Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 3: Bóng đêm 3



Nam Thành chào đón một ngày thời tiết đẹp.

Từ khi Bạch Ly dậy, cô đã ngồi tựa vào đầu giường,  gối kê ở thắt lưng, cô nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, trong phòng bệnh tràn ngập ánh nắng và mùi thơm.

Cô chuyển tới phòng bệnh này vào tối qua, bởi vì có quan hệ với Thẩm Thanh Dữ, cô được sắp xếp một vị trí yên tĩnh trong cùng, trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, Bạch Ly nhìn lá rụng tung bay trong gió ngoài cửa sổ, ngón tay dần dần xiết chặt.

Tối hôm qua đột nhiên gặp lại Lục Dao, cho nên cô cũng gặp Tiền Nhược Lâm và Lâm Hạo, bọn họ đều thay đổi rất nhiều, tất cả mọi người đều trưởng thành hơn, gần bốn năm.

Cô cảm thấy ngạc nhiên khi đột nhiên gặp lại những người đó.

Chỉ còn một người cô chưa gặp, người mà nổi bật nhất trong đám người bọn họ.

Khi Thẩm Thanh Dữ mở cửa bước vào, Bạch Ly đang ngẩn người nhìn ra bên ngoài, anh ta đã thay một bộ quần áo hàng ngày, kéo ghế ra ngồi bên cạnh Bạch Ly. 

“Nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy?”

“Đang nghĩ sau khi xuất viện về nhà vẽ tranh gì.”

Thẩm Thanh Dữ im lặng vài giây, anh ta nói: “Phải không?”

Hiển nhiên anh ta không có tin lời nói của Bạch Ly,  Thẩm Thanh Dữ lấy một thanh kẹo trong túi áo ra,  đổ vào lòng bàn tay,  mình ăn một viên trước, sau đó cho Bạch Ly một viên khác.

Bạch Ly nhận lấy, cười khẽ: “Sao anh biết tôi muốn ăn kẹo?”

“Lúc tâm trạng của em không tốt muốn hút thuốc, bây giờ đã bỏ rồi, không phải  lấy kẹo thay thuốc sao?”

Đầu lưỡi có vị bạc hà, Bạch Ly hơi híp mắt, nói: “Anh hiểu rất rõ về tôi, giống như là lớn lên cùng với tôi vậy.”

“Bởi vì em thật sự rất giống em ấy.”

Rất giống người em gái đã qua đời của Thẩm Thanh Dữ.

Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Thanh Dữ chợt vang lên, anh ta đọc tin nhắn rồi nói: “Hôm nay tôi nghỉ phép để đi cùng chị dâu của em.”

“Vâng.”

“Tiểu Ly.” Thẩm Thanh Dữ nhẹ giọng nói: “Mặc kệ gặp được ai, em lựa chọn trở lại nơi này, đây chính là những việc phải đối mặt, tôi tin em có thể.”

Bạch Ly cười gật đầu.



Sau khi Thẩm Thanh Dữ rời đi, Bạch Ly cảm thấy hơi mệt, lại đi ngủ trưa, có lẽ là buổi sáng nghĩ quá nhiều, cô đã mơ thấy Hứa Nhượng trong giấc ngủ ngắn này.

Năm năm trước, vào cuối mùa hè, Bạch Ly chuyển đến trường Nhất Trung của Nam Thành, vào ngày nhập học cô đã đứng ở trước cổng trường rất lâu mà không bước vào.

Khi cô được dẫn vào văn phòng, Giang Miêu vẫn đang nói chuyện cùng giáo viên, bảo bọn họ quan tâm Bạch Ly một chút, cô không quen với việc kết bạn mới. Những giáo viên này đã quen, lúc học sinh chuyển trường tới bố mẹ đều nhờ quan tâm đến con của họ, quay đầu nhìn  bộ váy ngắn cũn cỡn của Bạch Ly, mái tóc màu hạt dẻ xõa ngang lưng, trang điểm đầy đủ, đến cả lông mi cũng không bỏ qua.

Vừa thấy đây không là là học sinh tốt gì cả.

Giáo viên có lệ ừ hai câu rồi bỏ qua,  không để lời nói của Giang Miêu trong lòng.

Sau khi đi ra ngoài, Giang Miêu còn dặn dò. 

“Tiểu Ly, ở trường học mới phải cố gắng kết bạn.” Giang Miêu nhắc nhở: “Môi trường mới nên cần phải làm quen trước, trước kia con học trường nữ sinh, có lẽ lần này cần phải thích ứng một chút, nhưng mà ban nãy mẹ đã qua chào hỏi rồi.... “

“Không sao đâu.” Bạch Ly nói: “Con biết rồi.”

Trong tháng đầu tiên đến trường mới, Bạch Ly đã nghe rất nhiều phiên bản đồn đại cô, nói cô là người phụ nữ hư hỏng phóng đãng, nói không biết cô đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, thậm chí có thể cô đã có con.

Bạch Ly lười quan tâm, thực ra cô không định kết bạn nghiêm túc, thậm chí cô còn không nhớ rõ tên bạn học trong lớp, cái tên duy nhất mà cô nhớ rõ là Hứa Nhượng. 

Bởi vì tần suất nhắc đến cái tên này rất nhiều, bất kể là nam sinh hay nữ sinh. 

“Này, hôm nay các anh em có đi chơi không? Anh Nhượng mời khách.”

“Hôm nay Hứa Nhượng quá đẹp trai, con mẹ nó chứ, tôi một thằng con trai mà cũng muốn bị thao.”

“Nghe nói dạo này Hứa Nhượng độc thân, có chị em nào tiến lên không?”

“Thôi bỏ đi, cậu ấy  không phải đối tượng mà chúng ta có thể mơ ước.”

“Bọn mày nói rốt cuộc Hứa Nhượng thích loại nào?”

Ngày đó có nữ sinh đang lặng lẽ thảo luận về Hứa Nhượng trong lớp, Bạch Ly đi ngang qua, có người phía sau gọi cô: “Bạch Ly, xin chào! Bạch Ly!”

Bùi Xuyên lớp bên cạnh, hoảng hốt nhớ lại, hình như trước đây người này đã tỏ tình với cô, nhưng cô không đồng ý, dứt khoát từ chối.

Tiếng thảo luận của cô gái dừng lại, tuy Bùi Xuyên không  bằng Hứa Nhượng, nhưng bởi vì tính cách ấm áp, dễ tiếp xúc nên cũng có rất nhiều người thích.

Hứa Nhượng quá xa không thể với tới, nhưng Bùi Xuyên là chàng trúc mã nhà bên.

“Dù sao cũng không phải kiểu như Bạch Ly.” Có nữ sinh nói thầm một câu: “Bọn mày không phát hiện Hứa Nhượng  luôn thích những cô gái ngoan ngoãn, đáng yêu sao?”

“Cũng đúng.” Một nữ sinh đáp lại: “Trai hư đều thích gái ngoan. Loại phụ nữ hư hỏng như Bạch Ly chẳng phải đều là loại con gái xấu xí sao? Mày nhìn xem cô ta trang điểm đi, trời ơi, loại đàn bà phóng đãng như cô ta, về sau chắc không sinh được đứa con nào!”

Nói xấu cô trước mặt cô, đột nhiên Bạch Ly  cảm thấy có đôi khi bản thân quá từ bi, quả thật trước kia cô chưa từng làm chuyện gì,  lời nói bẩn thỉu như thế cô cũng không quan tâm.

Nhưng đúng hôm nay tâm trạng của cô không tốt.

Bước chân của Bạch Ly dừng lại, cô lấy thỏi son từ trong túi xách của mình ra, dường như không có việc gì cầm thỏi son đứng bên cạnh tô son, Bùi Xuyên đứng bên ngoài phòng học của bọn họ cũng không đi vào.

Bùi Xuyên biết Bạch Ly sẽ từ chối, dù sao lần trước anh ta không cẩn thận đến gần Bạch Ly một chút, suýt chút nữa chạm vào vai cô nên  đã bị cô đạp cho một phát.

Bây giờ nhớ lại, chỗ bị đạp kia vẫn thấy đau, Bùi Xuyên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mấy nữ sinh nhìn thấy Bạch Ly đứng tô son, cũng không nói gì hay làm gì, bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong buổi chiều yên tĩnh không có người, trong lớp học bỗng nhiên truyền ra tiếng thét chói tai và tiếng xin tha lỗi.

Hứa Nhượng đánh bóng rổ xong, mặc chiếc áo ngắn tay đang ngẩng đầu uống nước đột nhiên nghe thấy tiếng động trong phòng học, anh nhăn mày, đi tới bên cạnh Kỳ Kỷ Dương, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Anh mở cửa lớp ra, nhìn thấy Bạch Ly một tay đè một cô gái lên bàn, tay kia cầm thỏi son trát lên miệng người đó, nữ sinh bị cô đè xuống,  môi có màu đỏ chói mắt.

Bạch Ly thích nhất dùng son môi màu đỏ, cô vẽ lung tung ở trên miệng người nọ một lúc, thoạt nhìn có chút ghê người, ánh mắt của nữ sinh tràn ngập hoảng hốt và sợ hãi.

“Hứa Nhượng!” Có người kêu: “Cậu mau bảo!”

“Hứa Nhượng! Hứa Nhượng! Bạch Ly đánh người!”

Rất nhiều người nhìn anh, hy vọng Hứa Nhượng có thể ra tay giải quyết chuyện này, chỉ có anh mới có khả năng làm được.

Hứa Nhượng đang cầm bình nước, mồ hôi từ cổ chảy xuống xương quai xanh, anh tiện vuốt buộc tóc, ánh mắt thản nhiên, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người xung quanh, anh thản nhiên nói: “Tôi bảo cái gì?”

Nữ sinh bị Bạch Ly đè xuống sắp khóc, nhìn Hứa Nhượng bằng ánh mắt cầu cứu, mà sau khi Hứa Nhượng nhìn thấy cô ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không có ý định mở miệng nói gì.

Người trong lớp dần dần trốn đi, Bạch Ly tô son lên mặt cô ta lần cuối cùng, phần còn lại thì ném xuống đất.

“Cô gái nhỏ, ai dạy cô?”

“Trước mặt tôi gọi tôi là con đĩ?”

Đám người xung quanh đột nhiên im lặng sụt sịt, mặc dù bọn họ thường lén lút nói xấu Bạch Ly, nhưng đến bây giờ, không ai dám  nói những điều này trước mặt cô, họ mười lăm, mười sáu tuổi, tất cả đều hiền lành nhút nhát, sự tồn tại của Bạch Ly thật sự rất đặc biệt.

“Ba mẹ cô không dạy dỗ cô làm người như thế nào sao?” Bạch Ly dẫm lên thỏi son, nở nụ cười xinh đep nói: “Có muốn tôi dạy cô không?”

“Nếu cô cho rằng tôi trang điểm đậm chính là hư hỏng, vậy có muốn tôi giúp cô trang điểm không?”

Cô gái được Bạch Ly thả ra, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu gào khóc, Bạch Ly cũng lười tham gia tiết học tiếp theo, trực tiếp xoay người bước ra ngoài.

Bạch Ly đi xa một chút, cảm thấy phía sau có người đi theo mình, vẫn chưa hết bực bội, cô tưởng lại là Bùi Xuyên, Bạch Ly thuận tay cầm lấy chiếc gương trong túi áo, xoay người ném mạnh qua.

“Cậu bị bệnh à?Còn đi theo tôi? Có phải lại muốn bị đánh nữa không?”

Người nọ vững vàng  bắt lấy chiếc gương cô ném qua, đôi mắt màu nâu, anh nhìn chiếc gương này rồi nhìn cô, giọng điệu vẫn như cũ, không chút để ý nhưng có vài phần nghiền ngẫm: “Ôi, tính khí em gái nhỏ khá lớn đấy.”

“Gọi ai là em gái nhỏ?”

Hứa Nhượng im lặng vài giây, sau đó anh ậm ừ ngước mắt lên, đột nhiên đưa tay về phía cô nhướng mày nói: “Này, Bạch Ly, cậu có muốn đi theo bọn tôi không?”

Làn gió tháng mười thoảng qua mang theo mùi hương hoa quế.

Đây là lần đầu tiên Bạch Ly  nói chuyện với Hứa Nhượng, nhìn thấy anh đưa tay về phía mình, cô lùi lại về phía sau.

“Không cần.”



“Thưa hành khách, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nam Thành, bây giờ là 8 giờ tối theo giờ Bắc Kinh...”

Chuyến bay hạ xuống mặt đất, người đi đường vội vã.

Hứa Nhượng đến hành lý cũng không lấy, anh bảo trợ lý đi xử lý chuyện khác, còn mình thì vội vàng đi đến bệnh viện thành phố, máy bay hạ cánh hơi muộn, so với thời gian dự kiến thì chậm hơn một chút.

Đây là một ngày khó khăn nhất mà anh đã trải qua trong nhiều năm qua, thậm chí anh còn hy vọng rằng mình có thể mở bất kỳ cánh cửa nào để về nơi đó ngay lập tức.

Nửa tiếng sau, Hứa Nhượng đứng ở cửa phòng bệnh, điếu thuốc trong tay còn chưa cháy hết, suy nghĩ mông lung, anh sửa sang lại thật lâu, đứng ở cửa phòng bệnh nhưng bước chân thì khựng lại.

Bốn năm.

Tất cả những ký ức về Bạch Ly giống như nước lũ ập đến, cuộn trào mãnh liệt, đến cả bờ sông bên cạnh cũng bị cuốn trôi.

Bên ngoài phòng bệnh có thùng rác cạnh cửa, toàn thân Hứa Nhượng vẫn còn mùi thuốc, anh vội vàng chạy tới, chạy đua với thời gian, nhưng rồi lại đứng ở trước cửa hút không biết bao nhiêu điếu.

Hộp thuốc trên người đã hết, anh lại ăn một viên kẹo vị bạc hà rồi mới đưa tay mở cửa, cánh cửa mở ra một khe hở, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, rất khó quên, rất lâu rồi chưa nghe giọng nói lạnh nhạt đó.

“Dao Dao, mấy năm nay cậu lớn hơn rất nhiều.”

Giọng nói của cô trầm xuống, Hứa Nhượng bước từng bước vào, không khí lúc này dường như đông cứng lại, cuối cùng Hứa Nhượng cũng nhìn thấy ánh mắt của cô, hình như đã thay đổi nhưng lại giống không thay đổi.

Lục Dao đứng dậy, vô cùng biết ý mà đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa cho bọn họ.

Hai người nhìn nhau rất lâu, trong đầu hiện lên một đoạn đối thoại.

– Hứa Nhượng, nếu một ngày tớ biến mất, cậu có tìm tớ không?

– Nếu cậu biến mất, chắc chắn là do giận tớ.

- Hahaha, vậy cậu định làm thế nào để dỗ quay lại, phụ nữ khi giận rất đáng sợ.

- Cậu bảo dỗ như thế nào thì tớ sẽ dỗ như thế, tốt hơn là cậu nên tự mình nói ra, sau này tớ sẽ làm theo.

Lúc đó, Bạch Ly nửa thật nửa giả, thuận miệng nói câu: “Vậy cậu nói cậu cưới tớ, có thể tớ sẽ tha thứ cho cậu.”

Bạch Ly nhìn anh như vậy.

Khí chất trên người của Hứa Nhượng đã thay đổi, trưởng thành chững chạc hơn, cũng có vị đàn ông, bộ vest của anh phẳng phiu gọn gàng, đôi chân dài bước về phía cô.

Cô vừa định nói một câu đại loại như “đã lâu không gặp” nhưng lại bị Hứa Nhượng giành trước.

Dù anh có thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa thì hơi thở lười biếng trong xương vẫn không thay đổi, trước kia bọn họ thường nói Hứa Nhượng chính là công tử trác táng.

Đôi môi nhợt nhạt ốm yếu của Bạch Ly khẽ động, đột nhiên nghe thấy giọng nói lười biếng mang theo chút mệt mỏi của người đàn ông, anh vươn tay về phía cô, khoảng cách giống như năm năm trước, anh chậm rãi nói.

“Bạch Ly.”

“Tớ đến cưới cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện