Đợi Gió

Chương 38



"Ừ?" Giang Vi Phong nhìn cô, d.ục vọng không thể che đậy.

"Em muốn xuống." Cô kiên trì nói.

"Như vậy sao..." Giang Vi Phong gật đầu, dường như đang cân nhắc câu nói này của cô, nhưng giây tiếp theo Lâm Giáng đã biết là do cô nghĩ nhiều rồi, anh giữ người cô, hình như chẳng cần tốn chút sức lực nào đã đặt cô ngồi lên chiếc ghế sô pha, còn anh lại nghiêng người áp xuống, cong cong khóe môi, dùng ngữ khí như đang kể chuyện nói với cô: "Nhưng anh là đàn ông mà, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân d.ưới."

Một câu nói chẳng có bao nhiêu chữ, nhưng từ miệng anh thốt ra lại khiến cho Lâm Giáng xấu hổ đến nỗi mặt phiếm hồng.

Mặc dù cô học chuyên ngành phát thanh, nhưng từ trước tới giờ cô vốn không phải người nhanh mồm nhanh miệng, huống hồ gì còn đang ở trước mặt anh... Cô vừa ngượng ngùng lại ngơ ngác, chỉ đành cúi thấp đầu nhỏ giọng gọi một tiếng: "Giang Vi Phong..."

Tiếng gọi phát ra từ cổ họng cô, vừa mềm vừa yếu, nhưng lại mang theo ngữ khí vừa kiều diễm vừa giống như đang làm nũng một cách kỳ lạ, quả thật làm cho tim Giang Vi Phong ngứa ngáy không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Cô càng như vậy, anh bạn nhỏ bên dưới của Giang Vi Phong càng được nước hung hăng càn quấy, chỉ làm khổ một mình Giang Vi Phong.

Anh không dám trêu đùa cô nữa, đây là lần đầu tiên anh không chắc chắn với năng lực tự kiềm chế của bản thân mình, sợ sẽ làm tổn thương cô, sau đó anh chỉ đành cười, nói: "Thôi bỏ đi, đùa em thôi." Nói rồi bèn đứng dậy rút một điếu thuốc ra, trên bàn không có bật lửa, anh lại bước mấy bước tới chỗ giá để đồ bên cạnh lấy.

Lúc anh quay lại cô đang ngồi ngay ngắn ở đó rồi.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, lưu loát nhả ra một vòng khói như mây bay nước chảy, cô không nói gì, anh chỉ ngồi đó với cô, hút hết điếu thuốc hai người vẫn trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước: "Chuyện bắt đầu từ khi nào vậy?"

Anh có chút xuất thần: "Cái gì mà bắt đầu từ khi nào?"

Lâm Giáng ngây người một chút, ngập ngừng cắn môi: "Chuyện anh thích em, từ khi nào..." Giọng nói của cô không có chút khí thế nào.

Giang Vi Phong dụi tắt điếu thuốc: "Nếu như anh nói bắt đầu từ lúc còn đi học, em tin không?"

Thời gian phảng phất dường như dừng lại ở khoảnh khắc ấy, không có tiếng gió, hơi thở cũng vậy.

Giữa trời và đất chỉ có một trái tim, thình thịch thình thịch, không ngừng đập loạn.

Lâm Giáng thẳng thừng đáp: "Không tin."

Lông mi Giang Vi Phong khẽ động, nói thực lòng, anh đã nghĩ đến vấn đề này vô số lần rồi.

Bộ đồng phục sạch sẽ năm đó, khuôn mặt mộc thuần khiết của cô, cho đến tận bây giờ đều rõ ràng hiện lên trong tâm trí anh, nhưng dáng vẻ cô sánh vai sát cánh bên nhau cùng Thẩm Yến càng hiện rõ hơn. Từng động tác nhỏ nhặt ấy tại sao lại làm cho anh tức giận, thật sự tất cả chỉ vì Hạo Tử thôi sao.

Khi ấy anh không kịp suy nghĩ sâu xa hơn, đợi đến lúc sực tỉnh thì đã không thể tìm thấy đáp án nữa rồi.

"Bắt đầu từ lúc nào, anh cũng không rõ, anh chỉ biết rằng, kể từ khi bắt đầu, anh chưa từng nghĩ đến người khác."

Vẻ mặt Giang Vi Phong chân thành.

Sự nghiêm túc của anh nhất thời khiến cho Lâm Giáng sững sờ một lúc.

Trong thoáng chốc ấy, bầu không khí lại trầm mặc trở lại.

"Em còn gì muốn hỏi anh không?" Giang Vi Phong nheo mắt nhìn vầng trăng bên ngoài ô cửa sổ.

Lâm Giáng đàm đạm cười: "Không còn."

"Thật à?" Anh cười, hiển nhiên là cảm thấy bất ngờ.

"Ừ." Lâm Giáng gật đầu đổi tư thế ngồi khác đối mặt với anh, rất thẹn thùng cười: "Như vậy đã là một điều vô cùng kỳ diệu rồi."

Lâm Giáng không nói quá.

Giang Vi Phong anh ấy, vậy mà lại thật sự thích cô, điều này đối với cô đã là một thứ phép màu không thể tưởng tượng nổi rồi.

Giống như là giấc mơ giữa đêm hè, bị nước mắt tưới đẫm, được nuôi dưỡng bởi lời tâm tình chua chát, bị sự chờ đợi của những năm tháng dài đằng đẵng thổi qua táp lại. Ai cũng cho rằng hạt giống của giấc mộng sẽ cứ như vậy mà chết đi, nhưng nào ngờ, trong lúc bất chợt nó nở hoa rồi.

Khi mùa hè vừa ghé tới, nó bỗng nhiên chồi ra một nụ hoa.

"Tách" một chút rồi nở thành bông.

Như vậy là đủ rồi.

Giang Vi Phong ở đối diện thần sắc dịu dàng, anh không tiếp lời cô, Lâm Giáng nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Vậy anh thì sao? Có gì muốn hỏi em không?"

Giang Vi Phong nghe vậy thì đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, tay đặt trên đầu gối cô: "Có rất nhiều."

Lâm Giáng nghiêm chỉnh nghe anh nói tiếp:

"Ngày tháng sau này chúng ta nói dần dần."

Lâm Giáng gật gật đầu, tóc cô rũ xuống, che giấu đi nụ cười bên khóe môi của cô.

Rất nhanh cô lại ngẩng đầu lên, nói: "Được."

Màu trăng bên ngoài cửa sổ đẹp vô cùng.

Giang Vi Phong vẫn như cũ dựa người bên cạnh Lâm Giáng, hai người từ tốn thả lỏng nói chuyện với nhau, nói đến chuyện trước đây, cũng nói đến chuyện hiện tại, hầu hết đều là mấy chuyện vặt vãnh tầm thường, nhưng không có gì hài hòa hơn so với điều đó hết.

Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ soi tới, im phăng phắc.

Hoa cam nở rộ trong màn đêm.

Sáng sớm hôm sau Lâm Giáng tỉnh mắt mấy lần liền, lần đầu tiên cô lấy điện thoại ra xem giờ, lúc đó mới 5 giờ 17 phút, cô cưỡng ép bản thân tiếp tục ngủ, trên cái gối toàn là mùi vị của anh, sau đó Lâm Giáng lại tiếp tục mơ mơ tỉnh tỉnh dày vò như vậy thêm hai ba lần nữa, đến 6 giờ rưỡi cô mới chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.

Cô nửa ngồi nửa nằm trên giường nhìn những đồ dùng xa lạ trong nhà, chiếc đèn trên đầu giường của Giang Vi Phong có màu đỏ rượu, rất cổ điển, tông màu của căn phòng mang đậm chất Hồng Kông, hoàn toàn trái ngược với phong cách tối giản của phòng khách.

Cô đi chân trần mở cửa phòng bước ra ngoài. Bên ngoài im thin thít, trên sô pha không có người.

Cô đứng tại chỗ gọi tên "Giang Vi Phong", không có ai trả lời.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, bèn trở lại phòng ngủ làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, xong xuôi cô lại ra ngoài, phòng khách lúc này đã ngập mùi thơm của đồ ăn rồi.

Giang Vi Phong trước sau như một mặc một bộ quần áo thoải mái, anh xỏ dép lê đang bận bịu trong phòng bếp, Lâm Giáng đứng yên chỗ cũ nhìn anh, phút chốc cô cảm thấy hoảng hốt, cảm giác những chuyện trước mặt hình như không có chút quan hệ gì với cô, giống như đang xem một màn kịch độc tấu, cô nhịn không được bước tới phá vỡ khung cảnh ấy.

Giang Vi Phong phát hiện ra cô: "Sao em dậy sớm vậy?"

Lâm Giáng vội hoàn hồn, đi tới bưng lấy bát cháo trên tay anh: "Ngủ đủ rồi."

"Vậy đúng lúc, anh mua bánh bao với cháo, nhân lúc còn nóng em mau đến ăn đi."

Lâm Giáng cười: "Thơm thật đấy..."

Lời chưa nói xong, chuông điện thoại của cô reo lên.

Lâm Giáng lôi điện thoại ra nhìn, cô do dự đứng dậy, liếc mắt nhìn Giang Vi Phong rồi ôm điện thoại đi vào phòng ngủ. Giang Vi Phong mặt không biểu tình, nhìn cô đi vào trong phòng, miệng húp một ngụm cháo đợi cô.

Khoảng chừng hai phút sau, Lâm Giáng đi ra ngoài, cháo trong bát của Giang Vi Phong vẫn còn hơn một nửa.

"Ai vậy?" Giang Vi Phong thuận miệng cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng.

Lâm Giáng tiến đến gần, cô kéo ghế ra ngồi xuống: "Không ai hết, Thẩm Yến ấy mà."

Động tác nhai đồ ăn trong miệng của Giang Vi Phong hơi ngừng lại: "Sớm vậy sao."

Lâm Giáng cũng bắt chước anh cắn một miếng bánh bao: "Lâm trước cậu ấy đến đến nhà em, có để quên một chiếc điện thoại văn phòng ở chỗ của em..."

Giang Vi Phong "ừ" một tiếng, không nói gì nữa.

Lâm Giáng đặt bánh bao xuống ngước mắt nhìn anh: "Giang Vi Phong."

"Hửm?" Giang Vi Phong đối mắt với cô.

Lâm Giáng cười: "Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi."

Giang Vi Phong sững người mất một giây.

Sau đó cũng cười rộ lên.

Ăn sáng xong, Lâm Giáng giành phần rửa bát, sau đó dọn dẹp qua một chút rồi chuẩn bị về nhà.

Giang Vi Phong đứng trước cửa chặn cô lại, cô bất lực nhắc anh Thẩm Yến sắp tới rồi. Nhưng càng như vậy, Giang Vi Phong càng không chịu tránh đường cho cô đi.

Lâm Giáng nhìn anh giở trò lưu manh, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười. May mà chỉ một lát sau anh không dây dưa với cô nữa, mà ghé đến gần cô đưa mặt mình ra: "Hôn một cái trước đã." Nhưng lại ngày càng táo tợn...

Lâm Giáng không đẩy được anh ra, cô túng quẫn đến nỗi cả người đều ngây ngốc, đúng lúc ấy Thẩm Yến gọi điện thoại tới, cô lấy lại tinh thần, lập tức nhận điện thoại.

Vừa "alo" một câu, người đàn ông đằng sau đã ung dung thong thả cất giọng thốt lên một câu: "Mới sáng sớm mà ai đã gọi điện tới vậy?"

Cô gần như nín thở, lập tức bịt chặt loa điện thoại lại. Đầu dây bên kia Thẩm Yến rõ ràng là đã nghe thấy rồi, còn hỏi cô một câu "ai đang nói chuyện thế", cô hoảng đến mức không kịp suy nghĩ gì mà lập tức cúp điện thoại. Cô nhắm mắt hít thở sâu một hơi, dùng khoảng thời gian một giây để hạ quyết tâm, quay người đưa tay đỡ lấy mặt Giang Vi Phong rồi nhanh chóng đặt lên đó một nụ hôn.

Khoảnh khắc môi cô chạm vào mặt anh, cơ thể cô cứng lại một giây, có lẽ không ngờ rằng cô thật sự sẽ hôn mình nên người anh nhất thời cũng cứng đờ lại.

Nụ hôn này cùng lắm chỉ được tính là chuồn chuồn lướt nước, hơi thở của hai người còn chưa kịp giao nhau thì cô đã co chân bỏ chạy.

Lâm Giáng gần như là chạy vào thang máy.

Cô chạy nhanh quá, hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông vẫn đang chôn chân tại chỗ, đứng im bất động.

Phải một lúc sau Giang Vi Phong mới lấy lại được tư vị.

Thực ra ban nãy anh cố ý lên tiếng lúc cô đang nói chuyện điện thoại, không phải anh không lường trước rằng cô sẽ tức giận, dẫu sao thì đây quả thực là một hành động không được lịch sự cho lắm.

Nhưng ai mà ngờ anh nhóm một đốm lửa nhỏ, không thể thiêu rụi được cánh đồng, ngược lại còn đốt ra pháo hoa.

Lâm Giáng ngây ngốc đứng trong thang máy trống không không một bóng người, bất giác đưa tay sờ môi dưới.

Nụ hôn đó, đâu chỉ đơn giản như thiên lôi địa hỏa?

Mặt cô quang minh chính đại nhuốm một màu hồng.

Chẳng mấy chốc cô đã ra khỏi thang máy, lại ngơ ngác rẽ vào hành lang, vừa mới đến cửa đã thấy Thẩm Yến gọi cô từ đằng sau.

"Cậu không ở nhà à?"

Lâm Giáng đưa mắt qua nhìn về phía Thẩm Yến, rõ ràng tay anh đang xách theo một túi đồ ăn.

"Ừ đúng rồi." Lâm Giáng chột dạ mở cửa ra, "Ban nãy mình mới xuống dưới kia ăn sáng."

Thẩm Yến đến gần cô, Lâm Giáng không dám ngẩng mặt nhìn, cũng không biết đối phương đang nheo mắt nhìn cô dò xét: "Một mình cậu?"

Lâm Giáng mở cửa ra: "Không thì sao?"

"Sao ban nãy mình lại nghe được giọng của đàn ông nhỉ?" Thẩm Yến hỏi.

"Có sao?" Lâm Giáng quay mặt nhìn thẳng vào mắt anh, "Chắc cậu nghe lầm rồi? Hoặc là, không biết là giọng của ai ở cửa hàng ăn sáng đấy, trùng hợp lúc ấy cậu nghe được."

Thẩm Yến "xì" một tiếng, nói không tin: "Hôm qua mình tới đánh cờ với ông nội, thấy mình bảo hôm nay sẽ đến tìm cậu, ông nội còn cố ý bảo mình mua đồ ở quán ăn sáng nhà họ Lý trong ngõ tới cho cậu ăn đấy."

Thẩm Yến vừa nói vừa theo cô đi vào trong nhà, chưa đi được mấy bước anh liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Sao sàn nhà cậu lại ẩm ướt thế này?"

"À, hôm qua trong nhà bị rỉ nước." Lâm Giáng không để ý nhiều, vòng qua anh đến phòng bếp lấy bát đũa, vì để cho anh tin tối hôm qua cô thật sự ở nhà, cô cố ý bổ sung thêm, "Tối hôm qua mình còn cất công lau sàn một lúc lâu, nhưng không lau sạch nổi, đợi hôm nay thợ sửa chữa đến thay ống nước xong rồi tính tiếp."

Lâm Giáng mang bát đũa đặt ra bàn: "Ngồi xuống ăn đi này, bàn và ghế đều sạch cả, bát đũa cũng sạch tinh."

Cô đang nói thì Thẩm Yến đã ngồi xuống rồi, anh đặt túi xuống một chiếc ghế khác, rồi lấy tay cởi mấy túi đồ ăn ra: "Cậu sơ ý quá đấy."

Thẩm Yến nói rồi cắn một miếng bánh quẩy, Lâm Giáng quay vào phòng ngủ mang chiếc điện thoại lần trước anh bỏ quên ra đưa cho anh, anh vừa nhai thức ăn vừa ậm ờ hỏi cô: "Thợ sửa chữa có bảo mấy giờ tới chưa? Sửa xong cậu còn phải dọn dẹp nhà cửa, một mình cậu có làm nổi không đấy?"

Lâm Giáng cầm đồ từ phòng ngủ bước ra, đem điện thoại đặt lên mặt bàn phía trước Thẩm Yến, rồi lại thò tay với một cái bánh quẩy lên cắn: "Ai ya, mình có phải đứa trẻ ba tuổi đâu, có gì mà không nổi."

Cô nhai thức ăn, miệng phồng lên, Thẩm Yến bất giác nhìn cô thoải mái, nhưng miệng vẫn nói: "Chẳng phải cậu ăn sáng rồi sao, vẫn còn ăn nữa?"

"Thì sao, vừa nãy ăn chưa no không được à, cậu từ xa chạy tới chẳng phải để cho mình ăn à?" Lâm Giáng cây ngay không sợ chết đứng trả lời anh, nhưng thực chất là vừa nãy ở trước mặt Giang Vi Phong cô nghĩ nhiều quá, không có tâm trạng nên ăn chưa no.

"Rồi rồi rồi, cậu ăn của cậu đi." Thẩm Yến thở dài, lại nhớ đến gì đó, "Cậu thật không cần mình giúp một tay chứ?"

"Cực kỳ không cần!" Lâm Giáng tức khắc trả lời.

"Vậy được rồi, đúng lúc chiều nay mình có việc, thôi không cố chấp nữa, cậu không làm nổi thì nhớ call cho mình đấy." Thẩm Yến húp một miếng cháo.

"Đang có vụ kiện à?" Lâm Giáng hỏi.

Thẩm Yến ngập ngừng: "Không phải."

Sau đó không trả lời tiếp nữa, bầu không khí thoáng chốc có chút tĩnh lặng, Lâm Giáng nuốt xong miếng quẩy cuối cùng, nhìn Thẩm Yến: "Không phải? Thế cậu đi làm gì?"

Thẩm Yến lau miệng, dáng vẻ không tình nguyện, cuối cùng vẫn trả lời cô: "Đi xem mắt."

Lâm Giáng nghe xong liền vui vẻ: "Sao vậy, lần này còn cần mình đảm nhiệm chức bạn gái giả mạo của cậu không?"

Thẩm Yến nghe vậy liền trợn trắng mắt liếc cô không trả lời, đưa tay muốn lấy gì đó trên bàn, nhưng lại chạm vào không khí: "Khăn giấy nhà cậu đâu?"

Lâm Giáng nghe anh nói cũng trừng mắt nhìn lại, nhưng vẫn đứng dậy đi lấy giấy cho anh.

"Cô gái mình xem mắt lần này tên Trương Kiêu Kiêu." Thẩm Yến nhìn bóng lưng của Lâm Giáng, ngập ngừng nói, đợi khi cô đến gần đem khăn giấy đưa cho mình, anh mới tiếp tục nói, "Mình xem qua ảnh của cô ấy rồi, rất xinh đẹp."

Lâm Giáng cười: "Ồ... Thì ra luật sư Thẩm là người nhìn mặt, gặp cô gái xinh đẹp nên không cần tôi đây giúp ngài ra trận à."

Thẩm Yến lau miệng, cầm túi công văn lên, nghe cô nói chuyện, anh rũ mi cười: "Cô gái này không phải mẹ mình giới thiệu cho đâu, một anh tiền bối cùng ngành mà mình quen giới thiệu cho đấy, mình đương nhiên không thể phụ mặt mũi của người ta được."

"Ai ya cậu giải thích cái gì." Lâm Giáng nghiêng đầu, "Cũng tốt, cậu cũng nên thoát kiếp độc thân rồi."

Khóe môi Thẩm Yến mấp máy, anh không nói gì.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Thẩm Yến vẫn phải đi làm việc nên rời đi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện