trùng buồn bực liếc Hồ Đồ. Hồ Đồ học bộ dáng của Chung Tiểu Trùng, chống đầu nhìn trời, Chung Như Phong nhịn không được cong khóe miệng, còn đáng yêu hơn Tiểu Trùng.

“Ai ~ kỳ thật ngươi không cần nghĩ quá nhiều.” Hồ Đồ bỗng nhiên nói, Chung Tiểu Trùng ngạc nhiên nhìn hắn, Đồ thúc thúc biết nó đang phiền não điều gì? Chung Như Phong cũng tò mò nhìn hắn, người thích nháo giống Như Thủy như Hồ Đồ sẽ biết tâm sự của Tiểu Trùng?

“Ta đương nhiên biết rõ, vì ta là Đồ thúc thúc của ngươi, ta và ngươi như nhau a......” Hồ Đồ thở dài, nhìn bầu trời đêm, ánh mắt trở nên xa xăm, Như Thủy bảo người chết sẽ biến thành sao trên trời che chở thân nhân của mình, có thật không? Chung Như Phong căng thẳng, vì sao hắn cảm thấy Hồ Đồ có loại ưu thương khó nói lên lời như vậy?

“Ân?” Tiểu Trùng ngây thơ nhìn Hồ Đồ, như nhau?

“Tiểu tử, ngươi cho rằng trở thành thái tử thì không phải là hài tử của cha ngươi?” Hồ Đồ tự tiếu phi tiếu liếc Tiểu Trùng, “Ngươi sai rồi, ngươi cũng là hài tử của cha ngươi, không phải nhặt không phải trộm, là cốt nhục của hắn a......”

“Nhưng, bọn họ đều nói Phong Hàn Bích mới là cha ruột của ta, cha chỉ là, dưỡng phụ......” Chung Tiểu Trùng nói tới đây, mắt có chút ẩm ướt, giọng mũi dày đặc. Từ lúc trở lại nội cung, người nào cũng nói với nó như vậy, nó thương tâm muốn chết.

“Ai nói, cha ngươi nói, hay Phong Hàn Bích nói?” Hồ Đồ liếc Tiểu Trùng, tiếp tục nói: “Ngươi là hài tử của ai, ta còn không rõ ràng sao? Ta chính tay đỡ đẻ ra ngươi.” Hắn còn nhớ rõ, một khắc nghênh đón Tiểu Trùng, hắn cao hứng rơi lệ, bởi vì hài tử này có vận mệnh như hắn.

“Thật sự? Vậy ngươi đã gặp nương ta?” Tiểu Trùng nghe đến đó liền kích động lên, ngồi thẳng, khẩn trương nhìn Hồ Đồ. Chung Như Phong cũng có chút khẩn trương, chẳng lẽ Hồ Đồ nói, giống Tiểu Trùng, là chỉ......

“Đương nhiên, đại bá của ngươi đã gặp, ngươi cũng đã gặp, chẳng những gặp qua, còn mỗi ngày gặp!” Hồ Đồ cười cười.

“Cái gì? Sao ta không biết?” Chung Tiểu Trùng dùng cái đầu nhỏ trầm tư suy nghĩ, nữ nhân nào nó thường gặp mỗi ngày? “Nhưng nhà chúng ta đều là nam!”

“Thiết, ai nói cho ngươi, sinh con thì nhất định là nữ nhân, cha không phải là nương?” Hồ Đồ ngáp một cái.

Chung Tiểu Trùng nhíu chặt lông mày, rốt cục có ý gì? Hồ Đồ vỗ vỗ đầu nó, nói: “Tiểu tử ngốc, Phong Hàn Bích là cha ruột của ngươi, Như Thủy cũng là cha ruột của ngươi, ngươi có hai người cha, vậy ngươi cẩn thận ngẫm lại, người sinh ngươi là vị cha nào.” Chung Tiểu Trùng khổ tư một hồi, sau đó khiếp sợ bừng tỉnh đại ngộ! Hóa ra cha chính là nương!

“Ở trong rừng ngươi từng nói qua, nếu chúng ta có thể bình an thoát hiểm, sẽ nói cho ta biết thân thế của ngươi, còn giữ lời?” Hai mắt Chung Như Phong sáng quắc nhìn Hồ Đồ. Hồ Đồ sững sờ, chột dạ liếc Chung Như Phong: “Nếu ta không nói?”

“Ngươi có thể thử xem.” Chung Như Phong diện vô biểu tình, thản nhiên nói. Hồ Đồ kéo khóe miệng, không muốn nói cũng phải nói......

“Ba mươi năm trước, ở một tiểu quốc gia, xuất hiện một quốc sư năng lực cực kỳ cao. Quốc sư nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều dược vật hiếm có, gồm một số cổ độc có hiệu quả thần bí. Hắn có ái nhân, vì y, hắn nghiên cứu chế tạo một loại cổ độc có thể giúp nam nhân nghịch thiên sinh con, nhưng dược chưa dùng tới, quan hệ của hai người đã bị phát hiện. Thân nhân của người kia buộc hai người chặt đứt tình cảm, nhưng hai người yêu nhau sâu đậm, không thể rời khỏi đối phương, bởi vậy, thân nhân của người kia hại chết quốc sư. Nhưng, bọn họ tưởng hắn đã chết, thật ra là người kia giấu quốc sư đi, giấu trong phần mộ người kia kiến tạo cho mình. Có một ngày, tiểu quốc này bị một đại quốc diệt. Quốc sư không muốn thấy người kia cùng diệt vong với quốc gia, lén chạy ra ngoài đưa người kia đã bị trọng thương trở về. Quốc sư dùng hết mọi biện pháp cứu hắn, nhưng chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Bốn năm sau, người kia vẫn vì thương thế quá nặng mà chết. Lúc y chết y vẫn không hề biết, quốc sư vì y mà ăn khỏa cổ độc đó, mang thai con của y. Mười tháng sau hài tử xuất thế, quốc sư đem sở học suốt đời dạy cho nó. Mười lăm năm trước, quốc sư cũng chết đi, hài tử kia bò ra khỏi hầm mộ, đã trở thành Hồ Đồ hôm nay.” Hồ Đồ nói mấy câu ngắn ngủi đã khái quát xong thân thế của mình, ngoại trừ Tiểu Trùng tuổi nhỏ không hiểu, ba người khác đều nghe rành mạch. Không sai, là ba người.

“Cha, Phong Hàn Bích!” Mắt Tiểu Trùng sáng lên, nó thấy lưỡng phu phu trốn sau trụ tử! Chung Như Thủy và Phong Hàn Bích thật sự giấu không nổi nữa, đành phải phẫn nộ đi ra. Kỳ thật lúc Tiểu Trùng than thở thì bọn họ đã đến, nhưng Hồ Đồ và Chung Như Phong nhanh hơn bọn họ một bước, bọn họ thật sự không có ý nghe bí mật của hắn!

“Cáp, ha ha, cái gì, chúng ta thấy sắc trời không còn sớm nên tới mang Tiểu Trùng về nghỉ ngơi, kỳ thật cũng vừa đến!” Chung Như Thủy đi qua, ôm lấy Tiểu Trùng rồi trốn sau lưng Phong Hàn Bích, thề thốt với Hồ Đồ: “Chúng ta tuyệt đối không nghe được hóa ra ngươi chính là nhi tử của hoàng đế và quốc sư Ngộ quốc!” Phong Hàn Bích đầu đầy hắc tuyến lúc hắn nói xong chữ cuối cùng, vội vàng ôm Chung Như Thủy và Tiểu Trùng, dùng khinh công chuồn mất.

Đây mới là gia đình thực sự a! Hồ Đồ nhìn bóng lưng bọn họ, cảm thán. Chung Như Phong dịch sang bên cạnh Hồ Đồ, sau đó vươn tay kéo Hồ Đồ vào lòng mình, tứ chi có chút cứng ngắc, mặt phiếm hồng, lắp bắp: “Ta, ta, từ nay về sau, sẽ, sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Mặt Hồ Đồ đỏ lên, toàn thân cũng cứng ngắc, đụng đầu vào ngực Chung Như Phong, ứng thanh: “Ân......”

Ba ngày sau, đại điển sắc phong.

Nghi thức vừa xong, Phong Hàn Bích liền vứt vương công đại thần sang một bên, kéo Chung Như Thủy tới thẳng tẩm cung của y, sau đó “Phanh” một tiếng, cửa đóng, trực tiếp đem Chung Như Thủy bổ nhào xuống long sàng xa hoa.

“Phong Hàn Bích! Phong, ân Hàn Bích!” Chung Như Thủy quay đầu sang chỗ khác, mặt đỏ lên, giãy dụa: “Con mẹ nó, ngươi trực tiếp bỏ qua rượu giao bôi vạch khăn voan liền đi thẳng vào vấn đề a!”

Phong Hàn Bích đang hôn lên cổ hắn thoáng dừng lại, sau đó vừa tiếp tục “Công việc” của mình vừa nói: “Bảy năm trước đã làm! Chúng ta trực tiếp làm chuyện bảy năm qua không làm!” Từ lúc hai người gặp lại tới nay, ngoại trừ Phong Hàn Bích ngẫu nhiên ăn chút đậu hủ thì luôn kiềm chế dục vọng, không làm cái gì! Là vì chờ một đêm hoàn mỹ a!!

“Ngươi! Ân.......” Phong Hàn Bích chặn môi hắn, hoàng hậu của ta, cả đêm ngươi sẽ không thể phát ra thanh âm, a không, phải nói là ngoại trừ “Ân a a” thì không có âm thanh dư thừa nào.

Canh ba.

“Ngừng....... Ân!”

“Như nhi......”

Thanh âm khàn khàn thanh âm đột nhiên vang lên, lại đột nhiên rơi xuống. Sau đó, trên long sàn dưới ánh nến đỏ chập chờn, chỉ còn thanh âm hoàn mỹ của đế hậu hai người.

Canh năm.

“Như nhi......” Thanh âm khêu gợi rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng khiến người ta mặt đỏ tim đập. Nhưng, lần này cũng chỉ có hoàng đế anh minh thần võ độc tấu.

Phương đông hiện ra màu trắng bạc, tiếng chuông lâm triều vang lên. Hoàng đế bệ hạ hưởng cả đêm mỹ diệu trong tẩm cung mới chịu dừng lại, rửa mặt xong, uống một chén cháo tổ yến rồi vô cùng phấn chấn thượng triều! Mọi người thấy mà trợn mắt há mồm.

Nằm sấp trên long sàng, chỉ đầu ngón tay mới có thể khẽ nhúc nhích, hai mắt Chung Như Thủy hàm nhiệt lệ, nghiến răng nghiến lợi thề, chờ hắn động được liền mang Tiểu Trùng chạy trốn, lần này còn ngốc ngếch trở về, đáng kiếp hắn bị Phong Hàn Bích áp cả đời, thoát thân không được!

Lục trọng cung khuyết, lão tẩu râu tóc bạc trắng, một thân bạch sam hồng tuyến ôm bầu rượu ngáy o o. Tiểu tiên đồng ngồi bên cạnh lo lắng tháo nút hồng tuyến, nhưng hai sợi hồng tuyến như trời sinh đã dính liền một khối, càng tháo càng rối, cuối cùng tạo thành hồng tuyến cầu. Tiểu đồng xoa mồ hôi, miệng lẩm bẩm: “Không xong a, lần này ngoạn quá đáng, tuyến không tháo được, làm sao bây giờ? Thật không nên thuận tay cột chúng lại, ai nha, càng tháo càng loạn a! Thôi, hai người kia, một người tên là Phong Hàn Bích một người tên là Chung Như Thủy, vừa nghe tên cũng biết là một nam một nữ, trăm phần trăm ông trời tác hợp cho, nhất định là nhân duyên tốt! Gia mặc kệ! Tìm Tiểu Tiểu đi uống rượu!” Tiểu đồng đứng lên, nhét hồng tuyến rối tinh trong tay vào góc, vỗ vỗ cái mông rời đi.

Cho nên nói, số mệnh a! Chung Như Thủy, cả đời này không thể xoay người.

Toàn văn hoàn

Phiên ngoại: Nghênh đón mùa xuân

Ta là Chung Như Phong, là đại ca của hoàng hậu đương triều và đại bá của thái tử. Ngươi có thể gọi ta là quốc cữu đại nhân, đương nhiên ta thích người khác gọi thống lĩnh đại nhân hơn. Vốn ta chỉ là một ngự tiền thị vệ đeo đao ngũ phẩm, nhưng gần đây hoàng thượng đệ phu của ta thăng chức cho ta, nhượng ta làm thống lĩnh cấm vệ quân. Phẩm cấp thăng lên nhất đẳng không nói, bổng lộc cũng thêm gấp đôi, đây là chuyện ta hài lòng nhất. Bởi vì ta có thể tặng Hồ Đồ dược tương tốt nhất, y phục quý nhất, trâm gài tóc tinh xảo nhất. Đã quên nói, Hồ Đồ là thê tử của ta, thân phận bên ngoài của hắn là ngự y của Quỷ Tà, kì thực hắn là nhi tử của quốc sư và quốc chủ Ngộ quốc, nói cách khác, hắn là một hoàng tử. Biết thân phận này không quá năm người.

Hôm nay ta gác đêm. Kỳ thực ta là tướng lĩnh, không cần gác đêm, theo lệ mỗi tháng một lần gác đêm cũng có thể giao cho phó thống lĩnh. Thế nhưng ta là một người làm hết phận sự, nếu đệ phu hoàng thượng đã tin tưởng ta, ta phải cố gắng hoàn thành trách nhiệm, đương nhiên, kỳ thực ta không muốn cô phụ bổng lộc mười lượng bạc mỗi tháng của ta. Hồ Đồ và Như Thủy nói con người của ta quá thành thật, ngay cả lười biếng cũng không biết. Nhưng hoàng thượng lại nói, như vậy mới là nam nhân chân chính, có trách nhiệm. Ta rất đồng ý, được hoàng thượng tán thưởng khiến ta cao hứng, thế nhưng Hồ Đồ và Như Thủy lại gọi đó là ngốc. Dù bọn họ nói vậy, ta vẫn chưa bao giờ lười biếng, bởi vì ta thấy trong mắt hoàng thượng hiện lên tán thành. Ta rất chấp nhất khi nhận được sự tán thành của hoàng thượng, Như Thủy từng nói với ta, cái này gọi là di chứng. Ta hỏi vì sao, hắn lại chưa bao giờ nói. Hắn không biết, hắn vẫn cho rằng ta chính là Chung Như Phong mất trí nhớ, mà không phải ám vệ Mạc Tiếu, kỳ thực ta hồi cung một thời gian thì nhớ ra tất cả. Thế nhưng ta thích cuộc sống như vậy h, cũng thích làm Chung Như Phong, nên ta sẽ giả vờ mất trí nhớ cả đời. Bọn họ thường nói ta thành thật, kỳ thực ta cũng biết trêu chọc, giống Như Thủy thường nói "Muộn tao phúc hắc", ta nghĩ ta thuộc loại đó?

Đêm nay trời mưa, mùa hè cũng tới rồi. Nhìn mưa tầm tã ta lại nhớ tới tám năm trước, cũng là một ngày mưa thế này, khi đó ta còn là Mạc Tiếu, Như Thủy cũng không phải đệ đệ, để cứu hắn ta nhảy xuống Si Mị hà. Cuối cùng chúng ta đều được Hồ Đồ cứu, cũng là khi đó, ta mất trí nhớ biến thành Chung Như Phong, Như Thủy thành đệ đệ của ta. Ta rất thương Như Thủy, bởi vì ta là người chứng kiến những gì hắn trải qua. Hắn thiện lương, hắn ẩn nhẫn, hắn kiên cường, hắn nỗ lực, ta đều xem từng chút từng chút trong mắt. Trước đây, lúc là Mạc Tiếu, ta được hoàng thượng phái đến bảo hộ Như Thủy, đương nhiên là ngầm, tựa như, không thể để người khác phát hiện. Ta thường thấy hắn trốn nơi hẻo lánh một mình nhìn trời phát ngốc, trên mặt là biểu tình đau thương, ta không hiểu, cho tới bây giờ cũng thế. Khi đó ta cũng chứng kiến hắn khóc hai lần, đều là giấu, không nói cho hoàng thượng biết. Tiếng khóc của hắn đè nén, không như người bình thường khóc thành tiếng, thanh âm thống khổ đều nghẹn nơi yết hầu, yên lặng rơi lệ. Cảnh tượng đó, cả đời ta không quên, cũng là khi đó ta âm thầm thề, phải bảo hộ hắn chu toàn. May mắn ta làm được, mới có đệ đệ và chất nhi đáng yêu như thế, còn có Hồ Đồ xinh đẹp ta yêu. Những ngày mất trí nhớ là khoảng thời gian ta hài lòng nhất khó quên nhất, dù đói dù rét, vì Như Thủy mang Tiểu Trùng nên phải trốn trong núi mấy tháng, lúc đó, có thể nói là cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa Như Thủy cần nội lực phụ mới có thể bảo trụ Tiểu Trùng trong bụng, ta thường thường vì tiêu hao nhiều nội lực mà cảm thấy không khỏe. Thế nhưng khi ta chứng kiến Tiểu Trùng sinh ra, ta phát hiện, tất cả đều đáng giá. Như Thủy và Tiểu Trùng xem ta như thân nhân, dù bây giờ thân phận bất đồng, bọn họ vẫn gọi ta "Đại ca", "Đại bá" giống trước đây, thậm chí Tiểu Trùng thường khoe khoang đại bá thống lĩnh cấm vệ quân của nó với bạn học, giống như có một đại bá làm thống lĩnh còn đáng kiêu ngạo hơn có hoàng đế lão tử, buồn cười chính là bạn học của nó lại rất ước ao! Ta nói chuyện này cho Hồ Đồ, hắn chỉ thở dài một tiếng: hài tử đơn thuần a! Như Thủy cũng thường chạy tới tìm ta nói chuyện phiếm, thấy tiểu thái giám tiểu cung nữ tiểu thị vệ, hắn sẽ hểnh mũi vỗ ngực ta, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Thấy không! Đại ca của ta, thống lĩnh cấm vệ quân!" Khiến mọi người dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài. Lúc Hồ Đồ nghe nói, cư nhiên không châm chọc mà rất hưng phấn: "Ta cũng mang ngươi ra ngoài mỗi ngày! Để đồng liêu ở thái y viện ước ao!" Có câu nói gì ấy nhỉ? Nga, nhất gia nhân bất tiến nhất gia môn, người nhà của ta đều một dạng đức hạnh!

Thế nhưng, ta cũng có cái khổ của ta não! Bởi vì quan hệ với Tiểu Trùng và Như Thủy, hoàng thượng đệ phu mỗi lần thấy ta đều là vẻ mặt ước ao đố kị, khiến ta có cảm giác áp lực thật lớn... Đặc biệt ở cùng Như Thủy bảy năm, nếu không phải hiện giờ ta là Chung Như Phong – thân nhân của Như Thủy và Tiểu Trùng, hẳn hoàng thượng đệ phu đã giết ta vài lần? Bởi vậy nói, ta giả vờ mất trí nhớ là rất sáng suốt, ... ít nhất ... Đổi thành Mạc Tiếu, hắn đã phải đi đầu thai rồi!

"Như Phong." Thanh âm nhẹ nhàng, tiếng bước chân dứt khoát, ta biết, là Hồ Đồ.

"Tới?" Ta tiến lên kéo Hồ Đồ vào hành lang gấp khúc, người hắn đều ướt mưa. Thật là, dù hỏng sao?

"Mưa thật lớn! Trên đường tới, thiếu chút nữa té ngã." Hồ Đồ đưa thực hạp cho ta, sau đó thu dù.

"Cái gì?" Tâm vừa nhảy, liền tức giận, "Trời như vậy, vạn nhất ngã xuống thì sao?" Ta cởi áo choàng phủ lên người hắn, cảm lạnh thì phiền phức.

"Không phải giờ ta an toàn sao!" Hồ Đồ cười với ta, thoáng chốc ngực kinh hoàng, đã bao nhiêu năm, lúc thấy hắn cười tim vẫn đập không ngớt.

"Đây là Như Thủy chuẩn bị, sợ ngươi đói, ta làm thêm." Hồ Đồ mở thực hạp, là các loại điểm tâm và một con gà nướng, còn có bình rượu nhỏ. Đều là thứ ta thích, có đệ đệ thật tốt!

"Cùng nhau ăn." Ta kéo Hồ Đồ ngồi xuống trước cửa tiền điện, mặc dù có nơi dành nghỉ ngơi, nhưng ta không muốn để nhiều người thấy Hồ Đồ. Kỳ thực, ta là người chiếm dục rất mạnh.

Hồ Đồ vừa kể hôm nay Như Thủy lại xông họa tại thái y viện khiến hoàng thượng tức giận tới nỗi thiếu chút nữa đánh mông hắn, vừa bày thức ăn ra, cuối cùng rót một chén rượu đưa cho ta.

"Uống chút, Như Thủy nói đây là cống phẩm!" Mắt Hồ Đồ đầy tiếu ý, ta nhìn mà tim thẳng khiêu. Ta lăng lăng tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch. Hồ Đồ cười cười, đưa một khối điểm tâm tới bên miệng ta, ta tiếp nhận. Ngực bỗng nhiên tràn ra rung động ấm áp, sau đó khẽ vươn người, hơi cúi đầu, hôn trụ Hồ Đồ. Hồ Đồ sửng sốt, không né tránh.

Lúc tách ra, Hồ Đồ tỏ vẻ ghét bỏ vị rượu, thế nhưng khóe miệng khẽ cong và hai gò má đỏ bừng của hắn nhượng ta biết, hắn rất thích. Ta cũng rất thích.

Hai người thân mật dựa sát vào nhau, trong đêm mưa bình thản, thỉnh thoảng uy cho nhau một khối điểm tâm hay một ngụm rượu, tim đập rộn ràng, nở nụ cười ngọt ngào.

Ta là người hạnh phúc nhất thế giới này a? Ai ngờ người tám năm trước chỉ biết phụng mệnh hành sự, cũng nghênh đón mùa xuân thuộc về chính mình?

Phiên ngoại: Hoàng hậu, chạy trốn nhớ mang theo trẫm

Đại điện, phòng nghị sự, các vị đại thần trang nghiêm túc mục, tranh chấp với nhau, trên mặt mỗi người đều mơ hồ mang theo một chút tức giận cùng không phục.

"Bệ hạ, thần cho rằng, danh tự của thái tử điện hạ rất quan trọng, không thể tùy tiện! Bệ hạ nên thận trọng suy xét!" Thái phó đã gần bảy mươi râu dài bạc trắng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Hừ hừ, lời của thái phó đại nhân không phải dư thừa sao?" Tả thừa tướng trào phúng liếc nhìn thái phó, sau đó cung kính nói với Phong Hàn Bích: "Bệ hạ, thần cho rằng danh tự của thái tử điện hạ liên quan tới quốc thể, cần phải trang trọng, thể hiển UY của nước ta!"

Trước điện, thống lĩnh cấm vệ quân đeo đao ngũ phẩm ngự tiền thị vệ – Chung Như Phong nghe được lời này thì thái dương giật giật, UY... Danh tự của Tiểu Trùng có liên quan gì tới UY?

"Đúng vậy, cựu thần cho rằng danh tự ‘Phách Thiên’ là tốt nhất!" Thái phó nghiêm nghị nói.

Gọi tên này chắc chắn Tiểu Trùng sẽ khóc! Phong Hàn Bích và Chung Như Phong đều đổ mồ hôi lạnh, nghĩ.

"Thái phó a thái phó!" Tả thừa tướng đả kích, "Xem ra ngài thực sự đã lão! Phách Thiên? Tục khí nga!" Nói xong lại dùng khóe mắt quét thái phó, thái phó thiếu chút nữa tức giận đến râu mép bốc hơi nước!

"Bẩm bệ hạ, thần cho rằng, hai chữ Dực Đức mới là hay nhất. Dực giả, nãi dực tán quý hưng; Đức giả, trung, hiếu, nhân, nghĩa, ôn lương, cung kính, khiêm nhượng. Thử hai chữ, mới thể hiện uy nghi của nước ta!" Lễ bộ thị lang vẫn duy trì trầm mặc bỗng nhiên ra khỏi hàng cất cao giọng nói, mọi người cứng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía Phong Hàn Bích.

Phong Hàn Bích ngưng mi suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Danh tự của thái tử là đại sự, không phải một ngày hai ngày có thể quyết định. Như vậy đi, các vị ái khanh lui xuống trước, để trẫm cân nhắc rồi quyết định."

Hoàng đế đã lên tiếng, chúng thần tử đâu còn gì để nói, nhất tề hô to "Vạn tuế", liền lui xuống.

Phong Hàn Bích ngồi ngốc trên long ỷ, thẳng đến khi Lâm công công nhỏ giọng nhắc nhở "Sắp tới ngọ thiện, đến muộn hoàng hậu tuyệt đối sẽ không chờ, hơn nữa còn rất không phúc hậu chừa chút cơm thừa cho người", Phong Hàn Bích mới đứng dậy quay về tẩm cung.

"Phong ——" Tiểu Trùng vừa nghe tiếng bước chân của Phong Hàn Bích, vui vẻ lao ra, đang nói bỗng dừng lại, nhãn thần quay tròn nhìn những người xung quanh Phong Hàn Bích, lớn tiếng nói: "Phụ hoàng!"

Phong Hàn Bích thấy buồn cười, ôm lấy nó đi vào, "Tiểu Trùng nặng lên a! Hôm nay đi học lão sư nói cái gì?" Lâm công công dừng cước bộ, ý bảo mọi người không cần tiến vào. Hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ ghét nhất lúc ăn cũng có người ở bên cạnh nhìn, sau đó hoàng đế bệ hạ cưng chiều ái thê liền ra lệnh, lúc dùng bữa người không liên quan không được nhập điện!

"Ta van ngươi, ngươi không nên một hồi lại quan tâm ngày hôm nay Tiểu Trùng học cái gì, ngoan hay không ngoan được không, quan tâm nó hôm nay vui hay không vui mới đúng?" Chung Như Thủy vừa xới cơm vừa liếc Phong Hàn Bích.

Phong Hàn Bích cười cười đặt Tiểu Trùng xuống ghế, tiến đến bên cạnh Chung Như Thủy, nhẹ giọng nói: "Không phải có hoàng hậu của trẫm quan tâm rồi sao? Một người quan tâm thâm tâm, một người quan tâm học tập, một người nghiêm khắc, một người từ ái, hai chúng ta phối hợp, cỡ nào thiên y vô phùng a!"

Chung Như Thủy đặt bát cơm vào tay Phong Hàn Bích, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn. Tiểu Trùng che hai mắt, hỏi: "Cha, Phong Hàn Bích, các ngươi xong chưa?" Đồ thúc thúc dạy, đại nhân thân thiết thì tiểu hài tử không thể nhìn, nhìn sẽ đau mắt nga! "Ai u!" Chung Tiểu Trùng vươn tay xoa đầu, thương cảm hề hề nhìn Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy thu hồi tay, điềm nhiên như không, tiếp tục ăn. Phong Hàn Bích lắc đầu thở dài, xoa đầu Tiểu Trùng, kỳ thực Phong Hàn Bích mới là vị cha cưng chiều hài tử nhiều hơn...

"Được rồi, hôm nay cựu thần lại tranh chấp về danh tự của Tiểu Trùng." Phong Hàn Bích có chút đau đầu nói, "Ta không rõ, tên một người quan trọng như vậy sao? Tiểu Trùng Tiểu Trùng rất êm tai a, Thận Hành Thận Hành cũng thuận miệng a!"

Chung Như Thủy bỏ một con tôm vào miệng, hỏi: "Hôm nay là dạng tên gì?" Tiểu Trùng cũng mở to mắt, hiếu kỳ nhìn Phong Hàn Bích.

"..." Phong Hàn Bích nhìn Tiểu Trùng, bình tĩnh nói: "Phách Thiên và..."

"Cha, ta không muốn!" Chung Tiểu Trùng quay đầu, muốn khóc nhìn Chung Như Thủy, mặt nhăn như ăn khổ qua, nó không muốn tên buồn nôn như thế!

"Cái gì?" Chung Như Thủy ném đũa, "Ai dám bắt nhi tử của ta dùng tên này, ta đánh hắn thành hoa tàn!"

"Bình tĩnh một chút, tên này ta lập tức gạt bỏ..." Phong Hàn Bích kéo ống tay áo của Chung Như Thủy, "Sau đó lễ bộ thị lang đề nghị hai chữ ‘Dực Đức’. Dực giả, nãi dực tán quý hưng; Đức giả, trung, hiếu, nhân, nghĩa, ôn lương, cung kính, khiêm nhượng."

"Ngươi đồng ý sao?" Chung Như Thủy suy nghĩ nhìn y, tuy tên này tương đối dễ nghe, nhưng hắn cũng kiên quyết không đồng ý! Sửa lại họ của Tiểu Trùng là được, còn muốn cải danh! Tiểu Trùng là hắn hoài thai mười tháng chịu đủ cay đắng sinh hạ, dựa vào cái gì ngay cả cái tên những người đó cũng không cho hắn lưu lại!

"Sao được... Ta nhất định không đồng ý, danh tự của Tiểu Trùng là Thận Hành, đời này không thay đổi. Ngày mai ta sẽ khiến bọn họ không nhắc lại chuyện này." Ánh mắt Phong Hàn Bích sáng quắc nhìn Chung Như Thủy, y hiểu Tiểu Trùng rất có ý nghĩa với Chung Như Thủy, cải danh thực sự không cần thiết.

Tiểu Trùng nhìn người này, lại nhìn người kia, buông đũa trong tay, bất kì lúc nào nó cũng chuẩn bị che mắt!

Chung Như Thủy cắn môi không nói, Phong Hàn Bích cười cười, vươn tay lấy hạt cơm nơi khóe miệng của hắn. Tiểu Trùng lập tức che mắt, lại bắt đầu rồi! Chung Như Thủy thấy Phong Hàn Bích bỏ hạt cơm vào miệng nhấm nuốt, mặt đỏ bừng, đúng là không biết xấu hổ! Phong Hàn Bích nhìn phản ứng đáng yêu của hắn, lại nhìn Tiểu Trùng đã che mắt, đang muốn có động tác tiếp theo, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng hô to: "Thuần Vu quốc cữu đến!"

Mặt Phong Hàn Bích lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tuyên." Chung Như Thủy vùi đầu ăn cơm.

"Tham kiến hoàng thượng!" Thuần Vu Quyết vội vã chắp tay hành lễ với Phong Hàn Bích, sau đó vui vẻ nhìn ca ca của hắn và Tiểu Trùng.

"Ca ca! Tiểu Trùng!"

"Tiểu thúc thúc!" Tiểu Trùng lớn tiếng kêu lên, sau đó bảo Lâm công công chuẩn bị thêm bát đũa.

"Ân, tới rồi..." Chung Như Thủy xấu hổ nhìn Thuần Vu Quyết, Thuần Vu Quyết cười ngây ngô hỏi: "Ca ca, sao mặt ngươi đỏ thế a? Mới mưa xong, đâu có nóng?"

"A ha ha ha..." Chung Như Thủy gượng cười, hung hăng liếc Phong Hàn Bích, sau đó nói tránh: "Tần Nghị đâu, sao hôm nay hắn không tới cùng người?" Tần Nghị thường bám theo Thuần Vu Quyết mà? Hơn nữa da mặt dày không thua Lê Khổ, dù hắn châm chọc thế nào đều cười hì hì, sau đó dính Thuần Vu Quyết càng chặt!

"Ai..." Vừa nghe Chung Như Thủy nhắc tới Tần Nghị, Thuần Vu Quyết chán nản, có chút ủy khuất nói: "Đại ca, hôm nay ta tới là muốn nói chuyện này với ngươi..."

Chung Như Thủy sửng sốt, chả lẽ Tần Nghị bị bệnh bất trị? "Chuyện gì a?"

"Ca ca, ta phải về Hoàng Diệp, Tần Nghị nói chúng ta đã rời đi rất lâu, nếu không quay về, bách tính sẽ bạo động gian thần sẽ soán vị." Thuần Vu Quyết ảo não, "Nếu ta không ký tử ước năm mươi năm với hắn, ta đã sớm ở lại Quỷ Tà làm tướng quân! Hôm nay cũng không bị hắn quản chế, nơi chốn không được tự do!" Quy củ của Hoàng Diệp khác biệt, bọn họ là quốc gia thương mậu, bởi vậy dù mua cá bình thường cũng phải lập giao kèo hai bên cùng có lợi, năm đó, lúc Thuần Vu Quyết trở thành tướng quân Hoàng Diệp, lòng chỉ nghĩ vì Thuần Vu Lưu báo thù, căn bản không lo lắng nhiều lắm, chờ hắn tỉnh ngộ mới phát hiện hắn đã lên thuyền tặc, bước xuống không được!

Ngược lại Phong Hàn Bích cực kỳ thoải mái, rốt cục hai kẻ tai họa phải đi! Không uổng công y phái người tới Hoàng Diệp ly gián nội bộ bọn họ, khiến Tần Quyết phải vội vàng chạy về cứu hoả. Tiểu Trùng có chút không nỡ nhìn Thuần Vu Quyết, tuy rằng tiểu thúc thúc của nó rất đơn thuần, nhưng luôn cho nó nhiều món ngon, hôm nay nghe được hắn phải đi, lòng rất sầu não.

Chung Như Thủy còn chưa nói gì, chỉ thấy Lâm công công cầm tấu chương trong tay đi đến, bối rồi nói: "Bệ hạ, đây là tấu chương tả thừa tướng, thái phó và đại nhân các bộ thị lang dâng cho ngài, nói là chọn danh tự cho thái tử điện hạ, thỉnh bệ hạ quyết định trước ngày mai."

Sắc mặt Phong Hàn Bích lạnh lẽo, sắc mặt Chung Như Thủy càng khó xem, Phong Hàn Bích mở ra, câu đầu tiên, "UY, gia pháp, tổ huấn, cấp bậc lễ nghĩa" giáo huấn đạo lý, sau đó là chuỗi tên thật dài. Chung Như Thủy đi tới, vừa nhìn, giận dữ cười: "Không phải chỉ là tên một người sao? Cư nhiên dám dùng từ quan uy hiếp ngươi!" Sau đó vươn tay đoạt lấy tấu chương vứt ra cửa, "Không đổi thì sao! Vừa vặn rửa sạch triều đình một lần, hơn nữa hai ngày sau là khoa cử, cũng không sợ không tìm được nhân tài!"

Lâm công công thoáng nhìn về phía Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích nhún nhún vai, đây là kế hoạch lâu dài của y, nhưng Chung Như Thủy lớn nhất, hắn nói thế nào thì thế đó. Thuần Vu Quyết và Tiểu Trùng nhất tề vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lúc đại ca (cha) phát hỏa thật có khí thế!

Ban đêm, Chung Như Thủy thấy thư phòng của Phong Hàn Bích còn sáng, biết y vì chuyện cải danh của Tiểu Trùng mà đau đầu. Hôm nay hắn cũng chỉ thế, muốn ngay lập tức thay đổi triều đình, quốc gia liền loạn, hại Phong Hàn Bích.

Lòng Chung Như Thủy tràn ngập tức giận, những kẻ bảo thủ kia muốn đổi tên nhi tử của hắn, lại làm hại nam nhân của hắn vì chuyện này mà phiền não mỗi ngày. Tốt, cho các ngươi biết lợi hại của hoàng hậu nương nương!

"Mạc Hoan!" Chung Như Thủy trầm giọng nói, Mạc Hoan ẩn trong tối hiện thân ra, cung kính quỳ gối trước mặt Chung Như Thủy. Tuy Phong Hàn Bích để Mạc Hoan bảo hộ Tiểu Trùng, nhưng phần lớn là Chung Như Thủy sai sử hắn...

"Đêm nay theo ta đến phủ đệ của các đại thần, đương nhiên, là bí mật hành sự. Hiểu?"

"... Hiểu." Kỳ thực Mạc Hoan rất muốn nói không rõ, khi thấy Chung Như Thủy đổi một thân y phục dạ hành, hắn kích động tới trợn trắng mắt!

Mạc Hoan mang Chung Như Thủy lẻn vào các phủ đệ, trộm toàn bộ triều phục của thừa tướng ném vào ổ chó nhà Vương đại nhân, ngay cả bài vị tổ tông cũng bị hắn dốc ngược. Đem triều phục của lễ bộ thị lang treo trên tường Mị thành, còn dùng mực quét lên, đương nhiên bài vị tổ tông cũng bị hắn hạ độc thủ như nhà thừa tướng. Sau đó là nhà Trương đại nhân đến nhà Lý đại nhân, từ nhà Lý đại đến nhà Triệu đại nhân, nói chung nơi có thể đi đều đi, có thể trộm triều phục liền trộm, còn bài vị tổ tông của bọn họ, đều bị dốc ngược!

"Nhà cuối cùng, nháo xong nhà thái phó đại nhân thì chúng ta có thể kết thúc công việc!" Chung Như Thủy xoa tay nói, vẻ mặt hưng phấn! Mạc Hoan hắc tuyến, mang Chung Như Thủy vào thái phó phủ.

Tất cả đều rất thuận lợi, triều phục tới tay, bài vị cũng dốc ngược, nhưng hắn tạo ra sai lầm – lúc Chung Như Thủy đi, không cẩn thận đánh ngã đèn, vì thần lâu khô ráo, cứ như vậy, rất không may, thần lâu của nhà thái phó gia – cháy!

Chung Như Thủy và Mạc Hoan nhìn nhau, sau đó Mạc Hoan ôm Chung Như Thủy, chạy khỏi hiện trường! Phía sau truyền đến tiếng chiêng trống và tiếng hô hào, Chung Như Thủy gian nan nuốt nước miếng, hắn... Làm ra đại họa!

Trở lại hoàng cung, Mạc Hoan bảo Chung Như Thủy đừng hoảng hốt, hắn đi bẩm báo hoàng thượng xem phải xử lý chuyện này thế nào, sau đó không còn thấy bóng.

Chung Như Thủy ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, sau đó vội vàng thu thập y phục và ngân lượng, họa này rất lớn, Phong Hàn Bích muốn bảo vệ hắn cũng không thể a! Mang theo Tiểu Trùng chạy trốn thôi! Đại ca, Hồ Đồ, Tiểu Đào Nhi, Tiểu Cước Chỉ, Lê Khổ, xin lỗi!

Trước người ôm tay nải thật to, sau lưng là Chung Tiểu Trùng đang ngủ say, Chung Như Thủy chạy trốn! Nhưng chạy thế nào cũng là vấn đề a! Chung Như Thủy cõng Tiểu Trùng tránh vào nơi tối đen không người, đây là hoàng cung, không thể nói đi là đi! Trừ phi có khinh công như Mạc Hoan, hắn mang theo Tiểu Trùng là có thể dễ dàng bay ra! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Được rồi, tìm Thuần Vu Quyết! Hắn là tướng quân, võ công nhất định không kém! May là sáng mai hắn phải cùng Tần Nghị trở về Hoàng Diệp, nên đêm nay lưu tại trong cung nói chuyện với Chung Như Thủy! Chung Như Thủy quay lại đầu, tìm nơi Thuần Vu Quyết ở.

Qua thiên tân vạn khổ, rốt cục Chung Như Thủy tìm thấy cửa phòng của Thuần Vu Quyết, đáng tiếc cửa mở cửa, một bóng người âm trầm xuất hiện sau lưng hắn.

Chung Như Thủy vô thức quay đầu lại, Phong Hàn Bích đứng sau lưng hắn, cười nhìn Chung Như Thủy, nghiêm nghị: "Hoàng hậu, chạy trốn nhớ mang theo trẫm a!"

Chung Như Thủy sững sờ, vội vàng quay đầu, bước sang một bên, đáng tiếc Phong Hàn Bích đã vươn tay túm Tiểu Trùng, Chung Như Thủy còn chưa kịp gọi người cứu mạng thì bị Phong Hàn Bích che miệng, sau đó hắn và Tiểu Trùng bị Phong Hàn Bích bắt trở lại.

Phòng của Tiểu Trùng. Tiểu Trùng vẫn ngủ ngon như cũ, chuyện vừa xảy ra nó không hề biết. Hôm nay nó chăm chỉ học kiếm thuật, nó rất mệt, sét đánh nó cũng không tỉnh.

Tẩm cung của Phong Hàn Bích. Tiếng rên rỉ và tiếng khóc cầu xin mơ hồ truyền ra, Lâm công công đã sớm đuổi mọi người rời đi, ai cũng nghe không được. Phong Hàn Bích đang tức giận, phỏng chừng ba năm ngày cũng tiêu không được. Chung Như Thủy đã định trước là dữ nhiều lành ít!

Ngày thứ hai, người khắp thiên hạ đều biết nhà thái phó đại nhân cháy, thần lâu của tổ tông bị đốt trụi, may mà không ai thụ thương. Phong Hàn Bích vung tuyệt bút, trích một khoản cấp nhà thái phó, để bọn họ xây lại một thần lâu lộng lẫy, còn tự mình đề bốn chữ vàng —— quốc chi trung hồn! Triều phục của các đại thần trong thành không hẹn mà cùng bị mất trộm, song song bài vị tổ tông của nhà bọn họ cũng bị lật ngược. Vì không có triều phục, quan viên không thể vào triều. Quy định của Quỷ Tà, không mặc triều phục vào triều là người coi rẻ hoàng quyền, tội lớn mất đầu, chỉ có thể xin nghỉ chờ triều phục mới! Lúc đó bọn họ kinh hãi đồng thời cảm thấy may mắn vì nhà mình không gặp họa bất ngờ như nhà thái phó, thế nhưng lúc thái phó ngẩng đầu hãnh diện mời các vị đại nhân đến tham quan chữ vàng đích thân hoàng thượng đề, hầu như mỗi người đều đố kị nghiến răng nghiến lợi và thầm hận sao thần lâu nhà mình không cháy! Nếu tổ tông của bọn họ dưới suối vàng biết, nhất định tức giận đội mồ đứng lên mắng to: tử tôn bất hiếu! Sự kiện ly kỳ cuối cùng không tìm được hung phạm, bị liệt vào một trong số kỳ án lớn nhất của Quỷ Tà! Đương nhiên, bởi nhiều nguyên nhân, đủ loại triều phục phải làm mất hai tháng, chờ hai tháng sau, chuyện ly kỳ đã khiến mọi người sứt đầu mẻ trán, việc cải danh thái tử bị gác thật lâu thật lâu, lúc thái tử lên làm hoàng đế cũng không có người nhắc lại.

Còn có một việc kỳ quái là, đêm đó hoàng hậu nương nương của bọn họ vẫn nằm trên giường không dậy nổi, có người nói hoàng hậu bệnh rất nghiêm trọng, hầu như hoàng thượng phải cực nhọc chăm sóc mỗi đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, ăn mặc tắm rửa đều tự mình làm. Khiến nữ nhân trong thiên hạ cảm thán, hoàng đế của bọn họ mới là nam nhân hoàn mỹ nhất Quỷ Tà, song song thầm hận mình gả cho một trượng phu không như ý, về sau càng sùng kính ngưỡng mộ người nơi cửu trọng cung khuyết kia.

Thuần Vu Quyết cùng ngày cáo biệt vẫn không được gặp Chung Như Thủy "Bệnh nặng", vốn định ở lại chiếu cố ca ca thì bị Tần Nghị hạ nhuyễn cân tán mang đi.

Nửa đêm, mọi âm thanh tĩnh lại, ngay cả con ếch trong hồ sen cũng đã ngủ. Tẩm cung của Phong Hàn Bích truyền đến thanh âm cầu xin tha thứ rất nhỏ.

"Phong Hàn Bích ngừng, ngừng, ta từ bỏ..." Chung Như Thủy suy yếu nói, sắc mặt ửng đỏ diễm lệ, hạnh mâu ngập nước câu nhân phách tâm, "Ta, sai rồi... Ta không bao giờ ... Gây rắc rối nữa... Ân! Đừng!"

"Không, ngươi không biết mình sai ở đâu, trẫm sẽ nghiêm phạt ngươi đến lúc ngươi biết ngươi sai ở đâu..." Phong Hàn Bích ôn nhu hôn lên nước mắt trên mặt hắn, dáng tươi cười tà khí mị hoặc.

"Ân! Đau nhức!" Chung Như Thủy rơi nước mắt, động tác thô lỗ khiến lòng hắn phát khổ, từ đêm đó đến nay đã năm ngày hắn không thể xuống giường! Tức giận đến đâu cũng nên tiêu tan a? Không cẩn thận đốt từ đường của người ta là hắn có lỗi, thế nhưng cứ theo luật trừng phạt hắn, sao lại đối xử với hắn như vậy! Chung Như Thủy nhắm mắt lại, cắn môi dưới, nỗ lực không khóc thành tiếng, thế nhưng thân thể kịch liệt run rẩy và nước mắt không ngừng rời khiến Phong Hàn Bích ngừng động tác. Yêu thương cúi đầu hôn hắn, Phong Hàn Bích ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, trẫm đau lòng..."

"Ta không cố ý đốt thần lâu nhà thái phó, sao ngươi đối xử với ta như vậy, phá bỏ tự tôn của ta cho ngươi cảm giác thành tựu sao?" Chung Như Thủy nhắm mắt lại, không nhìn y, nghẹn ngào nói, "Phong Hàn Bích, nếu hôm nay đối xử với ta như vậy không phải ngươi mà là người khác, ta sẽ cùng hắn đồng quy vu tận, sao ngươi không ngẫm lại!"

Phong Hàn Bích ngừng lại, yêu thương ôm chặt hắn, Chung Như Thủy bỗng nhiên há mồm hung hăng cắn vai y! Phong Hàn Bích nhướng mày, nhưng không c buông ra, qua đã lâu, trong miệng Chung Như Thủy đã có mùi máu tươi, mới chậm rãi buông ra, trên mặt còn vương nước mắt, nhưng không khóc nữa.

"Như nhi..." Phong Hàn Bích thở dài, nỉ non, "Sao ngươi không biết ta tức giận vì cái gì chứ... Không phải do ngươi đốt thần lâu nhà hái phó, mà là ngươi quyết định rời đi nhưng chưa từng nghĩ đến ta a..."

Chung Như Thủy run lên, hóa ra là vì nguyên nhân này? Sao không nghĩ tới Phong Hàn Bích? Chính hắn cũng không rõ, ai cũng nghĩ tới nhưng không nghĩ tới Phong Hàn Bích, vì sao?

"Ta... Lần sau sẽ không, sau này sẽ nhớ mang theo ngươi, chỉ cần ngươi buông được thiên hạ này." Chung Như Thủy ôm sát lưng y, nhẹ giọng nói, có thể là vì từng chịu tổn thương, dù đã biết sự thực cũng khó dĩ tiêu tan? Chuyện năm đó, khiến lòng tin của hắn với Phong Hàn Bích giảm đi, dù hiện giờ hắn là hoàng hậu cũng vậy. Xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn mang Tiểu Trùng chạy trốn, vì trong tiềm thức của hắn cho rằng, Phong Hàn Bích sẽ không bảo hộ hắn...

Phong Hàn Bích đau xót, lỗi lầm năm đó là do y, lỗi lầm suốt đời không thể vãn hồi. "Chỉ cần ngươi không bỏ lại ta, ta sẽ vì người buông toàn bộ."

Phong Hàn Bích tắm rửa cho Chung Như Thủy, sau đó ôm hắn đã ngủ trong dục trì trở lại long sàng. Cẩn thận hôn lên mặt hắn, thanh âm dịu dàng của Phong Hàn Bích vang lên trong đêm tĩnh mịch: "Như nhi, ta thực sự, sẽ vì ngươi buông toàn bộ... Chỉ cần ngươi tin tưởng ta một lần..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện