Trụy Lạc

Chương 7



Lục Tây Kiêu không cho rằng tiệm mì đó ngon, nhưng không hiểu sao lại gật đầu, đi theo Chu Vãn đến tiệm mì hôm qua.

“Vẫn là mì hải sản?” Chu Vãn hỏi.

Vừa rồi đi trên đường, anh hút một điếu thuốc, lửa giận cũng tan theo làn khói chút ít, sự thù địch trong người cuối cùng cũng đã giảm bớt.

“Ừ.” Anh đáp nhàn nhạt.

Chu Vãn nói với chú Khang “Vẫn như hôm qua ạ”, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra trả tiền.

Vì anh không muốn nhận tiền mì của ngày hôm qua nên Chu Vãn sẽ mời anh, mặc dù số tiền này không đáng nhắc đến trong mắt Lục Tây Kiêu, một đôi giày của anh đoán chừng bằng chi phí sinh hoạt mấy tháng của Chu Vãn.

Lục Tây Kiêu không phải là người cố chấp, phát hiện ra cô đã vội vàng trả tiền.

Anh nghiêng đầu, thở ra một điếu thuốc: “Tính toán rõ ràng như vậy à?”

Chu Vãn mím môi, nhẹ giọng đáp: “Kiếm tiền không dễ.”

Tính cách cô trầm lặng, không nhiều lời, càng sẽ không om sòm, hỏi một câu trả lời một câu, giọng nói nhẹ nhàng, không ỏn ẻn.

Lục Tây Kiêu đột nhiên cảm thấy ở bên cạnh cô không khó chịu chút nào, còn làm cho người ta cảm thấy yên bình.

“Sao cậu lại muốn kiếm tiền?” Lần đầu tiên Lục Tây Kiêu nhìn thấy cô, cô đang làm việc bán thời gian trong quán game.

“Bà nội tôi bị bệnh.”

Anh nhướng mày, không lộ vẻ ngạc nhiên hay thương cảm quá mức, hít một hơi thuốc lá, trầm giọng nói: “Bố mẹ cậu đâu?”

“Bố tôi mất lúc tôi còn nhỏ.”

Tay anh đang kẹp thuốc lá dừng một lúc: “Vậy còn mẹ cậu?”

Vì câu hỏi này mà Chu Vãn vô tình cắn vào đầu lưỡi, trong miệng lan ra một mùi máu tanh, nhưng cô không để lộ ra. 

Thấy cô không nói, Lục tây Kiêu cũng không hỏi thêm.

Bưng hai bát mì tới bàn ngồi xuống, Lục Tây Kiêu cầm lấy chiếc đũa, Chu Vãn nhìn thoáng qua mu bàn tay anh, nhìn giống như đã được vài ngày rồi, nhưng không được băng bó, vết thương đã lành lại bị rách và tấy đỏ.

Chu Vãn thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn mì.

Lần này, Lục Tây Kiêu cũng nể tình ăn vài miếng.

Cả hai lặng lẽ ăn mì.

Chu Vãn ăn xong trước, cô lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nhẹ nhàng nói với Lục Tây Kiêu: “Tôi ra ngoài một lát.”

“Ừm.”

Gần tiệm mì có một hiệu thuốc.

Chu Vãn mua cồn và băng gạc.

Cô đẩy chiếc túi đến trước mặt anh, đôi mắt rủ xuống: “Vết thương trên tay cậu cần được sát trùng.”

Lục Tây Kiêu nhướng mày.

Anh đã quen với việc được đủ loại con gái chiều chuộng, cũng không để sự quan tâm này trong lòng, không nể mặt nói: “Dùng cũng vô ích.”

Chu Vãn dừng lại, nhưng không bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh, chỉ nói hậu quả cho anh biết.

“Nếu sát trùng không đúng cách thì có thể bị nhiễm trùng, phiền lắm.”

Bà nội đã từng bị như vậy một lần. 

Lục Tây Kiêu dựa lưng vào ghế, hơi nâng cằm lên, nhìn cô trong chốc lát rồi mỉm cười.

Anh nghiêng người và đưa tay ra trước mặt cô, không nói gì.

Chu Vãn nghi ngờ ngẩng đầu.

Lục Tây Kiêu cười đến nỗi có chút ngạo mạn: “Tôi không biết làm.”

“…”

Hình như tâm trạng của anh đã tốt trở lại.

Không thể đoán trước.

Chu Vãn lấy thuốc khử trùng ra, nhúng vào tăm bông để sát trùng vết thương.

Cô cúi đầu, rất nghiêm túc, tóc xõa xuống ngực, vài sợi quét qua đầu ngón tay của anh, có chút ngứa.

Góc độ này rất thích hợp để Lục Tây Kiêu quan sát cô.

Lông mi dài, chóp mũi hếch lên, ngũ quan xinh đẹp, có lẽ hai chiếc răng nanh không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của cô. Tưởng Phàm cảm thấy cô rất ngọt ngào chính là nhờ hai chiếc răng nanh này.

Cuối cùng, Chu Vãn giúp anh băng lại vết thương.

“Được rồi.”

Lục Tây Kiêu rũ mắt xuống, xử lý khá như vậy. 

“Đến quán game à?” Anh hỏi.

“Ừ.”

“Đi thôi.” Lục Tây Kiêu đứng dậy.

Chu Vãn ra ngoài theo anh: “Cậu cũng muốn đi à?”

“Thuận đường tiễn cậu.”

Quán game cách tiệm mì không xa, Chu Vãn và Lục Tây Kiêu đi về phía trước.

Trên đường, Lục Tây Kiêu nhận được một cuộc gọi.

Giọng nói bên kia rất lớn, Chu Vãn ở bên cạnh có thể nghe thấy: “A Kiêu! Fuck, có người kiếm chuyện, đang đánh nhau rồi!”

Lục Tây Kiêu dừng lại: “Ở đâu?”

Chu Vãn không nghe rõ địa chỉ, mà chỉ nghe được ở chỗ nào đó trên phố đi bộ.

“Ừ.” Giọng anh vẫn trầm thấp: “Bây giờ tao qua đó ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Vãn nói: “Đi đi, tôi sắp tới rồi, một mình đi qua cũng được.”

“Được rồi.” Lục Tây Kiêu nói: “Nếu có chuyện gì thì tìm tôi.”

———

Thành thật mà nói, tính tình của Lục Tây Kiêu không tệ lắm, khác với đám côn đồ đó, căn bản là không có lúc nào anh chủ động tìm người khác để gây phiền phức.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị cuốn vào, tính tình lại cứng rắn, không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai.

Lúc Lục Tây Kiêu đến thì tất cả đã trở thành một mớ hỗn độn, cũng sắp kết thúc rồi.

Anh không có ý định tham gia, vuốt tóc, ngồi xuống bậc thềm, châm một điếu thuốc rồi thở ra, làn khói che khuất khuôn mặt anh.

Trời vẫn chưa tối, những ngọn đèn đường vừa bật lên chiếu vào bầu trời xanh thẫm, giống như những vì sao sáng ngời.

Tưởng Phàm đổ mồ hôi đến mờ mắt, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lục Tây Kiêu đang uể oải ngồi ở một bên, quát: “A Kiêu! Mau tới đây giúp một tay!”

Anh khẽ cười, búng búng tàn thuốc: “Không phải sắp xong rồi à?”

Trường hợp như vậy, mọi người trong đó rất dễ bị gán ghép cho cái danh hiệu “Lưu manh”.

Mặc dù Lục Tây Kiêu không tham gia, nhưng rõ ràng anh là người ra lệnh.

Anh mặc đồ đen, dáng người lạnh lùng, ngậm điếu thuốc trong miệng, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn vào đám đông, sắc mặt càng trở nên sắc lạnh dưới ánh đèn loang lổ.

Cũng chính vào lúc này, một tia sáng chợt lóe lên từ eo người đối diện.

Không một ai phát hiện ra.

Lục Tây Kiêu cầm một cây gậy lên, đôi mắt đen như mực.

Động tác của anh cực nhanh, cơ bắp căng ra, nhấc gậy đập vào cổ tay người kia, con dao găm sắc bén rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu đau đớn.

“Nếu như mày muốn chơi xấu.”

Lục Tây Kiêu kịp thời giơ tay lên, chặn nắm đấm của người nọ, túm tóc hắn, giật lại, lạnh lùng nói: “Cũng đừng để bị phát hiện.” 

Anh ra tay gọn gàng.

Trận hỗn chiến kết thúc nhanh chóng.

Lục Tây Kiêu thản nhiên vỗ bụi trên cánh tay, đi tới cạnh tên ngã xuống đất, nhìn hắn từ trên cao: “Quay về nói với Lạc Hà, về sau trực tiếp tìm tao, không cần giấu diếm như thế này.”

Lục Tây Kiêu và Lạc Hà đã không đối phó với nhau nhiều năm

Lạc Hà lớn hơn anh vài tuổi, không quen nhìn anh càn quấy như thế, danh tiếng lại cao, hận không thể có cơ hội chèn ép để củng cố địa vị của mình.

Tưởng Phàm khinh khỉnh nhổ nước bọt về phía bên cạnh, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Sao buổi chiều mày lại trốn học, gần đây tao không gặp mày.”

Hình ảnh của Chu Vãn hiện lên trong đầu Lục Tây Kiêu.

Anh giật giật khóe miệng: “Bệnh viện.”

“Tại sao phải đến bệnh viện?”

“Lục Chung Nhạc bị bệnh.”

“Làm sao vậy, không nghiêm trọng chứ?” Tưởng Phàm hỏi.

Lục Tây Kiêu khịt mũi nói: “Ai biết được, ông ta không thiếu người chăm sóc.”

Tưởng Phàm biết chuyện của gia đình anh, cũng biết gần đây, Lục Chung Nhạc đã tìm cho anh một người mẹ mới khó tính, điều này khiến Lục Tây Kiêu gần đây rất khó chịu.

Cậu ta vỗ vai Lục Tây Kiêu: “Được rồi, đi chơi một lát.”

Một nhóm người đi tới quán bar.

Có người gọi vài cô gái tới.

Lục Tây Kiêu ngồi trong góc khuất, dùng ngón tay mảnh khảnh cầm ly rượu, yết hầu lên xuống theo động tác uống rượu. Anh không nói nhiều, đều là mọi người xung quanh nói chuyện, thỉnh thoảng mới mở miệng nói vài câu.

Nhưng dáng vẻ này mới là điểm thu hút các cô gái nhất.

Diệp Chanh lướt qua mọi người, ngồi vào bên cạnh Lục Tây Kiêu, chạm ly với anh.

Phát ra âm thanh lanh lảnh.

Lục Tây Kiêu quay đầu sang một bên.

Diệp Chanh cười nhìn anh: “Uống rượu giải sầu một mình sao? Em uống với anh.”

Lục Tây Kiêu cười nhẹ, không nói lời nào, ngẩng đầu uống cạn nửa ly rượu còn lại.

Diệp Chanh đã nghe qua bên ngoài đánh giá về Lục Tây Kiêu, đơn giản là hư hỏng tùy tiện, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, là một tảng băng đa tình.

Lúc này, hành động của anh dường như đang khích lệ Diệp Chanh.

Trong một môi trường như vậy, một chút gần gũi đều có thể dẫn đến mập mờ.

Trái tim Diệp Chanh đập loạn xạ, cô ta ngập ngừng tiến lại gần Lục Tây Kiêu, kéo lấy cánh tay anh.

Anh không đáp lại.

Diệp Chanh tựa vào người anh, khuỷu tay như bị vướng cái gì đó, cúi đầu liền nhìn thấy một nửa chiếc móc khóa, một cục bông tròn màu xanh lam từ trong túi áo anh nhô ra.

Thực sự không hợp với khí chất của Lục Tây Kiêu.

Cô ta lấy làm lạ, liền lấy nó ra, trên móc khóa cũng không có chìa khóa.

“Sao anh không treo chìa khóa?” Cô hỏi.

Lục Tây Kiêu nhướng mày: “Tôi cho cô động vào sao?”

Anh vẫn luôn như vậy, quá thẳng thắn, không cho người khác mặt mũi.

Diệp Chanh chưa từng gặp chàng trai nào không nể mặt cô ta như vậy, nhưng cô ta cũng không khó chịu, Ngón trỏ móc vào cục bông đưa lên cao, tựa vào vai anh ngắm nghía.

“Có lẽ cái này không phải anh mua.” Diệp Chanh cười hỏi: “Trông anh không giống sẽ thích mấy thứ này.”

“Được tặng.” Lục Tây Kiêu nói.

“Rất dễ thương, anh Kiêu, anh có thể cho em cái này không?”

Cô ta biết gia đình Lục Tây Kiêu rất giàu, cũng đã nghe nói anh rất hào phóng với bạn gái của mình. Diệp Chanh cũng không thật sự muốn cái móc khóa này, chỉ là muốn có một chút liên hệ với anh.

Lục Tây Kiêu hít một hơi thuốc lá, không nói gì.

Diệp Chanh lắc lắc cánh tay: “Được không?”

Anh hất cằm: “Buông ra.”

Giọng anh vẫn lười biếng, nhưng lần này lộ ra chút cảnh cáo.

Diệp Chanh đã hiểu, đặt chiếc móc khóa xuống bàn trà. 

Lục Tây Kiêu cúi người nhặt nó lên, cất lại móc khóa vào túi, mà theo động tác này, Diệp Chanh đã nhìn thấy vết thương trên cánh tay của anh, do sơ ý trong lúc đánh nhau, vết máu đã sớm đã khô lại.

“Anh Kiêu, tay anh bị thương.” Diệp Chanh nói: “Có cần xử lý một chút không?”

“Lười.”

Xung quanh là tiếng nhạc rock ồn ào, Diệp Chanh đặt môi lên tai anh: “Em biết, hay là để em giúp anh”.

Lục Tây Kiêu quay đầu lại, mỉm cười, ý vị không rõ: “Ồ, đi đâu giúp?”

Diệp Chanh nhìn khuôn mặt của anh dưới ánh đèn lốm đốm, sống mũi cao thẳng, đáy mắt có ý cười, giọng  điệu mập mờ, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Nhịp tim của Diệp Chanh lại lỡ thêm một nhịp, mọi giác quan đều bị anh dẫn dắt.

Vừa rồi còn sợ anh tức giận, bây giờ lại bị anh chọc cho động lòng. 

Giống như một cô gái dù tự tin và thoải mái đến đâu, đã đến trước mặt Lục Tây Kiêu đều dễ dàng rụt rè.

Cô ta lấy hết can đảm, nắm tay anh: “Anh muốn đi đâu thì đi.”

Trong mũi ngập tràn mùi nước hoa trên người cô gái.

Lục Tây Kiêu lăn lộn đã quen với những thanh sắc này, sớm quen với các mùi nước hoa, nhưng lúc này đột nhiên lại cảm thấy gay mũi. 

Nhớ lại mùi nước xả vải trên người Chu Vãn.

Khóe miệng anh giật giật, chợt cảm thấy hết hứng thú, đứng dậy.

Tưởng Phàm gọi anh lại: “A Kiêu, sao lại đi vậy?”

Anh vẫy vẫy tay về phía sau: “Đi thôi.”

———

Bóng đêm càng tối, hôm nay rất hiếm khi Chu Vãn đi ngủ trước mười hai giờ.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, điện thoại di động đặt bên gối đột nhiên vang lên.

Cô cảm thấy mơ hồ, ngơ ngác mở mắt ra, ngây người nhìn một điểm nào đó trên bức tường trắng thật lâu, suy nghĩ dần dần quay trở lại, cô nhìn màn hình điện thoại di động đang lóe lên.

Ánh sáng chướng mắt, cô cố gắng nheo mắt nhìn.

[Lục Tây Kiêu] đã gửi một tin nhắn.

Chu Vãn sững sờ, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Cô đưa tay nhéo vào đùi, đau quá.

Không phải là mơ.

Sao anh lại gửi tin nhắn cho cô?

Đã mười hai giờ rưỡi rồi.

Chu Vãn không còn buồn ngủ nữa, chống khuỷu tay, mở WeChat.

Anh gửi cho cô một bức ảnh.

Chu Vãn mở ra, lập tức nhận ra đó là bàn tay của anh.

Có lẽ là anh đang ngồi trên bậc thang, cổ tay đặt ở đầu gối, mu bàn tay rũ xuống, mà trên cánh tay trắng lạnh có một vết thương dài 3cm.

Sau đó, điện thoại lại rung lên.

Anh lại gửi đến một tin nhắn khác. 

Lục Tây Kiêu: [Làm sao bây giờ?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện