Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 40



Editor: Gió


Beta: Người bí ẩn đáng iu


Chuyện hồi nhỏ của Giản Hàng, Tần Mặc Lĩnh cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến.


Một là, Giản Hàng không còn nhớ nữa. Hai là, đối với cô mà nói, chuyện anh làm kia không phải là chuyện để lại ấn tượng tốt gì cho cam. Đặc biệt là cái tên tiếng Anh Olive kia, không có dễ nghe bằng tên Olivia ban đầu của cô.


Tần Mặc Lĩnh nhìn đồng hồ, đã gần mười rưỡi, “Lên lầu ngủ nhé.”


Giản Hàng đặt chiếc ly xuống, “Không chọn ảnh nữa sao?”


“Không thể chọn xong trong một tiếng được, để ngày mai thì chọn.”


Tối nay vì chuyện từ chức mà cô không vui, Tần Mặc Lĩnh định đợi tâm trạng của cô tốt hơn rồi tiếp tục chọn ảnh.


Anh tắt đèn, đi ở phía sau Giản Hàng.


Giản Hàng nghĩ đến tối qua, anh dắt cô lên lầu. Bây giờ hormone của anh trở lại bình thường, tất cả đều rất lý trí.


Mười một giờ, Giản Hàng chuẩn bị nằm lên giường.


Nhưng cô không buồn ngủ.


Điều an ủi duy nhất của cô là Tần Mặc Lĩnh cũng chuẩn bị đi ngủ rồi. Càng ngày cô càng cảm thấy anh là ‘mặt hàng hiếm’, dạo gần đây cô bắt đầu chăm sóc lại dạ dày, không uống cà phê, anh cũng không uống cà phê cùng cô. Cô phải đi ngủ sớm, anh cũng không tiếp tục xem điện thoại.


Chỉ là vừa nhớ đến việc hôm nay đến gặp viện trưởng Châu, biết được bệnh say màn hình 3D không có cách nào trị, có một cảm giác mất mát không nói thành lời.


Không còn dự án nữa, còn có thể giành lấy chút bù đắp tâm hồn, nhưng cũng không chơi game được, niềm vui thích duy nhất trong cuộc sống của cô đã bị tước đoạt hoàn toàn.


Cô lại lật người, quay lưng về phía Tần Mặc Lĩnh. Sợ làm ồn đến anh, cô vô cùng nhẹ nhàng xoay người.


Tần Mặc Lĩnh vẫn chưa ngủ, cô lật qua lật lại cả nửa tiếng đồng hồ, anh đều biết.


“Giản Hàng.” Anh thấp giọng gọi cô.


Giản Hàng chậm chạp quay người lại, hôm nay ngủ sớm, lại luôn nghĩ đến chuyện chơi game, nhất thời cô không thấy buồn ngủ, “Làm ồn đến anh rồi phải không? Anh ngủ đi, em không xoay người nữa.”


Tần Mặc Lĩnh đoán được lòng cô không thoải mái, anh vươn tay ra, “Em qua đây.”


Giản Hàng tưởng rằng anh muốn dùng việc hoan ái để bù đắp, nhưng tối nay hai người lại không làm.


Hai người cùng đắp một chiếc chăn, dịch người qua chỗ anh cũng tiện, cô trực tiếp sát lại gần anh.


Tần Mặc Lĩnh để cô gối đầu lên cánh tay mình, tay còn lại ôm cô vào lòng, không hề làm chuyện gì khác, “Ngủ đi.”


Giản Hàng ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấu được chiếc cằm anh, và cả yết hầu nơi cô từng hôn khi ở trấn nhỏ Achaea.


Ở trong lòng anh, cảm giác buồn rầu trong cô cũng tan biến.


Lần đầu tiên trong đời vì không thể chơi game mà buồn rầu không yên. May là cũng chỉ có Tần Mặc Lĩnh biết được chuyện này.


“Trước kia đánh mất hạng mục, em cũng không ngủ được như bây giờ à?” Tần Mặc Lĩnh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nói chuyện.


Giản Hàng đặt tay lên eo anh, tìm một tư thế nằm thoải mái xong mới trả lời. “Chuyện như vậy không có, lúc ấy bận quá, mệt đến nỗi không có cả thời gian nghĩ đến.”


“Thế nên vì một trò chơi, em vừa mất ngủ vừa khó chịu.”


“….Anh không hiểu được.”


“Đúng là không hiểu. Em nói đi, phải làm sao mới không mất ngủ nữa.” Anh cố gắng hết sức làm vơi đi nỗi không vui trong lòng cô.


Biết anh quả thực không thích chơi game, cũng không muốn chơi, cô cũng không muốn ép buộc. 


Giản Hàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, tối nay anh ôm cô không phải là vì dục vọng. Cô nói: “Không sao, một lát nữa là ngủ được.”


Cô ở trong lòng anh nhắm mắt lại. 


Khi nào thì chìm vào giấc ngủ, Giản Hàng cũng không rõ.


Sau khi Tần Mặc Lĩnh cảm nhận được hơi thở cô dần trở nên đều đặn, anh cầm điện thoại ra xem, đã là một rưỡi đêm.


Vì một trò chơi mà cô mất ngủ lâu như vậy.


Tần Mặc Lĩnh muốn ôm cô đặt xuống gối, nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc nên cứ ôm cô trong lòng như vậy. Chỉ là nhìn tư thế ngủ này của cô có vẻ khá mệt.


Nhưng Giản Hàng chẳng mệt chút nào, ngày hôm sau ngủ đến khi tự tỉnh giấc.


Đối với cô mà nói, ngủ đến khi tự tỉnh giấc là một điều rất xa xỉ.


Bảy rưỡi sáng, người bên cạnh đã ngủ dậy, cô đang nằm trên gối anh. 


Đã bàn trước rằng sẽ đi đánh tennis, nhưng không thành.


Tần Mặc Lĩnh cả đêm ngủ không ngon, trên đường đến công ty, anh chống tay lên cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.


Đêm qua đột nhiên ôm một người vào lòng đi ngủ, anh rất không quen.


Anh lo rằng bản thân sau khi ngủ rồi sẽ không để ý đến Giản Hàng được, lo rằng nhỡ anh xoay người rồi đẩy cô qua một bên, vì vậy sợi dây cung trong lòng vẫn cứ căng lên để nhắc nhở bản thân, trong lòng anh còn có một người.


Cả một đêm như vậy, giống như đã ngủ, nhưng lại cảm thấy không hề ngủ sâu.



Hôm nay tại ngân hàng đầu tư Doãn Lâm, tất cả mọi người đều không có tâm trọng làm việc. Giản Hàng từ chức rồi, sếp mới đến là Đàm Phong, chỉ một chủ đề này thôi củ đủ sôi nổi cả công ty.


Olive từ chức rồi đi đâu, sếp mới có dễ chung sống không, hai điều này trở thành vấn đề mọi người quan tâm nhất.


Lúc Giản Hàng đợi thang máy gặp được Lâm Kiêu, trên tay cậu ta đang cầm một ly Americano.


Cả đoàn đội chỉ có mình Lâm Kiêu là uống Americano nóng giữa mùa hè. Mốn hỏi là vì sao ư, cậu ta cảm thấy cuộc sống của mình quá mực thuận buồn xuôi gió nên thấy hơi chán, muốn có chút mùi vị đắng để có thể trung hoà lại.


“Lão đại, chào buổi sáng.” Sắp có thể thoát được móng vuốt của nữ ma đầu, cậu ta không kìm được niềm vui sướng trào dâng nên chào hỏi cô giống như thường ngày.


Giản Hàng gật gật đầu, “Chào buổi sáng.”


Lâm Kiêu nhấp một ngụm cà phê, “Lão đại, con người lão đại mới như thế nào vậy? Có dễ chung sống không?” Chuyện liên quan đến hạnh phúc của cậu ta sau này mỗi ngày đi làm, phải quan tâm mới được.


Giản Hàng: “Trừ tôi ra còn có ai là cậu không hợp sao?”


“…Haha.” Lâm Kiêu ngượng ngùng cười.


“Lão đại, không phải là không hợp, mà là em tự ti, cái gì cũng không biết, đứng trước mặt chị là cảm thấy bản thân như phế vật, sao có thể gần gũi hòa hợp với chị được chứ.”


Cậu ta dìm bản thân không chút lưu tình.


Giản Hàng không biết Lâm Kiêu liệu có hoà hợp trong công việc với Đàm Phong được hay không. Dù sao Lâm Kiêu với bộ dáng này là kiểu Đàm Phong khinh thường nhất.


Tưởng rằng nhanh nhất phải đến ngày mai Đàm Phong mới đến công ty, không ngờ rằng buổi trưa cô đã nhận được điện thoại của anh. Đàm Phong vừa xuống sân bay, anh trực tiếp đến công ty.


Buổi chiều, Đàm Phong chính thức nhậm chức, quan hệ của cô và Đàm Phong cũng không xa lạ, bàn giao công việc không chỉ là chuyện trên hình thức.


Giản Hàng liệt kê chi tiết những điều đang tiến hành cũng như cần chú ý về dự án, “Dự án ở Tô Thành kia phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, mấy tuần tới em sẽ nói rõ ràng hơn về tình hình cụ thể, đến lúc đó nghĩ đến được gì sẽ nói hết cho anh.”


“Được, khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”


“Anh nói vậy khách sáo rồi.” Giản Hàng gập laptop lại, “Tối nay có tổ chức tiệc chào mừng anh, em đã thông báo xuống dưới rồi.”


Đàm Phong không quan trọng việc này lắm, “Anh đã nói rồi, không cần lãng phí.”


“Không phải là lãng phí, mà mọi người muốn cùng anh gia tăng tình cảm.”


Nhà hàng tổ chức tiệc chào mừng cách Doãn Lâm không xa, khoảng mười lăm phút lái xe là tới.


Sắp xếp cho thư ký đặt nhà hàng xong, Giản Hàng mở khung tin nhắn của Tần Mặc Lĩnh ra, định rằng muốn báo cho anh một tiếng, bởi mấy ngày nay anh đều nói cho cô về lịch trình của mình.


Đang do dự, không ngờ lại nhận được tin nhắn của Tần Mặc Lĩnh gửi đến, [Mấy giờ em về vậy? Tối nay anh nấu cơm.] Vì không chơi game được mà tâm trạng của cô không vui, anh định nấu cho cô vài món ăn.


Giản Hàng tiếc nuối nói: [Hôm nay công ty tổ chức tiệc chào mừng Đàm Phong. Ngày mai được không?”


Tần Mặc Lĩnh còn có thể nói gì khác được, [Được.]


Giản Hàng hiểu được cảm giác thất vọng khi đã chuẩn bị cho đối phương bất ngờ, nhưng người đó lại vì có việc mà phải huỷ bỏ.


Cô bù đắp: [Ngày mai em sẽ phụ trách bữa tối.]


Tần Mặc Lĩnh gập danh sách các món ăn vừa được liệt kê lại rồi kẹp vào cuốn sổ tay.


Anh dành nửa tiếng để chuẩn bị danh sách các món, phối hợp nguyên liệu ra sao, còn dặn dì Cảnh đi mua đồ đầy đủ về. Bận rộn lâu như vậy, kết quả tối nay Giản Hàng bận đi chào mừng Đàm Phong.


Tuy nhiên dù trong lòng có không vui như thế nào thì cũng bị câu ngày mai cô sẽ phụ trách bữa tối làm tan biến.


Tần Mặc Lĩnh: [Em nhớ uống ít rượu thôi.]


Giản Hàng: [Không uống, một giọt cũng sẽ không động đến.]



Trong thang máy, cô lại gặp Lâm Kiêu một lần nữa.


“Lão đại.” Giản Hàng đã từ chức, bây giờ cậu ta nhìn cô cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng trở nên vô cùng vui vẻ.


Giản Hàng liếc nhìn cậu ta, “Nhớ hợp tác với sếp mới cho tốt, chăm chỉ lên một chút.”


“Chị yên tâm đi.” Thang máy đến nơi, Lâm Kiêu đưa tay chặn cửa để cô ra trước.


Nói muốn hoà hợp với sếp mới, nhưng khi đến nhà hàng, Lâm Kiêu chọn chiếc bàn ngồi cách xa sếp nhất.


Giản Hàng và Đàm Phong ngồi cùng một bàn, Đàm Phong bảo mọi người cứ tự nhiên, anh không uống rượu mà uống nước lọc.


Mọi người lập tức thoải mái hơn, ai muốn uống rượu thì rượu, không thì uống nước ngọt.


Một bữa cơm mọi người đều rất vui vẻ, bọn họ phát hiện Đàm Phong không giống lắm so với tưởng tượng, vì vậy cũng nói với anh nhiều hơn.


Tối nay Đàm Phong uống nước lọc là vì Giản Hàng không thể uống rượu. Sở dĩ hôm nay anh dễ nói chuyện là vì thể diện của người sếp cũ là Giản Hàng.


Chỉ cần là người trong đoàn đội của anh đều biết, anh là kiểu người không dễ nói chuyện nhất. Đợi qua một thời gian nữa mọi người cũng sẽ biết, tối nay anh chỉ cho mọi người chút ảo giác.


Đàm Phong là người tinh tế, nhìn thấy Giản Hàng liếc lên chiếc đồng hồ đeo tay vài lần. Đợi mọi người cười nói một lúc, anh đề xuất việc kết thúc buổi tiệc ngày hôm nay tại đây.


Giản Hàng về đến nhà mới là chín rưỡi, Tần Mặc Lĩnh đang tăng ca trong phòng ăn.


Đến giờ hai người họ đã quen việc biến phòng ăn thành phòng làm việc, cho dù là ai về sớm hơn cũng sẽ ngồi ở phòng ăn đợi đối phương.


Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, “Em không uống rượu đấy chứ?”


“Không có.”


“Ừm.” Anh lại tiếp tục vùi đầu vào tài liệu.


Tối qua anh ôm cô ngủ, hôm nay Giản Hàng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, không thể chơi game nên cô chỉ đành vào đó nhận đồ.


Vừa cầm ngang màn hình điện thoại, Tần Mặc Lĩnh đã vươn tay lấy mất, tắt màn hình rồi đặt lên bàn, “Em quên hai ngày trước đã khó chịu như thế nào rồi sao?”


Lúc không choáng váng đầu óc, quả thực cũng không nhớ được.


Giản Hàng giải thích, “Không chơi game, lên mạng…” Nhận đồ.


Tần Mặc Lĩnh tiếp lời cô: “Chỉ vào game nhận đồ thôi đúng không?”


Khẽ ngừng lại, anh nói: “Câu này anh đã nghe Tần Tỉnh nói suốt không thôi, mỗi lần cậu ta đều nói chỉ vào game mười phút để nhận đồ hệ thống tặng, tuyệt đối không chơi. Nhưng trước giờ chưa từng thấy cậu ta có thể thoát game trong vòng một tiếng đồng hồ.”


Giản Hàng: “…Em không giống với Tần Tỉnh, năng lực kiểm soát bản thân của em mạnh hơn người bình thường.”


Càng nói âm thanh càng nhỏ dần.


Dù sao tận mắt anh nhìn thấy, cho dù đầu cô vẫn đang choáng váng cũng muốn chơi thêm một ván.


Cô quyết định không đăng nhập nữa, “Đưa điện thoại cho em, để em xem video.”


Không phải Tần Mặc Lĩnh không tin lời cô, “Anh biết em không giống với Tần Tỉnh. Nếu em đang bận làm dự án nhất định sẽ không động đến game.” Vấn đề nằm ở chỗ bây giờ cô lại rất rảnh rỗi.


Một người đang rảnh rỗi muối cai game, quả thực không dễ dàng.


Anh thích chơi siêu xe, biết được việc nghiện chơi nó là cảm giác như thế nào.


Nghĩ về điều này, Tần Mặc Lĩnh đưa ra quyết định, “Trước khi cơ thể em khoẻ mạnh lại, xoá game đi.”


“Không xoá.” Giản Hàng từ chối anh không chút do dự.


Tần Mặc Lĩnh có kế sách đối phó, “Em xoá đi, anh dùng máy anh tải lại, dĩ nhiên anh không thể chơi game, nhưng mỗi ngày có thể giúp em lên mạng nhận đồ.”


Giản Hàng: “…”


Một người không chơi game như anh, vì sức khoẻ của cô có thể làm được đến bước này đã là vô cùng không dễ dàng.


Cô cũng không thể phản bác.


Tải game xuống điện thoại đã phá vỡ giới hạn của anh rồi.


Trước giờ Tần Mặc Lĩnh chưa từng chậm chạp dài dòng, nói rằng sẽ tải game, anh lập tức tải xuống.


Tải xuống xong, anh đưa điện thoại cho cô, “Em đăng nhập vào, sau đó viết ra các bước nhận đồ cho anh, sau này mỗi tám giờ tối anh đều sẽ đúng gì lên nhận đồ giúp em.”


Giản Hàng: “….”


Coi việc mỗi ngày vào game điểm danh như hội nghị thường lệ.


Cô tìm giấy bút, viết rõ ràng từng bước một, còn vẽ thêm cả hình để giải thích, sau đó chụp hình lại gửi cho anh.


Tần Mặc Lĩnh đăng nhập vào trò chơi, dựa theo những bước kia để luyện tập trước cho quen.


Anh hoàn toàn tập trung, khuỷu tay chống lên bàn, hai bàn tay phối hợp thao tác, thỉnh thoảng lại nhìn sang các bước hướng dẫn cô viết trên giấy.


Giản Hàng chưa từng nghĩ rằng anh lại có thể nghiêm túc với trò chơi của cô như vậy.


Khó mà tưởng tượng được nếu như Tần Mặc Lĩnh thích một cô gái, anh sẽ chiều đối phương đến nhường nào. Giữa cô và anh, vì trách nhiệm hôn nhân mà chuyện gì anh cũng dung túng cô, đối với người trong lòng anh thì chắc không cần nói.


Chắc chắn sẽ vô cùng nâng niu chiều chuộng.


Cô cũng hiếu kỳ, nếu anh động tâm thì sẽ như thế nào.


Trước đây cô thấy, hôn nhân không có tình yêu cũng như vậy, dù sao Tần Mặc Lĩnh là người có trách nhiệm, đủ quan tâm, đủ thấu hiểu cô.


Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không thỏa mãn, cô muốn Tần Mặc Lĩnh yêu cô.



Trí nhớ của Tần Mặc Lĩnh rất tốt, chỉ làm qua một lần là có thể nhớ được.


Đăng xuất khỏi trò chơi, anh lại cài thêm một chiếc báo thức vào tám giờ hàng ngày, còn đặc biệt đặt tên cho chiếc báo thức này.


Cài báo thức xong, Tần Mặc Lĩnh khoá màn hình điện thoại, gập laptop lại, “Lên lầu thay đồ đi, chúng ra ra ngoài đi lòng vòng một chút.”


“Đi đâu vậy?”


“Tuỳ em.”


Tần Mặc Lĩnh sợ cô vì chuyện xoá game mà lòng buồn bực không vui, muốn đưa cô ra ngoài hóng gió.


Tất cả những chiếc xe phiên bản giới hạn của anh Giản Hàng chưa từng ngồi qua chiếc nào, hôm nay vừa lúc có thời gian.


Giản Hàng và anh cùng quay về phòng, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, cũng không thể đến quán bar, đến rồi cũng không thể uống rượu.


Trừ lần chụp ảnh cưới, đây là lần đầu tiên hai người chính thức hẹn hò.


“Em không biết đi đâu, anh quyết định đi.”


Tần Mặc Lĩnh lấy một chiếc quần thoải mái cùng áo T-shirt từ trong tủ quần ào ra, hỏi cô: “Em thích đến chỗ đông đúc, hay thích chỗ vắng người?”


Anh lại đưa ra lựa chọn, “Nếu muốn chỗ náo nhiệt, chúng ta đến hội sở.”


Nhưng đoán chừng cô không muốn đi, đó là nơi khi có tiệc xã giao cô đến nhiều nhất.


“Thích yên lặng, anh đưa em đi lòng vòng hóng gió, con đường nào không kẹt xe thì rẽ vào hướng đó.”


Giản Hàng: “….” Còn không có tế bào lãng mạn bằng cô.


Cô quay đầu, vốn dĩ muốn nói với anh gì đó, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, cô đột nhiên quên mất bản thân muốn nói gì.


Tần Mặc Lĩnh cởi áo sơ mi, đang mặc T-shirt lên.


Chỉ lúc ở trên giường Giản Hàng mới nhìn cảm nhận được những cơ bắp mạnh mẽ của anh, còn ở dưới đèn sáng, chưa được nhìn kỹ bao giờ. Trên xương quai xanh của anh có một vết tím đỏ, không lớn.


Có lẽ là lúc cô không nhịn được mà để lại. Cô từng cắn anh, nhưng quên mất đã cắn vào đâu, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được dấu vết mình để lại.


Tần Mặc Lĩnh đột nhiên nhìn cô, phản ứng của Giản Hàng cũng được coi là nhanh nhạy, “Màu chiếc áo T-shirt này của anh không tồi.”


Là màu xanh nước biển, không hiếm thấy, cô chỉ nhanh miệng khen vậy.


Tần Mặc Lĩnh không hề do dự, trực tiếp cởi áo đưa cho cô, “Cho em mặc.”


Anh mở tủ ra, lại lấy một chiếc T-shirt màu đen khác mặc lên. Hai chiếc áo phông có cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau.


Đâu không phải là lần đầu tiên Giản Hàng mặc quần áo của anh, anh đưa áo phông cho cô, cô bèn thoải mái mặc lên.


Chiếc áo này mặc lên người cô hơi dài, Giản Hàng thắt vạt áo thành một nút ở eo, tìm một chiếc quần jeans cạp thấp phối cùng chiếc T-shirt này.


Chiếc eo trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện.


Tần Mặc Lĩnh nhìn cô thêm vài lần, thu tầm mắt lại, anh cầm chìa khoá xe xuống lầu.


Đến sân viện, Tần Mặc Lĩnh nhấn lên chìa khoá xe, chiếc xe ở giữa được mở khoá.


Giản Hàng ngồi lên ghế lái phụ, kéo đai an toàn để vào tay anh, để anh giúp cô cài.


Tần Mặc Lĩnh nhìn cô vài giây, nhận lấy đai an toàn, không cài, để nó về lại chỗ cũ, đưa tay qua cho cô.


Giản Hàng ngây người vài giây mới biểu, anh muốn cô ngồi lên đùi anh.


Vừa ngồi lên, Tần Mặc Lĩnh đã ôm eo cô, lưng cô dựa lên vô lăng xe, hai tay anh dùng lực nhấc eo cô lên.


Anh cúi đầu, tránh nút thắt trên vạt áo T-shirt kia, nụ hôn ôn nhu rơi trên chiếc bụng nhỏ của hô, hôn một hồi.


Giống như có dòng điện từ bụng truyền qua vậy.


Tần Mặc Lĩnh buông cô ra, Giản Hàng ngồi xuống ghế lái phụ.


Không ai lên tiếng. Dường như cũng không cần phải lên tiếng.


Chiếc xe được nổ máy rời khỏi sân viện, tiến dần vào màn đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện