Dạt Dào

Chương 39: Kết thúc



Nhóm người chăm sóc Ngự Hoa viên gần đây rất đau khổ, bởi vì công việc của bọn họ đột nhiên trở nên nhiều hơn, trong Ngự Hoa viên cây cối đa dạng đủ loại, vốn khó để chăm sóc, nhưng hoàng đế bệ hạ gần đây không biết vì sao, không có việc gì liền thích đi Ngự Hoa viên giày vò bọn nó, làm cho bọn họ đau đầu một trận.

Mà sở thích phá hoại cây cối gần đây của Thiệu Duẫn Kỳ, kia phải nói tới sau khi toàn bộ ‘Thất Nhật Tình’ được giải. Lạc Ảnh sau khi xác định thân thể hắn không còn vấn đề gì, hai người ‘trắng đêm đàm đạo’ một hồi, y liền trở về Tây Sở, nguyên nhân à, là do Tây Sở vẫn còn hỗn loạn, hoàng đế bị phế truất lưu lại một đống rắc rối lớn, tân hoàng lại quá non trẻ không có thủ đoạn quyết đoán, khiến vây cánh bất đồng tranh luận ngày càng đông, Trần tướng quân được y nhờ vả phụ trợ tân đế, bận đến sứt đầu mẻ trán, thật sự không thể ngừng làm, liền sai người thúc ngựa đem thư đưa đến hoàng cung Bắc Thiệu, có thể thấy là hết cách rồi.

Lạc Ảnh sau khi nhận được thư cũng không làm gì, tiếp tục ngồi không trước mặt Thiệu Duẫn Kỳ, thái giám cung nữ trong cung biết y đều khiếp sợ, cái người biến mất mấy tháng nay lại đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung, là chuyện khiến người khác ngạc nhiên, tuy nhiên người sống lâu trong cung đều đã thành tinh, cho dù có người chết đột nhiên sống lại đều có thể giả vờ không biết.

Lạc Ảnh không có động tĩnh gì, Thiệu Duẫn Kỳ lại trở nên ngượng ngùng, lúc trước không biết thân thế của Lạc Ảnh còn có thể nổi cáu, nhưng đã biết rồi còn cố tình tức giận gây sự, vậy chỉ có thể là giả bộ để Lạc Ảnh đi Tây Sở.

Đã mười bốn ngày rồi, Lạc Ảnh đã rời đi mười bốn ngày rồi! Lạc Ảnh đi ngày thứ ba hắn đã đi phá cây cối, lần này không có chán chường như lúc trước Lạc Ảnh đột nhiên bỏ đi, mỗi ngày đều tức giận, có thư từ Tây Sở gửi tới sẽ vội vàng rồi lại làm bộ như chẳng hề để ý, “Đặt đó đi!” Người truyền tin đi rồi lại cầm thư trong mà lửa giận đầy mình.

Khi người truyền tin trở về thiếu chút nữa khiến hoàng đế bệ hạ tức giận đi Tây Sở bắt người, thế nhưng lại nhận được tin từ Tây Sở truyền tới, không phải Lạc Ảnh, là Tây Sở! Tân đế phái người đi Bắc Thiệu hòa hảo, trên thư Lạc Ảnh không nhắc tới điểm này, Thiệu Duẫn Kỳ thật không biết y đang có bàn tính gì.

Chờ đội ngũ Tây Sở chậm rãi tiến tới ngoài thành Bắc Thiệu, Thiệu Duẫn Kỳ tự mình ra khỏi cửa thành nghênh đón, Lạc Ảnh cưỡi ngựa đi phía trước, hoàng đế bệ hạ liếc nhìn thấy tiểu thái giám mặc áo gấm, đẹp trai khác thường, trái tim bỗng ‘bang bang’ đập mạnh, không nói nê lời.

“Ta đã trở về!”

Khi sứ giả nước khác đến, hoàng đế theo thường lệ sẽ đãi yến tiệc, Lạc Ảnh ngồi xuống vị trí bên trái của Hoàng thượng trong tiệc tối, nhẹ nhàng từ tốn nâng chén rượu lên uống, động tác đầy tao nhã, khí chất buông thả, khuôn mặt xinh đẹp, khiến tất cả quận chúa, công chúa có tư cách tham gia yến hội đều đỏ mặt tim đập mạnh, riêng chỉ có Thiệu Duẫn Kỳ cắn chặt răng nanh, nghĩ tới về sau nhất định phải cho y mặc đồ thái giám xấu không tả nổi!

Yến hội tiến hành được nửa, sứ giả Tây Sở đứng lên, sau nói xong vài câu nịnh hót làm hai bên đều hòa thuận vui vẻ, sắc mặt trở nên khó khăn, cuối cùng ổn định tinh thần, nói ra mục đích thật sự.

“Cái gì? Hòa thân?” Tiếng nghị luận trong yến hội như ong vỡ tổ, bọn họ vô cùng kinh ngạc với nguyên nhân này, bởi vì Tây Sở không có vị công chúa nào, không thể hòa thân, chẳng lẽ muốn đùa giỡn bọn họ, nghĩ đến đây, không ít đại thần quyền cao chức trọng muốn chất vấn sứ giả Tây Sở, hoàng đế bệ hạ của bọn họ đã mở miệng trước, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Ồ? Hòa thân? Không biết là vị công chúa nào muốn gả đến Bắc Thiệu của ta?” Mọi người đều biết, huyết mạch hoàng thất Bắc Thiệu thưa thớt, chỉ có hai vị công chúa sớm đã lập gia đình, cùng Bắc Thiệu hòa thân, chỉ có gả vào.

Sứ giả Tây Sở sắc mặt như ăn khổ qua liếc ngang qua, lớn tiếng nói: “Lần này đến hòa thân, chính là Ảnh Vương của nước ta, nguyện cùng Hoàng thượng kết nhân duyên, hỉ kết đồng tâm!”

Ồ, thì ra là Ảnh vương muốn cùng hoàng đế bệ hạ thông gia, khoan? Hắn nói ai? Ảnh Vương?

Mọi người như từ trong mộng tỉnh ậy nhìn tới vị trí chói mắt kia, vị đại gia này là Ảnh Vương đi! Đại điển sắc phong có thể nói là vô cùng hoành tráng, cùng tân hoàng kế vị Tây Sở đại điển như nhau, nhưng, nhưng người này không phải là nam nhân sao, sao lại tới cầu thân với hoàng đế của bọn họ!

“Các ngươi không cần khinh người quá đáng, hoàng cung Bắc Thiệu ta sao có thể có chuyện vớ vẩn như vậy, khinh Bắc Thiệu ta không có ai sao!” Lão nhân râu hoa râm ngồi không yên, cho rằng Tây Sở đây là làm nhục bọn họ.

Thiệu Duẫn Kỳ lại cực kỳ hứng thú, con mắt sáng ngời, nâng tay phải lên ra hiệu cho lão nhân bên phải mình ngồi xuống, tầm mắt vẫn nhìn nơi có Lạc Ảnh, kinh ngạc vui mừng đều hiện rõ trong ánh mắt: “An tâm một chút chớ nóng nảy, trẫm thế nhưng lại cảm thấy hứng thú, nói tiếp!”

Yến hội giải tán, mọi người đều bị vây giữa mơ hồ, không rõ vì sao màn cầu thân vô căn cứ này cứ thế mà được định đoạt, hai nam nhân cầu thân, lại là hai nam nhân nắm giữ quyền thế danh vọng nhất của hai nước, quả thật mới nghe lần đầu! Tuy nhiên bọn họ nghĩ thế nào, hai vị đương sự lại chẳng để ý, Thiệu Duẫn Kỳ dựa vào cớ không thể thất lễ giữ Lạc Ảnh lại trong cung, để y trong khoảng thời gian này ở trong đông cung.

Cho người ra ngoài, hắn không thể nhịn được ôm cổ Lạc Ảnh, xúc động đến nỗi ngón tay đều run rẩy: “Ngươi, cầu thân, là thật?”

Lạc Ảnh mỉm cười ôm hắn, “Có thật hay không, vây phải xem bệ hạ có nguyện mạo hiểm mặc kệ thiên hạ mà lấy nam hậu, còn có, ta không chịu được đám nữ nhân trong cung, muốn kết hôn cùng ta, trước phải giải tán các nàng!”

Có thể cùng y quang minh chính đại lập gia đình, sau đó bên nhau cả đời, Thiệu Duẫn Kỳ sao lại không muốn, tim của hắn như muốn bị hòa tan, về sau, hắn có thể bố cáo khắp thiên hạ nam nhân này chính là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.

“Ta nguyện ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện