Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 22



“Cậu có sinh được đâu.”

Năm chữ này quanh quẩn trong đầu Mạnh Trì, giống như có một tia sấm sét bổ thẳng xuống, cậu trừng mắt nhìn Úc Đình Chi, muốn nhìn xem có phải anh bị quỷ ám rồi không.

“Anh có biết anh vừa mới nói gì không?” Khóe miệng Mạnh Trì co rút.

Biểu cảm Úc Đình Chi không có gì thay đổi, chỉ là trong mắt anh có thêm chút ý cười: “Nếu cậu là một cô gái, cậu nói như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy cậu muốn sinh con cho tôi.”

Nói đến đây anh dừng một chút, khẽ nhíu mày hỏi ngược lại: “Không phải sao?”

Mạnh Trì: “…”

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng cũng chả có lý tẹo nào.

Mạnh Trì nhìn anh một lúc lâu, không nghĩ ra câu trả lời, thậm chí còn không nhớ phải mắng anh một câu “Cuồng tự kỷ”. Nhưng cậu lại nhìn ra được từ ý cười trong mắt Úc Đình Chi — Úc Đình Chi đang trêu chọc cậu.

Im lặng một lát, Mạnh Trì khẽ nâng cằm, nheo mắt nhìn Úc Đình Chi, ho khan một tiếng gọi “Thầy Úc”: “Sao anh lại ghi thù như vậy!”

Vừa nãy bị cậu chiếm tiện nghi có chút chút, bây giờ tìm được cơ hội đã ngay lập tức đáp trả.

Một câu này mang theo chút ý làm nũng, Úc Đình Chi nghe mà khẽ động lòng, anh nhìn Mạnh Trì dưới ánh đèn mông lung, bỗng nhiên rất muốn hôn cậu. Muốn nói với cậu rằng anh không chỉ ghi thù, mà còn là một kẻ đê tiện.

“Hai người nói chuyện gì thế? Cứ cười suốt.” Xà Sơn xắn tay áo đi đến, “Qua đây giúp tôi! Đám người này, thêm tiền thì hăng lắm, mà làm việc cứ thích câu giờ. Mẹ nó, tôi còn phải tự mình làm.”

Xà Sơn tức giận không nhẹ, chỉ huy đám công nhân kia nửa ngày cũng chỉ treo được một phần nhỏ ảnh chụp, không thể không đi tìm người đáng tin đến hỗ trợ.

Mạnh Trì và Úc Đình Chi không nói chuyện nữa, giúp hắn treo mấy tấm ảnh cuối cùng lên vị trí được đặt sẵn. Biết Mạnh Trì uống rượu, sợ cậu leo thang không ổn định, Úc Đình Chi liền để cậu đứng ở một bên đảm nhiệm việc chỉ huy, chẳng qua Mạnh Trì cũng không cảm kích, leo lên hỗ trợ không ít lần, chứng tỏ mình vẫn còn ổn chán.

Bận rộn với những bức ảnh kia, nhiệt độ cơ thể Mạnh Trì vừa mới hạ xuống mát mẻ một chút lại tăng lên, gáy thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, miệng đắng lưỡi khô. Thấy Xà Sơn bưng hai cốc nước đến, cậu ngửa đầu uống cạn. Chất lỏng vừa vào khoang miệng Mạnh Trì mới phản ứng được đó không phải nước, mà là rượu.

“Sao lại là rượu?”

“Sao, cậu lái xe à?” Xà Sơn lơ đãng, “Tìm người lái thay không phải là được rồi sao.”

“Không lái xe.” Mạnh Trì nói.

Xà Sơn: “Vậy thì có vấn đề gì đâu.”

Mạnh Trì không phải không thể uống rượu, mà là không thể uống hai loại rượu. Vốn dĩ cậu đã đủ choáng váng rồi, thêm một chén rượu không biết loại gì này xuống bụng, cơ thể Mạnh Trì bắt đầu nóng ran.

Dự đoán cách lúc mình say không còn xa, Mạnh Trì không đợi thêm, chuẩn bị lên tầng chào hỏi sếp Trần xong thì về ngủ, sếp Trần đang nói chuyện với một vị “quý nhân giới trà”, thấy Mạnh Trì muốn đi, cũng không giữ cậu lại.

Mạnh Trì lấy áo khoác từ chỗ bồi bàn, đi xuống tầng ra khỏi trung tâm hội nghị thì vừa vặn thấy Xà Sơn và Úc Đình Chi đang chờ tài xế lái thay.

Úc Đình Chi gọi Mạnh Trì lên xe, nói tiện đường đưa cậu về nhà. Lúc này không còn sớm nữa, cũng không tiện bắt taxi, Mạnh Trì không từ chối, mở cửa ghế sau ngồi lên. Rượu thấm vào người, cậu đau đầu vô cùng, vừa lên xe không bao lâu đã chợp mắt.

Xà Sơn ngồi ở ghế lái phụ đang nói chuyện với Úc Đình Chi việc ngày hôm đó, Úc Đình Chi nghe câu được câu chăng, ánh mắt vẫn đặt trên người Mạnh Trì lung lay như sắp đổ. Thấy cậu lắc lư đến suýt thì đâm vào cửa sổ, anh đưa tay ra đỡ một chút. Gáy Mạnh Trì nhờ tay anh ổn định trở lại, Úc Đình Chi cũng không thu tay về, cứ thế tạo thành tư thế ôm cậu.

Mạnh Trì không thoải mái lắm, khẽ nhíu mày. Lông mày và lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay Úc Đình Chi, khiến lòng anh cũng ngứa ngáy. Trong xe bật hệ thống sưởi ấm, trán Mạnh Trì không đổ mồ hôi, nhưng nhiệt độ cơ thể truyền đến lòng bàn tay Úc Đình Chi lại có hơi ẩm ướt.

Hai người duy trì tư thế này không lâu, khi đi qua vành đai giảm tốc, trong lúc xóc nảy Mạnh Trì nghiêng ngả trong khuỷu tay Úc Đình Chi.

Thật ra cậu không ngủ, thậm chí khi Úc Đình Chi đưa tay cậu cũng nhận ra, chẳng qua đầu cậu thật sự rất choáng, không muốn nhúc nhích, để bản thân được tham lam hưởng thụ khoảng khắc săn sóc này. Nhưng khi sự săn sóc trở nên quá thân mật, cậu không thể thoải mái hưởng thụ nữa.

Cho nên trong nháy mắt khi dựa vào vai Úc Đình Chi, cậu mở mắt ra, lắc lắc đầu ngồi thẳng dậy.

“Thật ngại quá,” Mạnh Trì nói với Úc Đình Chi, “Đụng phải anh có đau không?”

“Không sao,” Úc Đình Chi thu lại cánh tay ngang đầu cậu, nói, “Tôi cũng không yếu ớt đến vậy.”

Mạnh Trì cười cười, dịch ra cửa xe một chút, sau đó tựa đầu vào ghế sau.

“Cậu không thoải mái sao?” Úc Đình Chi nghiêng mắt nhìn khoảng cách giữa hai người, chậm rãi hỏi.

“Có hơi say xe.” Mạnh Trì nói xong, đưa tay ấn mở ra một khe hở nhỏ của cửa sổ xe, lúc gió lạnh thổi vào, cậu như nhớ đến gì quay người hỏi Úc Đình Chi: “Anh có lạnh không?”

Úc Đình Chi lắc đầu, Mạnh Trì yên tâm hóng gió đêm, chẳng qua gió đêm không những không làm cho suy nghĩ của cậu tỉnh táo hơn, ngược lại càng khiến cậu thêm choáng váng. Cậu híp mắt phân biệt cảnh tượng bên ngoài xe, nhận ra là gần khu nhà mình thì thở phài nhẹ nhõm.

“Đình Chi cậu nói xem?” Xà Sơn ngồi ghế trước hỏi.

Úc Đình Chi căn bản không nghe hồi nãy hắn nói gì, thuận miệng đáp: “Anh cảm thấy ổn thì được rồi.”

Xà Sơn: “Tôi thì thấy được, nhưng —”

“Đoạn đường phía trước rẽ phải.”

“Nhưng” còn chưa nói xong, Úc Đình Chi đã mở miệng ngắt lời hắn.

“Đến nơi rồi.” Xà Sơn không tiếp tục nói chuyện của mình nữa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Trì, “Chỗ ở của cậu cũng gần chỗ Đình Chi gớm!”

Mạnh Trì không nghe rõ, chỉ ừ một tiếng.

Chốc lát sau, xe dừng lại trước cửa tiểu khu Tĩnh Nhã, Mạnh Trì nói lời tạm biệt với họ. Lúc mở cửa xuống xe, không thấy rõ vị trí bàn đạp đón khách, suýt nữa thì ngã dập mặt xuống.

“Không sao chứ?” Úc Đình Chi đưa tay ra đỡ, chỉ nắm được vạt áo Mạnh Trì.

Mạnh Trì lảo đảo vài bước đứng vững lại, cười ngây ngô khoát khoát tay: “Không sao đâu không sao đâu, mọi người ngủ đi, tôi đi đây.”

Nhìn bước chân loạng choạng của Mạnh Trì đi về tiểu khu, Xà Sơn lẩm bẩm một câu: “Tửu lượng này của cậu ấy thật sự không được mà!”

Vừa dứt lời, Úc Đình Chi đã tiện tay cầm áo khoác Mạnh Trì để quên, mở cửa xe đi theo: “Tôi đi xem, anh về trước đi.”

Trong gió đêm yên tĩnh, hương hoa cỏ thanh thanh, tiếng côn trùng râm ran, Mạnh Trì chỉ mặc mỗi âu phục mỏng manh, hồi nãy ở trong xe còn không thấy gì, bây giờ cả người hứng gió bỗng chốc cảm thấy hơi lạnh.

Mạnh Trì vừa rụt bả vai lại thì thấy đầu vai mình nặng xuống, trên người có thêm một cái áo khoác, cậu nghiêng mắt nhìn Úc Đình Chi đột nhiên xuất hiện. Nương theo ánh đèn đường, híp mắt nhìn hai giây mới nói: “Thầy Úc, sao anh lại ở đây?”

“Đưa cậu về nhà.” Úc Đình Chi nói.

Mạnh Trì cười: “Anh biết tôi sống ở đâu không lại còn nói đưa tôi về nhà!”

Úc Đình Chi: “Cậu biết không phải là được rồi sao?”

Mạnh Trì cười, cứ thế để Úc Đình Chi ôm bả vai mình cùng nhau đi tiếp, vừa gật đầu vừa nói “Anh nói đúng.”

Đi đến lối vào thang máy dưới căn hộ, Mạnh Trì bỗng nhiên dừng bước, nhìn quanh một vòng, thấy một con mèo nhỏ màu đen dưới gốc cây quế.

“Có một con mèo ở đó.” Mạnh Trì nói.

Úc Đình Chi ấn thang máy, nhìn theo ánh mắt cậu, quả nhiên thấy được một con mèo đen gầy yếu, đang tròn mắt cảnh giác nhìn họ.

“Còn rất hung dữ, lại biết cắn người.” Mạnh Trì nói xong hung hăng nói với con mèo, “Mày nhìn cái gì mà nhìn, tao không có thức ăn đâu!”

Úc Đình Chi cười, thấy thang máy mở ra bèn đỡ cậu đi vào, không để cậu đấu võ mồm với một con mèo nữa.

“Nó cắn cậu sao?” Úc Đình Chi hỏi.

Mạnh Trì: “Cái này thì chưa, nhưng nó cắn Dương Tự Nhạc.”

Tuy rằng Mạnh Trì rất say, nhưng vẫn nhớ rõ mình ở nhà nào, còn nhớ cả mật mã mở cửa.

Bây giờ vừa qua 10h, tiết tự học buổi tối của Dương Tự Nhạc vẫn chưa tan, cho nên trong nhà tối đen một mảnh, yên tĩnh không chút tiếng động.

Đèn cảm ứng ở huyền quan vừa sáng lên, Mạnh Trì đã giãy dụa khỏi khuỷu tay Úc Đình Chi, lảo đảo bước nhanh về phía trước.

“Cậu muốn làm gì?” Úc Đình Chi hỏi.

“Đi tiểu đó, tôi sắp nghẹn chết rồi.” Mạnh Trì nói xong cũng đã chui được vào nhà vệ sinh, ngay cả đèn cũng không bật, dựa vào trí nhớ đi đến trước bồn cầu.

Sau đấy vang lên một loạt tiếng vang đinh tai nhức óc, Úc Đình Chi đang chuẩn bị thay giày, vừa nghe tiếng động đã lập tức bước nhanh đến.

Nương theo ánh trắng yếu ớt ngoài cửa sổ, Úc Đình Chi tìm được công tắc đèn, “tách” một tiếng, ánh đèn đột nhiên sáng lên, anh theo bản năng híp lại, chợt nhìn rõ Mạnh Trì đang chống lên bồn rửa tay ổn định cơ thể, cả đống chậu rửa mặt và đồ vệ sinh cá nhân rải rác bên chân cậu.

Một tuýp kem không được đậy nắp bị rơi, vung vãi khắp nơi. Trong bồn rửa tay, tay Mạnh Trì và vạt áo sơ mi đều dính không ít chất lỏng màu trắng sữa.

“Tên nhóc thối Dương Tự Nhạc này, lại mẹ nó để đồ lung tung.” Mạnh Trì híp mắt, vừa chửi bới vừa đi đến trước bồn cầu, cúi đầu cởi thắt lưng.

Nhìn thấy động tác của cậu, Úc Đình Chi muốn đi ra ngoài, nhưng vừa mới xoay người đã nghe được Mạnh Trì nói thầm “Sao mà không cởi được thế này”.

Tay Mạnh Trì dính đầy kem, vừa trơn vừa dính, căn bản không cởi được khóa thắt lưng được thiết kế khéo léo.

Úc Đình Chi nhìn hai giây, đi đến bên cạnh Mạnh Trì, đưa tay ấn khóa thắt lưng của cậu ra, hơn nữa còn tri kỷ kéo khóa quần cho cậu, lộ ra quần lót màu đen bên trong.

Sau khi Úc Đình Chi quay lại áp sát sau lưng mình, Mạnh Trì không có động tác nào nữa, chỉ rũ mắt nhìn bàn tay trắng như ngọc kia cử động trước háng.

Đợi đến khi khóa quần được kéo ra, Úc Đình Chi thu tay lại, Mạnh Trì bỗng nhiên quay đầu nói: “Sao không tiếp tục?”

Trong lúc nói, đôi môi ướt át nóng rực của Mạnh Trì lướt qua mặt Úc Đình Chi, mùi rượu quyện giữa hô hấp cậu khiến anh sửng sốt, bàn tay kia dừng lại cách hông cậu 2cm.

Im lặng hai giây, Úc Đình Chi mới hỏi ngược lại: “Tiếp tục ư?”

Mạnh Trì gật đầu: “Tay tôi bẩn.”

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh phiếm hồng của Mạnh Trì, Úc Đình Chi do dự một chốc, cuối cùng vẫn vươn ra lần thứ hai, giúp cậu phóng thích chú chuym thân iu.

Khoảnh khắc năm ngón tay mềm mại chạm vào thứ kia, hô hấp Mạnh Trì như ngưng lại, nhưng cạu cũng không có động tác gì, chỉ rũ mắt nhìn như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt thế nào đó.

Đợi đến khi bài tiết xong, Úc Đình Chi sửa sang lại quần cho cậu, xoay người đi rửa tay.

Tiếng nước chảy vang lên, Mạnh Trì đứng trước bồn cầu mới hồi phục tinh thần, cũng xoay người rửa sạch kem trắng dính trên tay.

Rửa tay xong Mạnh Trì liền rời khỏi phòng vệ sinh, Úc Đình Chi đứng trước gương, đứng đó một hồi lâu, đợi cho cảm xúc bình tĩnh trở lại mới thu dọn đống hỗn độn dưới đất.

Quay lại phòng khách, nhìn thấy người nằm trên sô pha, Úc Đình Chi vừa mới tỉnh táo lại bỗng chốc cảm thấy chẳng giữ bình tĩnh nổi nữa.

Có lẽ do khó chịu, Mạnh Trì cởi hết thứ vướng víu trên người, chỉ còn một cái áo sơ mi đã cởi ba bốn nút và một cái quần lót màu đen. Tùy tiện nằm trên sô pha, hai chân dài bắt chéo, bờ mông cong vểnh, áo sơ mi không thể che được.

Loại nửa kín nửa hở này so với khi hoàn toàn trần trụi càng khiến Úc Đình Chi khó có thể kiềm chế hơn.

Ngủ không thoải mái, Mạnh Trì hơi nghiêng người thay đổi tư thế, đôi chân dài rơi trên mặt đất. Úc Đình Chi hít sâu vài hơi, mới đi qua gọi hai tiếng “Mạnh Trì”.

Mạnh Trì lẩm bẩm đáp lại, xốc mí mắt đã mệt đến mức chỉ muốn đi ngủ lên, “Thầy Úc à.”

“Về phòng ngủ đi.” Úc Đình Chi nói.

Cổ họng Mạnh Trì phát ra một tiếng từ chối “Ừ”, âm cuối kéo dài ra, giống như lông vũ khẽ vuốt qua trái tim Úc Đình Chi, khiến lý trí của anh suýt nữa sụp đổ.

“Tôi không thích mèo.” Giữa lúc Úc Đình Chi suýt mất kiểm soát, manh trì bỗng nhiên lầm bầm mở miệng.

“Tống Mân thích mèo, cậu ấy nuôi một con mèo đen nhỏ.” Mạnh Trì lại nói, cậu khẽ mở mắt nhìn Úc Đình Chi, “Avatar của anh chính là con mèo của cậu ấy.”

Úc Đình Chi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

“Tống Mân thích anh.” Mạnh Trì nói, giọng điệu có chút chua xót.

Im lặng một lát, Úc Đình Chi mở miệng hỏi: “Cậu thích cậu ấy sao?”

Mạnh Trì không nói gì, vài sợi tóc cậu dùng keo xịt cố định lòa xòa rơi xuống, che đi mắt cậu, che di cảm xúc của cậu. cậu hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”

Úc Đình Chi đi tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, đưa tay vén sợi tóc trước trán cậu lên, để anh có thể nhìn rõ và nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trì.

“Tôi không thích cậu ấy.”

“Vì sao?” Mạnh Trì không trốn tránh, mặc kệ Úc Đình Chi làm ra loại hành động thân mật này, suy nghĩ một chút cậu lại hỏi, “Cậu ấy không thể, gợi lên ham muốn của anh ư?”

Úc Đình Chi không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cậu thật sâu, đặt tay lên trán cậu, đi xuống dọc theo khuôn mặt cậu.

Giống như đáp án này không cần nói ra, trong lòng họ biết rõ là đủ.

Dưới ánh mắt ấy, Mạnh Trì bỗng nhiên nở nụ cười, cậu cầm lấy tay Úc Đình Chi, có hơi bất đắc dĩ gọi “Thầy Úc”.

“Anh đừng quyến rũ tôi nữa, tôi không muốn làm người mẫu cho anh đâu.”

Úc Đình Chi hỏi: “Tại sao?”

Mạnh Trì: “Ngộ nhỡ tôi không nhịn được bộc phát thú tính thì làm sao bây giờ?”

Khóe mắt Úc Đình Chi đè thấp xuống, vô cùng kiên nhẫn hỏi: “Phát như thế nào?”

Biểu cảm Mạnh Trì khẽ khựng lại, chợt kéo tay Úc Đình Chi treo lơ lửng giữa không trung.

Ánh mắt không chút tiêu cự nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau, tâm trạng Mạnh Trì bỗng nhiên có chút xao động vi diệu. cậu im lặng một lát, lại dời tầm mắt sang khuôn mặt Úc Đình Chi, nhìn vào ánh mắt thâm trầm của anh.

Mạnh Trì buông tay ra, song lại kéo cà vạt của Úc Đình Chi, kéo anh đến trước mặt mình, nhẹ giọng nói: “Đặt anh ở dưới thân, làm khô anh.”

Ánh mắt Úc Đình Chi trong nháy mắt tối sầm lại, ngay khi mưa rền gió dữ sắp ập đến, Mạnh Trì bỗng nhiên cười si mê, buông tay ra đồng thởi đẩy ngược Úc Đình Chi, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tôi uống say rồi, không cứng nổi. Thả anh đi trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện