Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 31: 31: Loại Bỏ Huyết Rồng Cho Cha




Thanh thương này cầm trong tay cực nặng, điện quang tử sắc lởn vởn, trong đó ẩn náu lực lượng mang tính hủy diệt, trong lúc chuyển động tựa như thiên long, để lại trong hư không từng đạo tàn ảnh, sắc bén ghê người.

“Một thanh Tử Điện Long Ảnh thương thật tốt!”, Mục Long tán thưởng.

Năm đó, Mục Thanh Khung rất ít khi tế ra vật này, cho dù là Mục Long cũng chỉ mới được nhìn qua vậy mà giờ nó đã nằm trong tay hắn.

“Đại trưởng lão, đa tạ!”, Mục Long tay cầm Tử Điện Long Ảnh thương đứng từ xa cám ơn Đại trưởng lão.

Nhưng nhìn thấy cảnh này rồi lại nghĩ tới lời Đại trưởng lão nói lúc trước, mọi người đều biết, lời cảm ơn này rõ ràng là đang vả vào mặt hơn nữa còn không phải vả bình thường mà là vả cho mặt Đại trưởng lão sưng phù lên.

Mục Cửu Giang thấy vậy tức giận đến mức chòm râu phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần khách sáo!”
“Không, vẫn phải cảm ơn, dù sao trận chiến hôm nay với Mục Thiên Dao ta đã thu được lợi ích không nhỏ, sắp đột phá rồi...”
Mục Long vừa dứt lời, khí huyết và chân huyết trong người Mục Long nhất loạt vang lên, một thân khí tức đột nhiên bạo phát, còn bộc phát mạnh mẽ hơn cả lúc trước, đây là dấu hiệu đột phá.

Thoái Phàm cảnh tầng bốn!
Mục Long trước đó đã nuốt rất nhiều năng lượng, trải qua trận chiến này tu vi đã tiến thêm một bước.

Cảnh tượng này khiến mọi người trong tộc không nói nên lời, mọi người đều nhìn hắn như nhìn quái vật.


Trước mặt mọi người, Mục Long vừa nói chuyện vừa đột phá như vậy sao?
Người so với người, tức chết mất thôi!
Trong đám người, Mục Tinh Thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Mục Long, tựa như nhìn một tòa Thiên Sơn, ánh mắt dấy lên vẻ chua sót.

Đến Mục Thiên Dao cũng không phải là đối thủ, trước đó hắn ta còn không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng có thể đánh với Mục Long, giờ chỉ hận nỗi không tìm thấy cái hố nào mà chui xuống.

Cảnh tượng này cũng khiến Mục Thiên Dao tức giận công tâm, không kiềm chế được mà phun ra một ngụm máu tươi.

“Mục Long, ngươi được lắm!”
“Hừ!”
“Chúng ta đi!”
Đại trưởng lão xưa nay tâm cơ thâm sâu, rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng hôm nay cũng có chút tức giận hổn hển, dẫn theo Mục Thiên Dao phất tay áo rời đi.

“Trưởng lão chủ trì, còn không tuyên bố kết quả đi, đợi đến lúc nào nữa?”, Mục Cửu Uyên liếc nhìn trưởng lão chủ trì đại lễ mặc áo đen một cái.

“Vâng, vâng!”
Trưởng lão chủ trì vẻ mặt sợ hãi, sau đó động dụng công lực cất cao giọng tuyên bố: “Năm nay vị trí thứ nhất trong đại lễ khảo thí gia tộc chính là Mục Long thiếu gia!”, giọng nói này vang khắp cả Mục gia.

Ý thức được thực lực của Mục Long, trưởng lão chủ trì bèn đổi cả xưng hô, thêm hai chữ ‘thiếu gia’ vào.

Ông ta biết từ nay về sau Mục Long tên cũng như người chính là long thần của Mục gia, sắp nhất phi trùng thiên! Nhưng Mục Long đối với cái danh đệ nhất thiên kiêu này lại hoàn toàn không bận tâm.

Người còn có người giỏi hơn, trời còn có trời cao hơn, hắn đã trải qua thời khi thì tôn quý như ngọc, khi thì bần tiện như bùn.

Nếu không có thực lực thì tất cả vinh quang chẳng qua chỉ là hư danh, Mục gia cũng được, thành Hàn Giang cũng vậy, vỏn vẻn chỉ là điểm xuất phát.

“Về thôi ông nội”, Mục Long thu Tử Điện Long Ảnh thương vào rồi nhìn về phía Mục Cửu Uyên.

“Được”, Mục Cửu Uyên thần sắc vô cùng kích động, còn kích động hơn cả sáu ngày trước khi biết được Mục Long có thể tu luyện lại.

Không chỉ là vì thành tựu của cháu trai mà nhiều hơn là vì con trai của ông, Mục Thanh Khung, vì Mục Long đã đột phá Thoái Phàm cảnh.

Mục Long và Mục Cửu Uyên đi phía trước, phía sau là đàn hổ đi theo, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng gầm nhẹ, khiến người ta run sợ.


...!
Nội viện Mục gia, trong đại điện.

Sáu hôm nay nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Mục Cửu Uyên, thần sắc Mục Thanh Khung dường như đã tốt hơn rất nhiều, gương mặt đã dần dần hồi phục lại được chút hồng hào.

Thấy Mục Long về, Mục Thanh Khung đang nằm trên giường lập tức ngồi lên, lúc trước khi Mục Cửu Uyên nói với ông ấy về chuyện của Mục Long, ông còn không tin, nhưng hiện giờ cảm nhận được khí tức của Mục Long thì ông đoán chừng phải run sợ đến nửa ngày.

“Tốt, quá tốt rồi!”
“Vừa nãy mơ hồ nghe được tiếng ồn hình như là nhắc đến con ta, vi phụ còn tưởng rằng đã nghe nhầm”.

“Đương nhiên không nhầm, ha ha ha, Long Nhi với Thoái Phàm cảnh tầng ba đã đánh bại Mục Thiên Dao Bích Cung cảnh, quả thực là mở mày mở mặt, lão tiểu tử Mục Cửu Giang đó tức đến mặt xanh lét cả ra, sảng khoái!”, bên cạnh vang lên tiếng cười sang sảng của Mục Cửu Uyên.

Ngay sau đó, Mục Long lấy ra Tử Điện Long Ảnh thương đưa cho Mục Thanh Khung rồi nói: “Cha, binh khí của cha!”
Thanh Tử Điện Long Ảnh thương này có linh tính, khi Mục Thanh Khung giơ tay ra chạm vào, bên trên đột nhiên phát lên từng trận rồng ngâm, điện quang chớp lóe, ong ong run lên không ngừng.

“Bốn năm rồi, ông bạn già, ngươi chắc cũng trách ta đã để ngươi im ắng quá lâu nhỉ?”
“Có điều, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ không còn cô đơn nữa, con trai Mục Long của ta còn hơn ta gấp trăm lần!”, Mục Thanh Khung an ủi Tử Điện Long Ảnh, ánh mắt tràn ngập lưu luyến.

“Không, cha, cha mới là chủ nhân chân chính của Tử Điện Long Ảnh thương!”
“Hôm nay con sẽ loại bỏ một giọt máu rồng đó cho cha, Tử Điện Long Ảnh thương sẽ không còn cô đơn nữa, cha cũng không cần phải tiếp tục lặng lẽ nữa!”, Mục Long đường hoàng nói.

“Con...!Long Nhi, con đang đùa với vi phụ sao? Cũng không sao, hôm nay có thể thấy con quật khởi, cha chết cũng không hối tiếc, con không cần phải an ủi cha”.


Mục Thanh Khung xua tay, thở dài một hơi, bốn năm rồi, tình trạng của ông tự bản thân ông hiểu rõ nhất.

“Đùa hay không thì cha sẽ biết ngay thôi!”, Mục Long mỉm cười thần bí.

Ngay sau đó, Mục Long bức ra một giọt tinh huyết to bằng đầu ngón tay, bên trong màu đỏ thẫm lại có mấy đường hoa văn kim sắc pha lẫn, mơ hồ còn có hắc tuyến nhè nhẹ.

Một giọt tinh huyết lại có ba màu đỏ, vàng, đen.

Khi giọt tinh huyết này tới gần, giọt huyết rồng trong người Mục Thanh Khung đó sớm đã như con giòi trong mu bàn chân thì lúc này lại không ngừng run rẩy.

“Long Nhi, đây là...”
“Đây là tinh huyết của con, cha cứ tĩnh khí ngưng thần là được!”, Mục Long nói rồi liền truyền giọt tinh huyết này vào trong người Mục Thanh Khung.

Hiện nay, Mục Long đã hoàn toàn dung hợp chân huyết Ma Viên, có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, còn cả chân huyết Thao Thiết lúc trước, tuy bị cưỡng chế trấn áp nhưng trong huyết mạch của Mục Long vẫn còn khí tức Thao Thiết tàn dư.

Mặc dù hiện tại thực lực không cao nhưng luận về cường độ huyết mạch, dù là mấy yêu vương cái thế đương thời cũng không bằng Mục Long.

Khoảnh khắc tinh huyết nhập thể, Mục Long liền khống chế nó xuất hiện trên huyết rồng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện