Xuyên Thư Nữ Phụ Hào Môn Được Nuông Chiều

Chương 46





Sau khi mẹ Úc nói xong, Úc Vi cũng xen vào “Chị, bạn cùng học đại học sau này có thể trợ giúp được cho chị khi ra trường, đặc biệt là những người bạn cùng phòng đại học.

Vậy nên việc sống ở trong ký túc xá của trường cũng là một chuyện tốt”
Trong suốt bốn năm đại học, những người bạn đại học ở cùng phòng sẽ gắn bó với nhau suốt ngày.

Sau khi tốt nghiệp rồi sẽ có người hoặc ở lại đó, hoặc trở về quê hương của mình để phát triển, Hơn nữa trong đó chắc chắn sẽ có vài người đặc biệt tốt có thể giúp đỡ được cho mình một số lúc nào đó.

Thêm một người bạn thì thêm được một cửa, chẳng có hại gì khi kết giao thêm bạn mới.

Úc Sanh đương nhiên hiểu điều này.

Nhưng cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng việc Úc Vi muốn cô ở lại trong trường là vì muốn tốt cho cô.
Úc Sanh nhìn Úc Vi nhàn nhạt mà “ồ” một tiếng.
“Ồ” này thường được dùng để kết thúc một cuộc trò chuyện nhưng giờ phút này nó lại không thể phát huy được tác dụng này của mình.
Úc Vi thở dài với khuôn mặt lo lắng “ Chị, gần đây công ty của ba gặp vấn đề nên em định tự mình kiếm tiền sinh hoạt phí và tiền học để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Chị thấy sao?”.
Úc Sanh cũng không rảnh để đi xác nhận xem công ty của Úc Lý có gặp vấn đề thật không nhưng Úc Vi cũng đã nói rồi, cho dù bây giờ cô đi xin bọn họ tiền sinh hoạt phí và tiền học thì chắc chắn sẽ bị từ chối.
Úc Vi lúc này đang muốn thể hiện bản thân cô ta quan tâm đến mọi việc, luôn nghĩ cho gia đình, nếu bây giờ cô vô cớ gây rối chẳng phải càng tô điểm thêm cho điểm này của cô ta hay sao.
Thời điểm kiếp trước, Úc Sanh từng đọc được một tin tức, trong đó nói về chuyện hai gia đình bế nhầm con của mình trong suốt ba mươi năm mà không hề hay biết, đến khi phát hiện thì họ không lựa chọn để đứa con ấy trở về với gia đình của mình, mà từ đây để cho đứa con ấy có thêm một gia đình nữa, để bọn họ thi thoảng có thể về thăm cha mẹ ruột của mình trong những dịp lễ.

Điều này hoàn toàn chứng minh rằng, tình cảm gia đình tốt đẹp phải dựa vào sự hoà thuận, về phần huyết thống cũng không phải là thứ quan trọng nhất.

Nhưng Úc Sanh vẫn chán ghét sự bất công này của gia đình Úc gia.

Nếu bất công đã xa đến được Thái Bình Dương thì cần gì phải đón đứa con gái thất lạc ở ngoài suốt hai mươi năm này về.
Úc Sanh không khỏi có một suy nghĩ xấu xa, không phải là định đợi đến thời điểm thích hợp, đem đứa con gái lớn như cô bán đi chứ?
Nghĩ đến kết cục của nguyên thân khi liên hôn, Úc Sanh cảm thấy khả năng xảy ra của chuyện này khá là lớn.
Xét cho cùng từ xưa đến này, liên hôn luôn là một phương pháp vô cùng hữu dụng.
Nhưng Úc Sanh cảm thấy nếu nguyên nhân đưa cô trở lại thật sự là vì cuộc hôn nhân này, vậy thì không khỏi quá cười chê.
Rõ ràng trong nhà là người chịu bất công, không được hưởng đãi ngộ gì nhưng Úc Sanh ngược lại khẽ nhếch miệng, nhìn vào Úc Vi môi mỏng gợn lên “Được a, chị cũng tự mình kiếm tiền”.
Úc Sanh từ trước đến nay vẫn luôn là người dám yêu dám hận, yêu ghét rõ ràng.
Ai đôi với cô tốt cô sẽ đối lại với họ tốt gấp bội.
Ai đối xử tệ bạc với cô, vậy thì thực xin lỗi, cô không những thù dai mà còn nhớ lâu.

Nếu đã đối xử với cô một chút không tốt thì cũng đừng mong cô sẽ đặt tình cảm của mình vào.
Trong một mối quan hệ luôn có một người phải chủ động trước, mà bản thân Úc Sanh cũng không ngại thể hiện tấm lòng của mình trước.

Cũng giống như mối quan hệ với Trầm Diệu, lúc đầu cũng là cô chủ động trước.
Nhưng dù gì cũng là người chung một nhà, muốn làm gì cũng phải dè dặt cẩn thận.

Cô trước giờ đều không làm gì sai cả.

Không có kỳ vọng thì sẽ không thất vọng.
Như vậy quả thực cũng khá tốt.
Sau khi đã bàn luận xong vấn đề nhập học, chi phí sinh hoạt và học phí, Úc Lý đã nói ngay sang buổi tiệc mừng thọ lần thứ 92 của Trầm lão vào ngày hôm qua.
Giọng của Úc Lý đầy vẻ tò mò xen lẫn thất vọng “Nghe nói hôm qua Trầm Diệu lần đầu tiên mang bạn gái đến dự tiệc, hơn nữa còn là tiệc của người thân nhất với cậu ta, Không biết đó là thiên kim con gái nhà ai.

Quả thật là may mắn.”
Gần đây quả thực công ty của Úc Lý đang gặp vấn đề.

Chính vì vậy lúc này ông ta rất muốn bám vào Trầm gia, đặc biệt là muốn bám vào Trầm Diệu.
Nhưng Trầm Diệu cũng không dễ tiếp cận như vậy, Úc Lý đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường cũng không có khả năng tốt được như Trầm Diệu.
“Nếu hôm qua người tham dự tiệc là Vi Vi nhà chúng ta thì thực tốt biết bao.” Mẹ Úc nhìn lại đứa con gái nhỏ của mình, cảm thấy nhìn thế nào cũng thật hoàn hảo.

Không những lớn lên xinh đẹp mà còn đa tài đa nghệ, đi đâu để tìm ra người có thể vượt qua Úc Vi nhà bà chứ?
Úc Vi nghe vậy thì khẽ nhíu mày, giọng nói có chút không hài lòng “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Nhưng nói đến bữa tiệc tối hôm qua, Úc Vi quả thật cũng có chút tò mò nên quay sang hỏi Úc Lý “Ba, thực không có chút tin tức gì về người bạn gái đồng hành cùng Trầm Diệu tối qua sao?”
Úc Lý lắc lắc đầu “Không có, dường như nhà họ Trầm lần này muốn giữ kín bí mật của cô gái kia.

Nếu lần này Cố Diệc đi thì có thể hỏi cậu ta, nhưng kỳ lạ là Cố gia cũng không nhận được thiệp mời đến dự.” Úc Lý nói xong câu cuối, ngữ khí có vẻ nặng nề.

Theo lý mà nói thì với địa vị của Cố gia hoàn toàn đủ tư cách để đến tham dự tiệc của Trầm gia, không phải trước kia Cố gia luôn được mời sao.


Lúc này đến cả thiệp cũng không nhận được, như vậy chứng minh điều gì?
Úc Lý vẫn đang mải mê suy nghĩ nguyên nhân nào khiến cho nhà họ Cố không được mời, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Bởi lẽ Cố gia bây giờ là gia đình có thể lực nhất mà Úc Lý biết đến.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không thể nào tưởng tượng được rằng nguyên nhân nhà họ Cố không được mời đến chỉ là do Trầm Việt không thấy thích Cố Diệc, nên mới cố ý gạch tên nhà họ Cố ra khỏi danh sách khách mời.
Úc Sanh không tham gia vào cuộc nói chuyện của họ, trong lòng cô lúc này đang suy nghĩ, nếu như bọn họ biết được nhân vật nữ mà mình đang bàn luận nãy giờ hiện đang ngồi trước mặt bọn họ, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?
Mấy người Úc gia ngồi thảo luận nhưng cũng không đoán ra được gì nên cũng đành phải từ bỏ.

Úc Lý thở dài “Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng biết đó là ai thôi, đến lúc đó chỉ thể dựa xem tình hình thôi.” Xem xét xem có thể ôm được cái đùi của nhà gái hay không, sau đó lại tạo mối quan hệ với Trầm Diệu.
Úc Sanh thấy bọn họ thảo luận náo nhiệt, liền muốn trở về phòng.

Chẳng qua cô vừa mới đứng lên, Úc Vi cũng không quên “hảo tâm” mà nhắc nhở một phen, “Chị, có muốn hay không thêm một cái tân sinh đàn, trước tiên hiểu biết qua tình huống của trường học một chút a? Miễn cho ngày đó đưa tin lại bị bôi đen hai mắt.”
Úc Sanh cảm thấy trong lòng có chút nhàm chán, cô nhìn Úc Vi nhẫn nại mà nói “Trường học, lão sư đều là các nhân tố bên ngoài, nếu muốn đi đến thành công thì phải dựa vào sự nỗ lực của mỗi người.”
Hàm ý trong lời nói của Úc Sanh, chính là cho dù có thi đậu Thanh Đại, cũng đừng quá kiêu ngạo tự mãn.

Úc Vi cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Úc Sanh, cô ta cũng cười một cái “Nhưng trường học với tài nguyên mà trường học mang lại thực quan trọng a, nếu không cao trung chúng ta nỗ lực học tập như vậy, lại muốn một cái đại làm để làm gì chứ?
Úc Sanh nghe xong ý vị mỉm cười nói “Phải không?”.

Nói xong cô cũng không tiếp tục dừng lại nữa mà trở về phòng của mình.

Hiện tại có nói gì thì cũng là vô ích, phải chờ đến cuộc thi thiết kế mới có thể biết được như thế nào.
Úc Sanh về tới phòng của mình, nghĩ đến năm ngày nữa sẽ bắt đầu khai giảng, lời đề nghị cuối cùng của Úc Vi cũng không phải là hoàn toàn vô lý.

Dù gì hiện tại thêm một nhóm nào nó cũng không tính là quá bất tiện.

Úc Sanh lên tìm kiếm trường Đông Đại trên Teiba.

Trên trang đầu của Tieba có vài nhóm mới, có cả nhóm Wechat và QQ.

Lúc này cô muốn thêm nhóm nào liền lập tức có thể thêm.
Quả thực ngay sau đó cô đã được quản trị viên của những nhóm đó thêm vào.
Nhóm Wechat này thật sự rất náo nhiệt, Úc Sanh nhìn lướt qua số người trong nhóm, cũng có gần 500 người, cũng coi như là một nhóm lớn.

Mọi người trong nhóm chat cũng rất nhiệt tình, vừa có người mới vào bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi “Chào mừng người mới”.

Có người còn yêu cầu báo cáo số đo ba vòng của bản thân.

Úc Sanh tùy tiện nhìn xem, cũng không có ý định trả lời những câu hỏi này.
Lúc này, trong diễn đàn gửi đến một tấm ảnh, chủ nhân của bức ảnh đó không khỏi cảm thán “Đây sẽ là nơi bốn năm đại học tiếp theo chúng ta gửi gắm, vừa nhìn thấy hoàn cảnh nơi này, tôi đối với đại học gì đó đều không còn chờ mong nữa”.
Úc Sanh nhấp nhấp môi, click vào mở tấm ảnh người nọ gửi ra xem.

Trên tấm ảnh chụp có lẽ là kí túc xá của Đông Đại, kí túc xá có tám người một phòng, phòng ngủ vô cùng nhỏ, mặt tường đã bắt đầu mờ nhạt, nhìn qua có lẽ đã được xây dựng từ rất lâu.

Trong phòng ngủ không hề có điều hoà mà chỉ có một chiếc quạt trần treo lơ lửng trên trần nhà.
Úc Sanh cảm thấy ký túc xá như vậy cũng vẫn còn tốt, cô ấn vào tấm ảnh tiếp theo.
Bức ảnh tiếp theo là chụp nhà vệ sinh công cộng, bên trong nhà vệ sinh này thực sự.....vô cùng khó tả.
Đoán chừng người nào đó bị ám ảnh bởi vấn đề vệ sinh, có lẽ sẽ không thể nào chịu được dù chỉ một phút ngắn ngủi.
Nhà vệ sinh này thực sự rất bẩn, trên mặt đất còn có một vũng nước gì đó hơi vàng vàng, thậm chí còn có màu trắng của giấy vệ sinh rơi đầy ra đó, nhưng không có một ai dọn dẹp sạch sẽ.

Vánh ngăn của nhà vệ sinh cũng không có, dường như còn chưa được xây dựng.
Trong đó cũng có một tấm ảnh chụp bồn rửa tay công cộng, trên bồn cũng có rất nhiều vết ố màu vàng, hơn nữa sàn và chậu xung quanh cũng không được sạch sẽ.
Vài giây sau có thêm nhiều tin nhắn trong nhóm gửi đến, Úc Sanh mở tin nhắn lên mà nhìn lịch sử trò chuyện của họ từ đầu đến cuối, “Như mọi người thấy đó, đại học Đông Đại không hề có nhà vệ sinh riêng, nên hầu như nếu ban đêm ai đó muốn đi vệ sinh thì phải đi bộ một quãng đường rất xa.”
“Trời, còn có cái gì rác rưởi hơn mỗi trường sống này không?”
“Chắc là không rồi, còn có nơi nào kém hơn nơi này ư?”
“Aaaaaa, phòng ngủ của tôi ở giữa hành lang còn nhà vệ sinh ở rất xa, tôi thực sợ quá đi mà”
“Tôi phải làm gì khi đi vệ sinh vào ban đêm đây?”
“Em gái ở lầu trên buổi tối uống ít nước đi nha”
“Ui, không có câu chuyện ma nào ở Đông Đại đấy chứ?”
Cô liếc nhìn lịch sử trò chuyện cũng không muốn đọc thêm nữa.

Sau đó đã soạn một tin nhắn gửi cho Trầm Diệu “Trầm Trầm, em sắp phải khai giảng rồi”
Úc Sanh cũng không hề lo lắng về môi trường sống không tốt trong ký túc xá, dù sao trước đây Úc Lý cũng cho cô tiền tiêu vặt, số tiền đó ước nhưng đã trả được một tháng tiền chừng sẽ trả được một tháng tiền nhà, còn tháng sau thì dựa vào năng lực của cô chẳng lẽ không kiếm được tiền trả tiền nhà sao?
Trầm Diệu lập tức hồi âm một tiếng "Ùm."
Úc Sanh nhìn thấy vậy thì có chút không vui, Chúng ta sẽ rất lâu mới gặp được nhau đấy!”
Bọn họ vẫn chưa thực sự ở bên nhau, nếu như muốn gặp vậy thì cần phải có một cái cớ.
“Sẽ không.

Là trường học nào?”
“Đông Đại.”
“Tốt”
Úc Sanh nhìn cái từ tốt này, nhưng cũng không biết được rốt cuộc tốt ở đâu.
Cô không khỏi thở ra một hơi, dù gì ở đại học cũng có nhiều thời gian trống, cô chắc chắn sẽ có thời gian đi tìm Trầm Diệu để bồi đắp tình cảm.
Bởi vì trong lòng Úc Sanh cũng không để tâm lắm đến môi trường sống của ký túc xá Đông Đại, chính vì vậy cô hoàn toàn không đọc tin tức trên diễn đàn trường hôm nay.
Mãi cho đến tận chiều hôm sau cô mới thấy được tiêu đề của một tin tức lớn đang ở trang đầu diễn đàn trường “Tập đoàn tài chính giàu có Trầm thị đã đầu tư sáu ngàn vạn trùng kiến trường đại học Đông Đại”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện