Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 44



Trong phòng như là mới vừa bị gió lốc càn quét, đồ đạc rơi lung tung trên mặt đất, một người phụ nữ da trắng đôi tay cầm một cái gậy gỗ, tuyệt vọng nhìn Lục Khôn Đức.

Quần áo người phụ nữ bị xé rách không còn hình dạng, gần như là áo rách quần manh, lộ ra trên làn da là màu xanh tím cùng vết máu nhìn thấy ghê người.

Lục Khôn Đức nháy mắt liền hiểu rõ, đỏ đôi mắt, đứng ở cửa không dám tới gần cô sợ hoàn toàn bức điên cô, Lục Khôn Đức giơ tay ra hiệu, ý bảo người phụ nữ bình tĩnh.

Lục Khôn Đức chảy nước mắt nói giọng khàn khàn: "Rất xin lỗi... Làm ơn, làm ơn cho tôi một ít thuốc giảm nhiệt hạ sốt, người yêu của tôi sắp không xong rồi, cầu xin cô."

Người phụ nữ vẫn còn kinh hồn phủ định(*) nhìn Lục Khôn Đức, giơ gậy lên không dám tới gần anh.


(*) Chưa hồi phục sau một cú sốc

Lục Khôn Đức móc ra một thỏi vàng, đôi tay nâng lên cẩn thận tới gần người phụ nữ, đặt thỏi vàng ở chỗ cách cô ba bước rồi thối lui, nhỏ giọng nói: "Cái này cho cô... Cầu xin cô, cho tôi một chút thuốc để tôi đi cứu người yêu, cầu xin cô."

Người phụ nữ do dự nhìn Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức ra hiệu cô cất thỏi vàng vào, người phụ nữ không động, do dự nhìn Lục Khôn Đức, sau một lúc lâu hỏi: "Người yêu của cậu bị làm sao?"

Lục Khôn Đức biết người phụ nữ đã đồng ý cứu Lục Quân Cường, vội vàng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ bệnh trạng Lục Quân Cường cho cô một lần, trầm mặc một chút nói: "Nếu như có thể... có thể cùng tôi đến Superdome không? Tôi hy vọng ngài có thể tự mình xem nó một chút... Tình huống của nó thật không tốt, tôi không có cách nào mang nó tới..."


Người phụ nữ lập tức khẩn trương, lớn tiếng kêu tuyệt đối không cần đến nơi đó, Lục Khôn Đức ý thức được cô có thể là ở Superdome gặp chuyện gì đó không tốt, không dám bức cô, sợ cô ngay cả thuốc cũng không cho, lập tức nói: "Được được, làm ơn cho tôi nhiều thuốc một chút."

Người phụ nữ suy nghĩ một lát, tìm kiếm trong đống dược phẩm hỗn độn nửa ngày, lấy một ít thuốc chích chia ra mấy phần, dùng băng dính quấn lại cùng nhau đặt trong hai cái túi, đưa cho Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Cứ cách sáu giờ tiêm vào một bó, sau khi hạ sốt lại tiêm thuốc trong túi này, cũng là sáu giờ một bó. Tiêm bắp thịt(*), đồng thời uống thêm thuốc này."

(*) Là tiêm một lượng thuốc vào trong bắp thịt của bệnh nhân. Cơ bắp có các mạch máu lớn hơn và nhiều hơn so với mô dưới da và tiêm ở đây thường có tốc độ hấp thu nhanh hơn so với tiêm dưới da hoặc tiêm trong da.


Lục Khôn Đức nhận thuốc vội vàng nhìn thoáng qua, cefpirome, là thuốc dùng để hạ nhiệt.

Lục Khôn Đức buông tâm, lại nói: "Có thể cho tôi một chút cồn i-ốt và băng gạc không?" Người phụ nữ gật gật đầu, chỉ vào một cái ngăn tủ phía trên để Lục Khôn Đức tự mình lấy, sau một lúc lâu lại lấy ra vài lọ lớn đựng đường glucose đưa cho Lục Khôn Đức, do dự nói: "Có thể cho hắn uống một chút, cậu cũng cần chữa trị..."

Lục Khôn Đức vội vàng khom lưng tiếp nhận, liên tục nói lời cảm tạ: "Cảm ơn, không có thời gian, tôi không sao."

Lục Khôn Đức dùng bao nilon bao kỹ đồ lại, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại quay lại, cởi cái áo khoác lấm bẩn của mình đưa cho người phụ nữ, đỏ mắt nói: "Hết thảy đều sẽ qua đi, cảm ơn ngài."

Người phụ nữ tiếp nhận áo khoác, sau một lúc lâu nằm trên quần áo khóc lớn.
Lục Khôn Đức cẩn thận giơ dược phẩm lên cao, lội nước hai giờ về tới Superdome, Lục Khôn Đức đuổi mấy người muốn đi lên cướp thuốc, lớn tiếng mắng, mấy người đó hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Lục Khôn Đức chạy đến chỗ giấu Lục Quân Cường thì ngây ngẩn cả người, Lục Quân Cường cùng đồ đạc hoàn toàn không thấy. Cái ghế dựa vừa rồi còn yên ổn đã bị nước bẩn bao phủ nửa thước.

Trong lòng Lục Khôn Đức bỗng nhiên hẫng một cái, xoay người hô lên tên Lục Quân Cường, Mã Tiểu Khả từ một bên chạy tới, kêu to: "Ở chỗ này! Nước lại dâng lên! Tôi ôm anh ta lại đây này!"

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng thở ra, ôm thuốc chạy tới, Mã Tiểu Khả dọn một cái bàn đánh bóng bàn, để Lục Quân Cường nằm ở trên.

Lục Khôn Đức ôm lấy Lục Quân Cường, đo thử nhiệt độ cơ thể của cậu... Vẫn còn rất cao. Lục Khôn Đức lập tức lấy thuốc ra, lấy lại bình tĩnh, cẩn thận bơm thuốc vào ống tiêm, chậm rãi tiêm vào cho Lục Quân Cường.
Mã Tiểu Khả nhìn đống thuốc, lại tìm mấy chai nước tới cho Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức vội vàng đút nước cho Lục Quân Cường, lại đút cho cậu một lọ đường glucose.

Toàn bộ hy vọng của Lục Khôn Đức đều đặt hết vào đống thuốc này, anh ôm chặt lấy Lục Quân Cường, thường thường ước lượng nhiệt độ của cậu, lại qua nửa giờ, Lục Quân Cường ra mồ hôi, nhiệt độ rốt cuộc cũng giảm.

Lục Khôn Đức giống như sắp sụp đổ vì kiệt sức, nằm trên người Lục Quân Cường nhẹ nhàng thở ra, lại dùng một chai nước lau chùi thân thể cho cậu một lần nữa.

Mã Tiểu Khả vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng nhìn, nhỏ giọng nói: "Anh nhất định rất yêu anh ta, người yêu của anh thật hạnh phúc."

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếp tục chà lau thân thể cho Lục Quân Cường, lại cầm thuốc thoa ngoài da cẩn thận thoa lên cho cậu, nhỏ giọng nói: "Nó lại yêu tôi nhiều hơn một chút... Ba mẹ đi rồi đều là nó chăm sóc tôi, kỳ thật nó còn nhỏ hơn tôi hai tuổi."
Hốc mắt Lục Khôn Đức nhịn không được đỏ lên, nói: "Nó yêu tôi yêu đến mức có thể cho tôi tim của nó... Nó vẫn luôn yêu tôi chiều tôi, nó trước kia... nhất bước tam khấu lên núi đi cầu phúc cho tôi, nó cũng chưa từng khiến tôi khổ sở."

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng hôn môi Lục Quân Cường, nỉ non nói: "Tôi không sợ chết, nếu nó chết tôi sẽ chết theo nó, bao nhiêu lần tôi cũng không sợ."

Mã Tiểu Khả thở dài, vừa muốn nói gì đó, phát hiện Lục Khôn Đức nằm ở trên người Lục Quân Cường, ngủ rồi.

Buổi tối ngày 31 tháng 8, từ khi tai hoạ phát sinh đã qua bốn ngày bốn đêm, Lục Khôn Đức rốt cuộc chống đỡ không được nữa. Lục Quân Cường như cảm giác được, hai giờ sau tỉnh lại.

Thời điểm Lục Quân Cường mở mắt ra, Lục Khôn Đức còn nằm ở bên cạnh cậu, Lục Quân Cường từ sau khi được Lục Khôn Đức cứu ra có một khoảng thời gian là có ý thức, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, lúc này nhìn người yêu gương mặt tái nhợt ghé vào bên người mình, Lục Quân Cường cảm thấy khó chịu nói không nên lời.
Mã Tiểu Khả phát hiện Lục Quân Cường đã tỉnh, vội vàng kêu to: "Ôi! Anh rốt cuộc cũng tỉnh, Lục đã sắp điên rồi." Nói xong muốn đánh thức Lục Khôn Đức, Lục Quân Cường vội vàng giơ tay ra hiệu hắn đừng đánh thức anh, cậu đã thật lâu không nói gì, thanh âm khàn đến đáng sợ: "Không cần đánh thức anh ấy, anh ấy cần nghỉ ngơi."

Mã Tiểu Khả gật gật đầu, đôi mắt nhịn không được đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Anh ta mấy ngày nay không hề nghỉ ngơi, vẫn luôn chăm sóc anh."

Lục Quân Cường nhẹ nhàng nhúc nhích cơ thể, dựa sát vào Lục Khôn Đức không muốn xa rời, nhìn gương mặt tiều tụy của người yêu mà tim Lục Quân Cường đau sắp nát. Mã Tiểu Khả nhìn một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Anh ta nói các anh là người yêu, đúng không. Rạng sáng ngày 30 tôi tìm được anh ta ở khu French Quarter(*), lúc ấy anh ta cõng một cái bao lớn như cái bàn..."
(*) The French Quarter, hay Vieux Carré, là khu dân cư lâu đời nhất ở thành phố New Orleans

Mã Tiểu Khả vừa khoa tay múa chân vừa nói: "Cứ như vậy... Lội trong dòng nước cao tới ngực, một bàn tay còn liều mạng giơ một cái điện thoại hết pin."

Mã Tiểu Khả lau nước mắt: "Nhìn qua đặc biệt buồn cười... nhưng lại khiến người ta đau lòng khó chịu, mấy ngày nay tôi vẫn luôn đi cứu người, anh ta là người làm tôi cảm động nhất."

Lục Quân Cường nhịn không được bật khóc, nhẹ nhàng cọ cọ sườn mặt của Lục Khôn Đức, đây là anh trai được cậu nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên đó.

Nửa đêm Lục Khôn Đức tỉnh lại, chuyện đâu tiên chính là sờ sờ cái trán của Lục Quân Cường, đã hạ sốt.

"Anh hai..." Lục Quân Cường duỗi tay nắm bàn tay lạnh lẽo đặt ở trên trán cậu của Lục Khôn Đức, chỉ nói hai chữ liền khóc. Lục Khôn Đức mở to hai mắt, nức nở nói: "Tỉnh rồi?"
Lục Quân Cường nghẹn ngào đáp, chống người dậy nằm lên trên ngực Lục Khôn Đức khóc lớn, Lục Khôn Đức ôm Lục Quân Cường, nhịn không được cũng bật khóc.

Hai người giống như trẻ con khóc một lúc, Lục Quân Cường vuốt ve vết thương trên mặt của Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Có đau không?" Lục Khôn Đức lắc đầu, mặt gối lên bàn tay to rộng ấm áp của Lục Quân Cường, nhỏ giọng nói: "Em mau mau khoẻ lên đi, khoẻ rồi chúng ta liền về nhà."

Lục Quân Cường đau lòng sắp chịu không nổi, không ngừng hôn môi anh, nhỏ giọng đáp ứng: "Lập tức sẽ về nhà."

Hai người ôm chặt nhau lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể cường kiện của Lục Quân Cường lại lần nữa chiếm thượng phong, ngày hôm sau liền hoàn toàn hết sốt, nhanh chóng khôi phục.

Mã Tiểu Khả đi lãnh nước cùng đồ ăn của ba người tới phân cho hai anh em, ngồi ở một bên ảo não nóng nảy gặm bánh mì.
"Sao vậy?" Lục Khôn Đức tiếp nhận nước cùng bánh mì đưa cho Lục Quân Cường để cậu ăn trước.

Mã Tiểu Khả tức giận thở ra một hơi: "Đám cảnh sát kia tịch thu canô của tôi, không biết mang đi làm cái gì! Ở chỗ tôi ít nhất tôi còn sẽ đi cứu người, cho bọn hắn thì có thể làm cái gì?!"

Lục Quân Cường chậm rãi ăn bánh mì, sau một lúc lâu nói: "Tại sao lần này cứu viện lại không đúng chỗ? Chính phủ còn chưa phái người lại đây sao?"

Mã Tiểu Khả vội la lên: "Tôi không biết chính phủ làm sao nữa, Tổng thống Bush cũng đã kết thúc kỳ nghỉ phép, nghe nói là đang hiệp thương với thống đốc, chính phủ của bang cùng chính phủ Liên Bang đùn đẩy cho nhau, một chút hữu dụng cũng không có! Cứu trợ y tế đến bây giờ còn không có! Chúng ta đã đợi nhiều ngày như vậy! Chỉ chờ tới được Vệ binh Quốc gia..."
Mã Tiểu Khả càng nói càng phẫn nộ, thật lâu sau mới thở dài: "Tôi nghe nói ngày hôm qua lại bắn chết vài người, nhưng đến bây giờ vẫn còn rất nhiều tên côn đồ."

Lục Quân Cường nghĩ nghĩ nói: "Đại sứ quán sẽ không mặc kệ chúng ta, chỉ cần chờ đến khi Đại sứ quán cùng chính phủ nơi này hiệp thương xong, trước tiên sẽ đón chúng ta trở về."

Lục Khôn Đức dựa ở bên người Lục Quân Cường, chờ cậu không ăn nữa liền ăn hết phần bánh mì dư lại, lại uống một chút nước, nói: "Tôi cũng cảm thấy hy vọng Đại sứ quán đón chúng ta ra ngoài đang lớn hơn một chút."

Mã Tiểu Khả thở dài: "Mẹ tôi nhất định sắp điên rồi, hầy..."

Lục Khôn Đức giật mình, ngẩng đầu nhìn Lục Quân Cường, hôn môi cậu.

Mã Tiểu Khả cười: "Quá hạnh phúc, các anh ở bên nhau mấy năm rồi?"
Lục Quân Cường cười cười: "Mấy ngày hôm trước vừa qua ngày kỷ niệm thứ 21... Tuy rằng không phải quá tốt đẹp."

Mã Tiểu Khả há to miệng, Lục Khôn Đức vội vàng giải thích: "Chúng tôi... từ nhỏ đã biết nhau, thanh mai trúc mã."

Mã Tiểu Khả hâm mộ nhìn hai người, thổn thức nói: "Thật tốt, đáng tiếc quốc nội còn chưa thừa nhận hôn nhân đồng tính, New Orleans vào năm 97 cũng đã bắt đầu tiếp nhận vấn đề hôn nhân đồng tính ở một trình độ nhất định rồi..." Mã Tiểu Khả thở dài, "Kỳ thật thành phố này rất bao dung với các loại văn hóa."

Lục Quân Cường an ủi vỗ vỗ bả vai Mã Tiểu Khả: "Qua mấy năm nữa sẽ khôi phục lại."

Mấy người đều rất mệt mỏi, nói chuyện một lát liền đi ngủ, xa xa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh khắc khẩu đánh nhau, thậm chí còn có tiếng súng truyền tới, Lục Khôn Đức không hề sợ hãi, Lục Quân Cường đã tỉnh, anh cái gì cũng không sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện