Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 42



Editor: Đá bào


Beta: Gió


Tần Mặc Lĩnh lật giở vài trang sách nhưng lại chẳng tập trung đọc được. Điện thoại trên tay ghế sofa chỉ rung một tiếng, không có tin nhắn nào khác gửi đến.


Lại vài phút nữa trôi qua.


Tần Mặc Lĩnh cầm di động lên, cho dù cô nói gì anh cũng phải đáp một tiếng.


Nhìn thấy hai chữ “chồng à”, anh sửng sốt.


Giản Hàng chỉ mới gọi anh là chồng một lần khi gọi điện thoại cho luật sư Hình, cô chưa bao giờ gọi anh trực tiếp như vậy. Anh không chắc trong tiếng gọi này của Giản Hàng có mấy phần thật lòng đặt vào đó.


Tần Mặc Lĩnh trả lời cô: [Không vội. ]


Anh dặn dò thêm: [Em lái xe chậm thôi.] 


Giản Hàng đang lái xe, điện thoại di động để ở ghế lái phụ, không thể trả lời ngay.


Lúc rời khỏi công ty cô lái xe thẳng đến tiệm bánh kếp của ông bà. Cô vừa gọi cho ông nội, bảo ông nội chuẩn bị giúp mình một phần mì lạnh, cô sẽ đến tiệm của ông bà đóng hộp mang về.


Tần Mặc Lĩnh có món sơn hào hải vị nào mà chưa từng nếm qua, cô không nghĩ ra có món nào đối với anh được gọi là ngon, duy chỉ có món mì lạnh này anh không thường ăn. Tối nay, cô mang về cho anh một phần mì lạnh.


Ông nội nghe nói là cháu gái mua về cho Tần Mặc Lĩnh nên có cho nhiều thêm một chút.


Tình cảm của cháu gái và cháu rể ngày càng tốt hơn, thấy vậy, niềm vui càng hiện rõ trên khuôn mặt của ông bà, họ cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Giản Hàng chú ý đến sức khoẻ, đừng thường xuyên thức khuya.


Giản Hàng ở trong cửa tiệm của ông bà nội hơn mười phút, sau đó mang mì lạnh đã được đóng gói lại về nhà.


Trở về biệt thự đã gần chín giờ, Tần Mặc Lĩnh đang đọc sách trong phòng khách, ánh đèn chiếu lên sườn mặt, phác họa rõ hơn góc mặt ấy.


Khiến người ta thật đã mắt.


Tần Mặc Lĩnh nghe được tiếng bước chân của cô nhưng không ngẩng đầu lên. Anh đợi bữa tối của cô, chờ mất hai tiếng rưỡi đồng hồ.


“Lại đây ăn cơm thôi.” Giản Hàng gọi anh.


Tần Mặc Lĩnh ngước mắt lên, nhìn chiếc hộp trong tay cô, anh còn tưởng rằng tối nay cô sẽ về nấu vài món ăn đơn giản thường ngày cho anh ăn.


“Em mua gì vậy?”


“Mì lạnh.”


“….” Chưa từng thấy ai trêu đùa người khác như cô.


Tần Mặc Lĩnh không thích ăn những thứ này, lần cuối cùng ăn mì lạnh đã là mười mấy năm trước, lúc mẹ của anh ăn nên anh có nếm thử một miếng, sau đó cũng chưa ăn thêm lần nào nữa.


Mì lạnh và phần nước dùng được bọc riêng, Giản Hàng lấy ra gói gia vị đung đưa trước mặt anh, “Mì lạnh ông nội em nấu đấy, còn nước dùng là do em pha, anh qua ăn thử xem.”


Tần Mặc Lĩnh nghe nói là cô pha nước dùng, anh đặt cuốn sách trong tay xuống rồi đứng lên rửa tay.


Giản Hàng vào bếp lấy đĩa, cô không để dì Cảnh giúp, tự mình trộn mì lạnh.


Tần Mặc Lĩnh rửa tay, xắn ống tay áo lên, bưng hoa quả trên bệ bếp lên bàn ăn.


Giản Hàng trộn mì lạnh cho anh, anh lấy hoa quả cho cô, dì Cảnh cũng không quấy rầy bọn họ nữa, bà lặng lẽ trở về phòng của mình. Hôm nay Tần Mặc Lĩnh trở về sớm như vậy, sau đó cứ luôn trầm mặc, cũng không để bà nấu cơm. Bà còn tưởng rằng hai người đang cãi nhau, bây giờ nhìn lại có vẻ không giống lắm.


Giản Hàng từ phòng bếp đi ra, Tần Mặc Lĩnh đang ngồi ở trước bàn ăn, chiếc ghế bên cạnh anh đã được kéo ra, trên mặt bàn còn có một đĩa hoa quả. Cô đặt mì lạnh tới trước mặt anh rồi đưa đũa cho anh.


Hôm nay anh chủ động kéo ghế bên cạnh mình cho cô, cô liền ngồi xuống đó.


Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh ngồi cạnh nhau, hai người im lặng ăn phần ăn của mình.


Cô dùng dĩa cắm một miếng mật đào nhỏ bỏ vào miệng, thỉnh thoảng lại nhìn sang Tần Mặc Lĩnh. Anh đang từ tốn ăn mì lạnh, dường như không nghe được chút âm thanh nào phát ra. Anh có chút không vui, cô có thể nhìn ra được.


“Hương vị thế nào?” Cô hỏi.


“Không tồi.” Anh nghiêng đầu hỏi cô: “Em có muốn nếm thử không?”


Giản Hàng không muốn đi lấy chiếc đĩa khác, đẩy đĩa trái cây về phía trước, “Anh gắp cho em vài sợi đi. ”


Tần Mặc Lĩnh không gắp, đặt đĩa mì lạnh đến trước mặt cô, để cho cô ăn trước.


Giản Hàng chỉ nếm một miếng, là tay nghề bình thường của cô.


Tay Tần Mặc Lĩnh đặt ở mép bàn, thon dài có lực. Đôi khi cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô chủ động nắm lấy tay anh.


Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Cô theo đuổi anh, là chờ anh chủ động ở những chỗ khác ngoài lúc trên giường.


Tần Mặc Lĩnh đột nhiên khẽ đứng dậy, cầm lấy một tờ giấy bên cạnh máy tính.


“Em xem đi.” Anh đưa giấy cho Giản Hàng.


“Gì vậy anh?”


“Kế hoạch tập luyện.” Anh nói, “Sau khi em từ chức thì chính thức bắt đầu tập luyện.”


Giản Hàng không cận thị, nhưng vẫn đưa tờ giấy lên sát mắt, cô nhìn chằm chằm vào hàng chữ chữ ‘chạy dài năm cây số’, ‘chơi tennis hai tiếng’.


Một lần chạy năm cây số, còn muốn mạng hơn cả việc không thể chơi game. Nhưng vì để được chơi game, đừng nói năm cây số, mười cây số cô cũng có thể cắn răng chạy.


Tần Mặc Lĩnh không nghe thấy động tĩnh gì, nghiêng mặt nhìn cô, thấy cô thiếu chút nữa là dán mặt lên bản kế hoạch, anh đưa tay rút ra, “Em cận à? ”


“… Không cận, em chỉ muốn nhìn kỹ vào mấy con số.”


Tần Mặc Lĩnh đặt bản kế hoạch lên bàn, cho rằng cô muốn rút lui. Không trách cô được, bất kỳ cô gái nào không thích tập thể dục, nhìn thấy chạy năm cây số chắc chắn sẽ nhụt chí trong nháy mắt.


“Đến lúc đó anh chạy cùng em.”


Sợ cô không muốn, anh động viên trước, “Lúc đầu sẽ mệt mỏi, kiên trì một tuần dần dần sẽ không mệt nữa. Em họ nhà chú anh, trước kia cô ấy chạy tám trăm mét cũng khó khăn, bây giờ chạy năm cây số vẫn là nhẹ nhàng. ”


Giản Hàng hỏi: “Là công lao của em rể anh? ”


“Cũng gần như vậy. Em rể kéo cô ấy ra ngoài chạy mỗi ngày.” Bất kể mùa đông hay mùa hè.


Giản Hàng lại lấy thêm một miếng hoa quả ăn, có Tần Mặc Lĩnh chạy cùng cô, cũng không tệ.


Tần Mặc Lĩnh thấy cô thất thần, chuyển đề tài, hỏi: “Khi nào có thể bàn giao công việc xong? ”


“Chậm nhất là hai, ba tuần nữa. Còn phải đi Tô Thành một chuyến, xong việc ở đó thì cũng hòm hòm rồi. ”


“Khi nào em đến Tô thành?”


“Em chưa quyết định, còn phải xem lịch trình của Đàm Phong.” Giản Hàng hỏi: “Anh có chuyện gì không? ”


Cô thu hồi suy nghĩ, chuyên tâm nói chuyện với anh, “Thời gian tổ chức hôn lễ đã được xác định rồi sao? ”


“Vẫn chưa, bố mẹ còn đang thương lượng.” Tần Mặc Lĩnh nói: “Sắp tới sinh nhật Tần Tỉnh, sẽ tổ chức vào tối thứ bảy tuần sau.”


Giản Hàng nhớ rõ sinh nhật Tần Tỉnh, vào ngày sinh nhật những năm trước, cô đều tặng quà trong game cho cậu ta.


“Nhất định sẽ đến.” Cho dù lúc đó phải đến Tô Thành công tác, cô cũng sẽ cố gắng trở về.


Tần Mặc Lĩnh thật vất vả mới ăn xong mì lạnh trên đĩa, anh không thích ăn những thứ này, nếu như không phải cô tự tay pha nước dùng, căn bản anh không thể ăn thêm nổi một miếng.


Ăn cơm xong, hai người lên lầu.


Vào phòng ngủ, Giản Hàng không bật đèn. Cánh tay dài của Tần Mặc Lĩnh duỗi ra, chạm tới công tắc, đèn sáng lên. Giây tiếp theo, đèn lại tắt đi một lần nữa.


Là Giản Hàng tắt đèn. Cô chủ động ôm lấy cổ anh.


Hô hấp của Tần Mặc Lĩnh hơi ngưng trệ, “Không mệt sao? ”


Liên tục mấy ngày nay, mỗi ngày đều làm ít nhất hai lần, anh lo lắng cơ thể cô chịu không nổi.


Giản Hàng không nói gì. Trên thực tế, cô cũng khá mệt, nhưng trước khi đi ngủ muốn dính lấy anh một lần, như vậy khi ngủ mới có thể ngủ ngon được.


Tần Mặc Lĩnh cúi đầu tìm môi cô, nhẹ nhàng cắn lên đó.


Đầu gối hơi cong, đẩy cánh cửa vào.


Cửa được đóng lại, ánh sáng nơi hành lang bị chặn bên ngoài, trong phòng lúc này là một mảnh tối mờ.


Anh dùng một tay ôm Giản Hàng, tay khác cởi thắt lưng.


Đưa nó cho cô.



Tắm rửa xong, đã gần 12 giờ.


Giản Hàng nằm trên gối của mình, chỉ có đêm sau khi đến bệnh viện gặp viện trưởng Chu khám bệnh, Tần Mặc Lĩnh mới chủ động ôm cô vào lòng. Tối qua khi hai người từ căn hộ trở về, vẫn là tách nhau ra ngủ.


Tần Mặc Lĩnh lau khô tóc, tắt đèn.


Đôi mắt của Giản Hàng chậm rãi thích ứng với bóng tối, cô nhìn thấy sườn cánh tay anh, bèn đặt tay mình ở vị trí gần tay anh nhất. Tần Mặc Lĩnh đưa tay qua phủ lên mu bàn tay cô, ngón tay khép lại khẽ nắm lấy.


Một cái nắm tay, hormone trong người vừa mới bình lặng lại một lần nữa trào dâng. Hai người đang trong giai đoạn khao khát tham luyến cơ thể đối phương, một lần căn bản là không đủ.


Tần Mặc Lĩnh lại có phản ứng.


Giản Hàng cũng vậy. Cô chống khuỷu tay rồi hơi nhổm dậy. Vừa mới dịch về phía anh một chút, lập tức bị cánh tay anh dùng sức kéo qua.


Tần Mặc Lĩnh nằm thẳng, anh giữ lấy eo cô, để cô nằm lên người mình.


Giản Hàng nằm bò trên người anh. Đây là chuyện cô luôn muốn, nhưng lại xấu hổ không dám làm. Cũng chỉ có lúc này, cô có thể nhìn anh thoả thích, không chút ngượng ngùng.


Giản Hàng cúi đầu, muốn hôn lên mắt anh, muốn hôn sống mũi anh, cũng muốn hôn cằm anh.


Cuối cùng, nụ hôn của cô rơi trên môi anh.


Đợi đến khi khi giữa bọn họ không chỉ là dục vọng đơn thuần nữa, nếu có tình cảm rồi, cô nhất định sẽ tích cực hôn lên gương mặt đẹp trai này của anh.


Tần Mặc Lĩnh một tay vòng quanh vai cô, tay kia giữ lấy thắt lưng cô. Anh dùng sức xoay người một cái, đặt cô dưới thân. Suốt quá trình, nụ hôn của hai người không hề dừng lại.


Trừ trước đến giờ anh chưa từ trêu chọc cô khi làm chuyện này, không phải anh không muốn dùng hành động chân thực dỗ dành cô một hồi, đợi đến khi cô cầu xin, anh mới lại cho cô.


Nhưng lại sợ cô ngượng ngùng khi phải mở miệng nói lời xấu hổ ấy. Vì vậy, mỗi lần bắt được ám hiệu của cô, gần như anh đều không chút chờ đợi.


Cô muốn bao nhiêu, anh đều cho cô.


Dưới thân anh, tâm hồn Giản Hàng như đang phiêu du đến tận mây xanh.


Tần Mặc Lĩnh hôn lên trán cô, “Còn sức lực đi tắm không em?” Nếu không, anh có thể dùng khăn ướt lau người cho cô, để cô đỡ phải đứng dậy.


Giản Hàng thầm nghĩ, không có sức lực thì cũng phải bò dậy, dù sao anh cũng không thể giúp cô lau người được.


“Em đi tắm luôn đây.”


Khi nằm xuống giường lần nữa, Giản Hàng đã kiệt sức, thân thể mệt mỏi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo. Gần đây công việc không nhiều, theo lý thuyết, đáng lẽ cô nên cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng cô không thích ứng được cho lắm.


Bản thân bận rộn như con quay quen rồi, một khi rảnh rỗi, cảm giác tội lỗi lại dâng lên. Cô dự định tận dụng kỳ nghỉ dài ngày để nói chuyện yêu đương.


Nghĩ vậy, Giản Hàng lại bò dậy.


Đèn phòng ngủ đã tắt, Tần Mặc Lĩnh không biết vì sao cô đột nhiên ngồi dậy, “Sao vậy?”


Giản Hàng không nói gì, vén chăn lên dựa gần về phía anh, sau đó nằm trong ngực anh.


Cơ thể Tần Mặc Lĩnh hơi cứng lại, sau đó anh ôm lấy cô.


“Tần Mặc Lĩnh.”


“Ừm?”


“Em muốn theo đuổi anh.”


Tần Mặc Lĩnh nhất thời không kịp phản ứng, “Em có ý gì? ”


Giản Hàng nói thẳng: “Theo đuổi anh, muốn cùng anh nói chuyện yêu đương.”


“……”


Không gian trở nên yên lặng trong hai giây.


Giản Hàng hỏi: “Trước đây anh có từng được ai theo đuổi chưa? Kiểu như anh cũng thích người theo đuổi anh ấy.”


“Không có.”


“Vậy em cứ theo đuổi anh thử xem, nếu trường hợp xấu nhất là không theo đuổi được xảy ra, chúng ta lại tiếp tục làm vợ chồng plastic.”


“….” Thì ra trong mắt cô, họ chỉ là vợ chồng plastic.


Giản Hàng nói: “Đợi em bận xong rồi, em sẽ bắt đầu theo đuổi anh.”


Tần Mặc Lĩnh vỗ vỗ cô: “Ngủ đi.”


“Ừm, ngủ ngon.”


Vừa rồi làm hai lần, Giản Hàng quả thật đã mệt mỏi. Được anh ôm chặt vào trong ngực, lòng rất an tâm, không đến hai phút sau đã chìm vào ngủ.


“Giản Hàng.” Tần Mặc Lĩnh muốn hỏi cô, sao đột nhiên lại muốn theo đuổi anh.


Nhưng người trong lòng không trả lời.


Vừa mới nói muốn theo đuổi anh, lại lập tức ngủ say, Tần Mặc Lĩnh không biết nên nói gì với cô nữa.


Giản Hàng ngủ say, nhưng Tần Mặc Lĩnh lại mất ngủ. Anh không nghĩ ra được tại sao Giản Hàng lại muốn theo đuổi mình.


Là vì cô thích anh rồi sao? Lúc trước xem mắt người cho anh leo cây chính là cô, không muốn gả cho anh cũng là cô.


Một vòng ôm nhẹ của cô, anh liền giúp cô nói về triệu chứng bệnh cho viện trưởng Chu.


Tối nay cô chỉ gọi anh một tiếng ‘chồng’ trên Wechat, anh lập tức không so đo chuyện cô quên về ăn cơm với mình.


Với tính cách của anh, lần đầu tiên xem mắt bị cô cho leo cây, sẽ không có chuyện anh vẫn tiếp tục với cô.



Sáng hôm sau, Tần Mặc Lĩnh bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh ngủ.


Trước giờ anh đều không cần dùng đến báo thức, mỗi ngày đều tự thức dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học, hôm nay tình huống như vậy là lần đầu tiên.


Hôm qua gần ba giờ sáng anh mới ngủ được.


Giản Hàng vừa mở mắt đã nhìn thấy người bên cạnh mình, rất hiếm có. Tần Mặc Lĩnh thường hay ngủ trưa nên sáng dậy sớm, sớm hơn cô khoảng nửa tiếng.


Bình thường khi cô tỉnh lại đã không thấy bóng dáng anh trong phòng ngủ rồi.


“Chào buổi sáng.”


“Ừm.” Tần Mặc Lĩnh liếc mắt nhìn cô, những lời tối hôm qua muốn hỏi cô kia, đến sáng nay lại không nói ra được thành lời. Anh lại cảm thấy, trong chuyện tình cảm, không nhất thiết phải phá vỡ mảnh ngăn cuối cùng.


Không cần thiết phải rõ ràng một hai.


Giản Hàng đi vào phòng tắm tắm rửa, trước kia cô không có đủ thời gian, chỉ đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân đơn giản. Bây giờ đang trong quá trình bàn giao công việc nên chỉ cần đến công ty trước chín giờ, thời gian của cô trở nên dư dả, đủ để thong thả tắm rửa, tóc được vừa được gội xong cũng dễ tạo kiểu hơn.


Tắm rửa xong tâm tình cũng trở nên sảng khoái theo.


Giản Hàng đang đứng trước bồn rửa mặt chăm sóc da, ngoài cửa Tần Mặc Lĩnh gọi cô, “Giản Hàng? ”


“Sao vậy?” Cô trả lời anh.


Tần Mặc Lĩnh qua phòng ngủ phụ đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong vẫn chưa thấy cô từ phòng tắm đi ra, vì vậy đến xem cô thế nào, khi anh đẩy cửa phòng tắm ra, Giản Hàng vừa lúc quay mặt qua.


Cô vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo, trên người chỉ quấn một lớp khăn tắm. Nhất thời Tần Mặc Lĩnh không phân biệt được, rốt cuộc là làn da của cô trắng, hay là khăn tắm trắng nữa.


Giản Hàng tỏ ra bình tĩnh, “Anh ăn sáng trước đi, không cần chờ em. Hôm nay em không phải đến công ty sớm.”


Cô vẫn chưa sấy tóc, sấy khô rồi thay quần áo, sau đó trang điểm, ít nhất phải mất nửa tiếng.


Tần Mặc Lĩnh đang đeo đồng hồ nhưng chưa cài dây, sau đó anh lại tháo xuống.


Người đàn ông bước vào rồi đóng cửa phòng tắm lại. Anh rút một chiếc khăn ném lên kệ, đặt đồng hồ lên đó.


Giản Hàng nhìn anh từ trong gương, quần tây đen cùng sơ mi trắng, có lẽ anh định xuống lầu ăn sáng, bây giờ lại đến ôm lấy cô.


Tần Mặc Lĩnh xoay người Giản Hàng, ôm cô đặt lên kệ bồn rửa mặt.


“Anh kịp giờ không?” Giản Hàng hỏi.


Trước sau chỉ còn chưa đến một tiếng nữa, căn bản không kết thúc được.


Tần Mặc Lĩnh lại nói: “Sẽ không quá lâu.”


Giản Hàng ngẩng đầu nhìn anh, tóc cô vẫn đang ướt sũng, vài giọt nước từ trán trên lăn xuống rồi đọng lại trên chóp mũi, Tần Mặc Lĩnh chống tay bên người cô, anh cúi người, hôn lên vị trí nơi giọt nước kia.


Sau đó nụ hôn tiếp tục rơi xuống bờ môi cô.


Giản Hàng cũng đáp lại nụ hôn của anh, cô không nghĩ nhiều về câu ‘sẽ không quá lâu’ kia của anh là có ý gì. Đương nhiên, cũng không nghĩ ra được.


Cô đưa tay cởi một nút áo sơ mi của anh.


Tần Mặc Lĩnh lấy tay cô ra, anh cúi người, nụ hôn dần đi xuống.


Giản Hàng bỗng nhiên run lên, đại não trở nên trống rỗng trong vài giây, không còn chút nhận thức nào. Bờ môi anh lướt qua eo cô, tiếp tục hôn xuống, cuối cùng rơi xuống vị trí phía dưới hơn nữa.


Đôi môi anh vô cùng nóng bỏng.


Tần Mặc Lĩnh vùi đầu tại nơi đó, dành hết sự ôn nhu không nhiều của đời này cho cô, vào buổi sáng sớm ngày hôm nay.


Cô muốn theo đuổi anh, anh rất vui. Nhưng cũng không nỡ để cô phải quá chủ động.


Dưới bờ môi nóng bỏng của anh, Giản Hàng mềm nhũn thành một vũng nước.


Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu đứng dậy, để cô dựa vào lòng, giúp cô dần bình tĩnh lại. 


Giản Hàng tưởng rằng anh sẽ muốn một lần nữa, nhưng Tần Mặc Lĩnh lại không có động tĩnh, “Lát nữa anh còn có cuộc họp video. ”


“Vậy anh đi xuống ăn đi.” Cô đứng dậy từ vòng tay của anh.


Quần áo trên người Tần Mặc Lĩnh không bị nhàu loạn, chỉ có một chiếc cúc áo vừa rồi bị cô cởi ra, anh dùng một tay cài lại.


Anh cầm đồng hồ rời khỏi phòng tắm, Giản Hàng đi tắm lại. Tình cảm của anh dành cho cô chưa đến mức yêu, nhưng vẫn nguyện ý làm cô vui.


Tần Mặc Lĩnh ở thư phòng mở cuộc họp video với bên nước ngoài, đến khi họp xong đi ra, anh gặp Giản Hàng ở hành lang, ánh mắt cô sáng mà sâu, mang theo chút ẩm ướt.


“Anh còn chưa đi à? Không phải sẽ có cuộc họp sao? ”


“Vừa mới kết thúc.”


Hai người cùng nhau xuống lầu, sau đó không ai nói gì.


Bởi vì tối hôm qua cô nói rằng mình muốn theo đuổi anh, cũng bởi vì sáng nay trong phòng tắm, anh buông rơi mọi trở ngại, cúi xuống hôn cô, giữa cô và Tần Mặc Lĩnh lúc này đột nhiên có chút xấu hổ và ái muội.


Chuyện tế nhị khó thể miêu tả được bằng lời.


Giữa họ giống như quay lại lúc cô mới chuyển đến sống cùng anh, thậm chí nó còn lúng túng hơn khi đó.


Khi ăn sáng, hai người ngồi đối diện nhau.


Hôm nay dì Cảnh nấu trứng trà cho Giản Hàng, trong đĩa có đặt hai quả. Tần Mặc Lĩnh lấy khăn ướt lau tay, cầm một quả trứng trà lên lột vỏ, lột xong đặt  lên chiếc đĩa trước mặt cô.


Điện thoại di động của Giản Hàng lúc này vang lên, là điện thoại của Cao Vực.


Mới tám giờ ông ta đã gọi tới, hẳn là phải có chuyện gì đó quan trọng.


Bây giờ Cao Vực đang khó xử vô cùng, một bên là Hàn Song không thể đắc tội, một bên là Giản Hàng, người ông vẫn nợ nhân tình, dù làm thế nào cũng sẽ đắc tội một trong hai.


“Sợ cô đi làm rồi sẽ bận nên gọi đến sớm hơn.”


“Có chuyện gì vậy, Cao tổng, ông cứ nói.”


“Tối thứ sáu này có rảnh không? Tôi làm chủ, mời một vài người bạn tới dùng bữa.”


Giản Hàng đoán được là Hàn Song, lần trước cô đã phớt lờ cô ta.


Hàn Song không hiểu cô, nếu khách hàng lớn khiến cô chịu ủy khuất như thế nào cô đều có thể nhẫn nhịn được, nhưng một người sếp luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng và kiêu ngạo, cô lại không thể.


Cô trực tiếp từ chối: “Cao tổng, thật không đúng lúc, tôi không có thời gian, gần đây đang bận rộn chuyện bàn giao, còn phải đi công tác nữa.”


Cao Vực hỏi: “Vậy khi nào cô rảnh?”


Giản Hàng cười, “Cũng khó nói, gần đây sức khoẻ không tốt, mỗi ngày nghe  theo bác sĩ để điều trị, nếu không phải sức khoẻ có vấn đề tôi cũng đã không từ chức. Đợi khoẻ rồi tôi sẽ mời mọi người.”


Đều là người thông minh, có một số lời không cần phải nói quá rõ ràng mọi người cũng đều hiểu được. Cô nói nhiều như vậy, nói trắng ra là, ngày nào cũng không rảnh.


Cao Vực nói thêm vài câu khách sáo, rồi cúp máy.


“Hàn Song muốn em đến làm cấp dưới của cô ta, nhưng em không có dự định này nên từ chối rồi.” Cô dùng hai, ba câu nói cho Tần Mặc Lĩnh nghe về tình hình.


“Cho dù là ai muốn em đến, nếu em không muốn thì cứ trực tiếp từ chối.” Tần Mặc Lĩnh nghĩ đến lời của chú Ba ngày hôm qua, anh quyết định hỏi xem tiếp theo cô có dự định gì, “Em chọn được công ty nào chưa?”


Giản Hàng nói: “Tạm thời còn chưa suy nghĩ đến.”


Tần Mặc Lĩnh không biết cô muốn chuyển ngành, không biết rằng cô đang suy nghĩ chuyển sang một ngành khác.


Với hiểu biết của anh về cô, cô không phải là người không có kế hoạch rõ ràng, qua ngày nào hay ngày ấy nên không thể có chuyện từ chức rồi mà vẫn chưa suy nghĩ được rằng sẽ đến đâu làm.


Tần Mặc Lĩnh chỉ nghĩ đến một loại khả năng, công ty mới mà cô vừa ý có thể là một tổ chức nào đó ở Phố Wall, một tổ chức đầu tư tổng hợp có vị thế cao hơn cả Doãn Lâm, nên cô đang do dự có nên đi nước ngoài hay không.


Anh giúp cô phá vỡ sự lo nghĩ: “Em muốn đi đâu thì đi, anh sẽ nói chuyện với mọi người trong nhà. Nếu em không còn thời gian bay về, anh sẽ qua thăm em.”


Cùng lắm anh chịu khổ một chút, chẳng có gì to tát cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện