Vạn Đế Chí Tôn

Chương 126: 126: Lại Bị Nhằm Vào





Thiên Châu - Bắc Thành
Tại một động phủ sâu bên trong lòng đất có một lão già đang bế quan tu luyện, xung quanh lão là một dòng suối nhỏ chảy xiết vô cùng.
~ ầm ầm ầm ~
Đúng lúc này, lão già kia đột nhiên mở mắt ra theo đó dòng suối kia cũng đổi hướng chạy xoay quanh người lão.

Sau đó hóa thành từng luồng khí oanh tạc khắp hang động.
“Cuối cùng cũng đột phá, tiểu tử đến lúc lão phu tính sổ với ngươi rồi!”
….
Một ngày này toàn bộ Bắc Thành đều sôi trào, bởi vì đại nhân vật của Thần Triều chính thức xuất quan.

Hơn nữa hắn đã lên tiếng nói rằng muốn “gặp” một chút cao tầng của Thiên Môn.

Tuy mọi ngữ khí của hắn bình thản nhưng mọi người đều biết lần này hẳn là có một lần long hổ tranh hùng đây.

Thần Triều uy không thể phạm, nhưng Thiên Môn không ít lần đánh mặt người của bọn họ.

Thậm chí Lăng Huyền Thiên còn dám sỉ nhục vị đại nhân vật này, sao Thần Triều có thể bỏ qua.

Chính vì vậy mà Thiên Môn lại lần nữa trở thành đích nhắm của mọi người.
“Ngươi biết tin gì chưa? Ta nghe nói Thần Triều đã liên hợp cùng các đại thế lực để nhằm vào Thiên Môn nha”
“Hừ, Thần Triều mà cần liên thủ với người khác sao?”
Bên trong Bắc Phiệt Môn
Lúc này tại đại sảnh có một lão già nhìn về phía Mạc Cửu U ngồi trên ghế chủ tọa nói: “Tông chủ, lần này Lục đại nhân cũng đã đứng ra.

Bắc Phiệt Môn chúng ta cũng không thể bỏ qua cho đám người Thiên Môn kia được”.
Mạc Cửu U ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn lão già này, lão không ai khác chính là Tôn Bằng - cha của Tôn Cường , cũng là gia chủ hiện tại của Tôn gia.

Từ ngày Tôn Cường cùng Tông Tằng Minh bị Lăng Huyền Thiên giết lão ngày nào cũng tìm cách để Bắc Phiệt Môn ra tay với Thiên Môn.

Chỉ là Thiên Môn thần linh mạnh mẽ, nếu không có thần linh xuất thủ bọn họ cũng không thể làm gì.

Vì vậy mà lão chỉ có thể đứng một bên kích động Mạc Cửu U để hắn hướng thần linh bẩm báo.


Đáng tiếc Mạc Cửu U sao có thể lấy Bắc Phiệt Môn ra đánh cược, cho nên hắn cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Lần này đại nhân vật của Thần Triều cũng ra tay khiến Mạc Cửu U có chút khó quyết.

Nếu như hắn không ra tay, sau này Thần Triều chắc chắn không để bọn họ dễ dàng.

Nhưng nếu bọn hắn ra tay, mà Thần Triều thất bại vậy thì Bắc Phiệt Môn sợ là triệt để xong.

Thần linh mỗi người đều có thiên đại ảnh hưởng đến một tông môn đây, một người mất đi cũng đủ làm tông môn đi xuống trong thời gian dài.

Không thấy Thánh Kiếm Môn kia sao, Cự Lão Đầu dù chỉ là chân thần nhưng hắn vừa chết Thánh Kiếm Môn đã mất không ít tài nguyên đây.

Vì vậy Mạc Cửu U không thể để xảy ra sơ xuất gì.
— QUẢNG CÁO —
“Tốt, Tôn lão ngươi về nghỉ ngơi trước đi.

Chuyện này ta sẽ bẩm báo với thần linh” Mạc Cửu U lạnh giọng nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Tôn Bằng thấy thế cũng không nhiều lời, tuy nói Mạc Cửu U thường xuyên hứa như vậy cho qua chuyện.

Nhưng lần này có vị đại nhân kia ra mặt, hắn chắc chắn không dám làm như trước.
Sự việc như vậy không chỉ xảy ra tại Bắc Phiệt Môn, mà toàn bộ các đại tông môn tại Bắc Thành cùng khu vực xung quanh đều oanh động.

Thậm chí có không ít gia tộc cũng muốn nhúng tay vào chuyện này, bởi vì Thần Triều trước giờ chỉ thắng không bại.

Nếu như bọn họ giành thắng lợi, những người liên thủ chắc chắn sẽ có không ít lợi ích.

Thần Triều chỉ quan tâm đến danh tiếng cùng Long Mạch, những tài nguyên khác bọn họ cũng không thiếu.
…..
Đối với sự việc này Lăng Huyền Thiên cũng không biết được, bởi vì hắn đang bận bổ cấu truyền tống trận tại Mê Vụ Sâm Lâm cùng Mê Thành.

Tuy trước đây hắn đã xây dựng một tòa chủ trận tại Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng lại thiếu đi tọa độ không gian.

Nếu như sử dụng sẽ tiến hành truyền tống đến địa phương ngẫu nhiên, có thể coi như là không thể dùng.


Bây giờ bên Bắc Thành đã có truyền tống trận, hắn chỉ cần xác định tọa độ bên đó là xong.
“Thiếu gia, đã xong rồi sao?” một nữ tử dáng vẻ yêu kiều tiến đến gần phía Lăng Huyền Thiên hỏi, nàng đúng là La Khinh Sương.
“Ừm”
“Vậy chúng ta có thể tới Bắc Thành nha!”
“Ngươi nên ở lại đây, nơi này thích hợp cho ngươi tu luyện hơn” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
La Khinh Sương nghe vậy có chút thất vọng nhẹ gật đầu.

Nàng cũng biết sự thật đúng như hắn nói, bởi vì tại đây gần với Ngũ Hành Thánh Sơn hơn.

Cho nên việc cảm ngộ Hắc Ám pháp tắc của nàng tiến bộ rất nhanh.

Tuy nói tu vi nàng không tịnh tiến, nhưng hiểu biết về Hắc Ám pháp tắc của nàng lại tăng không ít.
“Tốt, không cần buồn bã.

Bây giờ truyền tống trận đã thành, các ngươi hoàn toàn có thể nhanh chóng qua lại giữa hai bên”.
“Báo … bẩm Thần Chủ, Đế Chủ có tin tức từ Bắc Thành truyền đến” đúng lúc này một thanh âm từ bên ngoài vang lại, cùng với đó là một phong thư được trình lên.
Khi La Khinh Sương mở phong thư ra thì ánh mắt có chút biến đổi sau đó hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Trong thư nói Thần Triều cùng các đại thế lực muốn nhằm vào Thiên Môn, hẳn là không bao lâu nữa sẽ ra tay”.
Lăng Huyền Thiên nghe vậy cũng không có phản ứng gì, đám người này luôn là như vậy nha.

Giết một đến mười, giết mười đến trăm luôn giết không hết.

Nếu không phải Phàm Giới cùng hắn có chút nhân quả, Lăng Huyền Thiên thật không ngại đến tận tông môn bọn họ diệt sạch cho đỡ phiền phức.

— QUẢNG CÁO —
“Thôi, ta trước về Bắc Thành một chuyến.

Tần Phong ngươi cùng đi đi” Lăng Huyền Thiên nhẹ giọng than, sau đó hướng về phía Tần Phong nói.
Dù sao Tần Phong cùng Tiểu Ánh xa cách lâu ngày, hơn nữa cho hắn đi trước để hắn mang một chút cách thức phát triển Mê Thành nói cho Hồ Nguyệt cùng mấy người khác.

Quan trọng nhất nên có người cùng Liệp Hoành Thương Hội tiến hành đàm phán.

Không thể lúc nào cũng để bản thân Lăng Huyền Thiên phải ra mặt.

“Được!”
……
Thiên Môn - Bắc Thành
~ oanh ~
“Hả”
“Rốt cuộc là ai lại sử dụng truyền tống trận đây?”
Lăng Huyền Thiên cùng Tần Phong sử dụng truyền tống trận lại khiến cho không ít thần linh tại Bắc Thành kinh nghi.

Đây là thời điểm nhạy cảm vô cùng, phàm là có người thực lực mạnh mẽ tiến nhập Bắc Thành đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt đây.

Nhưng nếu như là sử dụng truyền tống trận sao bọn họ có thể kiểm soát, quan trọng nhất nếu như người sử dụng là từ phe liên minh còn đỡ.

Nếu như là người của Thiên Môn vậy ….

Điều này khiến không ít thần linh của các đại thế lực có ý định rút lui, đây không chỉ đánh cược tính mạng.

Mà bọn họ còn mang cả tông môn dính vào, sao có thể không cẩn thận đây.
“Ca ca, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi nha!” Tiểu Ánh hướng Lăng Huyền Thiên cười tươi nói, sau đó nàng mới nhìn thấy Tần Phong phía sau lưng hắn vui vẻ chạy qua: “Nghĩa phụ người cũng đến đây sao? Còn Khinh Sương tỷ đây? Tỷ ấy không đến sao?”.
“Ta nói Ánh tỷ, ngươi dù sao cũng có thực lực bán thần cảnh đây? Không thể dùng niệm lực cảm nhận sao?” đúng lúc này một giọng nói vang lên.

Mọi người nhìn lại thì thấy một nam hài đầu mọc hai sừng, bụng to tròn, tại mũi có một cái khuyên màu vàng.

Người này đúng là A Ngưu không sai.
Chỉ là trước đây hắn tuy đi theo mấy người Lăng Huyền Thiên nhưng tựa hồ chỉ thân cận với Hồ Nguyệt.

Hơn nữa còn rất ít nói, bây giờ lại chủ động mở miệng trêu đùa Tiểu Ánh, làm mọi người thật có chút kinh ngạc.
“A, con trâu nhỏ nhà ngươi lại dám chọc ta sao?” Tiểu Ánh nghe vậy thì nắm lấy hai cái sừng của A Ngưu ra sức gõ vào, khiến hắn kêu không ngừng.
Hồ Nguyệt thấy vậy cũng nhẹ giọng nói: “Hai đứa nhỏ này!”.

— QUẢNG CÁO —
Sự tình tại Bắc Thành bây giờ có ai không biết chứ, hầu hết các đại thế lực đều quyết định nhằm vào Thiên Môn.

Nghe nói còn thành lập cái gì mà Liên Minh Diệt Yêu Môn, khiến không ít người của Thiên Môn rời đi.

Tất nhiên bọn họ tuy mở miệng là Liên Minh, nhưng phần lớn những người tham gia chỉ là đi cổ vũ mà thôi.

Bọn họ người ra tay chân chính chắc chắn là những vị thần linh kia.

Ai cũng biết Lăng Huyền Thiên có thể cùng chân thần chống lại, tất nhiên sẽ không để pháo hôi đi chịu chết rồi.

“Công tử, chuyện của Bắc Thành chúng ta tính sao đây? Có nên trước lui về Mê Thành bên kia không?” Hồ Nguyệt đưa ánh mắt về phía Lăng Huyền Thiên hỏi.

Nàng tất nhiên biết chuyện tại Mê Thành, chỉ là lần này các thế lực lớn cũng không chỉ tới một hai vị thần linh đây.

Đại nhân vật của Thần Triều ra mặt, bọn họ nếu tới sợ là cũng đem tất cả thần linh của mình tới.

Nếu không sao có tư cách cùng Thần Triều liên minh.
“Không cần!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, sau đó chậm rãi rời đi.

Đối với hắn mà nói những người này cho dù có tụ tập tất cả mọi người tại Phàm Giới lại cũng không đủ hắn giết đi.

Chỉ là nếu như hắn ra tay quá nhiều thiên địa pháp tắc tại nơi này cũng sẽ cải biến, chính vì vậy hắn mới một mặt tuyển chọn nhân thủ.

Mặt khác cố gắng cảm ngộ đại đạo tại Phàm Giới, như vậy mới có thể hạn chế ảnh hưởng của hắn đối với thiên địa nơi đây.
….
“Sư tôn chúng ta thật sự bỏ qua cơ hội lần này sao?” tại một địa phương u tối bên trong Minh Tông.

Có một đại hán dáng vẻ oai hùng khom mình hướng lão già trước mắt hỏi.
Trước mặt hắn là một lão già râu dài trắng xóa, vóc dáng thấp bé.

Hai người này đúng là Thiệu Lãng Văn tông chủ Minh Tông cùng sư tôn của hắn.

Sở dĩ Thiệu Lãng Văn đến đây cũng là vì sự tình Thiên Môn mà đến.
“Trước đây người thăm dò Thiên Môn thế nào?” lão già kia không vội trả lời mà hướng Thiệu Lãng Văn hỏi lại.
“Người kia rất … rất mạnh!” Thiệu Lãng Văn tựa hồ nhớ lại một màn tại Mê Vụ Sâm Lâm trước đây run rẩy nói.

Trước đây khi sư tôn nói hắn không thể nhúng tay vào, hắn tuy tuân theo nhưng đã từng đến Thiên Môn thăm dò.

Cũng vì vậy mà hắn thấy một màn vô cùng kính sợ tại đây.

Một nam tử đỉnh thiên lập địa tay cầm một khối đá nhỏ màu sắc sặc sỡ, chỉ một chữ “phong” đã khiến toàn bộ thiên địa như đông kết, trực tiếp giết đi toàn bộ đám người Đan Các kia.

Nếu không phải lúc đó hắn trốn ở xa, hơn nữa nam tử kia tựa hồ không thèm để ý hắn, sợ rằng hắn cũng đã đi theo đám người kia rồi.
“Truyền lệnh xuống Minh Tông tạm phong bế sơn môn” lão già nhẹ giọng nói một tiếng rồi liền rời khỏi.
“Vâng” Thiệu Lãng Văn nghe vậy lập tức ngộ ra, đúng nha bây giờ bọn họ chủ động phong bế, như vậy cho dù Thiên Môn hay Thần Triều thắng cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.

Còn việc lợi ích sao? Trước tiên ngươi phải có mạng mới có thể dùng đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện