Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 110



Cả đêm Phù Ngọc Thu ngủ không ngon, sau khi nổi cáu một trận thì mệt rã rời, ủ rũ cuộn mình lại chẳng muốn nói năng gì nữa.

Phượng Ương thấy y khó chịu thì đưa tay dùng linh lực ôn hòa từ từ xoa dịu y.

Phù Ngọc Thu "chíp" một tiếng, muốn làm ngơ Phượng Ương nhưng thân thể lại rất thành thật cọ vào lòng bàn tay hắn.

Phượng Ương cười hỏi: "Hai kiểu song tu ngươi thích kiểu nào hơn?"

Phù Ngọc Thu càng nghĩ càng giận, nhịn không được quay đầu trừng hắn bằng đôi mắt đậu đen.

Còn không biết xấu hổ mà hỏi à?

Cả hai kiểu cùng lúc thì biết so sánh thế nào chứ?

Phù Ngọc Thu ấm ức nghĩ thầm: "Từ nay về sau còn tin hắn nữa thì mình là đồ chíp chíp!"

Hai kiểu song tu chồng lên nhau làm Phù Ngọc Thu cảm thấy mình suýt mất mạng, cả người đều choáng váng.

Phượng Ương nhịn không được cười.

Hắn lại hỏi: "Uống linh thủy không?"

Phù Ngọc Thu hùng hổ nửa ngày, thấy Phượng Ương nhẫn nại như vậy thì dần nguôi giận.

"Cũng đúng." Thậm chí Phù Ngọc Thu còn tự nhủ, "Phượng Hoàng đã nói sẽ chậm một chút, mình lại không hỏi rõ hắn chậm cỡ nào nên cũng khó trách được hắn."

Huống chi......

Mặc dù cả hai kiểu đều suýt lấy mạng y nhưng Phù Ngọc Thu thực sự rất vui vẻ.

Sau khi "tự an ủi", Phù Ngọc Thu khó chịu xoay người lại.

"Vậy, vậy uống một chút đi."

Phù Ngọc Thu quả thật rất dễ dỗ.

Thậm chí Phượng Ương không cần giải thích nhiều mà y đã tự dỗ dành mình.

Linh thủy chảy qua cổ họng xoa dịu thân thể rã rời cả đêm, thoải mái dễ chịu đến nỗi Phù Ngọc Thu nãy giờ luôn miệng cằn nhằn không còn tức giận nữa.

Lúc này Phượng Ương mới hỏi y: "Thích không?"

Nghe ra ý tứ của hắn, Phù Ngọc Thu lầm bầm nửa ngày mới ho khan một tiếng rồi đáp: "Cũng, cũng tạm được."

Thật sự rất thích.

Nhưng nếu đừng quá mức như thế thì y sẽ càng thích hơn.

Phượng Ương nhìn y chăm chú, trong mắt vàng như chứa đầy ánh sáng ấm áp.

Phù Ngọc Thu uống nửa ống trúc linh thủy rồi hài lòng nằm trên đùi Phượng Ương, hờ hững cầm một lọn tóc đen của hắn xoắn tới xoắn lui rồi lẩm bẩm nói: "Hôm qua ta còn định tâm sự với ngươi cả đêm nữa chứ."

Ai ngờ lãng phí hết thời gian để "cỏ cỏ cỏ".

Phượng Ương: "Ừm? Ngươi muốn tâm sự gì?"

Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi rồi đáp: "Muốn đi...... du sơn ngoạn thủy."

Phượng Ương cai quản tam giới nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy sông núi có gì đẹp, thậm chí trong mắt hắn chỉ là một bức tranh thuỷ mặc đen trắng nhạt nhẽo, một chút ham muốn thưởng thức cũng không có.

Nhưng nghe Phù Ngọc Thu nói vậy thì Phượng Ương lâu nay luôn hờ hững chán nản đột nhiên sinh lòng chờ mong đối với bốn chữ này.

Phong cảnh đen trắng trong ký ức vì sự tồn tại của Phù Ngọc Thu mà từ từ hiện lên những màu sắc tươi đẹp.

"Ừ." Phượng Ương nói, "Ngươi muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đó."

Hai mắt Phù Ngọc Thu khẽ cong, sau đó sực nhớ ra chuyện gì: "A a a đúng rồi! Còn Mộc Kính nữa, nếu chúng ta đi chơi phải thu xếp cẩn thận cho nó mới được."

Phượng Ương thản nhiên nói: "Nó theo Tuyết Sinh lên Cửu Trọng Thiên rồi."

Phù Ngọc Thu ngẩn người: "Hả? Cửu Trọng Thiên?"

"Ừ." Phượng Ương nói, "Linh lực Cửu Trọng Thiên dồi dào hơn hạ giới nên sẽ rất có ích cho việc tu hành của nó."

Lý do này quá hợp tình hợp lý nên Phù Ngọc Thu bị thuyết phục ngay lập tức, còn khen hắn: "Ngươi suy nghĩ chu đáo thật."

Phượng Ương cười.

Trận song tu chậm rãi kia giúp tu vi Phù Ngọc Thu tiến bộ hẳn lên, mới nghỉ ngơi hai ngày y đã tiếp tục nhảy nhót tưng bừng, không còn thấy nội phủ bốc cháy nữa.

Phượng Ương sợ y không thoải mái nên định truyền linh lực cho y.

Phù Ngọc Thu dương dương đắc ý vỗ ngực khoe khoang: "Không sao thật mà, ta có thể song tu hai lần nữa cơ!"

Phượng Ương thấy y dõng dạc như vậy thì không bình luận gì nhưng Phù Ngọc Thu lại rụt rè ho khan một tiếng rồi lí nhí nói thêm: "Ý ta nói kiểu nhanh kia kìa."

Còn kiểu chậm thì Phù Ngọc Thu cảm thấy mình khó lòng chịu nổi.

Cứ tưởng "song tu" kiểu thần hồn hợp nhất đã đủ làm mình mất toi nửa cái mạng, không ngờ kiểu kia càng đáng sợ hơn, thậm chí y còn cảm thấy thân thể mình hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

Rõ ràng là hình người nhưng Phù Ngọc Thu lại có ảo giác mình là chim trắng bị Phượng Ương nắm trong tay tùy ý nhào nặn.

Thật là đáng sợ.

Màn đêm buông xuống, Phù Ngọc Thu thì thào bàn bạc với Phượng Ương.

"Chỉ song tu hợp nhất thần hồn thôi được không?"

Phượng Ương dịu dàng nhìn y dưới ánh đèn, nghe vậy thì cười nói: "Được chứ."

Phù Ngọc Thu mừng rỡ.

Sau đó Phượng Ương cho Phù Ngọc Thu một lần song tu thần giao "nhanh".

Phù Ngọc Thu đờ đẫn híp mắt, hai tay ôm cổ Phượng Ương để mặc nội phủ bị lửa thiêu đốt.

Nhưng cảm giác "bị thiêu đốt" và nội phủ "có lửa rơi vào" hoàn toàn không giống nhau.

Phượng Ương đưa tay vuốt ve khóe môi y.

Phù Ngọc Thu mơ màng mở to mắt, màu vàng kim trong con ngươi dần rút đi, y mờ mịt hỏi: "Nhanh thế cơ à?"

Vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc rồi sao?

Phượng Ương cười như không cười: "Thần hồn giao nhau vốn nhanh mà."

Từ "nhanh" này thốt ra khỏi miệng Phượng Ương rồi vòng vèo bảy quẹo tám rẽ mới lọt vào tai Phù Ngọc Thu.

Y cứ thấy thiếu thiếu gì đó, nghĩ ngợi một lát rồi thì thào: "Còn sớm mà, thêm lần nữa đi."

Phượng Ương chiều theo y làm thêm lần nữa.

Phù Ngọc Thu quẫy đạp mền gấm, nước mắt đọng trên mi lăn xuống gò má, vừa thở hổn hển vừa nức nở: "Không đúng."

Không đúng.

Rõ ràng giống hệt lúc thần hồn hợp nhất trước đây nhưng Phù Ngọc Thu vẫn cảm thấy thiếu gì đó.

Cuối cùng Phượng Ương nhịn không được cười đưa tay bế y lên.

Phù Ngọc Thu...... cuối cùng chẳng còn thấy thiếu gì nữa.

***

Mưa to như trút.

Báo tuyết lông xù giẫm vào vũng nước mưa làm văng mấy giọt bùn lên vạt áo đen tuyền bên cạnh.

Phù Ngọc Khuyết cúi đầu nhìn rồi hờ hững liếc con báo tuyết kia.

Báo tuyết cao bằng thân người ném cho Phù Ngọc Khuyết một ánh mắt giễu cợt.

Phù Bạch Hạc lười biếng ngồi trên lưng báo tuyết bấm quyết niệm chú ngăn mưa to xối xuống đầu rồi cười nhạt nói: "Không tách ra đi riêng được à?"

Phù Ngọc Khuyết không thèm để ý tới hắn mà im lặng tránh sang một bên.

Báo tuyết giậm mạnh chân xuống đất, lần này bùn sình tóe lên suýt văng trúng mặt Phù Ngọc Khuyết.

Phù Ngọc Khuyết phất tay chặn bùn rồi lạnh lùng nói: "Ta vốn định hôm nay đi, tại ngươi cố ý đấy chứ."

"Ta đâu có." Phù Bạch Hạc ngửa đầu để tóc dài rối tung xõa xuống bộ lông trắng như tuyết, thản nhiên nói, "Ta cũng định hôm nay đi thăm Ngọc Thu mà, ngươi nhìn thời tiết này xem, cực kỳ thích hợp để thăm người thân và bạn bè."

Mưa tầm tã trong nháy mắt càng lớn hơn, thậm chí còn xen lẫn mưa đá.

Độp độp.

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Phù Bạch Hạc: "......"

Quả nhiên thời tiết rất đẹp.

Trong mưa bão xen lẫn mưa đá, hai người nhanh chóng đến Phượng Hoàng Khư.

Có lẽ khi họ đến biên giới Phượng Hoàng Khư thì Phượng Ương đã nhận ra nên lúc này kết giới mở rộng sẵn.

Phù Bạch Hạc cười lạnh.

"Giả vờ giả vịt."

Phù Ngọc Khuyết không lắm lời như hắn mà đi thẳng vào.

Mưa nhỏ tí tách rơi xuống Phượng Hoàng Khư, còn chưa tới điện Phượng Hoàng đã thấy Phượng Ương mặc áo trắng cầm ô đứng phía xa như đợi từ lâu.

Đã là buổi trưa.

Báo tuyết cõng Phù Bạch Hạc đi nhanh tới, chỉ mấy bước đã vượt mặt Phù Ngọc Khuyết.

Phù Bạch Hạc quay đầu nhướng mày với Phù Ngọc Khuyết, cứ như thắng được hắn chuyện vặt vãnh này thì ghê gớm lắm vậy.

Phù Ngọc Khuyết cũng lười chấp nhặt với hắn.

Báo tuyết nhanh chóng vọt tới cửa điện Phượng Hoàng, Phù Bạch Hạc vốn ra lệnh cho nó lao thẳng vào điện nhưng móng vuốt chưa kịp đụng bậc thềm thì đã bị Phượng Ương hờ hững liếc mắt làm nó hoảng sợ khựng lại.

Phù Bạch Hạc giơ chân đạp báo tuyết một cái: "Vô tích sự."

Hắn nhảy xuống khỏi lưng báo tuyết, sửa sang tay áo và vạt áo rồi chẳng chút khách khí hỏi thẳng: "Ngọc Thu đâu?"

Phượng Ương không thèm để ý sự vô lễ của hắn mà thản nhiên đáp: "Đang ngủ."

"Hừ." Phù Bạch Hạc hờ hững nói, "Trưa trời trưa trật rồi mà còn ngủ à?!"

Hắn không muốn nhiều lời với Phượng Ương nên bước nhanh lên thềm đi thẳng vào trong điện.

Mưa ở Phượng Hoàng Khư nhỏ hơn bên ngoài, tí tách rơi xuống lá cây như tiếng nhạc thánh thót.

Đây là thời tiết thích hợp nhất để ngủ..

Phù Ngọc Thu cuộn tròn trên giường rộng ngáy o o trong tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần, y mệt mỏi trở mình định lờ đi.

Chẳng bao lâu sau mùi nước mưa tràn ngập chung quanh.

Phù Ngọc Thu mơ màng gọi: "Phượng Hoàng?"

"Phượng cái cỏ ngươi!"

Giọng Phù Bạch Hạc như sét đánh bên tai.

Phù Ngọc Thu giật mình mở choàng mắt sửng sốt nhìn Phù Bạch Hạc đứng cạnh giường nhìn xuống y từ trên cao như tới lấy mạng.

"Ngươi...... sao ngươi lại tới đây?"

Phù Bạch Hạc vén chăn lên cười khẩy: "Ngươi đã không về nhà mà còn cấm ta tới nữa à?"

"Đâu có đâu có." Phù Ngọc Thu vội vã leo xuống giường, tóc tai bù xù tiện tay vớ lấy áo bào Phượng Hoàng bên cạnh khoác lên người, "Ta định chờ mưa tạnh sẽ cùng Phượng Hoàng về Văn U Cốc mà, đâu phải không về nhà."

Khóe môi Phù Bạch Hạc giật giật.

Áo bào trắng này rộng thùng thình, Phù Ngọc Thu xỏ tay vào chỉ thấy được đầu ngón tay, nhìn là biết không phải áo của y.

Nhưng Phù Ngọc Thu mặc rất thoải mái, chẳng hề cảm thấy áo bào rộng rinh này khoác trên người mình có gì không ổn.

"Đợi mưa tạnh?" Phù Bạch Hạc khoanh tay lại, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, lạnh lùng nói, "Ngươi định về Văn U Cốc lúc nào?"

Phù Ngọc Thu ngoan ngoãn đáp: "Hôm kia."

Phù Bạch Hạc hầm hừ: "Hôm kia? Trận mưa này bắt đầu từ hôm kia, đã ba ngày liền mà vẫn chưa tạnh một khắc nào, bao năm nay dãy núi Hi Lễ đã bao giờ mưa dai dẳng vậy đâu."

Nói xong hắn còn hỏi kháy: "Phù Ngọc Thu, ngươi nói xem thời tiết này có phải lạ lắm không?"

Phù Ngọc Thu đang buộc dây lưng, nghe vậy thì mờ mịt "hả" một tiếng: "Có gì lạ đâu, chẳng phải trời mưa là chuyện bình thường à?"

Phù Bạch Hạc: "......"

Phù Bạch Hạc trừng y một cái rồi dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đây là do Phượng Ương thao túng à? Không để mưa tạnh thì ngươi sẽ không bao giờ ra khỏi Phượng Hoàng Khư nữa."

Phù Ngọc Thu tròn xoe mắt.

Phượng Ương vừa đến cạnh rèm châu nghe được câu này thì khựng lại, mắt vàng hơi co rụt.

Rõ ràng mấy ngày trước y nói muốn đi du sơn ngoạn thủy, hôm nay mưa to như vậy quả thật vừa kỳ quái vừa mờ ám.

Phù Ngọc Thu hoài nghi hắn cũng đúng thôi......

Đột nhiên giọng Phù Ngọc Thu vọng ra từ bên trong.

"Phượng Hoàng sẽ không làm vậy đâu!"

Phù Bạch Hạc bình tĩnh nói: "Nhưng sự thật là thế mà, chính hắn cố ý điều khiển đấy."

Phù Ngọc Thu lớn tiếng cãi: "Không phải!"

Phù Bạch Hạc yếu ớt nói: "Vậy ngươi nói ta nghe xem sao thời tiết lại bất thường vậy hả?"

Phù Ngọc Thu nghẹn lời.

Mắt vàng Phượng Ương khẽ động, vừa đưa tay vén rèm châu định đi vào thì lại nghe giọng buồn bực của Phù Ngọc Thu vang lên.

"Được rồi, cứ xem như hắn điều khiển đi."

Phù Bạch Hạc cười lạnh: "Vậy chứng tỏ điều gì hả?"

Chứng tỏ con gà đuôi to kia có mưu đồ thâm độc, muốn cầm tù y ở đây mãi mãi không được tự do.

Năm ngón tay Phượng Ương khẽ run lên, bản năng muốn bước nhanh vào.

Chớp mắt tiếp theo, Phù Ngọc Thu hí hửng nói: "Chứng tỏ Phượng Hoàng yêu ta chứ sao."

Phù Bạch Hạc: "......Hả?!"

Phù Ngọc Thu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta vốn là cỏ nên thích mưa mà. Phượng Hoàng cố ý làm trời mưa dài ngày như thế không phải yêu ta thì là gì? Ngươi nói thử xem."

Phù Bạch Hạc: "......"

Phượng Ương: "............"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện