Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1818



Chương 1818

“Suýt chút nữa bị người khác ném xuống nước nên tối ngủ mới khóc.” Tiểu Khê tức giận phản bác lại. “Nhưng cũng may là tối hôm qua có ông bà ngủ cùng.”

Hoắc Nhã Lam cùng Lục Minh Anh cạn lời: “…”

Hai người đã gần trăm tuổi cộng lại lúc này vẻ mặt ngượng ngùng, đặc biệt là Hoắc Nhã Lam, trên khuôn mặt tao nhã ửng hồng.

Bà luôn được chăm sóc  tốt, cộng với khí chất tuyệt vời con nhà giàu được nuôi dưỡng từ nhỏ, thoạt nhìn cả người có vẻ trung niên nhưng gặp lại tình yêu trông như trẻ hơn mười tuổi, thậm chí trong đôi mắt của bà ấy còn có ánh sáng.

Khương Tuyết Nhu thầm cảm nhận được những thay đổi mà tình yêu mang lại.

Thật ra, năm đó Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh cũng là do tiểu tam Sở Minh Khôi làm rối chuyện, nếu không hai người họ có thể sẽ không ly hôn, theo thời gian họ có thể sẽ trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc.

Thật đáng tiếc Hoắc Phong Lang và Hoắc Anh Tuấn …

“Mẹ, sao mẹ lại thất thần như vậy.” Lãnh Lãnh nắm tay Khương Tuyết Nhu.

“Không có chuyện gì,” Khương Tuyết Nhu cười nhìn Lục Minh Anh và Hoắc Nhã Lam nói: “Mấy ngày nay cảm ơn chú.”

“Không, chúng tôi nên cảm ơn cô vì đã chăm sóc Hoắc Anh Tuấn.” Hoắc Nhã Lam cũng nhanh chóng chuyển chủ đề khác khiến bà ấy bớt ngượng ngùng , “Vào đi.”

Một nhóm người đi vào, vào được một lúc thì bất ngờ phát hiện mất tích một người.

Vài người nhìn lại thì thấy Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng tại chỗ, miệng nhếch lên cao, giống như “bị bỏ rơi, tôi buồn lắm” sắp khóc rồi.

Khương Tuyết Nhu bỗng thấy lòng mình tê dại, cảm giác mình trở thành một người xấu xa không quan tâm đến đứa nhỏ.

Là một người mẹ, Hoắc Nhã Lam càng thêm buồn phiền, nhanh chóng nhẹ giọng nói: “Anh Tuấn, lại đây, mẹ sẽ nhờ người làm bánh cho con.”

Hoắc Anh Tuấn mặc kệ, chỉ nhàn nhạt nhìn Khương Tuyết Nhu, “Tôi giận, dì không quan tâm gì đến tôi.”

“… Không phải là dì  không quan tâm đến cháu mà dì  tưởng rằng cháu sẽ đi theo.” Khương Tuyết Nhu xấu hổ quay lại, nhanh chóng nắm lấy tay anh ấy  “dì nhớ Lãnh Lãnh và Tiểu Khê.”

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn Tiểu Khê và Lãnh Lãnh, ậm ừ như dự đoán: “Có tôi rồi, nhớ bọn họ làm gì.”

Lãnh Lãnh nhíu mày, Tiểu Khê trong nháy mắt bùng lên lửa giận, “Thật quá đáng, cô ấy là  Mẹ của chúng tôi, cậu còn muốn giành Mẹ chúng tôi sao.”

Hoắc Anh Tuấn sững sờ, cho dù ngốc đến đâu, anh cũng biết mẹ có vai trò vô cùng quan trọng đối với bảo bối.

Anh ấy mím chặt miệng đột nhiên cắn cắn đôi môi mỏng gợi cảm bắt đầu khóc, “Tôi không có mẹ, tôi không có…”

Khương Tuyết Nhu đen mặt lại.

Tiểu Khê cũng ngẩn ra, cảm giác mình vừa làm một chuyện động trời..

Hoắc Nhã Lam đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Anh Tuấn, đừng khóc, mẹ là mẹ của con, đây là cha của con.”

“Phải, cha là cha của con.” Lục Minh Anh cũng có chút ngẩn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện