Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 16



Rửa sạch màu dính trên người, lại lấp đầy bụng, sự khó chịu trên người Mạnh Trì mới coi như hoàn toàn biến mất. Cậu thoải mái sờ bụng, nghĩ Tống Mân nói không sai, tôm ở cửa hàng này đúng là rất tươi.

“Anh ơi anh ơi,” Dương Tự Nhạc mang vẻ mặt hưng phấn chạy đến, lôi kéo cậu đi, “Anh mau đi xem một chút.”

“Cậu là gà trống đẻ trứng hay gì?” Mạnh Trì nói một câu, lại lấy trà súc miệng mới chậm rãi hỏi, “Xem cái gì?”

“Xem ảnh ấy!” Dương Tự Nhạc nói, “Xà Sơn đã chỉnh sửa được một ít, anh không đi xem sao? Mẹ kiếp, chụp đỉnh vãi!”

Nói không tò mò là giả, dù sao 2 tiếng trước, Dương Tự Nhạc còn cười chê, bây giờ nhìn thấy ảnh lại quay xe khen lấy khen để. Có thể thấy được Xà Sơn đúng là có tài nghệ đấy.

Căn nhà này của Úc Đình Chi được dùng cho kỳ nghỉ, không chỉ có hồ bơi trong nhà mà còn có cả rạp chiếu phim tư nhân, được trang bị màn chiếu cao cấp nhất.

Xà Sơn vẫn đang trong đà hưng phấn, ngay lập tức muốn chỉnh ảnh, nên đã trực tiếp chiếm dụng phòng chiếu phim, lấy bút điện của mình bắt đầu xử lý thô.

Mạnh Trì vừa vào cửa đã nhìn thấy bản thân trên màn chiếu, khi thì ngồi khi thì đứng, lúc nằm lúc ngửa, đa phần là cận cảnh bóng lưng cậu, chỉ có mấy tấm cậu quay đầu lại lộ ra toàn bộ khuôn mặt.

Con chuột của Xà Sơn di động ở tấm giữa, chậc chậc khen ngợi: “Cái này, thật đúng là tác phẩm nghệ thuật mà! Tôi sẽ đặt nó ở vị trí trung tâm của triển lãm lần này.”

Đây là bức ảnh duy nhất của Mạnh Trì đứng khỏa thân hoàn toàn. Trong ảnh, Mạnh Trì quay lưng về phía ống kính, cơ thể hơi nghiêng, đầu cũng khẽ ngoảnh lại, để lộ góc nghiêng thần thánh.

Toàn bộ hình ảnh gần như đều tối đen, chỉ có thể nhìn thấy một đường cong phía sau được ánh đèn phác họa, cùng với một nửa màu sắc lộ ra sau lưng cậu.

Giống như muốn thoát khỏi bóng tối, lại như hoàn toàn dung nhập vào bóng tối. Trong sự tương phản đến tối giản này, màu xanh lá cây trên lưng cậu trở thành màu sắc duy nhất.

Cho dù là ánh sáng hay góc chụp, Xà Sơn đều lựa chọn rất khéo léo. Vì thế bất kể là nửa khuôn mặt của Mạnh Trì lộ ra khí vận trầm tĩnh, hay là mỹ cảm lưu loát của cơ thể đều được mô tả cực kỳ nhuần nhuyễn. Mà điểm nhấn của bức tranh – đóa hoa trà kia – cũng được phô bày trọn vẹn.

Thậm chí trong lòng Mạnh Trì còn sinh ra một loại ảo giác kỳ quái, giống như bức vẽ kia mọc ra từ trong thân thể cậu, còn sự tồn tại của cậu chính là để cung cấp chất dinh dưỡng cho đóa hoa trà kia, để nó sinh trưởng, để nó nở rộ.

Không thể tách rời, không thể thiếu nhau.

Mạnh Trì không biết nên hình dung cảm giác khi mình nhìn thấy bức tranh này như thế nào, rõ ràng lúc trước cậu chỉ cảm thấy đó là một mớ hỗn độn, nhưng giờ phút này, đống màu sắc ấy bỗng nhiên như có sức sống, làm cho cậu cảm nhận được một sự chấn động mãnh liệt.

Đó là vẻ đẹp, là nghệ thuật, là tuyết trắng dưới trời xuân như pháo hoa rực rỡ.

Vừa vì kỹ xảo chụp ảnh cao siêu của Xà Sơn, cũng vì kỹ xảo vẽ tranh tinh diệu của Úc Đình Chi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Mạnh Trì bất giác quét một vòng tìm kiếm bóng dáng Úc Đình Chi, chẳng qua không nhìn thấy, anh không có ở đây.

“Thế nào?” Xà Sơn đắc ý mười phần nhìn Mạnh Trì, “Có thấy mình đẹp đến phát ngất không?”

Đẹp cái gì chứ, đường đường đàn ông con trai ai lại nói đẹp.

Nhưng cũng không hẳn là không thể, vì bộ dáng của Úc Đình Chi rất đẹp.

Mạnh Trì oán thầm, nhưng ngoài miệng lại khen ngợi thật lòng: “Là thầy Úc vẽ rất tốt.”

Xà Sơn đồng ý gật đầu: “Đình Chi đúng là vẽ rất tốt, nếu cậu ấy đi làm họa sĩ, làm gì còn chỗ cho mấy kẻ gà mờ kia chứ!”

Mạnh Trì ngồi xuống bên cạnh hắn, giống như nói chuyện phiếm, hỏi: “Vậy sao anh ấy không làm họa sĩ?”

Xà Sơn nhìn cậu một cái, cười giảo hoạt: “Làm nhà thư pháp rồi.”

“…”

Vô nghĩa.

“Thư pháp của anh ấy đúng là rất tốt.” Mạnh Trì nói.

“Tất nhiên rồi, ông ngoại cậu ấy là nhà thư pháp nổi danh.” Xà Sơn nói, “Đình Chi lớn lên bên cạnh ông, học nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ không kém.”

Mạnh Trì nghe, trong lòng lại đột nhiên hơi chệch hướng.

Hoàn cảnh trưởng thành của Úc Đình Chi dường như có hơi kỳ quái, từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông ngoại, theo họ mẹ, nhưng quan hệ với mẹ lại không tính là thân thiết, còn người cha bên kia lại như vô hình.

Suy nghĩ tán loạn vài giây, Mạnh Trì liền thu liễm về, dù sao đây cũng là chuyện gia đình nhà người khác, cậu không tiện hỏi nhiều.

“Thật ra ban đầu Đình Chi là nghe theo lời ông ngoại, học vẽ quốc họa. Màu nước này, đều là do cậu ấy rảnh rỗi không có việc gì nên tiện tay học thêm.” Dừng một chút, Xà Sơn nói, “Nếu nói là cậu ấy thích vẽ tranh, tôi cảm giác cũng không phải là cậu ấy rất thích. Làm họa sĩ hay không cậu ấy không quá để ý, đối với thư pháp cũng vậy.”

Tiện tay học mà có thể vẽ đẹp đến vậy, chỉ có thể nói là thiên phú.

“Thiên thái” không chỉ là thiên thái, mà còn là một thiên tài.

Trong lòng Mạnh Trì không khỏi thán phục. Cậu nhìn bông hoa trà trên lưng mình trong ảnh, bỗng nhiên nói: “Thật ra không nhất định phải cứ là tôi là người mẫu mới được, với năng lực của thầy Úc, đổi lại là nghệ nhân trà khác, anh ấy cũng có thể vẽ ra được hiệu quả này.”

Xà Sơn liên tục lắc đầu, còn chưa mở miệng, một giọng nói trầm thấp khác đã trả lời thay hắn:

“Không,” Úc Đình Chi không biết xuất hiện từ đâu, giọng nói chắc nịch, “Nhất định phải là cậu.”

Mạnh Trì nghe tiếng quay đầu lại, vừa lúc đụng phải tầm mắt Úc Đình Chi đang nhìn cậu.

Úc Đình Chi đã tháo kính, dưới hàng mi dài, con ngươi sáng màu của anh ẩn chứa ánh sáng mơ hồ, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ biết ánh mắt anh rất chăm chú, giống như trong mắt anh chỉ có Mạnh Trì, không còn ai khác.

Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú như vậy, tim Mạnh Trì bắt đầu đập nhanh hơn, chút khô nóng kia dường như lại trở về, chọc cho người ta ngứa ngáy.

“Đổi lại thành người khác, tôi không vẽ ra được.” Úc Đình Chi vừa nói vừa đi đến chỗ Mạnh Trì, “Cũng không muốn vẽ.”

“Tại sao?” Mạnh Trì chớp chớp mắt, trong lòng lại có vài phần chờ mong đáp án của anh, không biết vì sao.

Úc Đình Chi dời tầm mắt sang ảnh chụp trên màn chiếu, chậm rãi nói: “Khí chất trên người cậu rất đặc biệt, có thể gợi lên ham muốn sáng tạo của tôi.”

“Đúng,” Xà Sơn xen vào nói, “Bằng không cậu cho rằng vì sao tôi nhất nhất phải bắt cậu tới đây? Người mẫu có vóc dáng tốt hơn cậu, tôi biết một hàng dài.”

Mạnh Trì: “…”

Anh có thể không nói câu tiếp theo.

Thấy biểu cảm của Mạnh Trì cạn lời, Xà Sơn chậc một tiếng bổ sung: “Cậu cũng không kém, không thì sao Úc Đình Chi lại nhìn cậu nhìn đến… Ừm, tôi thấy cậu rất được.”

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Úc Đình Chi, Xà Sơn không dám nói nốt câu “Nhìn đến mức không có cách nào bình tĩnh” kia.

“Phải không?” Mạnh Trì nhẹ giọng nói. Cậu cũng không cảm thấy trên người mình có gì đặc biệt, chẳng qua nếu hai nghệ sĩ này đều nói vậy, trong lòng Mạnh Trì vẫn rất hưởng thụ.

Cậu có một tật xấu, chính là không có cách nào tức giận với người đang khen ngợi mình.

Dù sao có ai lại không thích được người khác khen, nhất là người khen mình cũng cực kỳ ưu tú.

Sau khi xem qua ảnh cũng đã gần tối. Xà Sơn bảo Mạnh Trì ở lại ăn tối, cùng nhau đến nhà hàng tư nhân gần đó ăn, hắn mời khách. Dương Tự Nhạc nghe nói qua nhà hàng kia, đồ ăn rất ngon, muốn đi nhưng mà Mạnh Trì lại không đồng ý.

Đỗ Phong gọi điện thoại đến, nói con gái anh bị sốt, anh muốn đưa con đi khám một chút nên tối nay không đến cửa hàng được, nhưng có hai khách quen muốn đến quán uống trà, bảo Mạnh Trì tối nay thay anh tiếp đãi họ.

Cậu có việc, Xà Sơn cũng không giữ cậu nhiều, nói với Dương Tự Nhạc: “Cậu em này làm chân chạy vặt cả ngày, ít nhiều gì cũng phải được ăn một bữa no nê!”

Dương Tự Nhạc nuốt nước miếng, giống như chó con nhìn sang Mạnh Trì.

Mạnh Trì cười: “Đi đi, về sớm một chút.”

“Yên tâm.” Xà Sơn cười nói, “Ăn xong tôi liền đưa nhóc này về.”

Mạnh Trì không có gì lo lắng, Dương Tự Nhạc đã lớn tướng rồi, nên cậu tạm biệt họ, lên xe chuẩn bị quay về.

Lúc khởi động xe, Úc Đình Chi gõ cửa sổ của cậu một cái, khi cậu hạ cửa xe xuống thì anh nói một câu “Chú ý an toàn”, Mạnh Trì cười coi như đáp lại anh, rồi lái xe rời đi trong ánh hoàng hôn.

Quán trà Du Nhiên buổi tối không có nhiều khách, ngoại trừ một vài khách quen ra cũng chỉ có mấy nữ sinh viên đại học. Mạnh Trì thay Đỗ Phong tiếp đãi mấy vị khách quen kia rồi trở lại sảnh lớn.

Mấy hôm trước, “trà mật đào” cậu sáng tạo rất được hoan nghênh, mấy sinh viên đại học kia gọi một ấm trà đen, lúc Mạnh Trì pha cho các cô, các cô còn hỏi sao trên danh sách trà lại không có trà trái cây.

Thật ra Mạnh Trì chỉ coi trà trái cây không phải dùng để bán, mà là dùng để tặng. Đôi khi sẽ có khách dẫn trẻ em đến, trẻ em thích uống đồ ngọt, cậu sẽ pha kèm một tách trà trái cây.

Mấy cô gái khen ngợi “trà mật đào” của Mạnh Trì một hồi, Mạnh Trì thấy lúc này không có người, liền biểu diễn pha trà trái cây cho họ, cuối cùng còn dạy họ một chút cách pha trà uống ở nhà.

“Anh hay ghê á, trà này không mang ra bán, lại còn dạy miễn phí.” Có một cô gái cười nói: “Mở cửa hàng hay là làm từ thiện thế ạ!”

Mạnh Trì cười: “Vừa mở cửa hàng vừa làm từ thiện.”

Mấy cô gái bị cậu chọc cười đến là vui vẻ, họ ở lại mãi đến hơn 9h gần đóng cửa hàng mới rời đi.

Mạnh Trì rời khỏi quán trà, lúc quay về phòng trọ, Dương Tự Nhạc cũng đúng lúc về đến nơi, còn mang cho Mạnh Trì một túi xách rộng gần nửa mét.

“Gì thế?” Mạnh Trì nhận lất, “Đồ ăn đêm?”

“Không biết.” Dương Tự Nhạc ngáp một cái, “Hồi nãy thầy Úc đưa cho.”

“Úc Đình Chi đưa cậu về à?” Mạnh Trì hỏi một câu, mở túi giấy ra, nhìn thấy bên trong đặt một bức tranh.

Là bức hoa tulip và cây hải đường trong vườn xuân. Bức tranh lúc trước chỉ tiện tay kẹp trên giá vẽ, bây giờ đã được đóng khung gỗ đơn giản, nhìn ra được là sau khi cậu đi được Úc Đình Chi cố ý đóng khung.

Úc Đình Chi lúc đó nói tặng cậu, thật đúng là tặng à!

Nhìn bức tranh tinh xảo trong tay, trong lòng Mạnh Trì có chút được chiều mà sợ.

Cậu lấy điện thoại ra gửi wechat cho Úc Đình Chi.

[Thầy Úc.]

[Sao lại tặng tranh cho tôi, tôi còn tưởng là anh nói đùa đấy.]

Úc Đình Chi không trả lời, Mạnh Trì đoán là anh đang lái xe, cậu liền đặt điện thoại xuống rồi đi tắm. chờ khi cậu cầm bức tranh kia về phòng đặt trên bàn làm việc, còn mình nằm trên giường, Úc Đình Chi mới trả lời.

[Không đùa đâu.]

[Cậu thích thì giữ lại.]

Mạnh Trì thầm nghĩ, hình như tôi chưa nói thích, chỉ nói là vẽ rất đẹp thôi.

Nhưng nếu cậu trực tiếp nói không thích thì có hơi không khách sáo, cho nên Mạnh Trì gửi một câu [Cảm ơn.]

[Nhưng mà vô công bất thụ lộc, tôi…]

*vô công bất thụ lộc: không bỏ công lao thì không được hưởng thành quả

Mạnh Trì còn đang gõ bàn phím, bên kia đã trả lời một câu [Không cần phải khách sáo với tôi.]

Mạnh Trì: …

Chúng ta có quan hệ gì, sao lại không phải khách sáo?

Không hiểu sao Mạnh Trì cảm thấy Úc Đình Chi có chút kỳ quái, cậu xóa hết chữ trong khung chat, đổi thành [Không phải chuyện khách sáo hay không, mà là vô công bất thụ lộc.]

Những chữ này vừa mới gửi đi, Úc Đình Chi bên kia đã gửi một tin nhắn thoại dài 3 giây. Mạnh Trì không phát tiếng mà theo thói quen chuyển thành văn bản.

[Huống hồ, cũng không phải là tặng không cho cậu.]

Đuôi lông mày Mạnh Trì khẽ nhíu, chờ Úc Đình Chi gửi tiếp.

Hai giây sau, anh lại gửi một tin nhắn thoại 3 giây tiếp, Mạnh Trì muốn chuyển thành văn bản, nhưng ngón tay vừa chạm vào thì đã truyền đến âm thanh của Úc Đình Chi.

“Tôi hy vọng cậu có thể cho tôi vẽ lại một lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện