Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 25: 25: Anh Rễ Vô Cùng Nam Tính





Tiếng uych này đã dọa đến mọi người trong phòng bao.

Thấy Tam gia quỳ xuống.

Hùng ca trọn tròn mắt.

Tiêu Thắm trợn tròn mắt.

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Khung cảnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống sàn cũng có thể nghe thấy.

Diệp Quân Lâm chậm rãi đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi, phun hết khói thuốc lên mặt Tam gia.

“Tôi nhận ra cậu…” Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.

Sau khi Tam gia nghe được, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Đề vị này nhớ tới, so với Diêm Vương còn đáng sợ hon.

Hùng ca thấy tình huống này, lập tức hét lên: ‘Dám phun thuốc lên mặt Tam gia, ông đây sẽ thủ tiêu mày!”
“Qùy xuống!” Chỉ thấy Tam gia đứng lên, dùng một chân đá bay Hùng ca.

“Những người khác cũng quỳ xuông!” Tam gia hét lên với mọi người.

Àm ầm…
Khung cảnh hơn mười người quỳ trên mặt đất, rất là chắn động.

Hùng ca mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng quỳ trước mặt Diệp Quân Lâm như mọi người.

Mọi người đều đang đoán kẻ đang ngồi tên Diệp Quân Lâm này rốt cuộc là có thân phận gì?
Mà có thể khiến cho một người tiếng tăm lừng lẫy như Tam gia cũng phải quỳ ở trước mặt anh chứ?
Trác Dịch Cơ biết rất rõ thân phận của Tam gia và Hùng ca.

Thế nhưng có thể khiến cho hai vị này quỳ xuống, anh rễ của Tiêu Thắm cũng quá khủng bố đi.


Cậu ta vô cùng chắn động.

Lúc này, ánh mắt Tiêu Thắm nhìn Diệp Quân Lâm đã thay đi, từ chán ghét, khinh thường liền biến thành sùng bái và tò mò.

Trong mắt cô, người đàn ông này đang mang hào quang.

Đặc biệt là bộ dáng hút thuốc kia, quả thực là vô cùng ngầu.

Các nữ sinh khác nhìn về phía Diệp Quân Lâm tràn đầy ái mộ.

Dù sao thì kiểu đàn ông như Diệp Quân Lâm và những nam sinh ngây ngô mà bọn họ tiếp xúc hoàn toàn không giống nhau, anh rất có mị lực.

Ở trong tường hợp này thì lại càng có sức hấp dẫn hon.

“Đây là lần thứ hai phải không?” Diệp Quân Lâm nói.

Tam gia quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngắng đầu.

“Vâng vâng vâng…” Thân thể Tam gia run rẫy, sớm đã bị hù dọa tới tè ra quần rồi.

“Nên làm thế nào đây?” Diệp Quân Lâm thở một làn khói.

“Tắt… tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh..” Tam gia hoàn toàn tuyệt vọng.

“Mỗi một người cắt đứt hai ngón tay đi, hôm nay con nít nhiều quá, tôi không muốn tức giận!” Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.

Đám sinh viên ngốc nghếch này trong mắt anh chính là mấy đứa nhóc xấu xa.

“Vâng vâng vâng…”
Tam gia như được đại xá, lúc này cầm lấy dao, trước mặt mọi người chặt đi hai ngón tay…
Thấy một màn này, không ít sinh viên bị dọa đến hôn mê bắt tỉnh.

Những tên côn đồ khác cũng noi theo…
Đối với Tiêu Thắm, bọn Trác Dịch Cơ mà nói, nó tuyệt đối là một màn khó quên.


Thật là đáng sợ.

Từng tiếng kêu thảm thiết đó rót vào đại não.

“Đi! Diệp Quân Lâm hút xong điếu thuốc, đứng lên tới trước mặt Tiêu Thắm, cầm lấy cánh tay cô rồi rời khỏi nơi này.

Bọn Trác Dịch Cơ nào dám đợi ở chỗ này, lập tức rời đi cùng với Diệp Quân Lâm.

Chặt đứt hai ngón tay, Hùng ca toát hết mồ hôi lạnh, run rẫy hỏi: “Tam gia người này rốt cuộc là ai?”
Tam gia ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Là một nhân vật mà ai ở Tô Châu cũng không thể chọc vào được!”
Sau khi ra ngoài.

Trác Dịch Cơ lập tức lấy lòng: “Tiêu Thắm ban nãy em không chứ? Anh đã chuẩn bị để liều mạng với bọn họi”
Nghĩ tới cảnh Trác Dịch Cơ suýt chút nữa bị dọa cho đái ra quân, Tiêu Thắm liền hừ lạnh một tiếng.

So với anh rễ cô thì cậu ta chả là cái thá gì cả.

“Không sao.” Tiêu Thắm nhịn không được trả lời.

“Phải rồi, anh đưa em về nhé, hôm nay anh mới tậu con BMV x5!
Trác Dịch Cơ cười cười, quơ quơ cái điều khiển từ xa trong tay.

Qủa nhiên cách đó không xa một chiếc BMV X5vang lên.

Vẻ mặt của hững bạn học khác sau khi nhìn thấy vô cùng hâm nộ.

Một sinh viên lái chiếc xe bảy tám chục vạn như vậy, ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ?
Ngay cả nữ sinh cũng muốn chạm vào!
Tiêu Thắm lại cười lạnh một tiếng: “Không cần, tôi với anh rễ sẽ gọi xe về.”
Theo cô thấy thì Diệp Quân Lâm không có lái xe tới.

Suy cho cùng thì cô cũng hiểu được hoàn cảnh của nhà chị họ.

“Tôi có xe!” Diệp Quân Lâm trực tiếp đi tới chỗ dừng xe.


“Cái gì? Meserati tổng tài?” Trác Dịch Cơ kêu lên thành tiếng.

“Hình như còn là phiên bản giới hạn.”
Lạch cạch!
ụ Diệp Quân Lâm mở cửa xe, nói với Tiêu Thâm: “Mau lên xe đi!”
“Biết rồi.” Tiêu Thắm thản nhiên cười, lập túc chạy tới, mở cửa xe ngồi ở vị trí phó lái.

Bùm… bùm… bùm…
Meserati xuất phát với tiếng động cơ gầm rú rồi rời đi.

Chiếc xe chạy như bay trên đường.

Đột nhiên Diệp Quân Lâm cảm tháy bát thường.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Thắm đang nghiêng đầu, bắt động nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt mang hàm ý đưa tình.

Thấy Diệp Quân Lâm nghiêng đầu, Tiêu Thắm còn trừng mắt nhìn một cách nghịch ngợm.

“Nhìn tôi làm gì? Quay đầu đi.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Không nha, em muốn nhìn.

Em phát hiện ra bộ dáng của anh rễ như anh cũng thật đẹp trai không nhịn được mà muốn nhìn!
So với những thần tượng mà các nữ sinh nhỏ tuổi như bọn em theo đuổi thì cảm thấy bọn họ chả có chút nam tính nào.”
Tiêu Thắm cười cười.

Trong đầu toàn đem đám bạn học kia ra so sánh với Diệp Quân Lâm, kết quả chẳng có cái gì để so sánh.

“Ừm, tôi biết.”
“Anh rễ anh lợi hại như vậy sao? Hai người kia đều là lão đại, sao lại quỳ với anh, em còn nghe anh nói bảo bọn họ chặt đứt hai ngón tay?”
Tiêu Thắm tựa như một bé ngoan tò mò, ánh mắt không chớp nhìn Diệp Quân Lâm.

“Chuyện của người lớn con nít đừng có hỏi.”
“Em nghe người ta nói, bọn họ đều đối xử với anh như phế vật, đặc biệt là cô và chị họ, họ đều cho rằng anh không có gì cả.

Thân phận thật sự của anh bọn họ thật sự không biết? Nếu như bọn họ biết chuyện hôm nay, đoán chừng chị em sẽ sùng bái chết anh mắt!” Tiêu Thắm le lưỡi.

“Chuyện ngày hôm nay không được nói cho chị họ em với những người khác biết, chỉ chúng ta biết là được rồi.” Diệp Quân Lâm nói.


Đuôi mắt Tiêu Thắm hiện lên một tia khác thường.

“Được rồi, anh rễ vậy chuyện anh lái chiếc xe này chị em có biết không?” Tiêu Thấm cố ý hỏi.

“Chuyện này cũng không cho nói.” Nói xong, Diệp Quân Lâm mắng một tiếng: “Tôi đã nói tìm cho tôi một chiếc xe khiêm tốn một chút.”
Có điều trong mắt Thanh Long, chiếc xe này xác thực là đã rất khiêm tốn rồi.

Kỳ Lân, đám Bạch Hỗ bọn họ còn đề nghị mang một chiếc xe Lamborghini tám chín trăm vạn tới.

Rất nhanh liền đến tiểu khu mà Lý Tử Nhiễm sống, có điều tới trước cổng tiểu khu Diệp Quân Lâm dừng xe lại.

Rất nhanh sau đó, Thanh Long phái người tới lái xe đi.

Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm vào trong nhà.

“Thám Nhi đến rồi à, mau vào đi.”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nhiệt tình tiếp đón.

“Tiêu Thắm mau vào đi.”
Lý Tử Nhiễm oán trách nhìn Diệp Quân Lâm: “Anh đi đón Tiêu Thắm sao mà đi lâu vậy?”
Diệp Quân Lâm nói: “Tiêu Thấm có một hoạt động xã đoàn, đợi sau khi xong mới có thể ra ngoài.”
Tiêu Thắm phụ họa nói: “Phải rồi, đúng vậy đó, anh rễ nói đúng rồi ạ, em có một chút chuyện nên đã phải nán lại.”
Triệu Nhã Lan liếc mắt nhìn Diệp Quân Lâm: “Phải rồi, đón một người mà tốn nhiều thời gian như vậy, tôi còn cho rằng ngay cả một chuyện nhỏ thế này mà cậu cũng không làm được nữa chứ.”
Lý Tử Nhiễm rất nhiệt tình với cô em họ này: “Tiêu Thắm lần này định ở lại bao lâu? Lần trước chưa ở được mấy hôm đã đi Nên rÖI.

Triệu Nhã Lan cười nói: “Thắm Nhi, đúng lúc hai ngày nữa là đến sinh nhật chị cháu, cháu nhất định phải tham gia đấy.”
Tiêu Thắm liếc mắt nhìn Diệp Quân Lâm, cười nói: “Yên tâm đi, lần này cháu sẽ ở lại một tuần rồi mới đi!”
“Nào, nào, nào, Thắm Nhi, cô đã chuẩn bị cho cháu một bàn đồ ăn ngon rồi này! Qua đây!”
Triệu Nhã Lan kéo Tiêu Thắm tới trước bàn ăn.

Mấy người bọn họ đã ăn xong từ sớm rồi.

Tiêu Thắm nhìn Diệp Quân Lâm một cái không nhịn được hỏi: “Cô, còn anh rễ nữa.”
“Hừ, nó có thể tự pha mì ăn liền.

Ai nấu cho nó được chứ? Lớn như vậy rồi.

Nếu như không phải vì mặt mũi của chị con thì sớm đã ly hôn với nó rồi.”
Bởi vì chuyện hôm đó mà Triệu Nhã Lan càng thêm chán ghét Diệp Quân Lâm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện