Bỉ Ngạn Hoa Yêu

Chương 3



Ngạn Hoa thả mình lang thang trên biển Đông Hải. 

Nàng ngửa đầu nhìn trời, trong lòng trống rỗng, mãi một lúc mới hét lên “Ta không cam tâm”.

Dẫn Hồn Tử nhếch môi:

“Hoa yêu, ngươi đúng là tham lam”.

Ngạn Hoa thẩn thờ “Có lẽ”.

“Ngươi cần hồn phách của ta để làm gì?”.

“Ngươi biết để làm gì? Dù sao ta cũng chỉ lấy nó khi ngươi chết”.

Nàng thờ ơ trả lời “Ờ, vậy ta có thể nhờ ngươi một chuyện không?”.

Tiên Giới một trận rung chuyển dữ dội, chỉ nghe tiếng mấy đạo thiên lôi trong tháp Ngũ Lôi đánh xuống. Mạc Quân Dư cũng cả kinh.

Có người mượn Tích Tiên Hồn?

Lúc Mạc Quân Dư đi được nữa đường, lồng ngực hắn chợt nhói lên, ngự kiếm lảo đảo, hắn biết có chuyện không hay, nhưng trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến, đó là Ngạn Hoa. Khi hắn đến nơi, chỉ còn Dẫn Hồn Tử ngồi trước cửa tháp Ngũ Lôi.

Nhìn thấy Mạc Quân Dư, Dẫn Hồn Tử híp mắt lại, lạnh lẽo ném Tích Tiên Hồn vào lòng hắn. Mạc Quân Dư vội cầm lấy, có chút nghi hoặc nhìn Dẫn Hồn Tử. Giọng Dẫn Hồn Tử lạnh đi, hơi khàn nói “Hoa yêu nói, nếu ngươi dùng trái tim yêu người khác để yêu nàng, nàng không cần, ngươi cũng không có tư cách. Nàng nói, cho dù là hoa yêu, Bỉ Ngạn Hoa Yêu vẫn luôn có kiêu ngạo, nàng muốn chính là một tình yêu toàn tâm toàn ý, ngươi không thể cho, thì đừng yêu nàng”.

Mạc Quân Dư ngây người, lòng hắn hỗn loạn, hoảng sợ nhìn Dẫn Hồn Tử, run rẩy hỏi “Nàng đâu? Ngạn Hoa…ở…đâu?”.

Dẫn Hồn Tử nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tàn nhẫn đáp “Chết rồi, vì ngươi mà chết, vì thứ tình cảm không đáng của ngươi mà chết”.

Mạc Quân Dư sững sờ, hắn quỳ sụp xuống, hai mắt đờ đẫn. Hóa ra là nàng, người đi mượn Tích Tiên Hồn, lại là nàng.

Một hoa yêu như nàng, chỉ có thể một mạng đổi một mạng.

Nàng chết rồi, cứ như vậy mà chết.

Mạc Quân Dư siết Tích Tiên Hồn trong tay, ánh mắt lóe lên. Dẫn Hồn Tử dường như biết điều hắn đang nghĩ, không mặn không nhạt nói “Ngươi muốn dùng Tích Tiên Hồn cứu hoa yêu? Vậy Giai Nhân của ngươi phải làm thế nào?”.

Bước chân Mạc Quân Dư khựng lại, hắn do dự? Dẫn Hồn Tử gần như tức giận nói “Ngươi do dự? là không biết nên cứu ai? Ha ha, Thiên Quân, ngươi ngay cả người mình yêu cũng không rõ, nếu ta là hoa yêu, ta sẽ không yêu người như ngươi. Bất quá, ngươi nên cứu Giai Nhân của ngươi đi, bởi vì…hoa yêu không thể cứu”.

Mạc Quân Dư xoay đầu, mờ mịt “Tại sao?”.

“Lần trước khi giúp hoa yêu lên tiên giới, nàng đã dùng hồn phách sau khi chết để trao đổi với ta”.

Trán Mạc Quân Dư nổi gân xanh, bàn tay hắn siết lại, gằn giọng “Là ngươi thu hồn phách nàng? Vậy ta giết ngươi trước, sau đó cứu nàng”.

Vừa dứt lời, một chưởng đánh tới, Dẫn Hồn Tử trở tay không kịp, chỉ có thể cận lực tránh né, may mà trúng chưởng cũng không nặng, hắn nôn một ngụm máu, nhìn Mạc Quân Dư nở nụ cười gian xảo “Không kịp nữa, ta đã thu lấy hồn phách của hoa yêu vào bình dẫn hồn, đã tan biến rồi…sao…ngươi đau lòng sao? Ha ha, đáng đời ngươi lắm”.

Dẫn Hồn Tử không nhìn Mạc Quân Dư ngây ngốc như con rối hỏng nằm sấp trước của Tháp Ngũ Lôi, hắn nhàn nhàn bỏ lại một câu rồi đi mất.

Mạc Quân Dư vô lực nằm không nhúc nhích, trong đầu hắn vang vọng một câu: “Chàng đau lòng sao? ta chết rồi…chàng có đau lòng không?”.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện