Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2: 2: Tội Nhân Của Cả Dòng Họ





“Bây giờ mày quay về muốn làm gì, người nào không rõ? Mày muốn ăn bám vào Diệp gia, muốn tiền của chúng ta.”
“Mày tên súc sinh sớm nên bị đuổi khỏi Diệp gia.

Diệp gia với bạch nhãn lang(*) như mày không có đồng quan hệ nào cả! Nhanh chóng cút đi.”
(*) là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Cha nuội mẹ nuôi Diệp Quân Lâm đứng lên, chỉ vào mũi anh mắng.

Loại việc đổi trắng thay đen của Diệp gia, khiến người ta khiếp sợ.

Tim nguội lạnh.

Sáu năm trôi qua, vốn cho là bọn họ sẽ áy náy vài phần.

Thật không nghĩ đến ngày càng táo tợn.

Chiếm lấy tất cả của anh, khiến anh thân tàn, khiến cho anh thân bại danh liệt.

Cuối cùng còn đổi trắng thay đen, ngược lại tất cả là lỗi của anh.

Diệp gia không có chút nhân tình đáng nói nào cả.

Diệp Nhất Long đi nhanh đến trước mặt Diệp Quân Lâm, từ trên cao nhìn xuống đánh giá anh: “Hừ, bây giờ mày trở về không phải là muốn tiền sao?
Lạch cạch…
Diệp Nhất Long ném một tấm thể ngân hàng xuống đất, giơ chân lên, quơ quơ giày da: “Mặt dày cùa tao bị dơ, liếm sạch giúp tao! Một trăm vạn(*) trong tấm thẻ này sẽ là của mày.”
(*) Khoảng 3 tỷ hơn.

“Ha ha ha…”
Mọi người cười vang một trận, nhìn Diệp Quân Lâm giống như là đang nhìn một con chó.

“Một trăm vạn! Cũng đủ cậu ta sống rồi, tôi đoán là cậu ta sẽ đồng ý.”
Ngô Nhã Lệ cao cao tại thượng, suy nghĩ nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Nhất Long thấy Diệp Quân Lâm nhìn anh ta chằm chằm, anh ta quát: “Quỳ xuống, liếm giày của tao.”

Diệp Quân Lâm không nói gì, chỉ là ánh mắt lãnh đạm nhìn anh ta.

“Quỳ xuống…”
Diệp Nhất Long xông đến trước mặt Diệp Quân Lâm, đè vai của anh muốn mạnh mẽ cưỡng ép làm cho anh quỳ xuống.

Diệp Quân Lâm vẫn không nhúc nhích.

“Quỳ xuống cho tao.”
Diệp Nhất Long dùng sức muốn ép Diệp Quân Lâm.

“Cút.”
Đột nhiên Diệp Quân Lâm tát vào mặt Diệp Nhất Long.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Diệp Nhất Long bị tát bay ra ngoài 7 8 mét…
Im lặng.

Giữa sân đến cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.

Không thể tưởng tượng nổi!
Tất cả mọi người Diệp gia đều ngơ ra…
Diệp Quân Lâm làm cái gì?
Một cái tát của cậu ta tát bay Diệp Nhất Long?
Ầm ầm…
Diệp Nhất Long vừa muốn vùng vẫy đứng lên, Diệp Quân Lâm đạp một cước lên, đè anh ta lại, từ trên người anh ta nhảy qua.

Nhìn Diệp Quân Lâm đi tới, Diệp Kiện Sâm theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Diệp Quân Lâm đi tới bục cao, điều chỉnh microphone hết mức.

Tất cả mọi người nhìn Diệp Quân Lâm, không biết anh muốn làm cái gì.

“Thông báo cho các vị một việc…”
“Việc sáu năm trước các vị còn nhớ chứ? Nể tình Diệp gia có ông nuôi dưỡng với tôi, tôi cho các người trong vòng một tháng, từng người từng người quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm để sám hối lỗi lầm của các người.”
“Nhớ kỹ, là mỗi người Diệp gia.”
“Đến hạn một tháng tôi không thấy người đến, kết quả rất đơn giản, tôi cảm đoan mỗi một người có mặt ở đây đều sẽ biến mất.”
Âm thanh Diệp Quân Lâm trầm thấp.


“Ha ha…”
Nhưng lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười lăn cười bò.

“Tên này ở trong tù có phải bị người ta đánh đến choáng váng rồi? Mới ra tù liền nói lời hoang đường.”
“Bây giờ Diệp gia đã là kẻ khổng lồ ở Tô Hàng, một tội phạm cưỡng gian cũng nghĩ muốn hủy diệt Diệp gia, đúng là người si nói mộng.”
“Đầu óc của súc sinh này có phải không được bình thường hay không?”

“Nhớ kỹ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, chỉ cho các người thời gian một tháng! Đương nhiên các người có thể gom góp thực lực của các người cùng mạng lưới giao thiệp tới chống lại tôi.”
Diệp Quân Lâm không để ý đến cười nhạo của mọi người, trực tiếp rời khỏi hội trường.

“Súc sinh đứng lại, tao cho mày đi rồi chưa hả?”
Cha nuôi Diệp Đông Huy muốn ngăn cản Diệp Quân Lâm.

Diệp Kiện Sâm lại nói: “Đông Huy để cho nó đi! Ngày hôm nay là ngày vui lớn, không muốn thấy máu!”
Diệp Kiện Sâm sợ vị nhân vật lớn thấy được, ảnh hưởng không tốt.

“Đúng vậy, xử lý cậu ta còn nhiều cơ hội.”
“Vị nhân vật lớn lập tức sẽ tới, coi như cậu ta gặp may.”
Cứ như vậy Diệp Quân Lâm dưới cái nhìn soi mói của hơn một trăm người, rời khỏi nơi này.

Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi, Diệp Kiện Sâm vội hỏi: “Lão nhị, vị nhân vật lớn đâu, còn chưa tới sao?”
Vẻ mặt Diệp Tây Huy vô cùng nghi hoặc: “Lúc này sớm phải đến rồi chứ, con hỏi một chút…”
Sau khi Diệp Tây Huy gọi điện thoại xong, mặt xám như tro tàn: “Cha, vị đại nhân lớn đã tới, nhưng đi rồi.”
“Cái gì? Vị nhân vật lớn đã tới?”
“Vị nhân vật lớn nói người Diệp gia là một đám heo ngu ngốc, căn bản không xứng.”
“Tôi hiểu rồi, nhất định là vừa rồi thấy cảnh súc sinh Diệp Quân Lâm kia gây chuyện, cho nên tức giận rời đi.”
“Nhất định là cảm thấy Diệp gia không tôn trọng ngài.”
Diệp Kiện Sâm hét lớn: “Súc sinh mày chết không yên lành.”
Lúc này từng người phản ứng kịp.

Diệp Quân Lâm phá hủy chuyện lớn Diệp gia.


Đại nhân vật tức giận bỏ đi.

Việc này bằng với việc chặt đứt một bước lên trời của Diệp gia.

Diệp Quân Lâm chính là tội nhân của Diệp gia.

Mọi người Diệp gia tức muốn rách cả mí mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Quân Lâm.

Nhất là cha mẹ nuôi cùng anh trai chị dâu của Diệp Quân Lâm, càng hận thấu xương Diệp Quân Lâm: “Diệp Quân Lâm mày chờ đó.”
Sau khi rời khỏi khách sạn Sunshine.

Người Diệp Quân Lâm muốn tìm chính là vợ của anh – Lý Tử Nhiễm.

Cả đời này anh không mắc nợ Diệp gia, không mắc nợ bạn bè bạn học.

Nhưng chỉ mắc nợ duy nhất Lý Tử Nhiễm
Ngày kết hôn thứ hai phải vào tù.

Khiến cho danh tiếng của Lý Tử Nhiễm bị vứt không nói, còn phải sống cô độc sáu năm.

Sáu năm, lưng cô gái này đeo rất nhiều thứ.

Khi anh trở lại, chính là muốn dắt tay cô, quân lâm thiên hạ.

Do dự nửa ngày, cuối cùng Diệp Quân Lâm vẫn ấn chuông cửa.

Ting dong…
Sau khi cửa mở ra, điện thoại trên tay cô gái trả tuổi rơi xuống đất.

Sau khi thấy rõ khuôn mặt Diệp Quân Lâm, nước mắt Lý Tử Nhiễm không rừng rơi xuống.

“Tử Nhiễm lấy được bưu kiện thì nhanh vào thu dọn, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.

Đêm nay ông nội con muốn ở tiệc nhà giải quyết hôn sự của con, tái giá là không tránh khỏi.”
“Đúng vậy, nhanh chóng trang điểm xinh đẹp! Ông nội sắp xếp cho con có thể là người lai.”
Nghe thấy tiếng động, bên trong truyền ra âm thanh của cha mẹ Lý Tử Nhiễm.

“Tử Nhiễm anh trở về rồi.”
Diệp Quân Lâm kích động nói, còn vươn tay muốn ôm chặt Lý Tử Nhiễm.


Bốp…
Lại bị Lý Tử Nhiểm tát một cái…
“Anh còn trở về làm gì? Tôi cũng quên anh… hu hu…”
Lý Tử Nhiễm khóc không thành tiếng.

Rất nhanh, cha mẹ của Lý Tử Nhiễm – Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan đi ra.

Sau khi thấy Diệp Quân Lâm, hai người cũng bị dọa sợ không nhẹ.

“Mày còn mặt mũi quay lại? Mày có biết bởi vì mày, Lý gia tao bị biết bao nhiêu người chê cười.

Nhất là Tử Nhiễm, sáu năm qua ngậm bao nhiêu cay đắng, bị biết bao nhiêu người chỉ trích, mày có biết không?”
Lý Văn Uyên giận dữ hét lên.

Triệu Nhã Lan còn đẩy Diệp Quân Lâm một cái: “Lúc cậu vào ngục giam cậu nên rõ, đời này cậu và Tử Nhiễm là không thể nào.

Cậu là tội phạm cưỡng gian! Cậu ở Tô Hàng này là chuột chạy qua đường.

Cậu tới tìm Tử Nhiễm là hại con bé.”
Diệp Quân Lâm sao không biết sáu năm qua Lý Tử Nhiễm chịu khổ, thậm chí vì anh, sáu năm không tái giá.

Vẻ mặt Diệp Quân Lâm thành thật: “Lần này trở về, cháu cũng sẽ không bao giờ rời khỏi Tử Nhiễm nửa bước, cháu muốn mang lại một tương lai sáng chói cho em ấy.

Để cho em ấy sở hữu cả thế giới.”
“Ha ha ha…”
Sau khi Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan nghe xong, cười vang.

Lý Văn Uyên cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm không phải nói chứ, mày ngồi tù sáu năm, mày lấy cái gì lo cho tương lai của Tử Nhiễm?”
Triệu Nhã Lan phụ họa: “Đúng vậy, cậu dựa vào há miếng sao? Khoác loác cũng phải có giới hạn chứ.”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Hai bác yên tâm, năm đó mất đi cháu nhất định sẽ đoạt lại! Sau một tháng cháu sẽ khiến Diệp gia bị hủy diệt.”
Lúc này đây ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng nghe không nổi nữa.

Cô giận dữ hét: “Diệp Quân Lâm chúng ta có thể hiện thực một chút được không? Mới ra tù không sao cả, làm đến nơi đến chốn một chút, bắt đầu lại từ đầu, tôi tin tưởng sẽ có một ngày anh đông sơn tái khởi(*).

Nhưng loại mạnh miệng này nghĩ cũng đừng nghĩ, anh có biết bây giờ Diệp gia đã rất lớn mạnh rồi không? Huống chi thời buổi bây giờ hoàn toàn không phải sáu năm trước có thể so sánh.”
(*) trở lại giống như xưa.

Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói: “Tử Nhiễm em phải tin tưởng anh, bây giờ một câu của anh có thể khiến cho Diệp gia cúi đầu ở dưới chân anh.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện